Bùi Hoan đang ngồi dưới đất, còn chưa hiểu nguyên nhân tại sao Tưởng Duy Thành đột nhiên đến tìm mình, anh đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Trịnh Yến Dung phản ứng rất nhanh, bày ra vẻ mặt căng thẳng đồng thời giơ tay về phía Bùi Hoan, định kéo cô đứng dậy: "Cô không sao đấy chứ?".
Tưởng Duy Thành đi nhanh vào, quan sát cô ta từ đầu đến chân: "Tôi từng gặp cô ở buổi tiệc vào năm ngoái hay năm kia đúng không?". Hôm nay anh mặc đồ bình thường, áo khoác ngắn và quần dài nhưng vẫn rất phong độ. Trịnh Yến Dung ngượng ngập thu tay về gật đầu.
Tưởng Duy Thành vừa nói vừa cúi người, đỡ Bùi Hoan đứng dậy. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm Bùi Hoan, tiếp tục tán gẫu với Trịnh Yến Dung: "Hình như tôi có xem một bộ phim điện ảnh của cô nhưng quên tên rồi".
Chứng kiến tư thế thân mật của Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan, Trịnh Yến Dung liền biến sắc. Trong khi cô ta kinh ngạc nhìn bọn họ, Tưởng Duy Thành đã không để ý đến cô ta. Anh cúi đầu kéo tay áo của Bùi Hoan, kiểm tra vết thương trên cánh tay cô. Nơi đó quả nhiên hơi rỉ máu.
Bùi Hoan đẩy người anh: "Em không sao".
Tưởng Duy Thành kéo tay cô, cất giọng dịu dàng: "Tôi đã nói với người ở bên ngoài, hôm nay đưa em về trước". Hiếm có dịp anh xuất hiện ở phim trường, bên ngoài phòng hóa trang đã xuất hiện một đống người. Bọn họ đều không lên tiếng, chỉ giả bộ đang làm công việc của mình.
Bùi Hoan không biết anh có chuyện gì, liền hỏi nhỏ: "Sao thế?".
Tưởng Duy Thành im lặng, chau mày nhìn áo khoác ngoài đã bị mẩy thuốc lá châm thủng một lỗ rồi đảo mắt qua Trịnh Yến Dung. Sau đó, anh kéo Bùi Hoan đi ra ngoài.
Hôm này Tưởng Duy Thành tự lái xe đến. Bùi Hoan ngồi ở ghế lái phụ, anh đột nhiên nhoài người thắt dây an toàn cho cô.
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của anh phả vào mặt cô: "Nếu hôm nay tôi không đến, em cứ để cô ta bắt nạt như vậy à?".
Bùi Hoan lắc đầu: "Đây cũng không coi là hành vi bắt nạt".
Tưởng Duy Thành dừng động tác, lục tìm hai miếng băng y tế đưa cho cô: "Bao nhiêu năm qua, Tưởng gia không yêu cầu em giữ bí mật". Anh nhìn thẳng vào mắt Bùi Hoan: "Tôi cũng chẳng bận tâm".
Bùi Hoan biết Tưởng Duy Thành đang nhắc đến chuyệ kết hôn. Nếu chính thức công khai, cuộc sống của cô sẽ dễ thở hơn. Cô không muốn nhắc đến chuyện này, bởi như vậy Tưởng Duy Thành có thể tiếp tục duy trì hình tượng quý tộc độc thân mà không bị ảnh hưởng.
Bùi Hoan lặng lẽ xử lý vết thương rồi tựa đầu vào cửa sổ xe. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Cảm ơn anh".
Bao nhiêu năm qua, hình như kể từ lần đầu tiên gặp Tưởng Duy Thành, cô luôn trong tình trạng thảm bại. Vậy mà Bùi Hoan cũng chỉ có thể nói câu: "Cảm ơn".
Đến ngã tư gặp đèn đỏ, Tưởng Duy Thành mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Không cần cảm ơn tôi. Vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ".
Bùi Hoan quay sang anh: "Chuyện gì vậy? Gần đây em không có tâm trạng... Hôm nay rất đau đầu, chúng ta về nhà trước đi".
