Lúc Tiêu Sơ Âm tỉnh lại, toàn thân đau nhức, tứ chi như bị xé nát rồi nối lại. Ánh mặt trời ban sớm chiếu rọi vào mắt nàng, quần áo trên người cũng bị dòng khí xé rách tung tóe. Phản ứng đầu tiên của nàng là nắm chặt tay, cảm giác cứng rắn truyền đến, màu đỏ như máu của khối ngọc bội rơi vào tầm mắt khiến nàng chấn động. Nàng khó khăn chống đỡ cơ thể xem xét tình hình xung quanh.
Nàng còn nhớ lúc từ trên kia rơi xuống, là rơi trên sông. Có lẽ dòng nước đã đẩy nàng vào bờ, dòng chảy ở đây cũng nhẹ, không đủ sức cuốn đi một người.
Vũ Văn Tư Dạ đâu? Nàng giương mắt tìm kiếm, sau phiến đá bờ đối diện có một mảnh cẩm bào màu tím nhạt.
Kéo lê thân người gần như vỡ vụn, nàng lội qua dòng nước đục, vô lực tựa vào tảng đá to, nói lớn: “Vũ Văn Tư Dạ, huynh chết chưa.”
Không chết thì mau dậy nghĩ cách rời khỏi đây. Thật không ngờ, phía dưới căn mật thất đó lại còn có nơi thế này.
Theo dòng sông trôi dạt đến đây, nàng không thể đoán chắc được tình hình hiện tại. Cũng may là ngọc bội vẫn còn, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay, mặt trên có vài kí hiệu kì quái làm nàng cảm thấy rất thân thiết. Chỉ cần có vật này là có thể tìm ra cách trở về. Nàng cẩn thận cất kỹ vào người, dùng chân đá vào người Vũ Văn Tư Dạ ở phía sau, “Này, nói chuyện đi!”
Một cước này cũng vô ích, áo bào màu tím theo động tác của nàng bay lên, xoay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi bên chân nàng.
Nàng sững sờ nhìn ngoại bào màu tím nhạt như một chú chim khổng lồ dần hạ xuống, đầu óc nhất thời bị chập mạch!
Con mẹ nó! Hắn ta xuyên qua rồi à? Lại còn lõa thể xuyên qua!? Năng lực gì thế?
“Ngay phía trước tảng đá này, phiền mọi người giúp một tay khiêng tiện nội* trở về…” Giọng nói quen thuộc theo ven sông truyền đến, Tiêu Sơ Âm vừa quay đầu lại, thấy Vũ Văn Tư Dạ dẫn một đám người chạy đến bên này.
* Một cách gọi vợ mình
Hắn không biết từ đâu dẫn tới một bộ tộc mặc quần áo thủng lỗ, trên đầu không đội nón, tóc thả sau lưng, chân trần chạy về phía Tiêu Sơ Âm.
Tiêu Sơ Âm trốn phía sau tảng đá, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ, lấy tĩnh chế động. Nàng nằm ngửa ra, thuận tay kéo ngoại bào của hắn lót dưới thân, hai mắt nhắm lại giả vờ hôn mê, xem xét tình hình rồi giải quyết tiếp.
Hai tay Vũ Văn Tư Dạ quấn băng vải, mặt hắn dường như bôi thêm thứ gì đó, màu da có vẻ đen hơn, làm cho khí chất vương tộc tôn quý thường ngày vơi đi không ít. Lại còn vừa thay một bộ quần áo vải thô, mặc dù chân trần có hơi trắng một chút, nhưng trên mu bàn chân lại có những vết sẹo chi chít đáng sợ, khiến người ta cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn ăn mặc như vậy hoàn toàn thoát khỏi khí chất cao quý, nhìn qua cũng chỉ là một người dân bình thường có thân hình vạm vỡ.
“Ngươi nói tại sao vợ chồng trẻ các ngươi lại như vậy, một người hai tay thiếu chút nữa đã bị phế bỏ, một người lại hôn mê bất tỉnh. Như vậy sẽ làm cha mẹ các ngươi rất lo lắng đó! Tới đây, mau khiêng cô nương này về thôn mời lang trung tới xem một chút, ngã xuống từ chỗ cao như vậy, vạn lần cũng đừng trúng phải bệnh gì khó nói nha!” Giọng nói hơi lớn của một phụ nhân truyền vào tai Tiêu Sơ Âm.
Ngay sau đó, nàng cảm giác được cơ thể sắp bị tan khung của mình bị một đám người lôi kéo đến tan khung thật. Đại thẩm à, có người nào lại đối xử với bệnh nhân như vậy không? Tay của thẩm có thể nhẹ một chút hay không, đùi cô nương ta sắp bị kéo đứt rồi đây….
