Thẩm Nhược Vân đau đớn chậm rãi thả tay ra, một viên thuốc nhỏ bị nàng ta bóp méo đến biến dạng.
Tiêu Sơ Âm đưa tay cầm lấy viên thuốc, thoải mái lột bỏ, không có mùi thuốc, tác dụng chỉ có vài thứ.
Tờ giấy được gấp làm tư rơi vào tay nàng, nàng ngước mắt nhìn Thẩm Nhược Vân, năm ngón tay tinh tế mở tờ giấy ra, bốn chữ viết bằng chu sa lẳng lặng hiện ra trước mặt nàng.
Trưởng Tôn Tông Lam.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Ngoài viện truyền đến tiếng nha hoàn.
Tiêu Sơ Âm trong viện vươn tay kéo Thẩm Nhược Vân chắn trước người mình, lại nhặt mảnh sứ vỡ trên bàn, bây giờ lại hướng về cổ Thẩm Nhược Vân.
“Đứng lại, nếu ngươi tiến thêm bước nữa ta sẽ giết nàng ta.” Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng kia chậm rãi đến gần. Chỗ nào đó trong lòng lại cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở. Nàng đã từng một lần cho rằng, hắn thật sự buông tha cho nàng, nhưng không ngờ, chỉ mới bảy ngày, nàng lại nghe được tin hắn tịch thu gia sản chém đầu cả Tiêu gia.
“Các ngươi lui ra.” Vũ Văn Tư Dạ phất tay để đám người theo sau lui ra. Lúc này, nếu tin tức nàng mất tích bỗng dưng xuất hiện truyền vào cung, hắn cũng không thể đảm bảo được an toàn của nàng.
“Vâng.” Không nên nhìn thì không nhìn, không nên nói thì không nói, đây là luật thép của thị vệ Vương phủ.
“Vương gia, người cứu thiếp với.” Khuôn mặt Thẩm Nhược Vân trong nháy mắt lại trở nên điềm đạm đáng yêu, vết thương đầy cánh tay, hai mắt nén lệ, kiểu gì cũng thấy đáng thương.
Tầm mắt Vũ Văn Tư Dạ chuyển đến, nhìn bộ dạng vừa thấy đã thương của Thẩm Nhược Vân, không hiểu sao vết thương trên cánh tay không khiến hắn có chút thương tiếc nào. Ngược lại nữ tử phong trần mệt mỏi, đôi mắt sưng húp sau lưng nàng ta lại làm hắn căng thẳng.
Nàng biết rõ tai vạ đến nơi lại cố chấp trở về.
“Ai cho nàng quay về?” Hắn hỏi nàng như người giám hộ của nàng.
Tiêu Sơ Âm nghe xong thì điên tiết, hắn xem ba trăm sáu mươi mạng người là cái gì.
“Vương gia ngươi chẳng lẽ còn sợ giết thêm một người sao? Ba trăm sáu mươi mốt cái đầu hay ba trăm sáu mươi cái thật ra thể tích cũng không có gì khác nhau.”
Vũ Văn Tư Dạ bị Thẩm Nhược Vân cầu cứu ngăn cách tầm nhìn, làm như không thấy mà lại cười cười, nói: “Nếu nàng đến để chết thì hà tất phải tốn sức bắt con tin ép buộc ta.”
Đôi mắt Tiêu Sơ Âm như lang sói, hận không thể đi đến ăn tươi nuốt sống nam nhân này. “Ngươi biết ta muốn cái gì sao, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ tha cho nàng ta.”
Hắn lại cười, nàng có hơi quá đáng yêu rồi, thản nhiên nói: “Nàng cảm thấy, cô gái này có thể uy hiếp được ta sao.”
Tiêu Sơ Âm cười, không lên tiếng.
Đầu Thẩm Nhược Vân bỗng dưng bùng nổ, vừa rồi Vương gia nói cái gì, nói nàng thế nào…
Thẩm Nhược Vân vừa động, Tiêu Sơ Âm liền bắt đầu nói chuyện.
“Thẩm trắc phi sợ là không nghe rõ rồi, có muốn ta nhắc lại không, làm sao bây giờ, nam nhân ngươi yêu sâu sắc lại nói ngươi không có giá trị để uy hiếp, ngươi nói xem, ta giết ngươi nhé”
Câu nói sau cùng trở nên nặng nề, cũng là nói với Vũ Văn Tư Dạ.
Cho dù hắn không quan tâm đến mạng sống của Thẩm Nhược Vân cũng không thể tận mắt thấy nàng giết Thẩm Nhược Vân. Dù sao, người này vẫn còn giá trị lợi dụng với hắn.