Anh vẫn cười: "Bên Huệ Sinh tôi đã bảo người trông nom. Hôm nay tôi giúp em giải vây, ít nhất sau này bọn họ cũng kiên dè em, không gây sự nữa".
Bùi Hoan nghe ra ý của anh, quả quyết cắt lời: "Tưởng Duy Thành, chuyện của Sênh Sênh em luôn cảm ơn anh đã giúp em. Nhưng việc khác... anh muốn em...".
Tưởng Duy Thành vuốt ve ngón tay cô: "Suỵt, em đừng từ chối vội. Tôi chỉ phiền em cùng tôi đi ăn bữa cơm. Em cũng biết đấy, tôi không dẫn theo phụ nữ thì không hay ho cho lắm. Hôm nay Alice lại có hoạt đông quan trọng nên tôi tiện đường, đón em đi cùng".
Thì ra hôm nay anh đến tìm cô chỉ với mục đích kiếm thế thân tạm thời.
Bùi Hoan lặng thinh. Tưởng Duy Thành ghé sát người, Bùi Hoan né tránh nhưng vẫn bị anh hôn trúng tai. Bắt gặp vẻ mặt khó chịu của cô, anh không nhịn được cười: "Thật ra, tôi vẫn thích bộ dạng giương móng vuốt của em năm xưa hơn".
Trong lòng Bùi Hoan không mấy thoải mái. Vẫn biết đây là phương thức chung sống giữa hai người, nhưng hôm nay cô đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Cô sợ Tưởng Duy Thành nhắc đến năm xưa. Năm đó cô không phải như bây giờ, cũng chẳng hèn mọn đến thế.
Không phải Bùi Hoan chưa từng dao động. Cùng sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm, cô đã từng thử mở lòng với Tưởng Duy Thành. Cho dù có thể một lần nằm mơ đến cùng, cô cũng chấp nhận số phận. Nhưng nagy cả trong giấc mộng, cô cũng không nhìn thấy kết cục.
Bùi Hoan không hỏi nhiều, kéo tấm che nắng soi gương tô son. Hôm nay thần sắc của cô khá tệ, trên mặt vẫn còn lớp phấn trang điểm, chỉ cần tô son màu tươi sáng là được.
"Lần trước tôi đã muốn hỏi, loại son này thương hiệu gì vậy, rất hợp với em".
"YSL,11# Rouge Hélios." Bùi Hoan mỉm cười: "Anh nên sớm báo với em một tiếng, để em trang điểm cẩn thận. Nếu đã đi tiếp khách, em không thể làm anh mất mặt. Đúng rồi, lát nữa anh cần em là Tưởng phu nhân hau là gì?"".
Tưởng Duy Thành tắt nụ cười, lạnh lùng mở miệng: "Bùi tiểu thư kính nghiệp thật đấy".
Bùi Hoan im lặng, cố giữ bộ mặt tươi tỉnh. Cô là ngôi sao, cũng nên có thư thế của ngôi sao.
Lúc xuống xe, Bùi Hoan đợi Tưởng Duy Thành mở cửa xe, cô mới khoác tay anh cùng đi vào trong.
Đây là khách sạn bảy sao, các vị khách có mặt tai bữa cơm hôm nay đương nhiên không tầm thường.
Đại sảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy, ai đi vào cũng có cảm giác bản thân cao quý thêm mấy phần. Hơn nữa, Tưởng Duy Thành đi đến đâu cũng nổi bật. Bùi Hoan và anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Bắt gặp thái độ phục tùng và gương mặt rạng rỡ của Bùi Hoan, khi đi vào thang máy, Tưởng Duy Thàng cười nói::Vẫn là Bùi tiểu thư tốt hơn, ít ra còn cười nói với tôi. Phu nhân nhà tôi không tốt như vậy, đến ngón tay cũng chẳng được động vào".Nói xong, anh quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu vẫn không thay đổi: "Tình cảm sáu năm của tôi không bằng em thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi".
Bùi Hoan chua chát trong lòng, muốn nói câu gì đó với anh nhưng không kịp. Cửa thang máy mở ra, bọn họ được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng.
Bùi Hoan tưởng hôm nay có rất đông người, bằng không Tưởng Duy Thành cũng chẳng cần một người phụ nữ đi cùng.
