“Diệu Nhi làm sao?” Ánh mắt hắn có phần né tránh, lúc nhìn nàng như muốn che giấu chuyện gì đó không muốn ai biết.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn đứng trên cao đường, vẻ mệt mỏi trong mắt được che đậy bởi khí chất hơn người, nàng nhìn hắn, nhìn hắn ra đi không có bất kì lý do gì, nhìn ánh mắt né tránh của hắn dường như có chuyện gì gạt nàng, không muốn để nàng biết.
Nàng muốn hỏi lại, ngực như bị một tảng đá đè nặng, ngăn mọi lời muốn nói. Cổ họng khô khốc không nói được gì.
Nàng nói: “Vũ Văn Tư Dạ, huynh có mang Diệu Nhi đi không? Không thấy Diệu Nhi đâu nữa.”
Biểu cảm của Vũ Văn Tư Dạ không hề ngạc nhiên, không hề chấn động, càng không hề lo lắng. Hắn từ trên cao nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “A, thật sao?”
A, thật sao?
Tiêu Sơ Âm chưa từ bỏ ý định, nàng không tin hắn không biết Diệu Nhi ở đâu, nhưng nàng cũng không muốn tin là hắn đưa Diệu Nhi đi.
“Huynh có biết nó ở đâu không?” Nàng cảm thấy lúc ở trước mặt hắn nàng như một hạt bụi thấp hèn, mà hắn lại dùng thái độ bễ nghễ thiên hạ, nhìn thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh nàng bị dứt bỏ.
“Không biết.”
Vũ Văn Tư Dạ nói hắn không biết Tiêu Diệu ở đâu, cũng không bằng lòng tiết lộ lý do hắn biến mất, lý do xuất hiện trong nha môn cũng không nói một chữ.
Nhưng thái độ của hắn với Tiêu Sơ Âm lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí…
Sau khi Lỗ Dao dọn dẹp phòng, đến gọi Tiêu Sơ Âm nghỉ ngơi, trong nha môn thứ gì cũng nhiều hơn, đặc biệt là phòng cho khách. Nhưng không biết Vũ Văn Tư Dạ kia xương cốt bị trật chỗ nào, nhất định phải ngủ chung một phòng với nàng. Tiêu Sơ Âm đương nhiên mặc kệ, nhưng Bình Uyên vương gia không chỉ võ công cao cường, thái độ cũng thập phần cương quyết.
“Ta nói vương gia này, người cần thể diện cây cần vỏ, Tiêu Sơ Âm cũng không phải chó con huynh nuôi dưỡng, huynh dựa vào cái gì không cho cô ấy rời khỏi huynh.” Lỗ Dao nằm bò trên bệ cửa sổ, nhìn hai người chiến tranh lạnh ngồi trong phòng.
Tiêu Sơ Âm quay lại lườm nàng, hận không thể đạp dính khuôn mặt đó trên cửa sổ, lời này của nàng ta sao lại kỳ quái như vậy.
“Hơn nữa, không rên một tiếng rời đi cũng là huynh, hiện tại nghe nói Tiêu Sơ Âm tố cáo huynh, quay trở về cũng là huynh, Vương gia, huynh đây là diễn tuồng nào vậy, coi Tiêu Sơ Âm nhà chúng ta là cái gì, nói đẩy xuống nước liền đẩy, nói ngủ một phòng liền ngủ một phòng, cho dù nàng dâu nuôi từ nhỏ cũng không thể đối đãi như vậy.”
Vũ Văn Tư Dạ đưa lưng về phía nàng, sống lưng kiên định căng cứng, từ góc độ của Tiêu Sơ Âm, khuôn mặt hắn tuy mang ý cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta lạnh lẽo.
Tiêu Sơ Âm đứng dậy, đẩy khuôn mặt Lỗ Dao ra khỏi cửa sổ, thuận tay đóng cửa sổ lại. Sau đó ngồi vào bàn, theo dõi hắn: “Vũ Văn Tư Dạ, rốt cuộc huynh đang gạt ta chuyện gì?”
Nàng ghét loại cảm giác không hay biết gì thế này.
Hắn không lên tiếng, lông mày nhíu lại, nụ cười chỉ nở một nửa, đôi mắt nhìn Tiêu Sơ Âm như không nói nên lời.
Tiêu Sơ Âm bị hắn nhìn như vậy lòng dạ tê dại, da gà nổi từ cánh tay lên mặt, cau mũi nói: “Huynh có biết bộ dạng này của huynh rất xấu không.”
Nàng muốn làm dịu bầu không khí, tiếc là người nào đó không chịu nể mặt.
