Tiêu Sơ Âm tìm cả buổi chiều, hỏi không ít hạ nhân cũng không ai thấy bóng dáng của Vũ Văn Tư Dạ. Buổi tối, quản gia đến mời nàng dùng bữa, nói là Lục hoàng tử hồi phủ có mời ngự y đến trị bệnh đau đầu cho Tiêu cô nương.
Tiêu Sơ Âm dịu dàng từ chối, sau khi đuổi quản gia đi, lòng lại cảm thấy bất an, không bình thường, rất không bình thường!
Nàng đang chuẩn bị đẩy cửa đi tìm Lâm Nguyên Kỳ hỏi xem hắn có biết gì không, cửa phòng vừa mở ra, bên ngoài là nam tử bạch y đang định đưa tay gõ cửa.
“Ta có chuyện muốn nói với cô!”
“Ta có chuyện muốn nói với huynh!”
Hai người cùng lên tiếng, đổi lại thường ngày, Tiêu Sơ Âm đã sớm trêu chọc hắn, nhưng hiện tại, lòng nàng như đang bị một tảng đá đè nặng, tảng đá này còn không ngừng lớn dần, nặng dần.
“Cô nói trước đi!”
“Huynh nói trước đi!”
Lại trăm miệng một lời, Tiêu Sơ Âm mỉm cười, cảm thấy khóe miệng không nhếch lên nổi, cổ họng khô khốc: “Vũ Văn Tư Dạ đi đâu vậy?”
“Không thấy Tiêu Diệu nữa.”
Lời nói khác biệt trộn lẫn vào nhau, Tiêu Sơ Âm nghe thấy trong giọng nói của chính mình, lời nói lạnh lùng như ngọc thạch của Lâm Nguyên Kỳ va mạnh vào tảng đá kia khiến nàng không thở nổi, tảng đá nứt vụn, nện thẳng vào trái tim máu thịt mơ hồ.
“Sao lại thế?” Nàng nghe thấy giọng nói nặng nề của mình, Tiêu Diệu và đám người Lỗ Dao ở lại khách điếm, có thủ hạ áo xám của Lâm Nguyên Kỳ bảo vệ, theo đạo lý mà nói thì hẳn là an toàn.
Hơn nữa, ở Tuyên Vũ quốc, không ai biết thân phận của Diệu nhi, càng không phải nói tận lực chĩa mũi nhọn vào nó.
Lâm Nguyên Kỳ nhìn nàng đứng trước cửa phòng, hai tay đỡ lấy cánh cửa, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên tái nhợt. Trong lòng mơ hồ cảm giác đau đớn, “Xin lỗi…”
“Ta nên phái thêm vài người đến, khách điếm là nơi lộn xộn, là sơ suất của ta, Sơ Âm, cô đừng vội, nếu là do người của ta, ta nhất định sẽ đưa Tiêu Diệu trở về.” Lâm Nguyên Kỳ nói lời này, trong lòng cũng không thể chắc chắn, dù sao thuộc hạ đã báo cáo, đối phương bên kia dường như đến có mục đích, chỉ bắt một mình Tiêu Diệu.
“Huynh một mình đã là ốc không mang nổi mình ốc, đưa người đến bảo vệ bọn họ đã là tận lực rồi.” Tiêu Sơ Âm cảm thấy nói những lời này có vẻ không hợp, cứ như không giống nàng. Nàng nên kéo tay áo Lâm Nguyên Kỳ chạy ra ngoài đường tìm người, nàng nên châm chọc hoặc chế nhạo hắn, chỉ một người cũng không bảo vệ được, nàng nên khóc lóc với hắn, sao huynh có thể để nó biến mất! Dù cho cả thế giới không thấy, hắn cũng không thể không thấy.
Đúng vậy, cả thế giới không thấy, Vũ Văn Tư Dạ không thấy, Tiêu Diệu cũng không thấy, xem xem, nhiều chuyện khéo thật.
“Đại phu, huynh có thể ở lại khách điếm trông chừng họ được không, ta đi tìm người.” Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt cứng ngắc không biết đang cười hay đang khóc.
“Ta cũng đi.”
“Huynh không được đi!” Nàng vẫn không thể khống chế được bản thân, gào lên. Đôi mắt đỏ au, lẩm bẩm: “Huynh ở lại đây, đêm nay lão Lục sẽ xảy ra chuyện, nếu huynh không ở đây sẽ bỏ lỡ cơ hội không dễ gì có được. Cho dù là quân địch, cũng không thể khiến hắn chết vô ích, đại phu, lời của ta huynh có hiểu không?”
