“Sao anh lại làm như vậy?” Khương Nghiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lo lắng hỏi anh.
“Tại sao?” Hạ Phi Phàm bị câu hỏi của cô làm cho ngẩn người.
“Nếu biết thân phận của cô ấy thì anh không nên đắc tội với cô ấy mới đúng, rốt cuộc là tại sao anh lại làm như vậy?” Cô hối hận muốn chết, nếu biết trước chuyện sẽ phát triển thành như vậy, tối hôm qua cô sẽ không nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, thật sự là ngàn vàng khó mua biết trước.
Bây giờ nên làm gì? Nếu đúng như lời cô gái kia nói, cô ấy có thể khiến cha mình thay đổi quyết định, vậy thì, Hạ Phi Phàm mất đi hợp đồng mới ký ngày hôm qua là chuyện nhỏ, nếu đối phương thật sự tính toán trả thù, trong tương lai chèn ép công ty của Hạ Phi Phàm khắp nơi, đó mới là chuyện lớn.
Làm thế nào? Đến cùng là bây giờ nên làm gì đây? Nếu như bây giờ lập tức đi tìm cô gái kia nói xin lỗi với cô ấy, cô ấy có thể đại nhân đại lượng bỏ qua chuyện này sao? Rất có thể là không, nhưng phải thử một lần.
“Đi, chúng ta đi xin lỗi, có lẽ còn có thể cứu được.” Cô nhanh chóng đưa ra đề nghị.
“Đừng lo lắng.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Anh bảo tôi làm sao không lo lắng cho được?” Cô không kìm nổi kích động kêu lên, “Tất cả đều là do tôi gây ra, nếu không phải vì tôi thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu như công ty của anh bị người ta gây khó khăn, anh nói tôi nên làm cái gì?”
“Yên tâm, ngay cả như vậy tôi cũng sẽ không trách cô, cũng không bắt cô phải chịu trách nhiệm.” Hạ Phi Phàm vẫn ung dung, dáng vẻ thản nhiên.
“Rốt cuộc tại sao anh phải làm như vậy? Người bị đánh là tôi cũng không phải là anh…anh căn bản không cần phải làm đến nước này, huống chi tôi đã nói thôi rồi, tại sao anh lại gắng làm cho chuyện đến nước này?” Cô dùng sức hít sâu, không hiểu nổi cũng không đoán được nên hỏi anh.
“Không biết.” Anh trầm mặc một chút, thành thật trả lời.
“Cái gì?”
Khương Nghiên ngẩn ngơ, không ngờ sẽ nghe được đáp án khiến người ta ngây người như vậy, “Cái gì gọi là không biết?”
“Nếu như tôi biết thì có thể trả lời là không biết được sao?” Anh có chút phiền muộn.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng nghe anh nói vòng vo.” Cô nhíu chặt lông mày, nghiêm túc nhìn anh.
“Chẳng qua là cảm thấy rất tức giận, nếu không đem tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài mà để nó tích tụ trong lòng thì sẽ sinh bệnh mất.” Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi biểu đạt tâm trạng của mình.
“Nhưng mà anh tức giận cái gì?” Khương Nghiên nghi ngờ hỏi.
“Cô ta không nên đánh cô.” Anh tức giận nói.
“Cho nên, bởi vì tôi bị đánh nên anh mới tức giận và mất khống chế như vậy, thậm chí không tiếc lấy tương lai của công ty mà chính mình khổ cực khai sáng làm tiền đánh cuộc, chỉ vì đòi lại công bằng cho tôi?” Cô thận trọng hỏi, cảm giác tim mình dường như đập càng lúc càng nhanh.
Anh đột nhiên sửng sốt.
“Hạ Phi Phàm, có phải anh thích tôi hay không?” Cô nhìn anh không chớp mắt, bất giác hỏi.
Bỗng nhiên hai mắt mở lớn, Hạ Phi Phàm đứng im nhìn cô. Thích cô? Anh thích cô?
Anh hơi giật mình, nhưng hình như đó là bừng tỉnh hiểu ra. Bởi vì cô bị đánh mà tức giận đến mức không thể kiềm chế được, thấy cô vui vẻ anh cũng thấy thoải mái, thấy cô buồn bã anh cũng buồn bực không thôi, đây có phải chính là thích không?
