Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Trên hình đài, bốn phía đều có cời vải, mưa vẫn rả rích, dưới hình đài có người nhao nhao nôn ọe.
Như trận mưa xuân này, cờ vải màu trắng dần dần bị máu nhuộm đỏ, rốt cuộc cũng không nhìn ra màu ban đầu. Trên hình đài, âm thanh đầu rơi xuống đất làm lòng người run rẩy, một tiếng lại thêm một tiếng, máu tươi chảy dài.
Tiêu Sơ Âm cúi đầu, nước đọng trên mặt đất đỏ đến đáng sợ, dần dần tràn qua mu bàn chân, vũng máu bị bước chân của đám người rời đi dẫm ra vô số bọt nước, giống như điệu múa tử vong.
Đây là thảm án diệt môn không ai có thể xem hết được, nhóm Ngự lâm quân đưa lưng về phía hình đài, máu loãng nhuộm đỏ ủng. Không ai cúi đầu, nhưng tiếng đầu rơi “thùng thùng” phía sau chỉ khiến tay chân họ thêm lạnh lẽo.
Máu của ba trăm sáu mươi người, thì ra lại nhiều như vậy, mạng của họ, đao nâng đao hạ, cũng cần phải có dáng dấp thế này sao.
Đao trong tay đao phủ, có chém hụt hay không…
Đứa nhỏ kia nhìn thấy màu máu trên cờ vải, đôi mắt có đỏ lên hay không, có hận bản thân phải sống một mình hay không?
Tiêu Sơ Âm đột nhiên chạy về phía hình đài, đôi mắt nàng đỏ ngầu, quần áo ướt đẫm, vạt áo bị nhuốm máu, tóc đen xõa tán loạn dán lên mặt, máu loãng bị bước chân dẫm xuống tràn qua mu bàn chân. Nàng vừa nhấc lên, trên hình đài lại vang lên tiếng “thùng” trầm đục.

“Ngăn nàng lại.” Trên hình đài vang lên mệnh lệnh.
Dưới hình đài đã tản đi gần hết, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người màu xám, cắt đứt màn mưa xông tới giữ chặt Tiêu Sơ Âm!
Lâm Nguyên Kỳ nhìn tất cả, người xưa nay ưa sạch sẽ như hắn bây giờ lại không cầm ô, hai chân ướt trong mưa, hắn đếm tiếng vang nặng nề sau cùng, chậm rãi nhấc chân đi về phía Tiêu Sơ Âm.
“Buông nàng ra.” Giọng nói hắn hư vô mờ mịt vang lên trong mưa.
Khuôn mặt người áo xám dưới mặt nạ không rõ biểu cảm, đôi mắt Tiêu Sơ Âm trợn trừng dọa người, dường như muôn nổ tung ra. Nàng nhìn chằm chằm vệt máu bắn ra không ngừng trên hình đài, hàm răng bất giác nghiến chặt, muốn thả lỏng cũng không được. Toàn thân nàng run rẩy, không biết là vì phẫn nộ hay bi thương, cơ thể nhỏ gầy vẫn duy trì tư thế xông về phía trước, đôi tay như sắp bị vặn đứt.
Người áo xám không dám tổn thương nàng, đành phải buông tay, Tiêu Sơ Âm không kịp phản ứng, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống vũng nước mưa. Mùi ngai ngái bao trùm bên môi, nàng cắn chặt răng đứng lên, kéo lê tứ chi không còn cảm giác đi về phía hình đài.
Cho đến khi thân thể chạm vào cọc gỗ, nàng mới dừng lại.
Một đôi tay đặt lên vai nàng, nàng phản xạ đẩy ra, quay lưng lùi về sau!
Nàng sắp điên rồi.
“Tiêu Sơ Âm” Lâm Nguyên Kỳ khẽ gọi nàng, hắn đã từng cho rằng sự kiên cường của nàng không chê vào đâu được, nàng từng đối mặt khi tính mạng bị đe dọa, cười nhạt cho qua.
Hắn cho rằng sự kiên cường của nàng có thể chống lại vạn quân, phòng thủ vững chắc.
Hắn đánh giá cao nàng, cho dù không phải là nữ tử bình thường, nhưng nàng cũng là người, một người có máu thịt, có đau đớn, có nước mắt.
Cờ vải màu máu bị đánh rớt, kéo qua giữa hình đài, phủ lên đống thi thể. Nàng ngồi ngây ngốc dưới cơn mưa máu, nhìn hai nam tử như tu la vẫn bình thường đi về phía mình.