Nhưng vừa vào trong, cô liền cảm thấy điều bất thường. Trong phòng riêng chỉ có hai người đàn ông, đều ngoài năm mươi tuổi. Nhìn họ rất quen mặt nhưng Bùi Hoan không nhớ ra, chỉ đoán là người trong ngành giải trí.
Tưởng Duy Thành vui vẻ giới thiệu, đối phương lập tức nở nụ cười tươi. Một người bắt tay Bùi Hoan, mắt dán vào cô: "Ôi trời, tôi nghe nói Bùi tiểu thư không bao giờ ra ngoài tiếp khách, chẳng ai mời được cô. Muốn cùng Bùi tiểu thư ăn bữa cơm phải nhờ Tưởng thiếu mới được".
"Đây là đạo diễn Trình và đạo diễn Hứa... đều là người mấy năm nay Phúc gia tích cực lăng xê. Hai đạo diễn muốn mời Bùi tiểu thư ăn cơm từ lâu, để bàn chuyện hợp tác sau này. Hôm nay mọi người nể mặt tôi, gặp mặt nói chuyện." Tưởng Duy Thành cất giọng không mặn không nhạt, giới thiệu lai lịch của đối phương.
Nói xong, anh không ngồi cạnh Bùi Hoan mà đi sang phía đối diện.
Bùi Hoan dần hiểu ra vấn đề. Phúc gia là ông chủ đứng sau hai người này. Phúc gia cũng ở trong giới xã hội đen, đáng tiếc không có vai vế. Gần đây ông ta lôi kéo mấy đạo diễn của làng giải trí, hai bên cùng lợi dụng lẫn nhau. Thảo nào Trịnh Yến Dung cũng nhắc đến ông ta.
Đến lúc này Bùi Hoan hoàn toàn mất cảm giác. Bây giờ cô như con cá nằm trên thớt, đợi nhát dao bổ xuống, có khổ sở ấm ức cũng vô dụng.
Bùi Hoan đột nhiên muốn bật cười. Bởi vì áo khoác ngoài bị châm thuốc nên cô chỉ choàng tạm chiếc khăn quàng. Mặc dù điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ tương đối cao nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
Lúc Trịnh Yến Dung đề cập, cô đã đoán ra vấn đề nên từ chối ngay. Những bữa cơm xã giao như vậy thường dùng việc bán sắc để giao dịch. Tuy nhiên, Bùi Hoan thật sự không ngờ, Tưởng Duy Thành giải vây rồi đưa cô đi, quanh đi quẩn lại, cô vẫn rơi vào tình cảnh này.
Đạo diễn Trình ở phía đối diện đi đến rót rượu cho Bùi Hoan. Cả người ông ta gần như áp vào người cô, còn thừa dịp nắm tay cô. Bùi Hoan nở nụ cười lấy lệ, lập tức rút tay về. Cô không nhìn hai người đàn ông kia, mà quay sang Tưởng Duy Thành.
""Tôi có nên cảm ơn Tưởng thiếu trước vì đã cho tôi cơ hội này?"
Tưởng Duy Thành lặng lẽ thưởng thức rượu vang, không nhìn cô cũng chẳng đáp lời.
Bùi Hoan đưa ly rượu lên môi nhưng không uống, chỉ để lại vết son đỏ,vừa vặn nổi bật lên miệng cốc sóng ánh, khiến ông già háo sắc ngồi bên cạnh không thể rời mắt.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh, đầu lại đau nhức, ánh sáng càng lúc càng chói mắt. Nơi này bất kể là trắng hay đen, dù bạn có mạ vàng toàn thân, một khi đã nhúng chàm, những trò bát nháo vĩnh viễn không kết thúc.
Bàn tay của đạo diễn Trình càng lúc càng mất trật tự. Ông ta kéo ghế ngồi cạnh Bùi Hoan, cười híp mắt nói điều gì đó mà cô không để ngoài tai. Tưởng Duy Thành không nhìn sang bên này, chỉ mải nói chuyện với người đàn ông còn lại.
Đạo diễn Trình bất chợp nắm cổ tay đang cầm ly rượu của Bùi Hoan, vừa nắn bóp vừa cảm thán, người phụ nữ này xinh hơn trên màn ảnh nhiều.