Hiện tại rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, tại sao sau khi nghe được nguyên nhân cô rời nhà đi là trốn hôn anh lại khiếp sợ cùng khó chịu như vậy. Bởi vì thời điểm đó, có thể anh đã có tình cảm với cô rồi, kết quả lại biết được cô là hoa đã có chủ, anh có thể không giận được sao? Sau đó cô kiên quyết nói không quay về nhà, tâm trạng của anh cũng theo đó xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, sáng tỏ thông suốt.
Hồi tưởng lại, anh quả thật chính là một kẻ ngốc, một chuyện rõ ràng như vậy, tại sao lại để đến tình trạng này mới hậu tri hậu giác nhận ra, thật đúng là đại ngốc mà!
Nếu đã xác định được tình cảm của mình, anh cũng không lãnh phí thời gian nữa, gọn gàng dứt khoát thừa nhận và thổ lộ mới là tác phong của anh.
“Đúng. Anh thích em. Cho nên, em nguyện ý làm bạn gái của anh sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, chăm chú hỏi.
Khương Nghiên trừng to hai mắt mà nhìn anh, không ngờ anh đột nhiên lại nói như vậy, không ngờ anh lại thẳng thắn thổ lộ với cô. Nhưng mà, cô rất vui, thật sự rất vui!
Cô mỉm cười gật đầu, cảm giác mặt mình dường như rất nóng, cô thẹn thùng sao???
“Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là người yêu đúng không?” Anh nhìn cô không chớp mắt, xác nhận lại một lần nữa.
“Ừ.” Cô xấu hổ gật đầu một cái.
“Anh phải xác định thêm mới được.”
“Hả?” Cô không hiểu nhìn anh, nhìn anh đi về phía mình, nhìn anh dừng lại trước mặt cô, sau đó đột nhiên anh cúi đầu xuống hôn cô.
Cô kinh ngạc mở lớn hai mắt, khẩn trương không biết làm thế nào, cũng không dám thở mạnh, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều cách cô rất xa, chỉ còn lại anh ở ngay trước mặt cô, cảm nhận được bờ môi anh ở ngay trên môi cô khiến trái tim nai con của cô đập rộn lên, mềm nhũn.
Đây là nụ hôn đầu của cô, lại quá bất ngờ, tay chân cô luống cuống. Chỉ có điều, nụ hôn này tới nhanh mà đi còn nhanh hơn, khi đầu cô vẫn đang trống rỗng, tay chân luống cuống không biết để ở đâu thì anh đã ngẩng đầu lên, rời khỏi bờ môi cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh, bất tri bất giác đưa tay khẽ chạm lên cánh môi mới vừa bị hôn, cảm giác giữa được môi anh đặt lên và tay cô chạm vào là hoàn toàn khác nhau. Đều là khẽ chạm, nhưng tại sao lại có thể có sự khác biệt lớn đến như vậy? Cô không tự chủ ngẩng lên nhìn đôi môi anh, miên man suy nghĩ về vấn đề này.
“Vẫn chưa thỏa mãn sao?” Đột nhiên giọng trầm thấp của anh vang lên bên tai.
“Hả?” Tầm mắt của cô từ đôi môi anh chuyển sang đôi mắt của anh, sau đó phát hiện anh đang nghiêng người về phía mình, một giây sau, cô lại bị anh hôn.
Vẫn chưa thỏa mãn sao? Lời anh vừa nói vang vọng trong đầu cô, cô nhất thời hiểu ra, đồng thời cũng muốn gọi “Trời ạ”.
Cô không có nghĩ như vậy có được không? Cô muốn kháng nghị có được không? Đáng tiếc, vì bị anh hôn nên cô không có cách nào mở miệng, hơn nữa, phương thức hôn lần này của anh hoàn toàn khác với vừa rồi, không phải là khẽ chạm vào mà là lưu luyến không rời, môi của anh, đầu lưỡi của anh……
Cô dần dần thấy hoa mắt, còn có khó thở, cả người nhũn ra vô lực.
