Khuôn mặt Tiêu Sơ Âm khẽ động, có vô số lời muốn nói lại không biết phải nói sao.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, ngoài xe vang lên giọng nói của thị vệ: “Gia…gặp cướp rồi.”
Tiêu Sơ Âm sáng mắt, đẩy Vũ Văn Tư Dạ ra, đột ngột vén màn chạy ra ngoài: “Này! Cướp…cướp…cướp ở nơi nào, mau xưng tên để ta mở mang kiến thức!”
Vũ Văn Tư Dạ nhìn theo bóng lưng nàng, khuôn mặt có chút thất vọng, hắn đoán được ý đồ của nàng muốn mượn cơ hội này để đi khỏi, mặc dù cũng dễ hiểu, nhưng vẻ bối rối thoáng hiện rồi biến mất trên mặt nàng cũng khiến hắn được an ủi. Chí ít nàng không phải không hề động lòng.
Tiêu Sơ Âm vừa vén màn ra ngoài đã lập tức hối hận, biết vậy nàng nên ngồi trong xe ngựa. Cho dù bị Vũ Văn Tư Dạ chiếm chút tiện nghi cũng hơn bị đao chém.
Trời ơi, cướp ở đâu hả, đây là quân đội, quân đội chính quy đó!
Nàng quay đầu ai oán nhìn thị vệ đánh xe, đầu của tên Tiểu Thất này bị hỏng rồi sao, gặp quân đội lại gọi là cướp.
Roi trong tay Tiểu Thất dừng trong không trung, vừa nãy Tiêu Sơ Âm lao ra là lúc roi hắn đang hạ xuống, cũng may được thu lại kịp lúc, nếu không một roi này đã quất lên người nàng rồi.
Lúc này nhìn Tiêu Sơ Âm xông ra suýt mất mạng, có lòng tốt nhắc nhở nàng: “Cô nương, cẩn thận đao trên cổ.”
Tiêu Sơ Âm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn mũi đao chỉ cách cổ mình vài centimet, quay đầu gào lên với hắn: “Tiểu Thất, sau này ngươi nói chuyện có thể chọn lọc từ ngữ cẩn thận một chút được không? Cướp và quân đội khác nhau, đương nhiên bộ phận quản thành thì không tính, sau này thấy rõ rồi hãy gọi!” Nàng dè dặt di chuyển cổ mình ra khỏi mũi đao, ngẩng đầu nhìn lá cờ quân đội uy phong lẫm liệt đón gió tung bay phất phới, trên đó viết hai chữ to như sợ người đời không nhận ra: “Thành quản!”
Thì ra sớm như vậy đã có ngành này rồi.
Nàng đang đắm chìm trong sự ngưỡng mộ vô biên, tính ra thì nàng hẳn là nhân chứng đầu tiên thấy được quân đội hùng mạnh nhất trên thế giới này rồi.
“Phụ nữ cút qua một bên đi, lão tử chỉ cướp tiền, không cướp sắc. Người già trẻ em đứng một bên, nam nhân đứng một bên. Lấy hết tiền bạc tài sản của các ngươi ra, nghe danh đại ca Quản Phong ta ở thành Phong Hòa này thì thức thời một chút!”. Một hán tử mặt đen từ trong hàng ngũ chỉnh tề bước ra, vẻ mặt dữ tợn vênh váo!
“Hay! Huynh đệ, cướp cũng có tình có nghĩa có nguyên tắc, ta thích!” Nàng vỗ tay cười tán thưởng, quay đầu thấy người trong xe ngựa không hề động đậy, không khỏi bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ.
“Này, người bên trong, dù sao gia đình huynh đệ cũng đang bị cướp, các người bị điếc hay là câm, cũng phải nể mặt một chút đi chứ!” Bộ dạng nàng ỉu xìu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói vọng vào xe ngựa.
Quản Phong mừng rỡ, hôm nay lại gặp phải kẻ dở hơi. Cho tới bây giờ cũng chưa hề gặp kiểu phối hợp đánh cướp thế này.
Màn xe khẽ động, trên hai xe ngựa đặt song song có hai nam nhân bước ra.
Một người cầm trong tay một lọ thuốc, chăm chú ngửi một cái rồi nhìn sang bên này, nói: “Ta có muốn cướp, gặp phải cô cũng sẽ cướp tiền không cướp sắc. Ánh mắt của đại vương ngươi rất tốt.”