“Nhà hai vợ chồng vãn bối nghèo khó, bất đắc dĩ phải lên núi đốn củi bán, không ngờ hai ngày trước trời đổ mưa lớn, đường núi trơn trượt, lúc tỉnh lại đã ở đây rồi.” Vũ Văn Tư Dạ áy náy nói với phụ nhân kia, vừa liếc nhìn Tiêu Sơ Âm bị mọi người lôi kéo. Ai bảo nàng không nghe lời hắn, bây giờ phải trừng phạt nàng cho nàng biết chút đau khổ.
Nhưng trong mắt Tiêu Sơ Âm, sự việc trước mặt hoàn toàn không phải như vậy, ánh mắt đại thẩm nhìn Vũ Văn Tư Dạ rất mờ ám, tràn đầy thưởng thức. Hơn nữa hai người đứng chung một chỗ quả thật chính là mẹ vợ và con rể, thế nào cũng cảm thấy rất hợp ý.
“Vết thương trên tay của ngươi là sao vậy?” Mẹ vợ đại thẩm hoàn toàn đã quên mất bệnh nhân Tiêu Sơ Âm, một tay nắm lấy đùi nàng, ân cần theo sát Vũ Văn Tư Dạ nói chuyện.
Vũ Văn Tư Dạ híp mắt liếc nhìn Tiêu Sơ Âm, vẻ mặt thoáng mang theo chút xấu hổ: “Tiện nội lần đầu theo vãn bối lên núi, nàng chưa bao giờ chặt củi, cầm rìu không quen, cho nên…”
Không quen cái đại gia nhà ngươi!
Uổng công nàng còn có chút áy náy với hắn, giờ nghe hắn nói như thế, cứ như đúng là nàng đã cầm rìu chém tay hắn vậy.
“Chậc chậc…” Mẹ vợ đại thẩm không khỏi tiếc hận, “Công tử à, ta thấy ngươi rất anh tuấn, sao lại lấy một nàng dâu như thế! Ta nói ngươi biết, Nhị Nha nhà chúng ta ấy, bộ dạng xinh đẹp, việc trong việc ngoài đều rất tháo vát. Bây giờ đi về, ta sẽ đưa nó đến gặp ngươi, đảm bảo ngươi sẽ rất thích! Ha ha ha!”
Tiêu Sơ Âm trên mặt rơi đầy hắc tuyến: Làm ơn đi, người này hiện tại bộ dạng ra sao, ngoại trừ nhìn qua là một nam nhân khỏe mạnh, chỗ nào mà anh tuấn, đại thẩm à, thẩm muốn bán nữ nhi của mình thì cũng phải nhìn lại người ta nha, không chừng thằng nhãi này ngay đêm tân hôn lại giết chết nữ nhi của thẩm đó!
Chỉ có Vũ Văn Tư Dạ đã có chút xấu hổ cúi đầu, giống như muốn đồng ý lại sợ bộ dạng xấu xí.
Tiêu Sơ Âm trong lòng nổi máu điên, Vương gia, bộ dạng lạnh nhạt chết người của ngươi đâu rồi hả? Vương gia, Nhị Nha đó, nghe tên cũng biết là không dịu dàng như Thẩm trắc phi xinh đẹp của ngươi đâu nha, nói không chừng là một cô nương cao lớn thô kệch! Ngươi bị ngã đến choáng váng rồi sao hả?
Đi bộ chừng mấy chục mét, dần dần có tiếng người. Tiêu Sơ Âm bị người khiêng đi, híp mắt nhìn xung quanh, hình như là một thôn trang bình thường, dọc đường cũng có người vác dụng cụ đồng áng đi qua, cũng giống như Vũ Văn Tư Dạ, đi chân trần. Không ai ngạc nhiên khi thấy bọn họ, cũng chẳng ai ngoảnh lại liếc nhìn nàng lấy một cái. Lòng nàng thầm nghĩ: Là bọn họ quá thật thà hay là thấy người bên ngoài đến đây nhiều rồi cũng thành thói quen?
Mẹ vợ đại thẩm lại nói chuyện, dường như lời nói của đại thẩm rất có trọng lượng, mấy người khiêng nàng rất nghe lời của bà ấy: “Các người đưa cô nương này đến viện phía đông, mời lang trung đến xem một chút.” Giọng nói của bà vừa chuyển, rất vui mừng: “Công tử, đây là nhà của ta, ngươi có muốn vào một chút không? Nhị Nha của ta lúc này chắc là đang thêu hoa trong nhà đấy!”
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Âm, lập tức theo mẹ vợ đại thẩm rời đi.
Tiêu Sơ Âm khóc không ra nước mắt, Vương gia, hai ta bây giờ mới đúng là một phe, ngươi đừng có thấy sắc quên vợ như thế chứ!.
…
Lúc lang trung đến xem, Tiêu Sơ Âm dĩ nhiên là không có gì đáng ngại, ngoại trừ bị trầy xước ngoài da thì nàng cũng không bị gì khác. Lúc này, nàng đang đứng ngây người trong căn phòng ngoại trừ một cái giường thì không có gì cả. Nàng đối mặt với bức tường, tự kiểm điểm sâu sắc lại chính mình.
Lúc tỉnh lại không nên giả vờ mất trí nhớ, giả vờ mất trí nhớ cũng không cần phải làm bộ như chỉ quên mất Vũ Văn Tư Dạ, quên Vũ Văn Tư Dạ cũng không nên có bất kì vướng mắc gì với hắn, không có vướng mắc gì với hắn cũng không nên ra ngoài cùng hắn, không ra ngoài cùng hắn cũng sẽ không vào mật thất, không vào mật thất cũng sẽ không đến nơi này…
Nhưng…
Nàng cách lớp quần áo nắm chặt huyết sắc ngọc bội trong ngực. Nếu như không theo hắn vào mật thất, e rằng nàng sẽ mãi không thể thấy thứ này, không thấy được thứ này nàng sẽ mãi chỉ có thể bị vây khốn ở triều đại này.
Nhưng mà…
Vì sao Vũ Văn Tư Dạ lại biết căn mật thất đó, vì sao trong mật thất lại có nhiều thứ ở hiện đại như vậy? Vì sao hắn biết thứ này rất quan trọng với nàng?
Lúc suy nghĩ thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thời điểm hoàng hôn buông xuống, Vũ Văn Tư Dạ vừa lúc đẩy cửa vào, hắn xoay người mỉm cười nhận lấy chăn nệm của người hàng xóm tốt bụng, luôn miệng nói lời cảm tạ.
“Không cần phải đưa vào, ta vẫn cầm được, tay vẫn không sao, đa tạ đa tạ!”
Tay mang theo chăn mền, hắn xoay người vào phòng, thân hình đột nhiên dừng lại, trên cổ kề một cây trâm bén nhọn.
“Nàng làm gì vậy?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Huynh thì làm cái gì?” Nàng hỏi ngược lại, chiếc trâm trong tay vẫn kề cổ họng hắn: “Sao huynh biết được căn mật thất đó?”
Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên nhìn nàng, hiện tại hai người rơi vào tình cảnh này, đến cùng cũng là sai lầm của hắn. Nếu không phải do hoài nghi và xúc động nhất thời, hắn cũng sẽ không dẫn nàng đến nơi đó.
Hai tay hắn buông lỏng, đặt chăn mền lên giường, thuận tiện ngồi xuống, ung dung hỏi nàng: “Lời ta nói, nàng sẽ tin sao?”
Hắn cười khổ, cúi đầu trầm ngâm một lát, hỏi một câu không phải là vấn đề: “Tiêu Sơ Âm, nàng không phải Tiêu Sơ Âm.”
Nàng sửng sốt, trâm cài tóc trong tay run nhẹ, sau khi nàng xem qua đồ vật bên trong mật thất, vốn không có bí mật gì đáng nói. Nếu không, với tính cách của Vũ Văn Tư Dạ, sao có thể đưa thứ đồ không thuộc triều đại này cho nàng xem chứ.
“Mười năm trước…” Hắn chậm rãi nói: “Thời huy hoàng của nhà Trưởng Tôn vừa mới bắt đầu, ta và Trưởng Tôn, cả thái tử điện hạ đáp ứng lời mời làm khách của thế gia có tiếng ở kinh thành. Người ấy, xuất hiện vào thời điểm đó. Nàng là người đứng đầu bảng của Câu Lan Viện, dù là dung mạo hay giọng nói, nụ cười ấy luôn làm người ta say mê. Làm lòng người mê mẩn muốn ngừng cũng không được chính là kĩ thuật múa độc đáo, đều là cực phẩm nhân gian. Thái tử còn trẻ, luôn vô tâm với chuyện tình cảm nam nữ, ta lúc đó mặc dù không có hứng thú với nữ tử thanh lâu, nhưng cũng bị khí chất của nàng hấp dẫn. Mà Trưởng Tôn…lại đặc biệt say mê.”
“Hắn nói nàng ấy nhất định là bích nữ Dao Trì hạ phàm. Đêm đó khách khứa trong tiệc rượu về hết, hắn liền vội vàng đến hỏi xuất thân của nàng, nếu không phải nhà phạm vào mười tội nặng nhất thì hắn sẽ chuộc thân cho nàng. Nhưng nàng ấy chí khí cực cao, đêm đó không nói một lời đã bỏ đi. Ta và thái tử cho rằng việc này sẽ kết thúc như vậy, nhưng có một ngày, Trưởng Tôn đột nhiên chạy đến Vương phủ nói với ta, chỉ cần có huyết sắc ngọc bội mà thiên hạ tương truyền chỉ có một đôi, nàng đáp ứng sau này sẽ thành thân với hắn…”
Tiêu Sơ Âm vô thức nhìn vào ngực mình, Vũ Văn Tư Dạ gật đầu: “Chính là khối ngọc bội trong người nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...