Mưa máu làm mờ đôi mắt, nàng dùng sức trợn mắt cũng không thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Chỉ mơ hồ trông thấy bóng người màu đen ngồi xổm trước mặt mình, cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay khiến nàng vô thức né tránh, nhưng cái tay kia lại bắt được nàng, không cho nàng lui.
“Tỷ tỷ.” Giọng nói khàn khàn mang theo sự hồn nhiên vang lên bên tai nàng, nhất thời nàng bừng tỉnh.
Cơ thể gầy yếu quỳ gối trước mặt nàng, lau nước đục trên mặt nàng, lòng bàn tay ấm áp dần dần bị giọng nói của đứa nhỏ này rút đi, “Tỷ tỷ, tỷ đừng khổ sở như vậy, Diệu nhi không sợ, sau này Diệu nhi muốn trở thành nam hi đầu đội trời chân đạp đất, Diệu nhi nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ, Vương gia ca ca nói sau này cuộc sống của Diệu nhi có thể sẽ rất gian khổ, nhưng tỷ tỷ đã nói, chỉ cần sống sót, cái gì cũng có thể có được, Diệu nhi không sợ khổ cực, một ngày nào đó, Diệu nhi sẽ khiến cho kẻ giết hại người của Tiêu gia, chết thảm hơn cả Tiêu gia.”
Tiêu Sơ Âm giống như bị đặt trong hầm băng, tiếng hét sắc nhọn vang lên: “Diệu Nhi!”
Nàng như thú mẹ bị thương nhào lên, che miệng đứa nhỏ này lại!
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn động tác hung hãn của nàng, ngồi xổm xuống vỗ vai nàng, gỡ tay nàng ra, không ngờ nàng lại gắng sức như vậy, hắn phải dùng sức mới tách tay nàng ra được: “Nó không thở được rồi kìa.”
Trưởng Tôn Tông Lam lại quay mặt đi, không nhìn nàng, hắn gật đầu với Lâm Nguyên Kỳ, Dược Đồng phía sau lấy một bình sứ nhỏ màu xanh trong tráp thuốc đưa cho hắn.
Hắn nâng vạt áo, lúc này mới cẩn thận tránh vũng máu dưới đất, theo bậc thềm đi lên hình đài, những thi thể này cơ bản đã được xử lý.
Ngự lâm quân đã xoay lại, lá cờ máu che kín xác chết, ba trăm năm mươi chín thi thể, nếu muốn xử lý, đối với bọn họ thì đúng là chuyện hóc búa, nhưng đối với Lâm Nguyên Kỳ cũng chỉ là chuyện vài lọ nước thuốc mà thôi.

“Diệu Nhi! Sau này không được phép nói những lời như vậy!” Nàng nắm chặt tay đệ đệ, Tiêu Diệu thấy cảm xúc của nàng thì bất động, đôi mắt đầy nghi hoặc, một lúc lâu hắn mới khẽ cúi đầu, nói: “Diệu Nhi biết rồi.”
Nước mưa xối rửa cả con đường, Tiêu Sơ Âm ôm đứa nhỏ gầy yếu vào lòng, cuối cùng nàng cũng có chút cảm giác được cập bến.
“Bình Uyên vương gần đây lá gan cũng thật lớn, hắn thấy tuổi trẫm đã cao, muốn lợi dụng thái tử nhẹ dạ để tạo phản rồi…”
Giọng nói không giận mà uy của hoàng đế vang vọng trong đại điện, đại thần phía dưới nghe mà lòng run rẩy. Hắn là đảng phái của Bình Uyên vương, lời này của hoàng thượng suy cho cùng là có ý gì….
“Ngươi đi nói với Bình Uyên vương, nếu tên ranh con kia của Tiêu gia một ngày còn chưa chết, hắn cũng không cần phải tiến cung gặp trẫm nữa.”
Đại thần lảo đảo, vội vàng quỳ xuống: “Thần…tuân chỉ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui