Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Một nam tử nho nhã dáng vẻ thư sinh nhìn nàng, cười hai tay đè lên nhau, vẫn là lễ nghi của cổ nhân: “Tại hạ thỉnh giáo tại khuê phòng của vương phi, cách thức vấn an là do vị cô nương kia nói như vậy nhất định có thể lấy được hảo cảm của vương phi. Tại hạ nghĩ đã có chuyện nhờ vương phi ra mặt, tất nhiên phải làm vương phi hợp ý, có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với tại hạ. Tốt nhất là có thể nhớ kỹ diện mạo của tại hạ, quý nhân như vương phi nhất định sẽ thường xuyên quên mọi chuyện…Vương phi làm sao vậy, mắt không thoải mái sao, tại hạ có thuốc mỡ Trường Bạch Sơn, chỉ cần nhỏ một giọt vào mắt, hiệu quả rất nhanh chóng, còn có…”
“Dừng lại…” Tiêu Sơ Âm bị lời nói khó hiểu của hắn làm nổ đom đóm mắt: “Ngươi là ai?”
Vị nam tử kia thu hồi lễ nghĩa trầm ngâm: “À, tại hạ là nhân sĩ Tuyên Vũ, đương kim đại thế tử Nguyên Lân là đại ca của ta, Tam công chúa Nguyên Chiêu Dung là tam tỷ của ta, Tứ thế tử Nguyên Húc là Tứ ca của ta, Ngũ công chúa Nguyên Sơ Âm người đây là Ngũ tỷ của ta.”
“Hoàng đế là cha ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tại hạ đứng thứ mười trong các huynh đệ tỷ muội, thư sinh thế tử mà dân chúng thường gọi chính là tại hạ. Tại hạ tìm Ngũ hoàng tỷ là có chuyện quan trọng cần trao đổi, hy vọng Ngũ hoàng tỷ có thể nhớ tên của tại hạ, vạn lần cũng đừng quên, tại hạ là Thập thế tử Nguyên Tiêu”
“Phốc.” Tiêu Sơ Âm muốn một ngụm nước phun chết hắn, Nguyên Bưu…Thất Tiểu Phúc sao…Không tệ.

“Tên của tại hạ buồn cười vậy sao? Vì sao Ngũ hoàng tỷ lại cười đến đỏ mặt, mắt híp còn vai run rẩy thế kia, hoàng tỷ, tỷ không nên cười dữ dội như vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến cổ làm vết thương nặng thêm sẽ không tốt, Nguyên Kỳ hắn mặc dù y thuật cao minh, nhưng nếu tỷ bị thương quá nặng hắn cũng không thể có sức mạnh xoay chuyển trời đất, dù sao cũng là người, không phải thần”
Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn hắn, cảm thấy từ đầu mình đã xem thường hắn, nhìn có vẻ như là nam nhân lắm điều làm người ta khó chịu, nhưng mỗi một chữ lại chẳng phải vô nghĩa, chí ít năm câu vừa rồi chứa lượng thông tin rất lớn.
Hắn biết tình hình trong hoàng cung Tuyên Vũ, lại không quá rõ ràng nội tình trong đó; vả lại hắn còn biết Lỗ Dao, xem chừng quan hệ rất tốt; Dược liệu hắn tùy tiện lấy ra cực kỳ trân quý, gia thế hùng hậu; hắn cho rằng Tiêu Sơ Âm là Ngũ công chúa của Tuyên Vũ, cho dù là thật hay giả, ít nhất bây giờ là thật, hắn biết rất rõ Lâm Nguyên Kỳ.
Tiêu Sơ Âm sau khi làm rõ mọi việc trong lòng, cười xán lạn: “Trước hết, ta không phải Ngũ công chúa của Tuyên Vũ các ngươi, cho dù ta có giống hoàng hậu của các ngươi như thế nào, ta được sinh ra từ bụng mẹ ta, tổ tiên vẫn còn đó, thứ hai, đối với kiểu chào hỏi ngoài ý muốn ta không mấy hảo cảm, thay vì nói không hảo cảm không bằng nói là chán ghét, hơn nữa, ta không nghĩ và cũng không có khả năng giúp ngươi chuyện gì cả, gặp khó khăn thì xin mời tìm chú cảnh sát, à, chính là nha môn phụ mẫu lão gia. Cuối cùng, cửa bên kia, lúc đi ra mời đóng cửa lại, nếu rảnh thì có thể thuận tiện giúp ta viết một tấm biển chớ làm phiền, cảm ơn đã hợp tác.”
Nàng cười, mời quân ra ngoài, tiếc là quân không hợp tác.