Nhưng bốn chữ Trưởng Tôn Tông Lam đỏ thẫm trên tờ giấy trong tay nàng….
“Tiêu Sơ Âm, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, ta…” Nàng vẫn chưa nói hết câu, cơ thể đột nhiên cứng đờ, sau đó ngã vào người Tiêu Sơ Âm.
“Này…” Mặc dù lá gan của Tiêu Sơ Âm cũng lớn, nhưng dù sao cũng chưa từng tự tay giết người, cùng lắm chỉ lấy mảnh chén vỡ cắt vài đường, còn tiện thể tìm thuốc mỡ trên người bọn chúng.
Thẩm Nhược Vân thẳng đờ ngã lên người nàng, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt xinh đẹp cứng ngắc, giống như một con búp bê bằng sứ.
Nàng lùi về sau một bước, xốc Thẩm Nhược Vân lên, nhìn mảnh sứ vỡ trong tay, không phải là nàng vừa sẩy tay giết nàng ta đó chứ.
“Nàng không biết cái gì gọi là điểm huyệt sao.” Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ mặt không thể tin của nàng, nàng như vậy còn tưởng muốn giết người.
Nàng còn chưa phản ứng kịp, thấy Thẩm Nhược Vân thẳng tắp ngã vào đống hoa đào rậm rạp, cả người nàng đột nhiên bị người ta ôm lên không trung.
“Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.”
Áo bào hắn bay phần phật trong gió, không hề mềm mại tinh tế như Trưởng Tôn Tông Lam, quét vào má nàng đau nhói. Tiêu Sơ Âm mở to mắt nhìn ngũ quan khắc sâu của hắn, những đường cong lạnh băng cứng rắn, ngoại trừ lúc ngụy trang khi đó. Giống như bức tượng trong thần thoại Hy Lạp, cao quý thần thánh nhưng không hề có độ ấm.
Khiến nàng cảm thấy đáng sợ không phải là vẻ mặt lạnh lùng của hắn, mà là hiện tại nàng bị hắn ôm trong lòng nhưng không hề có ý chống đối. Một người đã từng giết nàng, bây giờ lại muốn giết cả nhà nàng, vậy mà nàng không hề bài xích.
“Thả ta xuống.” Nàng lạnh lùng lên tiếng.
Không phải tiểu nữ nhi cố làm ra vẻ thẹn thùng, không phải là không có ý muốn cự tuyệt.
Nàng gằn từng chữ, ngăn nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh mà lại lý trí nói ra ba chữ này.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, Trưởng Tôn Tông Lam ôm nàng cưỡi ngựa cả một ngày một đêm về kinh Thành, nàng cũng nói ba từ này với hắn sao.
“Được.” Hắn thản nhiên đáp, mắt thấy một lầu các hơi nhô cao mới phi thân đến đặt nàng xuống.
Tiêu Sơ Âm giãy ra khỏi ngực hắn, phản ứng đầu tiên là cách hắn thật xa, nàng hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của nam nhân này.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng nhìn xung quanh không một bóng người, cho dù là có người, bây giờ nàng là tội phạm bị truy nã, sẽ không có ai dám cứu nàng từ tay hắn.
Vũ Văn Tư Dạ không biết sao lại như vậy, dường như hôm nay đặc biệt thích cười, hắn cười, đường nét nhu hòa. “Câu này là ta nên hỏi mới đúng chứ, Tiêu Sơ Âm, nàng không rời đi lại về Kinh Thành, nàng muốn làm gì?”
Nàng thấy nụ cười này chợt sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi thần. Nụ cười không phòng bị như vậy hắn chỉ để lộ trong sơn thôn kia. Vì vậy, nàng phải trả lời để Trưởng Tôn Tông Lam phải đau đầu, khiến Vũ Văn Tư Dạ phải tức ói máu: “Ta làm mất ngọc bội rồi.”
Hắn nhìn nàng, trong lòng cũng yên lặng hít một ngụm khí lạnh. Một người thông minh như nàng lại có thể làm mất ngọc bội sao, nhưng ngoại trừ đáp án này, hắn cũng không đưa ra được lý do gì nàng phải trở lại.
Nếu như nói nàng trở về vì ba trăm sáu mươi mạng người của Tiêu gia, hắn không tin. Riêng Tiêu Viễn, tội chết có thừa, mà những người còn lại tất nhiên đều trở thành vật hy sinh. Nàng đến từ thời đại kia hẳn là phải rõ cái giá phải bỏ ra cho những thứ này.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến đứa nhỏ ốm yếu bệnh tật Tiêu Diệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...