Nơi đóng quân của Tuyên Vũ quốc gần biên giới đều biết đại thế tử mang về một nữ tử rất giống với hoàng hậu Tuyên Vũ, nghe nói là ngũ công chúa mất tích khi còn nhỏ trong truyền thuyết.
“Nghe nói tam công chúa hôm qua đến đây, bị ngũ công chúa nói một câu phải đi về.” Các tướng sĩ nghị luận rất nhiều về ngũ công chúa này.
“Hôm qua, lúc vào doanh trướng ta đã thấy được, bộ dạng của nàng kia thật sự giống Tuyên Vũ hoàng hậu như đúc.”
“Vậy thì lần này đại thế tử có thể xem là lập công lớn rồi, mấy người trong hoàng thành lần này chắc là không còn lời gì để nói nữa rồi.”
“Vậy thì chưa chắc, diện mạo có giống nhau cũng không là gì, dù sao huyết thống mới là quan trọng…Những người trong hoàng thành như lang sói, lần trước không phải đã ép cho Nhị thế tử phải bỏ đi đó sao…”
“Đó là do Nhị thế tử không thèm tính toán với chúng, nếu thật sự đánh nhau, còn chưa biết ai thua ai thắng đâu…”
“Không có chuyện gì làm phải không? Lén lút nghị luận chuyện của người khác, phạt đứng năm canh giờ.” Như một tiếng sét ầm ầm đánh xuống, đám thị vệ vội vã vỗ mông đứng dậy, ưỡn ngực nghiêm trang, “Tề đô úy.”
Ánh mắt hắn lướt qua họ, dừng lại bên trong doanh trướng cao nhất.
“Chính là cô.”
“Ta không phải.”
“Chính là cô.”
“Ta không phải.”
Nguyên Lân trợn mắt, suýt nữa thì phun ra lửa. Sao hắn lại đưa về một nữ nhân không biết tốt xấu vậy chứ, “Bổn vương nói phải là phải.”
Tiêu Sơ Âm cứng cổ, bộ dạng như ngươi nói thế nào cũng không quan trọng, nhún vai nói: “Huynh có nói đen thành trắng thì ta cũng không quan tâm, dù huynh có giết ta, ta cũng không phải do mẹ huynh sinh ra.”
“Cô.” Mặt Nguyên Lân nổi đầy gân xanh.
Tiêu Sơ Âm bắt chéo hai chân sửa móng tay, hết sức chuyên chú. Đột nhiên nàng như nhớ tới chuyện gì, hai tay mò vào ngực tìm kiếm, ngón tay vừa chạm vào tơ lụa trơn bóng trên người chợt ngớ ra, quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Lân, hỏi: “Ai thay y phục cho ta?”
Nguyên Lân bĩu môi, một bộ dạng ghét bỏ, “Bản thế tử không có hứng thú với một cơ thể giống nam nhân.”
Tiêu Sơ Âm không rảnh đấu võ mồm với hắn, đồ của nàng không thấy đâu nữa, đôi mắt như hàn băng lạnh lùng đảo qua, “Ta hỏi huynh là ai thay y phục cho ta.”
Chính là loại ánh mắt này, sự giận dữ có thể chế ngự cả đất trời, áp đảo mọi ánh mắt chống đối. Cũng giống như sự ngoan độc mà hắn muốn che giấu dưới viên ngọc lạnh lẽo.
“Mang vào đi.”
Thị vệ ngoài doanh trướng mang vào một tiểu nha hoàn đang run lẩy bẩy, nàng vừa vào liền quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Tiêu Sơ Âm: “Ngũ công chúa, là nô tỳ, cho ngài…đổi y phục cho ngài.”
“Ngươi?” Nàng chợt nhíu mày, sự tàn độc trong mắt vơi đi vài phần, nha hoàn này hai tay chống trên đất đang run rẩy, còn không có bản lĩnh lấy đồ của nàng đâu.
“Lúc ngươi thay y phục cho ta thì còn có ai?”
“Nữ tỳ của tam công chúa, bảo nô tỳ đi lấy một ít sương sớm, nô tỳ chỉ đi một lát thôi.”
Tiêu Sơ Âm cười, thản nhiên nói: “Tốt, ngươi lui xuống đi, không có việc gì nữa.”
“Không hỏi gì nữa sao?” Sự ngoan độc của nàng tan biến quá nhanh, hắn còn chưa nhìn đủ.
“Không cần, mất chút vật tùy thân thôi, không sao, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Nàng nói với vẻ thờ ơ, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên một lều trại cách một dàn vũ khí ở đối diện.
Nàng từ trước đến giờ luôn tuân theo nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta cứ nhẫn nhịn. Nhưng đúng là lần này tam công chúa ngực to não nhỏ kia lại được đằng chân lân đằng đầu, vậy thì đừng trách nàng nhổ cỏ tận gốc.
