Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Tia sáng u ám trong mắt Vũ Văn Tư Dạ chợt lóe lên, hắn phát giác ra khẽ nhíu mày. Tiêu Sơ Âm theo dõi hắn, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào có thể thấy được.
“Hoàng thượng hạ lệnh, giờ ngọ ngày mai chém đầu cả nhà Tiêu gia. Bây giờ tất cả đều bị giam trong ngục, đừng nói cứu ba trăm sáu mươi mạng, dù chỉ một cũng khó như lên trời. Ta khuyên nàng đừng nên có ý định làm gì lúc này.”
Trong lòng Tiêu Sơ Âm cười lạnh, nói: “Đã khó như lên trời, ta cũng muốn thử một lần xem trời ép ta hay ta nghịch trời.”
“Sơ Âm.” Hắn quát lớn, suy nghĩ của nàng hắn có thể hiểu được, những người này đều là thân nhân của nàng, đều là tay chân ruột thịt của nàng. Nhưng nàng bây giờ đã không còn là Tiêu Sơ Âm trước kia, phải sống dưới khuôn mặt của người khác đối với nàng đã là không công bằng. Bây giờ phải để nàng mạo hiểm, hắn không cho phép chuyện này xảy ra.
“Vũ Văn Tư Dạ.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo có chút luồn cúi tránh né: “Ta không quan tâm huynh nghĩ thế nào, huynh muốn tiêu diệt Tiêu gia cũng được, huynh vì thái tử củng cố hoàng quyền cũng tốt, nhưng mà, huynh nên mưu cầu cho bản thân mình…” Nàng cúi đầu chớp mắt nói tiếp: “Cũng tốt, ta không phải là kẻ cứu thế, ta cũng không cứu được nhiều người như vậy, cho dù cứu được, bọn họ cũng không chắc có được cuộc sống an ổn.”
Nàng xoay người nhìn con phố vắng vẻ phía dưới, ngày mai sẽ đầy người đến đây xem ba trăm sáu mươi người Tiêu gia bị rơi đầu. Nhưng dù ai chết cũng không tới phiên nó chết, từ nhỏ đứa bé này chưa từng lây nhiễm chút khí đục nào của Tiêu gia, lúc trước nếu đã có thể tránh được số mệnh, vậy thì giờ đây nàng sẽ giúp nó tránh được vương quyền.
“Chuyện không đơn giản như nàng nghĩ đâu, hoàng thượng sẽ không cho phép huyết mạch của Tiêu gia được lưu lại. Mối đe dọa của Tiêu Viễn đã khiến hoàng thượng đề phòng, nếu lần này không nhổ cỏ tận gốc thì sẽ để lại hậu hoạn về sau. Tình cảm cá nhân và giang sơn, ai nặng ai nhẹ…” Hắn giải thích rõ cho nàng hiểu.

“Đối với huynh, giang sơn quan trọng, đối với ta, tình nghĩa quan trọng.” Nàng lên tiếng quyết định lập trường của hai người, ngẩng đầu cố chấp lại quật cường.
Nàng đứng đón gió trên lầu, hắn thấy trong mắt nàng có sự kiên quyết và lòng tin, như điệu hát của làn nước độc nhất vô nhị dưới bầu trời. Nếu nhất định phải dùng sự khổ cực dể đổi lấy bình yên, vậy thì cứ để nàng làm chuyện đến long trời lở đất thì có sao.
“Được, ta đáp ứng nàng, cứu Tiêu Diệu. Nhưng phải có sự trao đổi, ngày mai trước lúc hành hình không cho phép nàng có bất kì hành động nào nữa, hơn nữa cũng không được cho những người khác biết nàng quay lại kinh thành. Nếu ta cứu Tiêu Diệu ra, lúc đó không thấy nàng chân tay khỏe mạnh đứng trước mặt ta, ta sẽ tự tay giết chết nó, xem như đó là sự trừng phạt dành cho nàng.” Giọng nói trầm thấp của hắn bị gió cuốn lên không trung, thật lâu vẫn không tan biến.
“Đến lúc đó làm sao ta đưa nó an toàn rời đi?” Đôi mắt nàng lóe lên sự hoài nghi.
“Đợi ta nghĩ cách cứu nó ra ngoài đưa đến nơi an toàn sẽ nói cho nàng cách rời đi.” Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn nàng, nếu bây giờ nàng thật sự đã ra đi, có lẽ đã không thể trở về rồi.
Nàng nhìn hắn, trên lầu các, vẻ mặt hắn bây giờ có chút hư ảo, hắn nói hắn có thể cứu Tiêu Diệu ra, cũng đồng nghĩa với việc hắn phản bội lại lòng trung thành xưa nay, vì triều đình phục vụ. Hành vi ngày mai đây của hắn sẽ làm cho quyền lực của thái tử gặp nguy hiểm, ai cũng không thể đoán trước được, thiếu niên ốm yếu kia, qua một thời gian nữa có thể nở thành đóa hoa xinh đẹp hay không.
“Huynh phải khai báo thế nào với hoàng thượng và thái tử, nếu bọn họ biết huynh thả Diệu nhi, nhất định sẽ không để yên đâu.” Nàng ngẩng đầu hỏi, nói vậy thì đối với cuộc sống sau này của Diệu nhi cũng ẩn giấu một loại uy hiếp.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt càng thêm dịu dàng, hắn nói: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Tiêu Sơ Âm bị hắn hỏi như vậy, đột nhiên nghẹn lời. Nhìn bộ dạng tươi cười hiếm thấy của hắn nàng có chút hoảng hốt. Hắn là người giám trảm cả nhà Tiêu gia, bây giờ lại đứng ở đây đáp ứng nàng cứu đứa con trai trưởng của Tiêu gia. Nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ không tin hắn sẽ làm vậy, nhưng bây giờ, ngoại trừ hắn, nàng không còn cách nào khác.
Gió thổi làm mặt nàng ửng hồng, nàng né tránh ánh mắt hắn, nhìn bàn giám trảm cọ rửa quanh năm vẫn không sạch sẽ. Ngày mai, dòng máu đỏ tươi có chảy tới chân mọi người hay không, bi kịch của những triều đại này, không phải một mình nàng có thể cứu vãn được, thứ nàng có thể cứu chỉ có tình nhỏ, không phải nghĩa lớn.
“Ngày mai, huynh cẩn thận một chút.”
Nàng thấp giọng nói, nhìn gió lượn lờ giữa không trung, bão lớn lúc nào mới có thể tan biến.


