Chương 6: Kết quả của canh bạc
Canh bạc buổi tối được sắp xếp trong rạp hát rộng rãi.
Vì rắc rối lúc ban sáng kia, cô vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của một số người.
Đúng lúc Trình Mục Dương đứng dậy rời khỏi sới bạc, hắn mặc chiếc quần âu màu nâu sậm đơn giản, áo sơ mi trắng thắt nơ màu nâu, gương mặt dưới ánh đèn vàng mờ ảo hết sức anh tuấn, y như viên tướng trẻ tuổi mang hơi thở phương Tây.
Nam Bắc tựa lên lan can gỗ, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.
Cho đến khi hắn tới bên, áp mu bàn tay lên má cô : “Còn khát không?”
“Còn.” Cô hơi cau mày, “Đau đầu nữa.”
“Chỉ đau đầu thôi?” Trình Mục Dương xem ra tâm trạng rất tốt, cánh tay chống lên tay vịn, không quên trêu đùa cô.
Nam Bắc chắng thèm để ý đến hắn: “Thắng rồi à?”
“Thắng rồi.” Trình Mục Dương thản nhiên nói, “Đại sát tứ phương.”
Cô liến nhìn hắn, bỗng thấy hơi đỏ mặt.
Hai người men theo cầu thang gỗ đi vòng lên lầu ba, bước vào căn phòng khép kín lớn nhất.
Hai người có giao ước ngầm luôn duy trì khoảng cách thích hợp, cho dù tất cả mọi người đều thừa hiểu quan hệ giữa họ không phải ở mức bình thường.
Điều khiến người ta bất ngờ là, tối nay ông Thẩm không có mặt.
Còn người ngồi xếp bằng cạnh bàn cờ là người đàn ông trung niên của nhà họ Châu Sinh – Châu Sinh Hành. Ông ta ngẩng đầu nhìn thấy Nam Bắc, gọi cô đến ngồi trước mặt mình: “Nào, chơi cùng ta một ván.”
Nam Bắc quét mắt, nhón lấy một quân trắng, đặt lên bàn cở.
“Nghe nói gần đây quân phản chính phủ ở Myanmar kết thành đồng minh với nhà họ Nam, đã tuyên bố chống ma túy triệt để?” Châu Sinh Hành thuận miệng hỏi cô, nhanh nhẹn mà bình thản hạ quân cờ đen.
Nam Bắc “vâng” một tiếng, chống cằm quan sát bàn cờ. “Chuyện này vì muốn tốt cho họ. Kẻ cầm đầu những phiến quân phản chính phủ đều nằm trong danh sách truy nã của cơ quan chống ma túy quốc tế, nếu không làm vậy thì chỉ có hai kết cục, đều chẳng có lợi gì.”
“Hai kết cục?”
“Bị Mỹ dẫn độ về nước kết án, hoặc là sau khi già yếu, bị chính phủ Myanmar giam lỏng đến chết.” Nam Bắc thản nhiên nói, “Hai người từng là trùm ma túy lớn tại Myanmar: Khun Sa và Bành tướng quân, họ đều từng có chính phủ riêng của mình, thậm chí đều từng đề nghị hòa giải với Mỹ. Đáng tiếc, làm trùm buôn bán ma túy, chung quy thân phận vẫn quá nhạy cảm nên đề nghị không được tiếp nhận.”
Châu Sinh Hành gật gù: “Myanmar là đất nước nhỏ bé, tuy có tài lực song chưa đủ khả năng gây dựng thế lực.”
“Phải ạ.” Nam Bắc đón lấy cốc trà mà cô gái đưa qua, liếc nhìn Trình Mục Dương, hắn đang tập trung xem đánh bạc sau rèm châu, “Lúc họ lớn mạnh nhất, quân đội cũng chỉ vẻn vẹn mấy trăm nghìn, người thì ít, đất thì chật.”
Cô quá quen thuộc Myanmar, kể chuyện đơn giản rõ ràng.
Mấy người của nhà họ Châu Sinh đều chăm chú lắng nghe.
Bé trai kia dựa lên người cô từ nãy đến giờ.
Cô không biết tại sao Châu Sinh Hành lại nhắc đến chuyện của Nam Hoài.