Không biết đã qua bao lâu, khi ý thức của cô khôi phục lại bình thường thì phát hiện ra mình đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, người còn tựa sát vào anh, mà anh lại giống như mèo ăn vụng, cười hả hê nhìn cô.
“Em ngất đi.” Anh nói cho cô biết, sau đó hả hê nhếch miệng bổ sung: “Bị anh hôn đến hôn mê bất tỉnh.”
Mặt Khương Nghiên đỏ bừng trong nháy mắt. Người đàn ông này….. không mở bình thì ai mà biết trong bình có cái gì hả?
“Mấy giờ rồi? Em nên chuẩn bị bữa tối thôi.” Cô thoát khỏi ngực anh, đang định đứng dậy thì eo bị anh ôm chặt, không thể cử động được.
“Đừng vội, tối nay gọi đồ ăn ở ngoài là được.”
“Không được, hôm nay là thứ năm, em muốn nấu bữa tối.” Cô kiên trì nói.
“Em đang xấu hổ?’ Hạ Phi Phàm bỗng nhiên nói ra, chỉ một câu mà có thể khiến cô không giãy giụa nữa.
“Em không có.” Cô không phục, nhỏ giọng nói.
“Vậy là sợ anh?”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Sợ anh?
“Không, nói ra ngay cả em cũng không tin, nhưng thực sự em chưa bao giờ sợ anh, kể cả lúc đầu khi em mới biết anh, em không biết tại sao, nhưng lúc đó em cũng không sợ anh, thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Cô nhìn anh nói.
“Cho nên em mới dám cùng một người đàn ông xa nhạ lần đầu tiên gặp mặt về nhà?”
“Không, thật ra lúc đó là em cùng đường nên mới có thể phóng túng một lần.” Cô lắc đầu nói: “Hành lý bị cướp mất, bị xe đụng gãy chân, đi lại bất tiện, không có chỗ ở, muốn gọi điện thoại nhờ bạn bè giúp đỡ nhưng sổ điện thoại lại nằm trong túi hành lý bị cướp đi rồi, căn bản là không còn cửa để cầu cứu. Thật may là sau đó được anh giúp đỡ, nếu không rất có thể em sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Rơi vào tình huống như vậy rồi, em vẫn không muốn về nhà sao?” Anh hỏi cô.
“Có nghĩ đến, nhưng chỉ là muốn mà thôi, giữa cùng đường và tuyệt vọng vẫn có sự khác biệt, dù sao thì lúc đó vẫn chưa tới tuyệt vọng.” Cô cười nói.
“Có thể nói cho anh biệt tại sao phải trốn hôn không? Đối với người đàn ông kia, em thật sự đã không còn thương anh ta nữa sao?” Hạ Phi Phàm trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi cô.
Mặc dù anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng người đàn ông đã từng có hôn ước với cô kia, đối với anh mà nói tựa như một cái xương cá mắc trong cổ họng vậy, trừ phi được lấy xa, nếu không anh vĩnh viễn không có cách nào coi như không có được.
“Em chưa từng yêu anh ta, ngay cả một giây cũng không.” Khương Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh nói cho anh biết.
Hạ Phi Phàm ngạc nhiên nhìn cô. Đáp án này nằm ngoài dự đoán của anh! Không yêu, vậy tại sao lại quyết định kết hôn với anh ta đây?
“Anh không tin phải không?”
“Không phải không tin, mà là rất khó tin. Không yêu tại sao lại quyết định kết hôn? Chẳng lẽ là hôn nhân kinh tế? Em là thiên kim Hào Môn?” Anh chợt phát hiện mình không biết gì về xuất thân bối cảnh của cô, chỉ là cô đối với anh cũng không thua kém bao nhiêu là được.
(Chú thích: Hào Môn: nhà giàu có, có địa vị).
“Không phải.” Khương Nghiên trả lời.
“Nhưng anh phải.”
“Phải cái gì.” Cô ngạc nhiên, không hiểu hỏi lại.
“Xuất thân Hào Môn.” Anh nói cho cô biết, “Nhưng chuyện về gia đình anh sau này sẽ từ từ kể cho em nghe, trước hết anh muốn làm rõ nguyên nhân em trốn hôn, còn nữa, nếu như ngay cả một giây em cũng không yêu cái tên kia, tại sao còn phải kết hôn với anh ta?”
