Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Tiêu Sơ Âm nằm trên tảng đá lớn, nhàm chán đập đập vào chân, sao còn chưa tới, chậm quá.
Tia sáng nhẹ nhàng soi rọi ngũ quan long lanh của nàng, ánh sáng như ẩn như hiện làm khuôn mặt nàng tràn đầy sinh khí. Trong gió mơ hồ truyền đến tiếng kêu hỗn loạn, hai mắt nàng sáng lấp lánh, nhảy dựng lên, oán trách: “Đúng là chậm.”
Tiêu Diệu nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, bỗng nhiên vươn tay kẹp chặt cổ nàng, cọ mặt vào mu bàn tay nàng, thản nhiên nói: “Sơ Âm tỷ tỷ, đệ không sợ máu, thật đấy.”
Nàng dùng cách thỏa đáng nhất để tránh nỗi sợ hãi của hắn, nhưng lại không biết từ ngày hắn thấy bầu trời mưa máu hôm đó, hắn đã không còn bất kì cảm giác gì đối với chất lỏng ngọt ngấy ấy nữa.

Dọc đường đi ngoại trừ thời điểm gặp phải đội quân cướp quản thành khi mới vào Tuyên Vũ, bị Vương gia và Lâm đại phu ưa sạch sẽ ném tất cả vào khe suối làm mồi cho cá thì đều bình an vô sự tới kinh thành Tuyên Vũ.
Tiêu Sơ Âm không quan tâm đến âm thanh huyên náo trên phố, nàng cảm thấy mình có một di chứng, chỉ cần thấy một con phố dài thì luôn nghĩ tới trận mưa máu ở kinh thành Hoa Thụy khi đó.
Tiêu Diệu theo Dược Đồng đi chơi, Lâm Nguyên Kỳ và Vũ Văn Tư Dạ ở trong phòng không biết làm gì, Tiêu Sơ Âm nằm sấp trên bàn một hồi, cảm thấy nhàm chán, lại thêm một ngày mệt mỏi nên đang chuẩn bị ngủ trưa.
“Tiêu Sơ Âm, cô đoán xem ta vừa thấy ai nào.” Lỗ Lao kinh ngạc chạy vào, thiếu chút nữa đụng ngã cái bàn.

Nàng không hề cảm thấy hứng thú, thời đại này Lỗ Dao không biết được mấy người, nàng đoán chừng nàng ta phần lớn là nhận sai người, hoặc là nhìn lầm gì đó.
“Nhanh lên, nhanh lên, cô hỏi ta đi, hỏi ta nhìn thấy ai. Nữ nhân phải luôn duy trì lòng hiếu kỳ mới có thể hấp dẫn nam nhân. Nhanh nhanh, hỏi ta đi.” Nàng ta nhảy tới nhảy lui trước mặt Tiêu Sơ Âm.
Tiêu Sơ Âm miễn cưỡng liếc nhìn Lỗ Dao, phối hợp hỏi: “Ai?”
“Ta thấy Trưởng Tôn Tông Lam.”
Quả nhiên.
“Không phải cô thích hắn chứ, thấy ai cũng bảo là hắn, bây giờ có lẽ hắn còn đang ở trong cung Hoa Thụy chơi cờ với thái tử, sao cô lại thấy hắn được.”
Nàng không muốn để ý nữa, mùa xuân đáng ghét, ép nàng muốn chết rồi.
“Hình như còn có Thẩm Nhược Vân nữa, chẳng lẽ…ta lầm thật sao, cũng đúng, bọn họ làm sao có thể chạy đến đây chứ. Ài…quả nhiên lớn tuổi rồi không còn được minh mẫn nữa.” Lỗ Dao bị nàng nói xong lẩm bẩm than thở.
Tiêu Sơ Âm lại đứng bật dậy, cơn buồn ngủ biến mất: “Cô thấy bọn họ ở đâu? Hai người bọn họ ở chung một chỗ à?”
Lỗ Dao bị nàng dọa ngây ngốc, nói: “Không phải cô nói ta nhìn lầm sao? Lớn tiếng vậy làm gì, trời ơi, ta vừa nhắc tới Thẩm Nhược Vân kia cô đã tức giận, đến đây…chúng ta không cần phải vội, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến nàng ta đẹp mặt!”
Trong đầu Tiêu Sơ Âm lóe lên bốn chữ đỏ viết bằng chu sa, nàng nắm lấy vai Lỗ Dao, vẻ mặt cấp bách, hỏi: “Nói, cô thấy bọn họ ở đâu?”
“Trong một ngôi miếu ở cuối phố…Trưởng Tôn Tông Lam đi phía trước, Thẩm Nhược Vân lén lút đi theo sau.” Lỗ Dao bị nàng lay đến choáng váng, vội vã điều hòa nhịp thở rồi trả lời.
Tiêu Sơ Âm buông nàng ra liền xông ra ngoài, tốc độ như cân đẩu vân, một lát sau nàng lại dùng tốc độ đó trở lại, thận trọng đặt một tờ giấy vào tay Lỗ Dao: “Nếu gần tối ta vẫn chưa về, cô cứ đưa cái này cho Vương gia, nói với hắn chuyện hôm nay cô nhìn thấy.”
“Ôi…” Lỗ Dao còn chưa kịp nói, chỉ thấy nàng như cơn gió chạy ra ngoài.
Nàng cúi đầu nhìn tờ giấy nhăn nhúm trong tay, phía trên có tên Trưởng Tôn Tông Lam viết bằng màu son đỏ thẫm. Nàng nghiêng đầu dùng chén trà chặn tờ giấy lên bàn, gật gù đắc ý đi ra ngoài: “Giở trò quỷ gì vậy, chỉ có một cái tên mà cũng thần thần bí bí.”
Chén trà lấy ra từ trong khay, vẫn còn chút nước đọng. Nàng dùng chén trà chặn giấy xong liền đi ra ngoài. Nước đọng rơi xuống tờ giấy thấm ướt nét chữ đỏ, giống như bị thứ gì đó ăn mòn, nét chữ dần biến mất, sau cùng chỉ còn lại vết nước đọng nhàn nhạt trên giấy….