Thâm chí trong tiềm thức, cô cũng không muốn nói nhiều về những chuyện này, nếu đi quá sâu, ít nhiều kiểu gì cũng dính với CIA. Cô tin chắc Trình Mục Dương không phải không biết tí gì về việc hợp tác giữa nhà họ Nam và CIA.
Nhưng nếu hắn cứ giữ im lặng, vậy thì cô cũng không thể nói trước.
Nam Bắc uống ngụm trà, xoa đầu thằng bé: “Thật ra những trùm ma túy kia rất cương quyết với việc chống ma túy trong nội bộ, kẻ nào hút ma túy đều nhất loạt xử bắn. Nếu người Âu Mỹ cũng quyết đoán như vậy với người dân nước mình, hà tất phải sợ tam giác vàng?” Nói xong những lời này, cô chợt nhớ ra một chuyện, liền bật cười: “Có lúc nghĩ lại, người Nga và người Mỹ đều đang chế tạo bom neutron(1), cũng chẳng cao sang hơn ma túy là bao. Vũ khí và ma túy, một bên là bị ép phải chết, một bên là tự tìm đến cái chết, không khác biệt lớn lắm.”
(1) Bom neutron (bom nơ-tron): Là một loại vũ khí hạt nhân.
Trình Mục Dương nghe cô nhắc đến “Nga”, chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười với cô như có như không.
Hắn biết cô đang vui thích với cách ví von của mình, cảm thấy khá thú vị.
“Vậy nên….” Châu Sinh Hành hạ quân cờ đen, chuyển sang vấn đề chính, “Nhà họ Nam có thể đối xử thân thiện với quân phản chính phủ, từ kẻ địch chuyển thành đồng minh, hoàn toàn không phải kẻ đuổi cùng giết tận. Có những ân oán không cần giải quyết quá triệt để. Chuyện con trai nhà họ Ngô lúc buổi sáng, ta đã nghe người khác tường thuật, câu ‘Phải đuổi cùng giết tận bằng tất cả mọi giá’ mà tối nay ông chủ Trình thốt ra, liệu có cần suy nghĩ lại?”
Thì ra, Châu Sinh Hành nói vòng vo là muốn làm người hòa giải.
Nam Bắc hơi bất ngờ. Bất ngờ nhất là cách Trình Mục Dương đuổi cùng giết tận.
Cô nhìn sang hắn.
Đúng lúc trong sảnh có người lật át chủ bài, thắng đậm đến nỗi cả phòng reo hò.
Trình Mục Dương vẻ mặt tán thưởng, tay phải vỗ nhẹ lên lòng bàn tay trái, phát ra âm thanh đầy nhịp điệu. Một lát sau, hắn mới đừng quay lưng về phía này, nói: “Từ khi tôi bắt đầu nổ súng, chuyện này đã chẳng còn liên quan đến người khác. Nếu đã xác định có nợ máu với nhà họ Ngô, giữ lại mạng chúng chẳng hề có lợi cho tôi.” Ngữ khí của hắn vừa bình thản lại vừa cương quyết.
Những việc Trình Mục Dương làm bây giờ chỉ vì muốn diệt trừ hậu họa. Nhưng người mở miệng can gián dẫu sao cũng là chủ nhân trên con tàu này.
Cốc trà trong tay người đàn ông trung niên nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra âm thanh ma sát nho nhỏ của Tử Sa[2].
[2] Tử Sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàng lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà. Ấm Tử Sa là một trong bốn “tứ bảo” của Trung Quốc, ngoài ra còn có tranh thủy mặc, lụa Tô Châu, kinh kịch.
Nam Bắc bỏ mấy quân cờ trắng trong tay vào hộp, chợt than phiền mấy câu: “Hồi đó cháu từng nói với nhà họ Ngô, Myanmar là vùng đất nghèo khó, không thích hợp với họ, vậy mà họ khăng khăng không nghe lời, cuối cùng bị chính phủ niêm phong lại trách cháu. Có lúc đúng là phải nói, ai muốn lấy thì cứ lấy đi là được rồi, ngày nào cũng bắn súng qua, nhả đạn lại, tiền có phải dễ kiếm như vậy đâu.”
Đức bé thích thú nghe cô nói, cũng bắt chước lời cô: “Bắn đạn qua, nhả đạn lại, tiền có phải dễ kiếm như vậy đâu.”