Khương Nghiên kinh ngạc há mồm, không ngờ anh lại là thiếu gia Hào Môn. Cô nhớ anh từng nói, người nhà của anh đều ở Mỹ, chỉ có mình anh ở Đài Loan, cho nên, dù anh thật sự có xuất thân Hào Môn thì cũng là ở nước Mỹ kia chứ? Cũng may là vậy, nếu không chuyện cùng anh qua lại, cô thật sự cần suy nghĩ lại một lần nữa, bởi vì cô không muốn xuất hiện trên tuần san nhiều chuyện [báo lá cải].”
“Nguyên nhân trốn hôn cũng là vì em căn bản không yêu anh ta, không cách nào chấp nhận cuộc sống hôn nhân với anh ta, cho nên em mới trốn hôn.”
“Nếu không thương hắn, tại sao lúc đầu lại đồng ý lời cầu hôn của hắn?”
“Em chưa từng đồng ý, người đồng ý là cha mẹ em.” Khương Nghiên khổ sở nói: “Thực tế, từ qua lại cho đến chuyện kết hôn, tất cả đều không phải do em đồng ý, mà là cha mẹ em, em căn bản không có quyền quyết định.”
“Tại sao lại có chuyện như vậy? Chuyện này quá bất hợp lý rồi. Chẳng lẽ em không phải là con ruột của bọn họ, bọn họ muốn bán con gái cầu vinh sao?” Hạ Phi Phàm khó tin nói. Đã là thời đại này rồi, tại sao cha mẹ vẫn không quan tâm đến ý nguyện của con gái ruột?
“Không thể nào!” Khương Nghiên kinh ngạc hét lên.
Không phải con ruột? Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không tin sẽ có khả năng này.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù cha mẹ quản thúc cô rất nhiều, nhưng họ rất thương cô, rất tốt với cô, thậm chí còn không tiếc tiền của cho cô học Piano, vẽ tranh, khiêu vũ, học nấu ăn, tuy có thể là cô có tố chất hơn so với những người khác, nhưng tất cả những điều đó đều là cha mẹ cô cho cô, làm sao bọn họ lại không phải là cha mẹ ruột của cô được? Không thể nào, không thể nào!
“Anh không có ý gì khác, chỉ vì anh không nghĩ ra tại sao bây giờ vẫn còn những bậc cha mẹ lại ép con gái mình lấy một người mà cô ấy không yêu.”
“Bọn họ cũng không ép buộc em.” Khương Nghiên không nhịn được liền bênh vực cha mẹ mình. “Là tại em, ban đầu em không cự tuyệt nên chuyện mới có thể biến thành như vậy.”
“Lúc đầu em không cự tuyệt? Vậy sau đó, từ lúc bàn hôn sự đến ngày em bỏ nhà đi, em cũng không tỏ rõ là em cự tuyệt cuộc nhân này sao?”
Cô nhất thời không phản bác được.
“Sở dĩ em đã đến bước đường cùng cũng không muốn về nhà, là vì trốn tránh cuộc hôn nhân này, không chỉ có vậy, mà em còn trốn tránh cả cha mẹ em nữa đúng không? Bởi vì em biết chỉ cần em về nhà, bọn họ vẫn sẽ ép buộc em kết hôn với người đó, cho nên mới không muốn về nhà, không, không phải không muốn, mà là em không thể về. Anh nói đúng không?”
Hạ Phi Phàm tâm sáng như gương, sau khi Khương Nghiên nói cho anh biết cô bị buộc phải qua lại với người đàn ông kia rồi đến chuyện hôn nhân của cô, anh liền dễ dàng nghĩ thông suốt mọi chuyện sau đó. Còn về phần Khương Nghiên rốt cuộc có phải là con ruột của họ hay không, anh cũng không muốn đoán.
Anh chỉ xác định được một việc, đó chính là từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ lấy danh nghĩa là cha mẹ mà ép buộc Khương Nghiên làm bất kỳ chuyện gì mà cô không muốn, tuyệt đối không!
Khương Nghiên không biết phải nói gì, bởi vì anh nói cái gì cũng đúng.
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng em biết cha mẹ em rất hài lòng về tiền tài và quyền thế của nhà họ Hà, cho nên em mới nghĩ, ít nhất cũng phải ở bên ngoài bốn, năm tháng mới có thể về nhà, bởi vì thời gian em ở ngoài càng lâu thì cơ hội cứu vãn hôn sự này càng nhỏ.” Cô thở dài nói với anh.
“Nhà họ Hà là Hào Môn sao?”
“Miễn cưỡng có thể xem là như thế! Ít nhất thì bọn họ cũng có nhiều tiền.”
“Còn người đàn ông kia?”
“Hà Quan Đình sao? Em cũng không biết nhiều về anh ta, nhưng em biết anh ta có công ty riêng, còn công ty anh ta ở đâu, kinh doanh lĩnh vực gì thì em không biết.”
“Lúc gặp nhau hai người cũng không nói mấy chuyện này sao?”
“Không nói, cũng có thể lúc đó em đang nghĩ chuyện khác nên không để ý anh ta nói gì! Tóm lại, em không thích anh ta, thậm chí còn có chút ghét anh ta là được rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta có điểm giống cha mẹ em, đều không hỏi ý kiến của em đã tự ý quyết định tất cả. Em không phải con rối, em có cảm giác, có suy nghĩ, có sở thích riêng.” Khương Nghiên càng nói càng tức giận, cô dừng lại lấy hơi mới nói tiếp, “Trừ chuyện này ra, còn một điểm quan trọng nhất, khi đang qua lại với em, bên cạnh anh ta còn có cô gái khác….”
“Làm sao em biết?” Hạ Phi Phàm che miệng hỏi.
“Em nhìn thấy không phải chỉ một lần.”
Trong nháy mắt, Hạ Phi Phàm cảm thấy chiếc xương cá mắc trong cổ họng anh biến mất, bởi vì vào giờ phút này, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, còn có nét không chấp nhận được và chán ghét, không có cảm giác phẫn nộ, tựa như cô đang kể chuyện của người khác.
Xem ra cô đối với người đàn ông thiếu chút nữa kết hôn với cô kia, thật sự là không có một chút xíu cảm tình nào.
Anh yên tâm rồi!
Sau khi hai người chính thức trở thành người yêu, cuộc sống cũng không có gì thay đổi, nếu gắng phải tìm ra điểm gì đó khác biệt, thì đó chính là Hạ Phi Phàm tan sở rất đúng giờ, trừ phi cần thiết, anh rất ít khi ở lại công ty làm thêm giờ mà đem công việc còn dang dở về nhà làm. Vì vậy, từ từ Khương Nghiên cũng hiểu rõ hơn về tính chất công việc cũng như nghiệp vụ ở công ty của anh, cũng dựa vào năng lực của mình bắt đầu làm trợ thủ hỗ trợ anh.
Cô vẫn rất lo lắng về chuyện Hạ Phi Phàm vì cô mà đắc tội với con gái nhà họ Lục, bất quá người trong cuộc lại tuyệt đối không để tâm, chỉ lấy “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng” để trả lời cô, khiến cô cũng bất lực.
Nhưng kỳ lạ là, chuyện cô lo lắng cũng không xảy ra, hợp đồng hợp tác giữa hai công ty cũng không bị hủy bỏ, vị Lục tiểu thư với những lời lẽ cay cú ngoan độc kia cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, sự kiện đó giống như thuyền đi trên nước không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Có phải anh đã sớm biết kết quả sẽ như vậy rồi không?” Nhịn được một lát, rốt cuộc Khương Nghiên vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi anh.
“Kết quả gì?” Cô nói không đầu không đuôi, Hạ Phi Phàm dừng động tác rửa chén lại, mặt mờ mịt, anh quay đầu hỏi ngược lại.
“Chuyện anh đánh cô gái họ Lục đó.”
“Em vẫn nghĩ đến chuyện này sao?” Anh bừng tỉnh hiểu ra.
