Tiêu Sơ Âm kinh ngạc nhìn nha hoàn rơi vào trong nước, đầu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cơ thể đã phản ứng trước.
Lại "bùm" một tiếng, Tiêu Sơ Âm không chút do dự nhảy xuống nước.
Lúc này, có nha hoàn qua lại thấy nàng rơi xuống nước, vội lớn tiếng kêu lên: "Có ai không! Người tới a ! Vương phi nương nương rơi xuống nước ! Cứu mạng a ! Vương phi nương nương rơi xuống nước !"
Cánh tay phải bị phỏng của Tiêu Sơ Âm ngâm trong nước lạnh buốt, không những dịu đi mà còn đau nhức dữ dội hơn.
Nàng nhìn tiểu nha hoàn cách đó không xa luôn tay đạp nước, nước trong hồ không phải quá sâu, nhưng thân người đứa nhỏ này rất thấp, có thể bị ngập. Nàng ra sức vung cánh tay trái, bước thấp bước cao đi về phía nha hoàn, bùn lắng trong hồ rất nhiều, nàng đi không ổn định, nước tràn vào miệng. Mẹ nó ! Nếu kiếp trước học bơi thì tốt rồi!
"Người tới ! Cứu mạng a ! Vương phi nương nương rơi xuống nước ! Cứu..." Tiếng gọi ầm ĩ trên bờ bỗng nhiên im bặt.
Tiêu Sơ Âm vốn không rãnh bận tâm đến tình huống trên bờ, nàng một lòng muốn nhanh chóng bắt được tiểu nha hoàn kia, kéo cánh tay phải đau như xát muối, hai chân đau mỏi bị nước lạnh cóng làm tê dại, nàng dùng sức nhún người lên, bắt được nha hoàn kia.
"Đừng sợ, ta tới cứu ngươi."
Tiêu Sơ Ấm thấy tiểu nha hoàn cóng đến xanh mặt, đôi môi tím bầm, ấp úng không biết đang nói cái gì.
Ngón tay vừa mới chạm đến cánh tay tiểu nha hoàn, liền cảm thấy cánh tay ra sức giãy giụa, chạy ra khỏi khống chế của nàng, tiểu nha hoàn thoát được tay nàng, quay người vươn hai cánh tay linh hoạt, bơi về phía bờ.
Tiêu Sơ Âm sững sờ trong nước, ngơ ngác nhìn tay trái của mình...Nàng biết bơi...Vậy...Vừa rồi tại sao lại đạp nước cầu cứu?
Toàn bộ dưới hồ chỉ có âm thanh bọt nước tóe lên của tiểu nha hoàn tạo nên, Tiêu Sơ Âm nhìn hồ nước tạo nên từng trận sóng gợn trước ngực, tiểu nha hoàn bị lạnh đến tím tái, đôi môi vẫn còn mấp máy trong đầu nàng.
"Vương phi, thực xin lỗi"
Bên bờ yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, nước đầu tháng ba cũng rất lạnh lẽo, cả người nàng lạnh buốt, tứ chi như kết thành băng, không thể hoạt động. Nàng đưa lưng về phía bờ, nhìn sóng nước lăn tăn, không dám xoay người lại.
Lòng của nàng, chưa từng lạnh lẽo như thế này, vì lòng dạ của một đứa trẻ...
Cuối cùng, vẫn cứng ngắc xoay người, ngửa đầu đón ánh nắng trắng nhạt nhìn đám người trên bờ, nha hoàn, hạ nhân tạp dịch, tiểu nha hoàn rơi xuống nước, Thẩm Nhược Vân...Vũ Văn Tư Dạ !
Nước hồ tràn ngực, lòng nguội lạnh, đau đớn trên cánh tay bị phỏng đã chết lặng, toàn thân nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, làn môi xanh xao, hai chân cứng ngắc chôn dưới bùn, không cách nào nhấc lên được.
Vũ Văn Tư Dạ từ trên cao nhìn nàng, trong đôi mắt, là coi rẻ, khinh miệt, mỉa mai...Khinh bỉ.
"Các ngươi còn thất thần cái gì? Còn không mau cứu vương phi nương nương lên!" Thẩm Nhược Vân sốt ruột phân phó hai ma ma thân hình vạm vỡ phía sau.
Hai ma ma lĩnh mệnh, từ trong đám người đi ra, bước nhanh vào trong nước, đảo lên nước đục trong hồ, mặt Tiêu Sơ Âm tái nhợt, vô cùng nhếch nhác.
Hai ma ma một người một bên, đỡ cánh tay Tiêu Sơ Âm, kéo về phía bờ.
Vẻ mặt Tiêu Sơ Âm mờ mịt, đứng thẳng trong nước, hai ma ma kéo hai lần, khóe mắt nàng không thể khống chế giật giật, đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Tầm mắt Vũ Văn Tư Dạ dừng trên mặt vô cảm mờ mịt của nàng, tia sáng trong mắt ảm đạm đi một chút.
"Trắc phi nương nương, hai người nô tỳ không dùng hết sức trong nước được, cần phải thêm hai người giúp đỡ." Hai ma ma lộ vẻ khó xử.
Thẩm Nhược Vân xoay người nhìn thoáng đám người phía sau, ngoại trừ hai ma ma này, những nha hoàn khác đều gầy tong teo, căn bản là không giúp được cái gì, ánh mắt nàng trầm xuống, âm thầm đưa mắt nhìn nha hoàn thiếp thân của mình, quay đầu nói: "Tỷ tỷ, dưới nước rất lạnh, tỷ mau lên đi a!"
Nàng nói, giống như Tiêu Sơ Âm khăng khăng ở dưới nước vậy.
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng đứng trên bờ, nhìn một thân quần áo mỏng manh, khuôn mặt nữ tử trang điểm đơn giản, không biết thế nào, lại nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của nàng sáng hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...