"Em muốn quay phim gì? Theo tôi đóng phim điện ảnh đi. Hai năm nay, phim truyền hình ngày càng xuống dốc. Em xem, có diễn viên nào chuyển sang màn ảnh rộng còn quay về đóng phimm truyền hình không?" Đạo diễn Trình thì thầm bên tai cô.
Bùi Hoan cười nhạt, khéo léo xoay cổ tay, thoát khỏi bàn tay của đạo diễn Trình. Cô vẫn hướng ánh mắt về Tưởng Duy Thành, hỏi anh: "Tưởng thiếu đưa tôi đến đây, tôi sẽ nghe anh ấy".
Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng quay sang Bùi Hoan.
Bùi Hoan nhìn anh không chớp mắt. Tưởng Duy Thành định nói điều gì đó nhưng đạo diễn Trình đột nhiên ôm chầm lấy Bùi Hoan, ghé miệng muốn hôn cô.
Bùi Hoan ngay lập tức xoay người tát bốp vào mặt ông ta.
Đạo diễn Trình từng gặp đối tượng không tức thời hay giả vờ thanh cao, nhưng ông ta chưa bao giờ bị phụ nữ tát vào mặt. Vì vậy, ông ta đờ ra trong giây lát.
Bùi Hoan đứng dậy đi đến bên Tưởng Duy Thành. Cô cầm ly rượu còn nguyên, dốc lên đầu anh. Tưởng Duy Thành ngồi bất động, Bùi Hoan ôm vai anh, động tác vô cùng phong tình, miệng cười khanh khách.
Tưởng Duy Thành không còn vẻ phong lưu đắc ý mà vô cùng nhếch nhác.
Bùi Hoan chưa từng chứng kiến Tưởng Duy Thành khó coi đến thế, đầu tóc quần áo đều ướt rượt.
Hai ông đạo diễn ở trong phòng bây giờ mới có phản ứng, vừa mắng chửi vừa lao đến kéo Bùi Hoan. Cô liền quay người giơ chân, dùng mũi giày cao gót đạp mạnh, khiến hai người ngã xuống đất.
"Anh quên tôi trưởng thành ở nơi nào rồi sao? Tìm người cũng nên tìm loại có bản lĩnh một chút."
Tưởng Duy Thành đập bàn, gạt đĩa thức ăn sang một bên. Hai người đàn ông thấy tình thế bất thường, đều không lên tiếng.
Bùi Hoan cúi đầu ghé sát vai Tưởng Duy Thành vòng tay qua vai anh. Trên người anh tỏa ra mùi rượu vang thơm nồng.
Cách đây rất lâu, lúc Tưởng Duy Thành mới đưa Bùi Hoan đi, cô còn nhỏ tuổi, chịu bao khổ sở vất vả mới có thể sinh con gái. Lúc bấy giờ, bởi vì sức khỏe kiệt quệ nên cô phải nằm viện một thời gian.
Ngày nào anh cũng đi thăm cô, buổi tối thường ôm cô, đợi cô yên tâm ngủ say mới ra về.
Nhiều năm qua, nửa đêm tỉnh mộng, Tưởng Duy Thành đã quên mất tại sao bản thân ngày càng lún sâu, trong khi Bùi Hoan mãi cũng không chịu mở lòng.
Hai người chỉ có thể dùng phương thức làm tổn thương lẫn nhau, bằng không sẽ không công bằng.
Tưởng Duy Thành không thể kiềm chế, định quay người ôm Bùi Hoan. Nhưng cô dùng hết sức lực giữ chặt vai anh, không cho anh động đậy. Cô không chất vấn cũng chẳng đau lòng, chỉ là lần đầu tiên trong đời chủ động ôm Tưởng Duy Thành, giống như anh từng làm với cô năm xưa.
Sau đó, Bùi Hoan nói rành rọt từng từ một bên tai anh: "A Thành, chúng ta ly hôn đi".
Tưởng Duy Thành nhắm mắt.
Bùi Hoan ném ly rượu xuống đất một mình rời khỏi phòng. Cô không hề quay đầu nhìn Tưởng Duy Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...