Lời nói của nàng có chút rối loạn, nhưng dù sao cũng xem như đã biểu đạt được ý tứ rõ ràng.
Đêm nay lão Lục hồi phủ, hai ngày nay lão Lục không hề bận tâm đến bọn họ, hẳn là bị giữ lại trong cung hay có việc gì đó. Nếu không cũng không đợi tới bây giờ còn chưa ra tay. Nếu hắn công việc bề bộn, nhất định sẽ tìm người mài mực, nghĩ đến sự mâu thuẫn trong ánh mắt của Thiết Trần, khẽ nói một câu: “Huynh là đại phu, đôi khi, cứu người là trách nhiệm.”
Lâm Nguyên Kỳ nhìn nàng, sợ hãi và hoang mang trong lòng nàng lúc này hắn không có khả năng chạm đến, Vũ Văn Tư Dạ đột nhiên biến mất, Tiêu Diệu bị bắt, nàng lúc này, không chỉ có lo lắng và đả kích mơ hồ, còn có tầng tầng đau đớn đang vây lấy từng bắp thịt mạch máu, chỉ có nàng mới hiểu rõ sự thống khổ ấy.
Thật lâu sau, hắn nói: “Được, cô cẩn thận.”
…
Tiêu Sơ Âm lén lút xuất phủ, nàng cố ý đi ra từ bên cạnh hồ nhân tạo, dưới sự trợ giúp của người áo xám, nàng ngồi xổm trên đầu tường, quay đầu nhìn trong phủ, ánh trăng màu bạc chiếu trên mặt hồ yên tĩnh, gợn sóng lăn tăn, nước trên hồ chảy xuôi, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một con dã thú khổng lồ cắn nuốt nàng.
Nàng nhìn thật lâu vào một nơi nào đó, lâu đến nỗi hai bắp chân đã tê dại, mới gật đầu với người áo xám đợi ngoài tường, sau đó thả người nhảy xuống.
Nàng trốn đi kiêu ngạo nổi bật thế này mà Vũ Văn Tư Dạ cũng không xuất hiện, xem ra thật là không ở đây rồi.
“Những người khác thế nào?” Người áo xám chuẩn bị ngựa, Tiêu Sơ Âm nhìn thoáng qua, nàng ghét cưỡi ngựa, lần đó bôn ba một ngày một đêm không ngừng nghỉ, thiếu chút nữa đã nôn cả ra người.
“Ngoại trừ tiểu thiếu gia, những người khác đều không có chuyện gì, thời điểm tiểu thiếu gia bị bắt, chỉ có một mình Lỗ cô nương ở đó.” Người áo xám kể lại tình hình cho nàng nghe, sau khi nghe xong nàng xoay người lên ngựa, động tác lưu loát không dông dài.
“Đi.”
Lỗ Dao ở khách điếm lo lắng đi tới đi lui, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tiêu Sơ Âm nhất định sẽ giết ta, ta để Diệu Nhi mất tích, cô ấy nhất định sẽ giết ta, nhất định…”
Dược Đồng cúi đầu, lông mày trên khuôn mặt thanh tú cau chặt, thời gian hắn đi theo Lâm Nguyên Kỳ cũng không ngắn, công phu của người áo xám thật sự mạnh, mặc dù không phải ai hắn cũng biết, nhưng trình độ tổng thể trên toàn Tuyên Vũ mà nói thì cũng thuộc hạng thượng đẳng, đó cũng là lý do tuy những người trong cung bất mãn sư phụ nhưng cũng kiêng dè không dám ra tay.
Hiện tại, có người bắt Tiêu Diệu đi trước mặt bọn họ, mà cả khuôn mặt của người tới bọn họ cũng không thấy, mà hắn bố trí dược vật trong phòng dường như cũng không có tác dụng gì.
“Két….” Một tiếng, cửa được mở ra, Tiêu Sơ Âm khoác áo choàng màu xám tái mặt đi tới.
Lỗ Dao lùi ra sau, dè dặt che chở cho mình, xin lỗi nói: “Sơ Âm, ta không cố ý, thật xin lỗi, nếu như cô hận ta, cô cứ…cô cứ giết ta đi!”
Nàng hai mắt rưng rưng bổ nhào tới ôm lấy hai chân Tiêu Sơ Âm, nàng cũng không biết tại sao Tiêu Diệu lại mất tích, bây giờ lòng nàng hoảng sợ chẳng khác gì mưa bão trên biển khơi. Thấy Tiêu Sơ Âm đi vào cũng mặc kệ, Tiêu Sơ Âm đánh cũng được, mắng cũng được, giết cũng được, cho dù là thế nào, chỉ cần nàng có thể chuộc tội là được…
Tiêu Sơ Âm vất vả lắm mới cứu được Tiêu Diệu, lại bị bắt đi trước mặt nàng, mà nàng thì vẫn bình yên vô sự, Lỗ Dao nghĩ tới lại nước mắt lưng tròng, ướt đẫm hai má.
Tiêu Sơ Âm vừa đi vào đã thấy trong bụng khó chịu như dời sông lấp biển, bị Lỗ Dao ôm lấy như vậy cả người lắc lư, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nàng trợn mắt nhìn Lỗ Dao, đưa chân đá nàng sang một bên, sau đó…
“Ọe….”
Trong phòng truyền đến tiếng nôn mửa, Tiêu Sơ Âm cúi gập người phun nước chua trong bụng vào cái bô bên cạnh.
Lỗ Dao ngây ngốc nhìn nàng nhào vào phòng trong nôn thốc nôn tháo, đáy lòng lại mơ hồ: Lần trước hình như nàng chỉ nguyền rủa nàng ta bị say xe, không hề nguyền rủa nàng ta say ngựa.
Dược Đồng bưng lên một chén nước, chau mày đổ ra một chút bột phấn từ trong bình sứ nhỏ, rồi đưa cho Lỗ Dao: “Thừa dịp cô ta vẫn chưa tức giận, bưng vào cho cô ta uống, nhân tiện cầu xin luôn.”
Lỗ Dao đội ơn sùng bái Dược Đồng, vẫn còn có người tốt bụng đó nha.
Tiêu Sơ Âm uống nước xong đã khá hơn, cởi áo khoác trên người xuống, ngồi bên bàn nhìn bộ dạng đáng thương của Lỗ Dao, tái mặt nhe răng trợn mắt cười, cười đến mức Lỗ Dao cảm thấy sợ hãi.
“Có muốn lập công chuộc tội không?”
“Muốn.” Đầu không khác gì con gà mổ thóc.
“Vậy thì một chữ cũng không được thiếu kể lại tình hình lúc đó cho ta nghe.”
“Ặc, là chuyện này?”
Tiêu Sơ Âm lườm nàng, thản nhiên nói: “Nếu đánh cô mắng cô giết cô có thể khiến Diệu Nhi quay về, ta đã sớm ra tay rồi, còn chờ cô cầu xin ta giết cô sao.”
Lỗ Dao biết nàng miệng dao găm lòng đậu hũ, xấu hổ cười ha ha, nhớ lại tình huống lúc đó: “Ta đang cùng Tiêu Diệu ở trong phòng viết chữ, Dược Đồng ở một phòng khác phối thuốc, sau đó bỗng nhiên một bóng đen xông vào, lúc đó theo phản xạ có điêu kiện, ta vô thức nhắm mắt lại…Kết quả chờ ta mở mắt ra, Tiêu Diệu đã không thấy tăm hơi, thư cũng bị ném xuống đất.”
Dược Đồng gật đầu: “Ta nghe thấy có tiếng động, lúc chạy tới trong phòng chỉ còn lại cô ấy, nhưng có chút kì lạ…”
“Lúc trước sư phụ dặn dò ta bố trí mùi thảo dược đặc biệt trong phòng, đây là một mùi rất kỳ quái, chỉ cần có người vào phòng này, bị lây nhiễm trên người là ta có thể phát hiện, nhưng hiện tại chỉ có mấy người chúng ta có mùi này”
Lỗ Dao u mê, chậm chạp hỏi: “Có ý gì?”
Ban đầu tâm tư Tiêu Sơ Âm lay động, bây giờ nghe Dược Đồng xác nhận chuyện này, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ý của ngươi là, người bắt Tiêu Diệu, từng cùng chúng ta ở căn phòng này, cho nên không cảm thấy có người ngoài đi vào…Bắt Tiêu Diệu, là người chúng ta biết?”
“Tiêu cô nương, đây chỉ là suy đoán của ta, nếu muốn xác định còn phải hỏi lại sư phụ.”
Tiêu Sơ Âm cười chua sót, thản nhiên nói: “Không cần hỏi hắn, suy đoán của ngươi không sai, bởi vì Bình Uyên vương gia cũng mất tích rồi.”
Lỗ Dao ngẩn ra, lẩm bẩm: “Không đâu.” Nàng như đột nhiên nhớ đến điều gì, lấy ra một quyển sách dưới gối, lật ra mỗi trang giấy đều có một dấu màu hồng, dấu vết mơ hồ, cẩn thận nhìn kỹ cũng có thể nhận ra rõ ràng
“Vương.”