“Bởi vì em thấy rất lạ, nghe giọng ngoan độc của cô gái kia thì không giống như cô ta đang phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm, nhưng sao đến giờ cũng không thấy hành động gì?” Khương Nghiên ngồi trên ghế bàn ăn, nghĩ mãi không ra, nói.
“Bởi vì cha cô ta cũng không ngu xuẩn, mắt nhìn cũng xa hơn người bình thường.” Anh quay lưng về phía cô, tiếp tục rửa chén.
“Vậy là có ý gì?” Cô không hiểu.
“Ông ta biết lai lịch của anh, biết thế lực sau lưng anh. Mặc dù nhìn anh bây giờ giống như đã cắt đứt liên lạc với gia đình anh ở Mỹ, nhưng tương lai thì không ai có thể đảm bảo được sẽ như thế nào.” Anh thong thả giải thích, tay nhanh lẹ, cẩn thận xếp chén đĩa mới rửa xong vào bên trong máy sấy chén bát, bấm nút hẹn thời gian sau đó mới quay lại nhìn cô: “Anh nghĩ, đại khái ông ta cũng nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần thấy có làm vậy cũng không giải quyết được chuyện gì, dù sao thì thêm một người bạn có thể lực còn tốt hơn nhiều so với có thêm một kẻ thù mạnh hơn mình.”
“Cho nên, anh biết kết quả sẽ như vậy nên mới dám tát cô ấy sao?” Cô mở to mắt hỏi, trong giọng nói không giấu được kinh ngạc.
“Em thất vọng sao?” Anh cười như không cười nhìn cô.
“Quả nhiên là không gian không phải thương nhân, làm chuyện gì cũng tính toán rõ ràng.” Cô hừ hừ nói.
“Đây là do sau đó anh nghĩ lại mới ngộ ra, chứ lúc đó anh tức giận đến công tâm rồi, nào còn tâm tư để nghĩ đến hậu quả, em không thể hiểu lầm anh được.” Anh lau khô tay, vừa đi về phía cô vừa nói.
[Chú thích: công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y]
Khương Nghiên thấy lòng ngọt ngào, mỉm cười với anh. Hai người cùng nhau đi đến phòng khách.
“Đúng rồi, vừa rồi anh nói cắt đứt liên lạc với gia đình ở Mỹ là sao?” Cô ngồi xuống ghế sa-lon trong phòng khách, không nhịn được mà hỏi anh.
Trước đây anh chỉ nói với cô là cha anh có rất nhiều tiền, ông ấy là chủ tịch một tập đoàn lớn, công ty con trải khắp bờ Đông. Anh là do vợ ba sinh ra, vợ hai của cha anh sinh được hai người con, tổng cộng cha anh có sáu người con, anh là con của vợ bé nên cũng tự do tự tại.
Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ và tình trạng hiện tại của anh, cô biết những chuyện này và “tự do tự tại” là có chênh lệch nha.
“Thật ra cũng không có gì.” Hạ Phi Phàm nhún vai một cái, đưa tay lấy hộp điều khiển ti vi, kết quả, điều khiển ti vi lại bị cô cướp mất.
“Không có gì là sao?” Cô truy hỏi đến cùng, nhất định không để cho anh lảng sang chuyện khác.
Nhìn vẻ mặt hỏi đến cùng của cô, anh thở dài một cái, rốt cuộc đành trả lời, “Anh từng nói với em anh có sáu anh chị em cùng cha khác mẹ, em còn nhớ chứ?”
Khương Nghiên gật đầu.
“Ở nhà có tiền lại đông con cái, thường sẽ diễn ra Hào Môn tranh sản, cha anh vì dự phòng chuyện này, đồng thời cũng vì phòng ngừa con cái ăn chơi trác táng nên sớm đã tuyên bố sẽ chia tài sản dựa vào năng lực của mỗi người. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh sống trong hoàn cảnh đấu đá y hệt Tiểu Lý Tàng Đao, tình cảm giữa anh chị em trong nhà tựa hồ không đạt được mức như tay với chân.”
