Cuối cùng vẫn là Lỗ Dao thở hồng hộc kéo Tiêu Sơ Âm từ dưới bàn ra vác lên lầu.
Hai nam nhân kia lại ngồi trong phòng chờ.
Ngươi liếc nhìn ta một cái, “Đây là chuyện nhà của Tuyên Vũ, vương gia không nên nhúng tay vào.”
Ta liếc nhìn ngươi một cái, “Đại phu, việc này còn chưa được chứng thực, quý quốc đã nói vương phi của bổn vương như vậy có phải hơi không thỏa đáng hay không”.
“Tại hạ nhớ không lầm thì hẳn là “tiền nhiệm.”
Lỗ Dao vất vả đưa Tiêu Sơ Âm từ dưới lầu lên, vào cửa đã nghe hai nam nhân mồm mép đại chiến, đang lúc phát hỏa liền tức giận ném Tiêu Sơ Âm lên giường.
‘Này này, có ý gì hả, các người ngoài miệng tranh người, lại bỏ mặc người ta dưới lầu là sao?”
Vũ Văn Tư Dạ liếc nhìn nàng, ngước mắt nói với Lâm Nguyên Kỳ: “Bắt đầu đi.”
Lâm Nguyên Kỳ xoay người lấy một bao tay trong suốt trong hộp thuốc, Lỗ Dao nhìn đến u mê, đồ chơi này tân tiến thật, nhưng đây là muốn làm gì?
Giết người? Phân thây?
Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, ngũ quan xinh đẹp được vầng sáng chiếu xuống lộ vẻ điềm nhiên yên bình. Lâm Nguyên Kỳ tới gần, cúi người sờ soạng khuôn mặt nàng, như đang dùng ngón trỏ để dò xét độ phập phồng của da mặt.
Có người bắt đầu nóng nảy.
“Này, đại phu ưa sạch sẽ ngươi làm gì vậy hả, còn có người ở đây nha, không bỉ ổi như ngươi đâu, vương gia ngươi cũng nói một câu đi, tốt xấu gì cũng là vợ cũ của ngươi, trước mặt ngươi, trước mặt bao nhiêu người bị sỗ sàng như vậy chẳng lẽ chỉ như khúc gỗ thế à?
Vũ Văn Tư Dạ nhìn tay Lâm Nguyên Kỳ từ tốn di chuyển trên mặt nàng, ánh mắt có phần ngưng trọng, đẩy Lỗ Dao qua một bên, tiến gần lại quan sát.
“Sao rồi?” Hắn hỏi, đôi mắt lưu chuyển vẻ mặt lo lắng, cũng không phải lo lắng vì người đang ngủ mê man phía trước.
Lâm Nguyên Kỳ lắc đầu, ngón trỏ hai tay đi xuống hai bên gò má nàng, dừng lại bên tai, vuốt nhẹ một hồi, thần sắt như thể không tin được, hoặc như là hoài nghi chính bản thân mình.
Cuối cùng, bàn tay không mang theo bất cứ thứ gì quyến luyến rời khỏi khuôn mặt nàng, ngưng trọng gật đầu.
“Có mặt nạ da người không?”
“Không có.”
“Sao lại có khuôn mặt giống nhau vậy chứ?”
Lâm Nguyên Kỳ nhìn Vũ Văn Tư Dạ, đôi mắt màu lưu ly che giấu dưới ánh đèn: “Vương gia, ngươi chắc chắn người này thật sự không phải là Tiêu Sơ Âm sao?”
“Ừ.” Hắn cười có chút xuất thần, nói: “Chắc chắn.”
Lâm Nguyên Kỳ nhìn hắn ngồi bên giường, nam nhân này đã từng muốn hạ độc giết chết nàng. Rốt cuộc là phát hiện ra điểm khác lạ của nàng lúc nào? Lúc nàng mới vào cửa? Lúc ăn cơm? Hay là, lúc hắn gọi nàng tản bộ với mình, trong bóng tối, hắn dùng đôi mắt lang sói phát hiện ra điểm không đúng.
Lỗ Dao căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, Tiêu Sơ Âm vẫn đang nằm trên giường, sao lại nói không phải nàng, nói nàng kì lạ là thế nào?
Vũ Văn Tư Dạ nhìn sang, hỏi:”Hôm nay nàng ấy ra ngoài lúc nào? Đi đâu? Có dặn gì không?”. “Qua giờ ngọ ra ngoài, đến ngôi miếu cuối phố, nói rằng nếu gần tối còn chưa về thì cứ đưa tờ giấy nhỏ cho ngươi, không phải đã an toàn trở về rồi sao? Chuyện bé xé ra to cái gì chứ…A! Tờ giấy!” Nàng nhớ tới tờ giấy bị nàng chặn dưới chén trà, muốn đưa Vũ Văn Tư Dạ xem.
Chén trà trên bàn đã đổi sạch bóng, đồ sứ trắng tinh bày dưới nắng vàng, đâu còn bóng dáng tờ giấy ấy nữa.
“Kỳ lạ, rõ ràng ta để ở đây, đâu mất rồi?” Nàng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy đâu.
Vũ Văn Tư Dạ thoáng trầm ngâm suy nghĩ, hỏi: “Nàng đến miếu làm gì?”
Vừa đến đây, không có lý do gì một mình nàng lại vội vàng chạy đến đó.
“Lúc sáng ta ra ngoài đi dạo, không biết có phải đôi mắt tìm kiếm hay không lại nhìn thấy hai người, một người bộ dạng giống Vũ Văn Tư Dạ, một người giống…” Nàng bĩu môi: “Một người giống Thẩm trắc phi của ngươi đấy.”
Vũ Văn Tư Dạ căng thẳng, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Tờ giấy đâu?”
Lỗ Dao lui về sau một bước, nhìn mặt bàn trơn bóng: “Rõ ràng…ta để…để trên bàn, không biết sao lại biến mất…”
Nàng nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, ấp úng nói: “Tiêu Sơ Âm không phải ở đây sao? Ngươi thẩm vấn ta giống tội phạm thế làm gì!”
“Tờ giấy như thế nào?” Hắn không để ý đến nàng, tiếp tục hỏi.
“Một tờ giấy nhỏ, bị nhăn nhúm, phía trên có viết tên Trưởng Tôn Tông Lam bằng chữ đỏ.”
Hắn nhướng mày, xoay người ra ngoài, một câu cũng không để lại.
“Này, rốt cuộc là làm sao, các người hỏi cả buổi tốt xấu gì cũng nói ta biết đang xảy ra chuyện gì chứ!”
Lâm Nguyên Kỳ tốt bụng quay lại, cởi bao tay ra, thản nhiên nói: “Đi tìm Tiêu Sơ Âm.”
Lỗ Dao nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, vẫn không hiểu: “Đi tìm Tiêu Sơ Âm? Cô ấy không phải ở đây sao?”
“Giả.”
“Cái gì, Tiêu Sơ Âm cũng không phải sản phẩm vô tính, sao có thể giả, giả….?….Giả?” Nàng cứ lùi về sau, vỗ về tim mình: “Mẹ ơi, giả mà cũng có thể làm thật như vậy!”
…
Lúc Tiêu Sơ Âm mở mắt, thiếu chút nữa đã cho rằng mình đã mù. Bốn phía tối đen như mực, nhìn gì cũng không thấy. Nàng đưa tay sờ soạng xung quanh, cảm giác chạm phải làn da mềm mại, lại sờ lên trên, xúc cảm nhấp nhô khiến nàng cả kinh.
Nàng nhớ lúc mình vừa đến cửa miếu, một trận hương nhang truyền đến, sau đó nàng đụng phải một người, người nọ ngẩng đầu cười với nàng, sau đó nàng liền mất ý thức.
Xong rồi, tám phần là đã gặp phải kẻ buôn người, hơn nữa tiếp xúc vừa rồi tám chín phần là nàng không phải người duy nhất.
Căn phòng tối tăm thế này cho dù nàng bỗng nhiên mở to mắt cũng không nhìn thấy gì. Nghĩ nửa ngày, nàng cẩn thận lấy trong ngực ra một thứ đồ, chính là ngọc bội huyết sắc trả lại cho Trưởng Tôn Tông Lam trên chiến trường Tuyên Vũ, nàng vốn định sau khi lấy lại một khối từ chỗTam công chúa sẽ tìm hắn lấy khối này.
Nhưng Trưởng Tôn Tông Lam lại nói: “Nhân lúc ta còn có thể cho nàng, nàng cứ nhận đi, ta sợ có một ngày, nàng muốn ta cũng không cho được.”
Tiêu Sơ Âm lúc đó cũng không nghĩ nhiều, dù sao từ trước đến giờ nàng không phải là người khách sáo, liền tiện tay giữ lại trong người.
Bây giờ lại lấy ra, ánh sáng đỏ nhàn nhạt thoáng hiện trong căn phòng. Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến nàng kêu lên thất thanh!
“A! Quỷ !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...