Vũ Văn Triệt nhìn nam tử yêu mị trước mặt, màu xiêm y hắn trong điện có chút mờ ám. Công công vội vàng sai người dời ghế qua, đặt trước bàn.
Trưởng Tôn Tông Lam ở trước mặt thái tử vẫn luôn được đãi ngộ rất đặc biệt.
“Tuyên Vũ thế nào rồi?” Hắn buông tấu chương trong tay, hỏi Trưởng Tôn Tông Lam, mặc dù vấn đề hắn muốn hỏi nhất không phải chuyện đó.
Trưởng Tôn Tông Lam sau khi đi vào cũng không vội ngồi xuống, hắn cười đảo mắt một vòng, nhìn bọn thái giám cung nữ kính cẩn đứng chỉnh tề bên cạnh. Khóe miệng nhếch lên nói: “Gần đây tiền tuyến căng thẳng, người thấy đông đảo, bây giờ thấy một đám người đứng đây ta lại buồn nôn.”
Tiểu thám giám nhịn cười, lùi đứng sang một bên, khẽ gọi: “Thái tử điện hạ”
Vẻ mặt dịu dàng của Vũ Văn Triệt khẽ động, hắn ngẩng đầu nhìn thái giám cung nữ trong điện, ôn hòa nói: “Trưởng Tôn công tử nói không muốn thấy nhiều người, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng, thái tử điện hạ” Một đám cung nữ thái giám lui ra, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn mọi người ra ngoài, nửa nằm nửa ngồi dựa vào ghế, tay chống cằm nói: “Hoàng đế lão gia gần đây nhiều tâm sự, ngài phải khuyên nhủ ông ấy.”

“Phụ hoàng cũng là vì lo lắng cho giang sơn xã tắc, một Tiêu Viễn bị trừ bỏ, không biết còn có bao nhiêu Tiêu Viễn núp trong bóng tối. Hơn nữa, dù phụ hoàng không thích mấy hoàng tử khác, nhưng họ cũng rất thích giang sơn của phụ hoàng, phụ hoàng lo lắng cũng không phải không có lý.” Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc có chút lo lắng mông muội, thiếu niên ngũ quan vẫn còn non nớt đang tập trung suy xét.
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn hắn cười nhạt. Khắp phố đều đồn đãi thái tử khiêm tốn nhã nhặn, nhân từ chính nghĩa.
Nhưng chỉ dựa vào nhân từ chính nghĩa thì làm sao có thể cai quản cả thiên hạ Hoa Thụy. Thế nhân đều không biết, mặt tàn nhẫn của thiếu niên này ẩn giấu trong đêm tối, thi thể xếp nghìn dặm, máu chảy thành sông đối với hắn chỉ như uống nước ăn cơm thường ngày.
Tỷ như, cuộc truy sát thần bí trong ngõ nhỏ và buổi hành hình Tiêu gia vào ngày mai.
“Thái tử điện hạ, thần có việc muốn nhờ.” Mặc dù là nhờ người khác giúp đỡ, hắn cũng chỉ cười không tập trung, dùng mười vạn đại quân đổi lấy một người, không biết thái tử sẽ lựa chọn thế nào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui