Màn đêm của thành phố J đã buông xuống với những ánh đèn neon sáng rực.Anh nắm tay cô và bước nhanh về phía trước với đôi chân dài miên man mà cô gần như phải chạy nhanh mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước của anh.Vị trí bãi đậu xe hơi xa nhà hàng, chạy mấy bước thật sự không theo kịp, trong tiềm thức mu khỏi tốc độ kinh khủng.Anh nắm tay cô và bước nhanh về phía trước với đôi chân dài miên man, theo bản năng cô muốn buông tay anh, tránh tốc độc đi như bay của anh.Cảm nhận được sự giãy giụa của cô, anh không khống chế sức lực mà nắm chạt hơn.Sự nóng nảy của anh khiến cô sợ hãi, nhưng sự trốn tránh của cô thực sự khiến anh bối rối, anh không nghxi rằng vừa mới có được thì sẽ nhanh mất đi “Thỏa thuận đã được ký kết, bây giờ hối hận cũng đã muộn.”“Đau quá, tay đau quá, anh có thể nhẹ tay đi được không?” Cô không còn thời gian để ngẫm nghĩ vấn đề anh mới nói, nếu tiếp tục như vậy, tay cô có nguy cơ bị gãy bất cứ lúc nào.Nghe xong những lời này, anh mới thả lỏng một chút, nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt tay cô.Trước khi đến chỗ đậu xe, anh đã bấm khóa và chiếc xe vang lên tiếng ‘tít’ để báo hiệu lại.Thẩm Hoán mở cửa ghế phụ, nhìn cô ngồi vững vào ghế, thắt dây an toàn rồi mới bước nhanh về ghế lái chính, khởi động xe rồi rời đi.Lâm Noãn nghiêng đầu nhìn đèn đường ngược dòng bên ngoài.Đầu óc tôi trống rỗng, và tôi bắt đầu nhớ lại những mảnh vụn của cuộc gặp gỡ của họ từ lần đầu tiên làm quen, cảm thấy có chút vi diệu.Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có kết quả gì với anh, mọi chuyện sẽ như thế nào nếu không có sự kiên trì của cô vào đêm qua.Cả đường đi và khung cảnh bên ngoài cửa sổ đều giống hệt ngày hôm qua, nhưng tâm trạng con người lại khác nhau nhiều đến vậy.Nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy, bất kể cô bị anh yêu cầu làm gì, chỉ cần cô ấy im lặng ở bên anh, cô cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.Xe phanh gấp, theo quán tính lớn, cơ thể cô đột ngột nghiêng về phía trước.
Dây an toàn trước mặt đã kéo cơ thể và suy nghĩ của cô trở lại.Nhìn ra cửa sổ, đây là đâu vậy?Anh xuống xe, đứng bên ngoài đợi cô, cô vội vàng cởi dây an toàn, cúi người mở cửa.Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.
Vừa lên xe, cô vẫn luôn im lặng nhìn ra bên ngoài, anh không biết cô đang nghĩ gì mà cũng chẳng dám hỏi.Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của cô ấy, cô ấy có vẻ không bị ép phải ngượng ngùng nên cũng yên tâm.Xoay người đi về phía căn hộ, anh đi phía trước, cô theo sau.Sau khi mở cửa, anh không vào trước mà quay đầu lại nhìn cô ý là cô đi vào trước.Thật tuyệt khi sau này anh cũng sẽ thuộc về cô.Khi cô bước vào cửa, anh theo từ phía sau và đóng cửa lại bằng hai lần xoay khóa, một để đóng cửa và một để chốt khóa.Trái tim cô cũng theo đó mà nhảy lên hai lần, và tiếng đóng cửa đã chặn đứng mọi xáo trộn trên thế giới hỗn loạn bên ngoài, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.Đi ngang qua cô, anh cúi người tìm dép đi trong nhà, “Từ nay về sau đây sẽ là nhà của em, ngày mai tôi đi đưa chìa khóa cho em, em...” Nói xong, giọng của anh đột nhiên ngưng bặt.Cô nhìn theo ánh mắt anh một cách kỳ lạ.Trên giá giày, một đôi dép đế mềm màu đen lớn là của anh, và đôi còn lại là một đôi đế mềm màu trắng nhỏ, hẳn là của cô.Rõ ràng, đây là một đôi dép lê tình nhân.Anh dường như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lao vào phòng tắm.Chậu rửa mặt đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, bên cạnh chiếc cốc đánh răng của anh là những đồ vệ sinh cá nhân cùng kiểu dáng nhưng mới tinh còn nguyên tem mác, điều này không nằm trong dự liệu của anh.Thẩm Hoán vuốt trán không nói nên lời, anh đã ủy quyền cho công ty quản lý tài sản mua đồ vệ sinh cá nhân của cô, bao gồm cả dép đi trong nhà, đồ dùng hiện tại của anh cũng là do họ chuẩn bị, họ chưa từng để anh lo mấy thứ này.Nhưng không ngờ câu này lại có tác dụng gây hiểu lầm mạnh mẽ khiến công ty bất động sản hiểu lầm.Cô thay dép, mở cửa, nghiêng người hỏi: “Sao vậy, chuyện gì vậy” Nhìn thấy cô đi đôi dép lê cùng kiểu dáng trên chân, như thể Thẩm Hoán dường như đã lên kế hoạch từ lâu.Cảm thấy cần ohari giải thích, anh nói: “Vì anh sẽ cung cấp cho em đầy đủ đồ dùng cần thiết hàng ngày theo thỏa thuận trước đó, anh đã gọi người đi mua trước, nhưng không ngờ tất cả đều được đổi thành đồ đôi, em...!đừng hiểu lầm.”Tất nhiên cô biết anh không mua những thứ này, vì bọn họ đã ở cùng nhau từ hôm qua đến hôm nay nên anh không có thời gian để mua chúng.Mặc dù biết, nhưng khi nghe anh đích thân phủ nhận, trái tim cô vẫn không khỏi trùng xuống, thật sự không thể quá tham lam.Có chút lúng túng, anh cần một cách khác để chuyển hướng sự chú ý.
Anh nhìn cô và nói: “Đã đến lúc phải chịu hình phạt.Anh sẽ vào phòng khách chuẩn bị.”Sau khi trải qua quá nhiều chuyện trong một đêm, cô đã quên hình phạt từ lâu.Cô cảm thấy hơi xấu hổ, nhịp tim đập dữ dội.
Cô che ngực và thở ra, phải thừa nhận rằng cô rất mong đợi.Khi cô bước đến phòng khách đã thấy anh cầm cà vạt của mình.
Sau khi nhìn thấy cô, anh duỗi thẳng cà vạt, chậm rãi đi về phía cô, cười nói: “Giờ trừng phạt đã bắt đầu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...