“Ngũ hoàng tỷ, tại hạ nghe nói hoàng tỷ phu bị người ta bắt, phu thê các người không thể gặp nhau, tuy tại hạ chưa thành thân, nhưng nỗi khổ tương tư giữa phu thê tại hạ vẫn biết sơ một hai điều nhờ vào sách, không bằng hoàng tỷ giúp ta, ta cũng giúp tỷ, tỷ xem thế nào…”
“Ngươi lợi dụng ta”
“A, không, tại hạ không dám, tại hạ và hoàng tỷ đôi bên cùng có lợi, sao có thể nói là lợi dụng, đây là hợp tác” Nam tử dáng vẻ thư sinh xoay người hành lễ, cười nói.
“Nói đi, điều kiện của ngươi.”
“Hoàng tỷ đúng là người thẳng thắn tình thâm ý trọng, lại biết đại thể, khó trách Nguyên Kỳ xem tỷ như bảo bối trong tay, thà bản thân bị gia huynh muội chúng ta dụ dỗ đe dọa, cũng không chịu giao tỷ ra để đóng góp cho triều đình. Phụ hoàng cũng thật là, vẫn cứ nhìn trúng tỷ, tỷ nói xem, số mạng thật kỳ quái, lúc tỷ muốn, nó không chịu tới bên tỷ, lúc tỷ không muốn, nó cố tình lần này tới lần khác nhào vào lòng tỷ” Nguyên Tiêu xoa tay, khuôn mặt thanh tú là vẻ bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, thật kỳ lạ, Thập thế tử ngươi nếu không nói điều kiện của ngươi, ta đang muốn ngủ, ngươi định chờ ta ngủ rồi báo mộng cho ta hay là ngây người ra đó chờ ta tỉnh lại. Nhân tiện ôn lại chuyện xưa với Nhị ca ngươi, xong rồi nói cho ta biết.”
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân rất khẽ.
“Không sao, nếu Ngũ hoàng tỷ đã mệt thì tại hạ xin cáo từ, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại, chỉ sợ người cấp bách là Ngũ hoàng tỷ thôi.” Hắn hơi cúi người về trước, lễ nghi chu toàn gật đầu từ biệt, vậy mà nghênh ngang từ cửa đi ra.
Tiêu Sơ Âm nghiến răng, triều đình Tuyên Vũ này, đúng là một đám người lạ lùng.
Người trở lại đúng là Lâm Nguyên Kỳ, hắn đẩy cửa vào, khuôn mặt hình như có chút ngượng ngùng, Tiêu Sơ Âm nhịn không được hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì quan trọng.” Lâm Nguyên Kỳ xốc chăn mỏng trên lưng nàng, đưa tay xoa nắn phần lưng mềm mịn: “Sơ Âm, có nghĩ tới chuyện tiến cung hay không?”
“Tiến cung làm gì?” Tay của Lâm Nguyên Kỳ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đau đớn từ sống lưng vẫn mơ hồ truyền đến, nàng chôn mặt vào gối cắn chặt mu bàn tay, phát âm không rõ hỏi.
“Phụ hoàng làm lễ truy điệu hạ táng lão Lục trong cung, có ý chỉ tất cả hoàng tử công chúa đều phải tiến cung tham gia nghi thức. Tuy bây giờ đối với cô chuyện này không quá thích hợp, nhưng lễ truy điệu lần này chỉ là trên danh nghĩa, thực tế cũng là thời cơ tốt nhất để bọn họ tranh giành ngôi vị. Đến lúc đó tin tức trong và ngoài cung bị ngăn cách, ta sợ có người thừa dịp làm hại cô.”

Cho nên đặt cô ở nơi ta có thể nhìn thấy, nếu có gì bất trắc còn có thể liều mạng vì cô.
“À, được.” Tiêu Sơ Âm đồng ý rất sảng khoái, thậm chí cả suy nghĩ cũng không cần. Nàng không suy nghĩ nhiều về Lâm Nguyên Kỳ, cũng không lo lắng cho mạng sống của mình. Điều nàng lo lắng là Vũ Văn Tư Dạ ở trong tay Lãnh Tuyền một ngày, nhận đủ loại tra tấn thống khổ sẽ nặng thêm một ngày. Lãnh Tuyền nói bắt người đến đổi, không hề nói đổi người sống hay người chết.
Nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ sách lược chu toàn, nàng chỉ có thể đánh cược vận may một lần, đánh cược nàng liều mạng vì hắn, lúc mạng sống gặp nguy hiểm, hắn có thể sống.
“Ta cũng đi.” Trưởng Tôn Tông Lam y phục đỏ nghiêng người dựa vào thành cửa, cười mây cuộn hoa rơi, khuynh quốc khuynh thành: “Sơ Âm nàng đã đồng ý cùng ta bỉ dực song phi bỏ trốn, ta đều nhớ kĩ, công chúa của một quốc gia cũng không thể nói không giữ lời, có phải không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui