Trạch viện của Tiêu gia không thể ở lại, tư trạch của Tiêu Sơ Âm cũng bị tịch biên, nhưng Tiêu nữ hiệp đi cả thiên hạ, từ trước đến nay không hề lo lắng về vấn đề ăn ở. Dù sao bên cạnh cũng có yêu nghiệt Trưởng Tôn Tông Lam làm ô dù kiêm máy rút tiền, nàng lo lắng cũng vô dụng.
“Diệu Nhi đến đây, cho đệ xem đồ tốt này.” Nàng giấu phía sau, vẫy tay gọi Tiêu Diệu đến. Hai ngày nay không biết Lỗ Dao lại từ đâu xông ra, cả ngày hớn hở nói muốn bù đắp mười hai năm cuộc đời đã qua của Tiêu tiểu thiếu gia. Nàng nghĩ nghĩ nói với nàng ấy, đôi mắt Lỗ Dao chớp chớp liền làm ra thứ này.
Sau khi Tiêu Diệu hết bệnh đặc biệt gần gũi với Dược Đồng và Lâm Nguyên Kỳ, Tiêu Sơ Âm gọi hắn, hắn vừa gọi Dược Đồng cùng đi vừa lau mồ hôi trên trán: “Sơ Âm tỷ tỷ!”
“Khụ khụ” Nàng giả vờ thần bí ho khan hai tiếng, nhìn tiểu Dược Đồng, đầu tiên là xị mặt khiển trách: “Ngươi nói chủ tử ngươi ưa sạch sẽ như vậy, tại sao lại đi khắp thế gian cùng với người không thích sạch sẽ như ngươi chứ!”
Dược Đồng cười “hì hì”, bác bỏ nói: “Không sạch sẽ, không sinh bệnh!” Đôi mắt nhìn thẳng phía sau Tiêu Sơ Âm.
“Nhìn đi!” Nàng cười cười giơ đồ trong tay lên, lắc lắc hai cái, “Hai người các ngươi, nếu ai xếp lại được toàn bộ, đêm nay sẽ thưởng cho các ngươi được ngủ trễ!”
Con nít bây giờ thật sự là khiến người ta đau đầu, dụ ăn không được, dụ chơi không xong. Thức khuya lại rất thích thú.
Tiêu Diệu nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay nàng, chớp chớp mắt. Dược Đồng cũng nhìn theo, nghi ngờ nói: “Đây có lẽ là đồ tốt nhỉ!”
Nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dược Đồng, cần cổ hận không thể duỗi đến nóc nhà, kiêu hãnh nói: “Thứ này tích góp văn hóa truyền thừa mấy nghìn năm, đừng có xem thường nó!”
Nhớ ngày đó chưa làm được, nàng có thể nhịn ăn một ngày một đêm mới có thể xếp sáu mặt này trở lại vị trí ban đầu, chính là cái gọi là Rubik.
“Đồ đến đồ đến!” Lỗ Dao quấn tạp dề từ trong nhà đi ra, trong tay có thêm hai cục rubik, cười hì hì nói: “Không bằng chúng ta thi đấu, nếu ai thắng thì người đó là lão đại, ba người còn lại phải nghe lời người đó, thế nào?”
Dược Đồng vểnh môi, nói: “So thì so! Ai sợ ai!”
Tiêu Sơ Âm thấy Tiêu Diệu vẫn nhìn thứ trong tay mình, cho rằng hắn không muốn thi đấu, nói: “Nếu Diệu nhi không muốn thi thì có thể không cần…”
Tiêu Diệu lại lắc đầu, nói: “Không công bằng, hai người biết chơi, chúng ta không biết.”
Lỗ Dao trợn mắt, chỉ vào mũi hắn, xông tới: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, cô nãi nãi ta, không, cô tỷ tỷ ta nghĩ cách làm các ngươi được vui vẻ, ngươi còn chưa vừa lòng hả, nếu không dám so thì cứ nói thẳng, cô tỷ tỷ ta sẽ không chê cười đâu!”
Tiêu Sơ Âm mỉm cười, nàng ta rất quan tâm Tiêu Diệu, quan tâm sẽ bị loạn, kiểu người như Lỗ Dao mới thích hợp sống chung với nó.
“So thì so, nếu cô thua, cô phải gọi chúng ta là lão gia.” Cần cổ Dược Đồng duỗi ra, tức đến đỏ mặt tía tai, thời điểm tiểu thiếu niên tự ái sẽ không cho phép ai nói bản thân mình không dám.
“Ai là lão gia, các người muốn thi đấu gì vậy? Ta cũng muốn tham gia.” Người đến một thân màu tím nhạt thêu chỉ vàng, bộ dạng mặc y phục ngày thường so với vẻ lạnh lùng bên ngoài lại càng thêm khí chất xuất trần.
Lỗ Dao vừa nhìn thấy người đến, liếc mắt bĩu môi không nói lời nào.
