Hắn lại ôm nàng vào lòng, Tiêu Sơ Âm nghe lồng ngực hắn bật cười, hận không thể chui đầu xuống đất. Hoàn cảnh bây giờ mà phân bua với người khác quả thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cô nam quả nữ, ở chung một chỗ…
“Vương gia, chúng ta đã…” Họ đã ly hôn, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, cho dù là ăn đi nữa, ai quy định cỏ như nàng đây phải ngoan ngoãn chờ hắn tới ăn.
“Chúng ta đã hòa ly rồi.” Hắn nói thay lời nàng, tiếng cười kìm nén trong lồng ngực khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nghe lời này từ miệng hắn, nàng cứ cảm thấy kỳ lạ. Chuyện này đã vô cùng rõ ràng, bị hắn nói lại mang theo chút ái muội.
Trong đêm tối hô hấp của hắn phả trên đầu nàng, hương vị ấm áp thuộc về hắn tràn ngập trên chóp mũi. Lòng nàng bỗng nhiên run rẩy, hai gò má ửng hồng.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện nghiêm trọng, lúc trước trong người có độc chỉ nghĩ đến chuyện đau đớn té xĩu, sau khi tỉnh dậy bị hắn lừa vào mật thất, chẳng hiểu vì sao lại rơi vào tiểu sơn thôn như thế ngoại đào nguyên, tiếp đó lại phát hiện huyết sắc ngọc bội và cách trở về, nàng lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng
Chả trách Vũ Văn Tư Dạ lại cười sáng lạn như vậy, bộ dạng như muốn nói nàng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương.
“Hưu thư!” Nàng chìa tay ra đòi, lúc vội vàng lại quên chuyện này, bây giờ nhớ tới, cảm thấy người này từ nhỏ đến lớn đều uống mực mà sống, một bụng đen tối!
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn mơ hồ của nàng, buồn cười nhấc năm ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay nàng, cười hỏi: “Hưu thư gì?”
Hành động của hắn khiến bàn tay nàng run lên, nàng chỉ cảm thấy mặt hơi nóng lúc nãy bây giờ như thiêu đốt, hai tai đỏ ửng, thằng nhãi này học được thủ đoạn này ở đâu chứ!
“Hưu thư của ta!” Nàng nắm chặt tay lại đưa ra sau lưng, cằm áp vào ngực hắn đòi hưu thư, sau đó mới ý thức được động tác nũng nịu của mình, vì thế liền ngửa người ra, nhưng cánh tay Vũ Văn Tư Dạ còn đặt ngang hông nàng, nàng có ngửa thế nào cũng không ngửa ra được. Giống như Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi bàn tay Như Lai, nàng cũng chỉ có thể học tôn hầu tử đái một bãi tỏ vẻ khinh bỉ.
“Nàng nói cái này sao?” Vũ Văn Tư Dạ lấy từ trong tay áo một phong thư khéo léo, hỏi nàng.
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, vừa rồi nàng cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, dù sao chỉ cần nàng không phải là vương phi của hắn, hưu thư gì đó đối với nàng chỉ là giấy chứng nhận, có cũng được mà không có cũng không sao. Nàng không chịu trói buộc bởi lễ nghi phong kiến thời cổ đại nên ảnh hưởng không hề lớn.
Nàng chỉ không ngờ hắn lại mang bên người, nghĩ tới lại cảm thấy chua sót mơ hồ.
Đưa tay đoạt lấy bức thư tinh xảo, nàng liền nhét vào trong tay áo, quay mặt nói: “Cứ như vậy chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa. Sau này huynh đi đường dương quan của huynh, ta đi cầu độc mộc của ta.” Nghĩ một chút vẫn thấy không chính xác, sửa lại: “Ta đi đường dương quan của ta, huynh đi cầu độc mộc của huynh.”
Vũ Văn Tư Dạ lại đột nhiên nói: “Đại phu ghen tị ta và nàng cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có lẽ bên ngoài lúc này đã thành một con đường máu rồi, nàng xem hưu thư đi, đừng đánh mất.”
Hắn cố ý bảo nàng xem, với tính cánh của nàng sẽ cố tình không xem, nhưng Tiêu Sơ Âm lúc này không biết có phải trật gân hay không, hưu thư đang cất vào nửa chừng lại lấy ra, thuận tay cầm huyết sắc ngọc bội đưa Vũ Văn Tư Dạ chiếu sáng, bản thân thì mở hưu thư: “Cũng được, sau này đỡ phải sinh ra chuyện rắc rối.”