“Vũ Văn Tư Dạ huynh nếu…” Nếu huynh không nói chuyện thì không cần nói, lão nương đây chán ghét cái kiểu tâm sự nặng nề này của huynh.
“Nghe nói, Lục hoàng tử đã chết?” Hắn đột nhiên lên tiếng, nhưng lại hỏi việc khác.
Tiêu Sơ Âm giật mình, gật đầu đáp: “Ừ, đã chết, Thiết Trần giết, chủy thủ cắm trên cổ, nghe Lâm Nguyên Kỳ nói bộ dạng đứa nhỏ này giống như không chọc thủng yết hầu của lão Lục thì không bỏ qua.”
“Lâm Nguyên Kỳ cách ngôi vị hoàng đế không xa nữa.” Dường như chuyện hắn quan tâm là triều đình Tuyên Vũ.
“Thôi đi, trong cung còn mấy tên không an phận, hắn còn không đủ khả năng leo lên ngôi đâu, nhưng không cần vội, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể ngồi vào vị trí đó, ta tin hắn.”
Vũ Văn Tư Dạ quay đầu nhìn nàng, khoảnh khắc đó trong đôi mắt thoáng hiện ánh sáng rực rỡ như sao. Rõ ràng cả bản thân yếu đuối của mình còn giữ không xong, người kia chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết nàng, nàng lại hồn nhiên không biết, vẫn đầy nhiệt huyết chạy nhảy trong lưới máu.
“Nàng có tin ta không?”
Tiêu Sơ Âm sau đó không nói chuyện, trong lòng nàng dường như rất mâu thuẫn, nàng chỉ biết hắn sẽ hỏi vấn đề này, thậm chí lúc nghĩ tới nàng đã thản nhiên cười. Nhưng giọng nói vang vọng trước mặt nàng, một đôi mắt như gỗ mun bình tĩnh nghiêm túc nhìn nàng.
Nàng không muốn nói dối, cũng không nghĩ rằng sẽ nói dối.
“Không tin.”
Vũ Văn Tư Dạ nghe được thì cười cười, thở phào nhẹ nhõm, hắn nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng tin tưởng Lâm Nguyên Kỳ, không tin hắn, vậy thì hắn yên tâm.
Trong bóng tối, dường như trên bình nguyên rất xa truyền đến tiếng tiếng chạm đất lướt gió xẹt qua, lại giống như phía sau tai đột nhiên nổi lên một làn gió làm bay tóc nàng, sảng khoái mà lại khiến người ta nhịn không được muốn quay đầu xem là ai mang đến làn gió này.
“Đừng quay lại!” Áo bào Vũ Văn Tư Dạ rộng rãi vung lên làm tắt nến trong phòng, Tiêu Sơ Âm bị hắn kéo vào lòng, mũi đập vào ngực hắn, đau muốn rơi nước mắt.
Trận gió đằng sau tai lập tức cũng đuổi theo, phía sau đột nhiên “phốc” một tiếng, có âm thanh của thứ gì đó chạm vào da thịt, âm thanh này khiến da đầu nàng tê dại, trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
“Nàng không sao chứ?” Giọng nói gấp gáp trong bóng tối xác định an toàn của nàng, mặc dù đã che chở nàng trong lòng, hắn cũng không dám chắc nàng có bình yên hay không.
“Không sao.” Nàng chậm rãi đưa tay ra trong bóng tối, lần theo cánh tay của mình, đầu ngón trỏ vừa chạm vào bề mặt trơn nhẵn của áo bào chuyên thuộc về hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn nắm tay nàng duy trì tư thế bất động, mang theo nàng từng bước một lui về phía sau, cho đến khi lui tới cạnh tường, đứng dán vào tường, hắn mới chậm rãi nói: “Ngoan, nhắm mắt lại đi.”
Trong phòng tối đen như mực, hắn lại bảo nàng nhắm mắt lại.
Nàng biết trong phòng có điểm khác thường, trận gió bất ngờ ban nãy và tiếng vang nhỏ chứng tỏ lúc này trong phòng ngoại trừ hai người bọn họ còn có người khác.
“Đánh thắng không?” Nàng nhắm mắt hỏi hắn, nàng đã từng thấy thân thủ của hắn, cũng không hề lo lắng, nhưng nếu mang theo nàng lại là chuyện khác.
“Ừm.” Vũ Văn Tư Dạ che chở cho nàng, di chuyển bước chân, cơ thể luôn trong trạng thái đề phòng, nói chuyện lại mang theo ý cười: “Cứ thử xem.”