Một người khác mắt say lờ đờ, cầm ly rượu, khuôn mặt ửng hồng, cười thờ ơ: “Nếu sơn đại vương ngươi cướp như lời của nàng thì nhân tiện cướp luôn ta đi, nàng ở đâu, ta ở đó.”
Hai người nói xong đều tự trở về xe, cả động tác lên xe cũng giống nhau như đúc.
Tiêu Sơ Âm không được tự nhiên quay sang, ánh mắt dừng trên ria mép đầy mặt của đại vương thành quản.
Quả nhiên, nghề nghiệp bị khinh thường, bị châm biếm, đại vương rất tức giận, râu ria đều run lên!
“Cái kia, đại vương à, thật ra chúng ta giao hay không giao tiền bạc châu báu cũng không quan trọng, dù sao ta cũng chỉ là một nhân sĩ giả mạo, có tiền hay không cũng vậy. Nhưng ngài xem, nếu ngài có thể giữ chân hai người ban nãy ở đây nửa canh giờ, tiền bạc trên xe ngựa đều thuộc về ngài được không?”
Đại hồ tử vừa nghe thấy, nữ nhân này hai mắt chiếu sáng, nhìn dáng dấp có vẻ là người dẫn đầu, còn hai người ban nãy một người là đại phu tay không tấc sắc, một người là công tử quần là áo lượt say xỉn, cũng không phải quá khó đối phó. Quan trọng nhất là, bọn họ lại khinh thường nghề nghiệp của hắn.
Tiêu Sơ Âm cười “hắc hắc” hai tiếng, từ trong xe ngựa kéo ra một người, mỉm cười nói: “Ngoại trừ đứa nhỏ này ta muốn đưa đi, những người còn lại, ngươi muốn thế nào cũng được, nữ thì áp giải về làm sơn trại phu nhân, nam thì làm khuân vác.”
Một đại phu thích sạch sẽ tận tình khuyên nhủ nàng đến hơn nửa đêm, nghĩ mọi cách dụ dỗ nàng đến Tuyên Vũ. Một vương gia phúc hắn đột nhiên giống như đổi họ, chẳng màng đến chuyện trong triều, cứ theo sát nàng đến Tuyên Vũ.
Trên đường, một hồi thì bị mời đến xe ngựa này tán gẫu, một hồi lại bị mời đến xe ngựa kia uống rượu, nàng chịu đủ rồi, xem nàng là người tiếp khách hay sao!
Đại vương hắc hồ tử quản thành liền vui vẻ, có dê béo đưa đến miệng thì cần gì đạo lý. Hắn sảng khoái vung tay lên, đại nghĩa để các huynh đệ nhường ra một lối đi: “Vị cô nương này là người bị cướp sảng khoái nhất ta từng gặp, các huynh đệ, thả người!”
Thuộc hạ phía sau mồ hôi nhỏ giọt, đại vương à, ngài bị cô nương này lợi dụng triệt để rồi ngài có biết không.
Người trong xe ngựa ngoài dự đoán không hề xuất hiện ngăn cản hai người, không phải chứ, cả màn xe cũng không động lấy một cái.
“Vương gia thật sự để nàng đi sao?” Đại phu thản nhiên nói, cất lọ sứ vào người, quay sang xe ngựa bên cạnh hỏi.
“Nhị thế tử không đuổi theo sao, người này là ngũ công chúa của các ngươi đó.” Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ đỏ rừng rực, hồi tưởng lại dư vị ấm áp khi nằm trong lòng nàng.
“Vương gia ý không ở lời nói.”
“Cũng vậy.” Hắn đặt ly rượu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lỗ Dao hôn mê cả đường dài, không dễ gì mới thư thái được chút ít, đẩy Dược Đồng lao ra xem, vừa nôn vừa mắng: “Chết tiệt, Tiêu Sơ Âm, biết rõ lão nương say xe còn nhất định phải ngồi xe…Ta nguyền rủa cô kiếp sau chỉ có thể làm bánh xe!”
Sau khi nôn xong nàng mới hốt hoảng vỗ vào thân cây, nghi hoặc nói: “Ài, sao lại lạnh vậy…”
Sờ sờ, “Ài, sao lại to thế này, ách…có nhánh cây thấp thế này sao? Trọc lóc, cả một chiếc lá cũng không có…”
Vì thế, Sơn đại vương hắc hồ tử của quản thành bị Lỗ đại tiểu thư nôn mửa đầy người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...