Gió thổi qua song cửa sổ, tờ giấy bị thổi bay, dưới đáy chén trà có thứ gì đó khẽ chuyển động.
Sau khi Tiêu Sơ Âm ra cửa, nhìn khu phố náo nhiệt thật dài, khách điếm các nàng ở lại là khu giữa, căn bản là không phân biệt được đâu là cuối phố đâu là đầu phố.
Nàng sốt ruột tóm lấy một người lại hỏi: “Ở đâu có miếu?”
Người nọ ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu mới chỉ một ngón tay, thì thào: “Bên kia.”
“Đa tạ.” Tiêu Sơ Âm buông hắn ra, chạy nhanh về hướng đó, vạn lần đừng giống như nàng nghĩ, nếu thật sự như vậy, nàng tuyệt đối không bỏ qua cho Thẩm Nhược Vân!
Người bị Tiêu Sơ Âm bắt lấy hỏi đường, nhìn bóng lưng nàng nhanh chóng biến mất trong đám người, nhìn ánh sáng mãnh liệt ban ngày, dường như vẫn chưa hồi thần: “Giống, thật là quá giống.”
Lúc Tiêu Sơ Âm đến cửa miếu, kí ức đối với tờ giấy đó hoàn toàn trở lại, chẳng trách sao lại kỳ lạ như vậy, nhiều năm trước, dường như nàng đã thấy qua, lúc đó nàng không thường xuyên vào thư phòng của Tiêu Viễn, cái tên viết bằng chu sa kỳ lạ này đập vào mắt nàng.
“Cha, tên ai vậy? Sơ Âm không biết.”
Tiêu Viễn vui vẻ ôm lấy nàng, cầm tờ giấy vuốt thẳng đặt trên bàn, cười nói: “Chờ sau khi Sơ Âm học được nhiều chữ hơn thì sẽ biết. Chỉ là, lúc đó biết cũng không cần thiết nữa.”
Trong trí nhớ Tiêu Viễn cười cực kỳ đắc ý, là nụ cười kiêu ngạo đắc chí tự tin diệt trừ được kẻ thù trên quan trường.
Cái tên trên đó…hai chữ kia…

Nàng không nhớ được!
Nàng lắc đầu, mùi hương nhang xông vào mũi, nàng vội vàng đi tìm người, bước chân hỗn loạn, trong miếu nhiều người dâng hương lễ phật, nàng không cẩn thận va phải một người.
“Xin lỗi.” Nàng vội xin lỗi.
“Không sao.” Người nọ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngây ngẩn, sau đó cười vô cùng quỷ dị.

Tiểu nhị nhà trọ giữa trưa vào dọn dẹp phòng, vừa tới cửa thấy căn phòng không một bóng người. Vì vậy quyết định bắt đầu từ phòng này, tưới nước quét dọn, lau bàn…
“Cái gì để ở đây vậy.” Hắn cầm lấy tờ giấy bị chặn dưới chén trà, soi dưới ánh sáng, không thấy chữ gì nên tiện tay vứt luôn vào thùng rác bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui