Sân viện lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Sơ Âm, cảnh vật xung quanh còn hoang sơ hơn cả thôn trang bọn họ rơi xuống trước khi đến Tuyên Vũ. Chỗ bất đồng là mỗi chỗ ở đây đều trang hoàng khá tinh tế, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sự xa hoa chỉ có nhà phú hộ mới dùng đến.
“Nàng ta mặc dù tuổi tác không nhỏ, nhưng tâm trí đôi khi vẫn giống như một đứa trẻ, huynh sẽ không làm gì nàng chứ?” Tốt xấu gì Trưởng Tôn Nghiên vẫn là đại tỷ của Trưởng Tôn Tông Lam, còn là ân nhân cứu mạng của nàng, Vũ Văn Tư Dạ vạn lần đừng đắc đội tiểu tổ tông này là được.
“Ừm, đối xử rất tốt, so với nàng còn tốt hơn biết bao nhiêu lần.” Hắn khẽ cười dẫn nàng vào viện mát mẻ, trong viện chỉ có một gian phòng.
Tiêu Sơ Âm mới vừa bước vào đã nghe thấy tiếng hét của Trưởng Tôn Nghiên.
“Vũ Văn Tư Dạ, cái tên lòng dạ lang sói, ăn cây táo rào cây sung!”
Tiêu Sơ Âm có thể tưởng tượng ra nét mặt dữ tợn của đứa nhỏ này, một khuôn mặt trẻ thơ mang thù hận, cơ thể dừng trưởng thành, đồng thời tâm lý cũng dần bị bóp méo không thể có một tâm hồn bình thường.
“Lúc trước quỳ gối cầu xin trước cửa phòng ta ba ngày ba đêm, bây giờ không có việc cầu xin, lá gan của ngươi cũng lớn rồi, dám giam giữ ta. Ta không nên cứu nàng ta, cứu một người còn yêu nghiệt hơn cả ta!”
Bước chân Tiêu Sơ Âm chậm lại, cúi đầu đi phía sau hắn, nàng đương nhiên biết yêu nghiệt Trưởng Tôn Nghiên nói là ai.
“Trưởng Tôn Nghiên, nếu cô nói xấu nàng ấy thêm một câu nào nữa, ta sẽ rút lưỡi ra xào rồi đút cho chính cô ăn.” Tay áo mềm mại của hắn phủ lên phòng giam nhìn đứa bé cuộn mình trong góc.
“Không được, không được, các ngươi không được làm vậy, ta không chọc các ngươi, các ngươi mau gọi Trưởng Tôn Tông Lam đến đây cứu ta.” Nàng nghe Vũ Văn Tư Dạ muốn rút lưỡi, giống như chạm phải nơi âm u nào đó trong lòng mình, đôi mắt cuống quít cuộn mình thì thào bậy bạ.
Tiêu Sơ Âm đi lên phía trước, giữa nhà giam ướt sủng, cơ thể xinh xắn của Trưởng Tôn Nghiên như loài thú bị thương, lấy tư thế phòng bị xoay lưng về phía nàng và Vũ Văn Tư Dạ.
“Nàng sợ nước?” Bốn phía đều là song sắt, trên đất đều là vết nước đọng, giống như đã từng đổ mưa. Rơm rạ dưới người nàng cũng vô cùng ẩm ướt.
“Trưởng Tôn Nghiên, cô cứu nàng ấy là ý trời, nếu không cũng sẽ không đổ mưa cản cô xuống núi, hơn nữa, sau khi cô xuống núi, trận mưa đó không phải đã ngừng sao?” Lời nói của Vũ Văn Tư Dạ làm Tiêu Sơ Âm mờ mịt, trời mưa? Chuyện gì vậy?
Trưởng Tôn Nghiên nghe vậy cũng ngẩn ra, đúng là vậy, ngày ấy Vũ Văn Tư Dạ quỳ gối trước cửa nhà nàng, trời đổ mưa to một lát thì ngừng, ngày xuân tháng ba chốc lát lại mưa, nàng lười chẳng muốn ngồi trong phòng hứng mưa, vì thế dứt khoát xuống núi cứu người.
“Mặc kệ, các ngươi ồn ào thế nào cũng được, sau này không còn liên quan gì đến ta. Dù sao những gì ta phải làm đều đã làm rồi, Đại sư phụ cũng sẽ không tìm ta nữa.”
Đại sư phụ.
Lúc Tiêu Sơ Âm nghe nàng ta nói Diệu Nhi chết, cũng từng nghe qua danh xưng đại sư phụ. Cái thứ chó má gì chứ, nàng còn là Khang sư phó đây!