“Anh vô cùng chán ghét loại cảm giác này, anh thấy cách làm này của cha anh căn bản là đầu đuôi lẫn lộn, nhưng vì ở trong nhà, mẹ anh có địa vị hèn mọn nhất, anh chỉ còn cách cố gắng chứng minh năng lực của mình. Sau đó mẹ anh bị bệnh rồi qua đời, anh không còn lưu luyến gì nữa nên quyết định rời khỏi nơi đáng ghét đó.” Anh nói tóm tắt cho cô nghe.
Khương Nghiên hơi khiếp sợ, mặc dù chuyện như vậy cũng coi như nhìn mãi quen mắt, nhưng khi đó lại là chuyện của người bên cạnh mình, hơn nữa còn là người cùng chung nhịp thở với cô, loại cảm giác này thật không có ngôn từ nào diễn tả được.
“Cha anh không ngăn cản anh sao?” Cô hỏi anh.
“Hủy bỏ quyền thừa kế của anh có coi là ngăn cản anh không?” Hạ Phi Phàm giễu cợt nói. “Tuy có chút buồn cười, nhưng anh đã quyết định rời khỏi đó, dĩ nhiên là anh không để tâm tới tiền của ông ấy rồi, ông ấy lấy quyền thừa kế ra ngăn cản anh thì tính là gì? Thật sự là muốn giữ anh lại sao? Nghĩ một chút thì cũng chỉ là muốn răn đe, làm là để cho những người khác nhìn mà thôi!.”
Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể đổi đề tài.
“Sau khi rời đi anh không trở về lần nào sao?”
“Không có.” Anh lắc đầu.
"Cũng không liên lạc với họ sao?"
“Anh có một em gái khác mẹ nhưng bằng tuổi với anh, cô ấy là người thân với anh nhất trong số các anh chị em trong nhà, anh chỉ liên lạc với mình cô ấy. Năm ngoái cô ấy còn đến Đài Loan thăm anh, nhà họ Lục có lẽ cùng vì chuyện này nên mới biết được thân thế của anh.”
“Từ khi anh rời nhà đi đến giờ là bao lâu rồi?”
“Tám năm.”
"Anh không muốn về nhà sao?"
"Không muốn." Anh không do dự mà trả lời ngay.
“Vào những dịp lễ tết, một mình anh không thấy hiu quạnh sao?” Cô nắm tay anh.
“Trước kia công việc bận bịu nên không cảm thấy, giờ có em ở bên anh thì lại càng không.” Anh mỉm cười ôm cô vào trong ngực, trên mặt không có nửa điểm u buồn, chỉ có hài lòng và vui vẻ.
“Cảm thấy tiền không phải thứ tốt đẹp gì.” Giang hai tay ôm lấy anh, Khương Nghiên dựa vào ngực anh cảm thán nói.
“Tiền đương nhiên là tốt, chỉ cần không để tiền làm mờ mắt là được.” Anh cải chính lời của cô.
“Vấn đề là người nhà của chúng ta có vẻ như đều bị tiền làm mờ mắt rồi, anh nói phải làm sao bây giờ?”
“Rau trộn thôi.” Anh đáp lại.
“Anh còn tâm trạng để nói đùa sao?” Cô không nhịn được đánh nhẹ vào ngực anh.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa với rất nhiều người, không phải chúng ta nói làm sao thì có thể làm như vậy. Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm được chính là phải vững tâm, không thông đồng với người khác làm bậy.” Anh bình tĩnh bày tỏ.
“Anh khiến em không còn gì để nói.”
“Nếu không còn lời nào để nói, vậy thì chúng ta sẽ làm chuyện khác.” Anh cúi đầu nhìn cô, cười mị hoặc đề nghị.
“Chuyện gì?” Cô tò mò.
“Chuyện này.” Anh nói xong liền cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Tim Khương Nghiên đập mạnh, trong lòng ngọt ngào ngây ngất.
Cô quên sau khi hai người chính thức là người yêu còn có một điểm khác nữa, đó là anh trở nên cực kỳ sắc, động một chút là ôm cô, hôn cô, ăn đậu hũ của cô, thậm chí còn có vài lần suýt chút nữa là cô bị anh ăn sạch rồi, so với hình tượng nghiêm trang, cương trực trước kia, thật sự kém rất xa…. Nhưng, cô rất thích!
Tối nay….
Cũng theo anh vậy. A.. xấu hổ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...