“Thế tử điện hạ, Hoa Thụy phái người đưa chiến thư.” Rèm cửa nặng nề được vén lên, thị vệ cầm trong tay chiến thư, vội vàng báo lại.
“Trình lên.” Nguyên Lân thần sắc nghiêm túc, hai quân tiếp cận gần nửa tháng, chủ tướng rốt cục cũng không nhịn được rồi sao? Hắn vừa nhận chiến thư vừa hỏi: “Còn chưa tra ra chủ tướng của quân địch là ai sao?”
Trong nửa tháng, bọn họ chỉ nghe nói Hoa Thụy lần này ra quân đã đổi chủ soái, hơn nữa người này hành sự lại rất khiêm nhường, chỉ có một số ít phó tướng và tướng sĩ được thấy bộ mặt thật của hắn. Bọn họ lại càng chẳng nghe ngóng được gì.
“Đã điều tra xong, thế tử.” Đôi mắt thị vệ sáng lên, vui mừng báo cáo: “Nghe nói người lần này là do thái tử Hoa Thụy lựa chọn, là con của một thương gia. Bởi vì diện mạo cũng thuộc loại yêu mị trong kinh thành, được vẻ bề ngoài nên được nhiều cô nương ngưỡng mộ. Theo thuộc hạ thấy, người này không đủ để gây nguy hiểm, một công tử chơi bời lêu lổng sao mang binh chinh chiến được.”
Nguyên Lân lườm hắn, “Thường thường chết nhanh nhất chính là kẻ hay khinh địch.”
Thị vệ không dám nói nữa, cúi đầu lui ra.
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, con của thương gia, diện mạo yêu mị…Nàng lại nghĩ lại lúc còn ở ngôi làng ngăn cách với bên ngoài, Vũ Văn Tư Dạ nhận được một chồng thư, “Trưởng Tôn Tông Lam thỉnh chiến.”
“Trưởng Tôn ở Tuyên Vũ, nàng có chuyện gì cứ dùng cái này, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đến bên nàng.” Lúc hai người từ biệt, Vũ Văn Tư Dạ đã nói thế.
Trưởng Tôn Tông Lam vậy mà lại mang binh chiến đấu?
Lòng Tiêu Sơ Âm như bị dời sông lấp biển, chính như lời tên thị vệ đã nói, một đứa con của nhà thương gia sao lại thống lĩnh đội quân chinh chiến. Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì, sao lại phái hắn đến tiền tuyến.
“Khốn kiếp.” Nguyên Lân xem xong chiến thư, gầm lên một tiếng, muốn xé nát.
Tiêu Sơ Âm lanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến tới đoạt lấy. Nàng chậm rãi mở ra, chữ viết phóng khoáng lưu loát của Trưởng Tôn Tông Lam nhảy nhót trên giấy, xem xong nàng dở khóc dở cười.
“Kẻ hèn Trưởng Tôn, chủ tướng của Hoa Thụy, nghe nói ngũ công chúa của quý quốc dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tư chất minh mẫn, kẻ hèn này không phục. Tự nghĩ mình anh tuấn kiệt xuất, muốn gặp mặt ngũ công chúa của quý quốc một lần, xem ai xinh đẹp hơn.”
Phía sau còn dùng bút lông vẽ một khuôn mặt tức giận.
Đúng là yêu nghiệt!
…
“Trưởng Tôn công tử, như vậy thật sự được sao?” Phó tướng có chút phiền não nhìn sứ giả truyền tin vội vàng quay trở lại.
“Ngũ công chúa vừa mới lộ diện đã áp đảo tam công chúa, hẳn là rất được Nguyên Lân yêu thích, tám chín phần mười là sẽ ứng chiến.” Hắn hơi ngừng lại, trong chớp mắt khuôn mặt xinh đẹp cười đến động lòng người: “Hay là phó tướng đại nhân cảm thấy bản công tử thua kém kẻ địch sao?”
“Thuộc hạ không dám.” Phó tướng mồ hôi nhỏ giọt, hôm qua hắn vẫn còn vô cùng tin phục Trưởng Tôn công tử. Hôm nay vị công tử này lại làm chuyện ngoài sức tưởng tượng, nếu để mấy vạn binh lính biết được chuyện chủ tướng nhà mình muốn đọ sắc cùng công chúa bên kia, không biết có tức giận đến hộc máu hay không.
“Bản công tử muốn gặp ngũ công chúa trong truyền thuyết kia lắm rồi.” Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu, khẽ cười, ngón tay thon dài cơ hồ tiếp xúc với một khối ngọc bội trong suốt. Màu sắc của khối ngọc bội này vô cùng kì dị, cũng không biết có phải do màu đỏ của xiêm y hắn hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...