“Không được học theo chị.” Nam Bắc vỗ trán nó, bật cười.
Giọng nói dễ thương của đứa bé làm giảm đi bầu không khí căng thẳng.
“Khí hậu lục đại khá tốt, trị an cũng ổn.” Trình Mục Dương tiếp lời cô, nở nụ cười hờ hững: “Nếu có người đồng ý tiếp nhận Moscow, Trình Mục Dương cũng cam tâm tình nguyện nhượng bộ.”
Thằng bé nghĩ một lát, lại học vẹt theo một cách nghiêm túc: “Nếu có người đồng ý tiếp nhận Moscow, Trình Mục Dương cũng cam tâm tình nguyện nhượng bộ.”
Ngay sau đó, mọi người đều cười phá lên vì sự đáng yêu của thằng bé.
Lời của Nam Bắc và Trình Mục Dương đều như ngầm tuyên bố: Họ có thể chung sống hòa bình trong suốt bao lâu nay chính bởi chẳng ai thay thế được vai trò của ai.
Không có người nào có thể thay thế địa vị của nhà họ Trình tại Moscow, cũng như không người nào có thể thay thế sức ảnh hưởng của nhà họ Nam đến giới tài chính ngầm của cả Đông Nam Á. Còn nhà họ Châu Sinh và nhà họ Thẩm đều là những gia tộc có lịch sử lâu đời, là cây đại thụ rễ sâu bền gốc.
Đây cũng giống như mafia trong mỗi thời đại đều sẽ có một gia tộc nào đó đủ lớn mạnh để đứng đầu, nhưng cũng tuyệt đối không được thôn tính diệt trừ triệt để những gia tộc còn lại. Trên một ý nghĩa nhất định, tứ đại gia tộc của họ chính là một khối cộng đồng mang lại lợi ích chung.
Chẳng việc gì phải trở mặt với nhau chỉ vì một cái họ.
“Được rồi.” Châu Sinh Hành mỉm cười, nhấp một ngụm trà: “Dù các vị muốn nhường cũng chẳng ai dám nhận. Chỉ riêng một sòng bạc ở trung tâm Maija đã khiến nhà họ Ngô suy tàn, ai còn dám động vào việc làm ăn ở vùng biên giới?”
Có những chuyện nên chấm dứt tại đây là vừa.
Việc “nhà họ Ngô suy tàn”, Châu Sinh Hành sẽ không xen vào nữa.
Hôm nay sòng bạc chỉ có ba sới.
Cô thu gọn những quân cờ trắng xong, đi đến một bên khán đài của căn phòng khép kín, nhìn thấy Tiểu Phong đang trong cuộc chơi. Tiểu Phong lộ rõ dáng vẻ của lính mới, nhưng ngồi đối diện trước mặt cậu ta hoàn toàn là những gương mặt lão làng. Trình Mục Dương ngồi sau hình như đã đoán được sự nghi hoặc của cô, liền nói: “Anh hơi mệt nên để Tiểu Phong chơi một ván.”
Nam Bắc nghe xong dở khóc dở cười: “Trông bộ dáng của cậu ta, e rằng đến bài cửu là gì cũng không biết.”
“Cậu ta lớn lên tại Nga từ nhỏ, làm sao biết được bài cửu là gì.” Trình Mục Dương cười tủm tỉm, nhìn thấy Tiểu Phong rõ ràng đã mất phương hướng, hắn lại cảm thấy thú vị, “Nhưng cậu ta muốn thử, vậy cứ để cậu ta thử, ba ván thắng hai, thua một ván này cũng vẫn còn cơ hội.”
Giọng điệu hắn thoải mái, như đang bàn bạc xem tối nay ăn gì.
Cô quay người lại: “Em nghe nói tối qua anh không thắng được mấy. Canh bạc diễn ra ba ngày, nếu tối nay lại thua, vậy thì làm sao còn cơ hội lật lại.” Cô không hiểu hắn nghĩ gì, “Nếu thua thật, anh sẽ làm thế nào?”
“Em muốn biết?” Hắn im lặng một lát, đột nhiên trầm giọng nói, “Chúng ta đánh cược xem, nếu em thắng thì anh sẽ trả lời em. Nếu em thua… thì phải học theo anh nói một câu tiếng Nga nữa.”