“Đối phương rất lợi hại sao?” Nàng tựa sát vào lòng hắn, ngửi mùi nam tính quyến rũ trong ngực hắn, hai tay chậm rãi ôm eo hắn, lo lắng nói: “Nếu đánh không lại, chúng ta cứ bỏ chạy đi.”
Vũ Văn Tư Dạ thiếu chút nữa bật cười, hắn còn tưởng nàng muốn nói gì, ôm chặt nàng vào lòng, mỉm cười nói: “Được, đánh không lại thì bỏ chạy.”
Tiêu Sơ Âm siết chặt áo bào của hắn, cảm thấy trong bóng tối ngoại trừ vòm ngực ấm áp của Vũ Văn Tư Dạ, vây quanh phía sau là cánh tay hắn, những thứ khác nàng đều không cảm nhận được.
Nàng khẩn trương, mò mẫn bắt lấy tay áo hắn, nói: “Cùng chạy đi.”
Không biết vì sao, rõ ràng không cảm thấy thứ gì, nàng lại cảm thấy chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Sau đó, nàng không nhịn được từ từ mở mắt.
“Đừng mở mắt.” Vũ Văn Tư Dạ thấy được động tác của nàng, dặn dò nàng.
“Ta không mở mắt, nhắm chặt này, không tin huynh xem đi.” Tiêu Sơ Âm cố gắng trợn to mắt, chậm rãi quay đầu trong bóng tối.
Một, hai, ba…Sáu đôi mắt xanh biếc lập lòe quỷ dị trong phòng tối.
Ba…người?
Nàng không biết.
Lo Lắng liếc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, Tiêu Sơ Âm giật mình, ánh mắt hắn…
Một đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh, như mắt của lang sói, lóe lên sự ngoan độc.
“Dạ” Giọng nói trong bóng tối không giống như phát ra từ cổ họng của con người, cũng giống như trận gió ban nãy, đầu tiên là thổi tới sát mặt đất, sau đó đột nhiên lướt đến sau tai, chui vào lỗ tai.
Tiêu Sơ Âm cảm thấy sau tai đau xót, nàng đưa tay che lại, đầu tiên là chạm vào rái tai, sau đó mò tới vành tai, phía trên có chất lỏng ẩm nóng.
Nàng ngớ người, đối phương chỉ nói một câu, có thể làm nàng bị thương ở khoảng cách xa như vậy, đối phương có ba người, mà Vũ Văn Tư Dạ chỉ có một người, không phải…Cộng thêm nàng, chỉ có thể tính là nửa người.
“Chạy!” Nàng dắt đai lưng của hắn, cơ thể vừa động, một chữ trong cổ họng còn chưa phun xong, Vũ Văn Tư Dạ đã che chở nàng trong ngực, nhanh chóng lao về phía cửa.
Nàng nhất định đã nhìn thấy!
Trong bóng tối, sáu con mắt còn nhanh hơn họ, lúc thân hình Vũ Văn Tư Dạ vừa động đã vây kín cửa, lập tức thân hình hai người bọn họ sẽ va vào ba người kia.
Tiêu Sơ Âm thậm chí đã cảm giác được trận gió ban nãy đã kéo tới rồi, nàng vô thức che mặt, bị thương chỗ nào cũng được, không thể để khuôn mặt bị thương.
“Khốn kiếp! Không được đánh vào mặt!” Nàng giận dữ hét lên, tiếng quát khiến cơn gió dừng một chút, đồng thời bên tai truyền đến tiếng cười rầu rĩ của người nào đó.
Chính lúc nàng lên tiếng, Vũ Văn Tư Dạ trở tay, áo bào bung ra, trong không trung bung ra một đóa hoa khổng lồ màu tím nhạt. Áo bào trong bóng tối vẽ nên những viền bạc nhỏ, bay về phía ba người trước cửa.
Áo bào bay nhanh về phía cửa, hắn một tay ôm lấy Tiêu Sơ Âm, nhanh chóng lui về sau, trong tay liên tục bắn ra nhiều ngân châm màu bạc.
“Mấy lần cũng không thông minh lên được, lần sau bảo hắn đổi mấy thứ hữu dụng hơn đi.” Giọng điệu khinh miệt của Vũ Văn Tư Dạ làm Tiêu Sơ Âm nhíu mày, áo bào rộng lớn chạm vào người bọn chúng, ánh sáng bạc xuyên qua, chúng kêu rên thành tiếng, không còn sức đánh trả, cứ vậy suy sụp nằm phịch xuống bên cửa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...