Cứ như vậy, hai người sẽ thật sự không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Tay đang mở dây lụa đỏ trên hưu thư chợt dừng lại, trong lòng bĩu môi thầm mắng Vũ Văn Tư Dạ không hiểu phong tình, một giây trước còn nói thích nàng, vậy mà một giây sau đã đưa hưu thư cho nàng, lời nói của nam nhân này quả thật không thể tin được!
“Hoa Thụy Bình Uyên vương phủ…” Ánh sáng của ngọc bội có hạn, không thể chiếu sáng toàn bộ, nàng di chuyển hưu thư theo ánh sáng trong tay Vũ Văn Tư Dạ, trong thư có một vài chữ phồn thể, nàng không biết, chỉ tìm tên Tiêu Sơ Âm…Tiêu Sơ Âm…
Tay dời dời, bất tri bất giác càng lúc càng đến gần mặt Vũ Văn Tư Dạ, vì thế Vũ Văn Tư Dạ liền nhân tiện làm chút chuyện nam nhân đều phải làm.
Âm thanh mờ ám trong bóng tối làm cả người Tiêu Sơ Âm run lên, hắn lại vô sỉ tập kích nàng!
Ngón trỏ Vũ Văn Tư Dạ chạm nhẹ môi mình, cười thỏa mãn phát biểu cảm giác sau khi nếm thử: “Mùi vị không tệ.”
Môi nàng giật giật, cảm thấy ban nãy hắn hôn nhẹ môi nàng, che được môi nàng nhưng không che được tiếng than khẽ của nàng, vì thế, một tiếng ưm khiến người ta đỏ mặt đã phát ra từ miệng nàng.
Mẹ nó! Trước đây nàng không nhạy cảm như vậy…Chỉ một nụ hôn mà lại bật ra tiếng, thật đáng khinh! Tiêu Sơ Âm, xin phép được khinh thường mày!
Cũng may rất nhanh nàng đã tìm được thứ có thể thay đổi đề tài: “A, thấy rồi, tên….” Nàng nói tiếp: “Nữ quyến Tống Y Y Bình Uyên Vương phủ…”
Nàng nghĩ cả buổi mới nhớ ra là tam phu nhân muốn giết nàng để tranh thủ tình cảm, lại bị hủy dung.Vũ Văn Tư Dạ ghét người bị hủy dung, nhân tiện bỏ nàng ta luôn sao? Đây cũng là ngoài ý muốn của nàng, nàng cho rằng hắn dù không thích cũng không đến mức đuổi người ta khỏi phủ.
“A? Đây không phải của nàng.” Hắn thưởng thức xong hương vị trên môi nàng, lại nghĩ ra chủ ý với vành tai nàng, quay mặt kề sát lại, khẽ cười nói: “Vậy nàng xem cái này đi.”
Hắn lại lấy ra một phong thư được cuộn lại đưa cho nàng.
Tiêu Sơ Âm hồ nghi nhìn nhắn, đưa tay nhận: “Ta nói vương gia này, vật tùy thân của người ta đều là những thứ để hộ thân, huynh thì ngược lại, đem theo hai bức hưu thư…”
Nàng còn chưa nói xong, Vũ Văn Tư Dạ lại liên tiếp lấy ra mấy hưu thư giống vậy, vừa lấy vừa nói: “Ta sợ sau này phiền phức nên viết chung, nàng tìm xem có của nàng không.”
Tiêu Sơ Âm khóc không ra nước mắt, Vương Gia, trong tay áo ngài rốt cuộc là chứa bao nhiêu hưu thư hả…Thế này không biết có bao nhiêu người muốn đào mộ phần tổ tiên của nàng ra mà chửi!
Liễu Nguyệt Điệp, Sở Nhu, Trần Vân San, Lý Uyển Mộng, mắt nàng xem đến mù, kết quả lại thấy được một cái tên khiến nàng trợn mắt há hốc mồm…Thẩm Nhược Vân?
Hắn bỏ Thẩm Nhược Vân? Thẩm trắc phi chỉ thiếu chút nữa hắn sủng ái đến tận trời?
Hít một ngụm khí lạnh, Tiêu Sơ Âm còn chưa tiêu hóa nổi vì sao hắn lại mang theo nhiều hưu thư như vậy, chợt nghe giọng nói tám chín phần là hắn cố ý: “A, quên viết cho nàng rồi.”
Vì thế, Tiêu cô nương ném loạn hưu thư trong tay, thật sự nổi giận, nhe răng trợn mắt bổ nhào tới.
Quên viết?
Vậy thì đừng trách nàng, ủy khuất vương gia đại nhân ngài bây giờ viết một bức huyết thư đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...