“Cô khẳng định như vậy có thể thoát khỏi bàn tay hắn sao? Diệu Nhi đến đây.” Vũ Văn Tư Dạ xoay người về phía cửa viện vẫy tay, động tác này của hắn khiến Trưởng Tôn Nghiên “vọt lên” đứng bên cạnh song sắt, hét to: “Hắn đã chết rồi.”
“À,” Vũ Văn Tư Dạ khẽ gật đầu liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cô nói đứa nhỏ bị đại bàng mổ chỉ còn bộ xương ấy à?” Hắn cười dịu dàng: “Bị ta tráo rồi.”
Tiêu Sơ Âm im lặng nhìn hai người đấu khẩu, ánh mắt lạnh lùng quét ra bên ngoài viện, nơi đó không có ai, Vũ Văn Tư Dạ chỉ giả vờ để Trưởng Tôn Nghiên bại lộ.
“Là cô đưa Diệu Nhi đi? Tại sao?”
“Người của Tiêu gia đều đáng chết!”
“Cô hận người Tiêu gia sao, ta cũng là người Tiêu gia, cô đã cứu ta, nói cách khác, cô cứu người Tiêu gia mà cô rất hận, đại tiểu thư, rời khỏi lý trí của cô một chút, Tiêu gia với cô cũng có chút quan hệ, cô dựa vào cái gì cứ cho rằng ngoại trừ cô mọi người đều đáng chết!”
Tiêu Sơ Âm nhìn khuôn mặt vặn vẹo của đứa nhỏ đứng trong lồng sắt, đốt ngón tay siết chặt đến xanh tím. Những người này luôn cho rằng bản thân cao quý, người khác luôn xứng đáng trở thành con mồi của bọn họ, trở thành vật hy sinh cho dã tâm của bọn họ.
Tính mạng của những người khác cũng không đáng phải lo, như nàng, như Trưởng Tôn Tông Lam, như Lâm Nguyên Kỳ, cũng như Vũ Văn Tư Dạ.
Cả nhà Tiêu gia bị giết, máu đổ trên phố, mưa to ba ngày cũng không rửa sạch mùi, nàng ta bây giờ còn luôn miệng nói người của Tiêu gia đáng chết, đáng chết sao? Nàng đây phải sống!
“Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một lát.” Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói, xoay người rời đi.
Trưởng Tôn Nghiên ghé vào song sắt, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng rời đi, một gốc cây lê đen phẫn nộ, bóng hình lưu nhân gian.
Vũ Văn Tư Dạ thở dài, quay đầu trách Trưởng Tôn Nghiên: “A Nghiên, cô đừng trách ta giam giữ cô, nếu cô ra ngoài vẫn sẽ bị hắn tìm thấy, Tông Lam cũng sẽ không yên tâm, cô cứ tự kiểm điểm lại đi, thức tỉnh tư tưởng ham muốn mông muội ấy đi.”
Hắn nói xong xoay người đi khỏi, chưa đi được mấy bước lại quay đầu lạnh lùng nói với bé gái trong lồng: “Lần sau mà còn có ý đánh nàng ấy, ta sẽ giết cô.”
…
Tiêu Sơ Âm ngồi bên bàn nhàm chán chơi rubik, Tiêu Diệu chống cằm nhàm chán nhìn.
“Tỷ tỷ, đệ cảm thấy vương gia cũng không tệ.”
“Ừ.”
“Nhưng có hơi tàn nhẫn.”
“Ừ. Hả?”
“Lúc giết người, thật sự rất khủng bố.” Trong mắt Tiêu Diệu không phải thần sắc sợ hãi, mà là một loại chờ mong khó nói thành lời, máu tanh bay đầy trời, như màu đỏ tung bay, đẹp, rất đẹp.
Cạch.
Rubik gỗ trong tay giữa lúc loay hoay, kết cấu bên trong là kết cấu phân tán, văng tung tóe trên bàn, trên đất.
“Diệu Nhi.”
“Sao vậy? tỷ tỷ?” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng ngồi đối diện, trên mặt thiếu niên gầy yếu là nụ cười dịu dàng, như một dòng suối thuần khiết.
“Không có gì.” Tiêu Sơ Âm gọi hắn nhưng lại không biết nên nói cái gì, chôn sâu dưới đáy lòng của đứa nhỏ này là nỗi đau bị diệt môn, xóa không được, rửa không đi.
“Tỷ tỷ, tỷ thích vương gia, phải không?” Hắn nháy mắt, khuôn mặt tiến đến trước mặt Tiêu Sơ Âm làm nàng giật mình, khuôn mặt trong phút chốc lại đỏ lên, cười quát mắng: “Tiểu quỷ, nói gì vậy!”
Trong lòng lại đột nhiên vui vẻ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...