Nhưng Tiêu Sơ Âm lại mỉm cười, nói: “Hôm nay huynh không lâm triều à? Sao tới nhanh vậy?” Trưởng Tôn Tông Lam hôm nay còn chưa tới mà hắn đã tới, thật là ngạc nhiên.
“Chuyện triều đình, sau này thái tử đều phải dựa vào chính mình, ta cũng không thể giúp hắn mãi được.” Vẻ mặt hắn không có gì khác thường, sau khi giải thích qua loa thì chuyển trọng tâm câu chuyện trở lại vấn đề ban nãy: “Thi đấu gì vậy, ta cũng muốn tham gia, cứ dựa theo quy tắc của các người.”
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn, xoay người nói với Lỗ Dao: “Lỗ Dao, phiền cô đưa cho vương gia một cái.”
Lỗ Dao mặc kệ, tại sao phải cho hắn, nàng không vừa mắt hắn, cũng chỉ có Tiêu Sơ Âm mới không giận hắn, hừ!
Tiêu Sơ Âm lại ngoảnh mặt lén nháy mắt với nàng một cái, thứ đồ chơi này, bọn họ chưa từng thấy qua, nếu thi đấu thì làm sao có thể so với Lỗ Dao, đây chính là cơ hội tốt để trả thù, không cần mới là phí phạm.
“Mắt nàng khó chịu sao?” Hắn cười nhìn nàng, không biết nàng lại nghĩ ra trò gì.
Lỗ Dao nghĩ nghĩ, vẫn cố chấp lắc đầu. Mặc kệ! Có những người, đã từng phạm sai lầm, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Tiêu Sơ Âm bất đắc dĩ, đành phải đưa rubik gỗ trong tay cho Vũ Văn Tư Dạ, nói: “Vương gia, huynh dùng của ta đi.” Sau đó cười nói: “Không bằng thế này, các người thi đấu, ta làm trọng tài, nhân tiện cũng có thể dạy Diệu Nhi chơi, thế nào?”
Tiêu Diệu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Vũ Văn Tư Dạ nhận rubik loay hoay cũng không có ý kiến. Còn lại hai người Lỗ Dao và Dược Đồng một bộ dạng hung hổ ắt phải giành phần thắng.
Tiêu Sơ Âm xáo trộn rubik của bốn người, lúc nàng cầm của Tiêu Diệu, hai mắt Tiêu Diệu nhìn chằm chằm nàng, có vẻ vô cùng chăm chú.
“Diệu Nhi, không cần khẩn trương, cái này chơi rất đơn giản.” Cách của nàng không thắng được Lỗ Dao, nhưng thắng hai người kia thì không thành vấn đề.
Bốn rubik bị xáo trộn trả lại cho bốn người. Vũ Văn Tư Dạ nhìn màu sắc lộn xộn trên sáu mặt hình vuông, tỏ vẻ kinh ngạc. Thứ đồ chơi phức tạp này dĩ nhiên là ở chỗ của nàng, thế giới ấy thật kỳ lạ.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tiêu Sơ Âm ra phía sau Tiêu Diệu, cười hỏi mọi người.
“Rồi.” Dược Đồng và Lỗ Dao cùng nhau nhảy dựng lên, ý chí chiến đấu vô cùng hiên ngang.
Vũ Văn Tư Dạ khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Xong rồi.”
Tiêu Diệu nhìn đồ trong tay, chau mày lại, cũng gật đầu, “Xong rồi.”
“Vậy thì, bắt đầu!” Nàng vừa nói xong, tay bốn người đều nhanh nhẹn bắt đầu hoạt động. Không ngoài dự đoán, Vũ Văn Tư Dạ không hề bị làm khó, ngược lại, hai tay của hắn di chuyển rất nhanh.
Động tác của bốn người đều như một cao thủ!
Nàng trố mắt đảo một vòng, dừng lại trên đôi tay nhanh nhẹn của Tiêu Diệu, hắn tựa hồ cũng không biết thứ đồ này rốt cuộc là phải làm thế nào, chỉ xoay xoay lung tung không ngừng, nhưng mà…
Tiêu Sơ Âm nhìn nhìn, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, cúi đầu nhìn Tiêu Diệu không nói gì, động tác vừa rồi của hắn, nếu nàng nhớ không nhầm thì hắn đang từng bước phục hồi lại những bước nàng đã làm xáo trộn….
“Xong.” Giọng nói mang theo ý cười truyền đến, Vũ Văn Tư Dạ cầm rubik trong tay, cười vô cùng ấm áp.
“Xong .” Tiêu Diệu cũng giơ rubik lên, nhìn Vũ Văn Tư Dạ xong trước mình một bước, trên mặt có chút hiu quạnh.
“Xong.” Lỗ Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng lại thua ư?
Còn lại Dược Đồng cầm rubik màu sắc không đều, cười hì hì vuốt ót: “Thế này có tính không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...