Vương gia. Bình Uyên Vương Gia.
…
Trong phủ Lục hoàng tử, tối nay Lục hoàng tử lại bảo Thiết Trần đi mài mực.
Thư phòng rộng lớn vắng vẻ, Lục hoàng tử ngồi trên bàn đọc công văn, mắt phải hắn dưới ánh đèn ngưng thần nhìn kỹ, dường như có chút mệt mỏi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Vào đi.” Lục hoàng tử không hề ngẩng đầu, bảo người tới đi thẳng vào.
Cửa bị đẩy ra, bóng dáng bị ngọn đèn chiếu rọi, vải tơ mềm mại kéo lê trên đất, trong không khí truyền đến hương vị như có như không, mơ hồ chọc vào trái tim người khác.
Lục hoàng tử nhíu mày ngẩng đầu, trông thấy người đến, đôi mắt ánh lên vẻ kinh diễm, nở nụ cười không giống thường ngày: “Tâm Trần!”
Thiết Trần nắm tay áo, lâu lắm rồi không mặc nữ trang, nàng vẫn có chút không được tự nhiên, nhìn nét kinh diễm trong mắt Lục hoàng tử, xoay mặt đi, giọng nói lạnh lùng: “Tân Trần hộ chủ đã chết ở chiến trường, Lục hoàng tử xin tự trọng!”
Lúc trước hắn mang binh công phá đất nước nàng, nàng nhớ rõ quân vương an ủi các nàng nói đã cầu hòa với Tuyên Vũ, nhưng đêm đó đột nhiên bầu trời đổ mưa máu, nàng nhỏ bé đứng trên quê hương bị cháy rụi, công chúa còn nhỏ tuổi sợ hãi núp phía sau nàng khóc lóc khiến nàng thêm hoảng hốt.
Mà hắn, thiếu niên kiêu ngạo trẻ tuổi, con ngựa cao to đứng trước mặt các nàng, khuôn mặt hung ác như tu la địa ngục.
Nàng là tỳ nữ của công chúa, từ nhỏ đã theo đại nhân trong cung học chút võ phòng thân, nhìn ánh mắt thiếu niên kia nhìn mình như một con kiến thấp hèn, mà công chúa sau lưng bị dọa sợ muốn chết ngất, không biết lấy dũng khí ở đâu, đưa tay rút trường đao trên người binh sĩ đã chết chém tới.
Cuối cùng…nàng làm hắn bị mù một mắt, mà hắn lại bóp cổ công chúa.
“Trong cung gần đây nhiều việc sao?” Tối nay dường như nàng có chút quan tâm tới hắn, thản nhiên hỏi.
Lục hoàng tử ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng, con mắt còn lại của hắn nhìn nàng, chờ hắn giết phụ hoàng,nắm quyền trong tay, hắn sẽ cho nàng địa vị mà nữ nhân khắp thiên hạ thèm muốn nhất.
“Chỉ là chút việc vặt thôi, Trần, chờ ta ngồi lên ngôi hoàng đế, nhất định sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất nữa.” Hắn đưa tay muốn kéo nàng.
Thiết Trần tránh được, động tác trong tay chậm rãi: “Ta chỉ hy vọng ngươi không làm hại công chúa.”
“Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, ta sẽ không hại nàng ta.” Hắn chỉ có thể dùng cách này để giữ nàng bên cạnh, “Chờ ta lên ngôi, nàng trở thành hoàng hậu,ta sẽ thả nàng ta, ban cho nàng ta vinh hoa phú quý, hưởng thụ bất tận.”
Trong mắt Thiết Trần lóe lên ánh sáng, cúi đầu ngừng động tác, nói: “Ta thấy ngươi gần đây bận bịu chuyện trong cung, có nói nhà bếp nấu canh, tuy không phải thuốc gì quý giá, nhưng vẫn có lợi cho cơ thể, có muốn bưng lên hay không?”
Lục hoàng tử ngớ ra, lập tức giật giật khóe miệng, cười nói: “Được.”
Thiết Trần vỗ tay, có người bưng canh vào, đặt trên bàn, sau đó kính cẩn lui xuống.
“Uống rồi lại xem công văn.” Nàng bê chén canh đến trước mặt hắn, mùi hương mê người đung đưa bay ra.
Lục hoàng tử gật đầu, bưng chén, cười cúi đầu, đột nhiên hắn vươn một tay, nhanh chóng bóp cổ Thiết Trần, mắt phải chớp lóe, giọng nói tàn nhẫn: “Chẳng lẽ nàng hạ độc trong canh?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...