“Lại nữa.”
Hắn cười: “Đoán thử xem ai thắng ván bạc này?”
Nam Bắc quan sát dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn, quay người nhìn xuống dưới lầu, có bốn người đang ngồi. Cô biết Thẩm Gia Minh chơi bài cửu rất giỏi, vốn định cược Thẩm Gia Minh sẽ thắng, nhưng nghĩ một lát, liền tiện tay chỉ bừa một người khác.
Kết quả chẳng cần nói cũng biết.
Là Thẩm Gia Minh thắng.
Trình Mục Dương đứng dậy khỏi ghế mây, đi đến phía sau, hai tay chống cạnh người cô, nói: “Cố ý nhường anh?”
Hắn đúng là hồ ly thành tinh rồi.
Nam Bắc chẳng nói đúng sai, lần này hắn dạy cho cô một câu ngắn gọn đến bất ngờ. Cô chỉ nghe hai lần đã ghi nhớ tất cả, còn chưa kịp hỏi ý nghĩa, Trình Mục Dương đã giải thích: “Nghĩa là ‘Em đồng ý’, nhớ lấy nó, sau này nhất định có ngày em dùng tới.”
Em đồng ý.
Nơi cần dùng đến câu nói này không có nhiều.
Những câu bóng gió của hắn luôn có sức mạnh khiến cô mềm lòng.
Nam Bắc mỉm cười tựa người vào hắn, nhắc nhở: “Đến lượt anh rồi, ván cuối cùng.”
Trình Mục Dương chống cằm lên đầu cô, thản nhiên trêu đùa: “Bỏ quyền đấu thôi, chúng ta về phòng.”
“Được thôi, bây giờ đi luôn.”
“Tốt, bây giờ đi luôn.”
Hắn duỗi tay xắn áo sơ mi của mình lên gọn gàng, làm ra vẻ như định bỏ cuộc thật.
Nam Bắc không nén nổi liền bật cười, liếc nhìn hắn: “Anh biết câu ‘bài cửu khuynh thành’ không?” Cô vươn tay giúp hắn chỉnh cổ áo sơ mi, ngón tay dừng trên xương quai xanh của hắn, chỗ đó có vết bầm do răng cắn, “Trong cửa sinh tử của bài cửu, một đêm đã có thể khiến anh thua hết một tòa thành. Thẩm Gia Minh từ nhỏ đã thích chơi thứ này, không cẩn thận anh sẽ thật sự mất sạch cho anh ấy đó.”
Đang phân vân xem có nên cài cúc áo vào không, Trình Mục Dương đã vỗ vỗ lên trán cô: “Kế khích tướng này rất có hiệu quả với anh.” Hắn ra hiệu bảo cô xuống lầu cùng mình, quan sát ván bạc tại nơi gần nhất.
Nam Bác không hề từ chối, dẫu sao hôm nay cô đến chính là quan sát dáng vẻ trên sới bạc của hắn.
Hai người xuống lầu, cô ngồi ở vị trí cách bàn đánh bạc gần nhất, nhìn Trình Mục Dương nhập cuộc.
Hắn bước đến cạnh bàn, không biết nói những gì mà Thẩm Gia Minh liễn vẫy tay với nhà cái, sau đó cô gái kia liền khom người rời đi.
Lẽ nào cần bốn người luân phiên làm nhà cái?
Cô nhận ra họ đang tham gia vào một canh bạc lớn. Mỗi người đều có bốn quân bài, lần tự do chọn hai quân, so sánh điểm cao hay thấp hơn so với nhà cái. Mỗi người có hai cơ hội, hai lần đều hơn điểm mới tính là thắng.
Vừa đơn giản nhưng cũng không đơn giản.
Quan trọng ở chỗ người chơi sẽ phân bố bốn quân bài này như thế nào.
Hiển nhiên, Trình Mục Dương càng hiểu rõ những mưu mô càng nhiều thêm trong ván bạc này. Chỉ có nhà cái mới được phụ trách quăng số bằng xúc xắc, theo thứ tự chia bài đến tay từng người.
Bài cửu khuynh thành, sự mầu nhiệm nằm trong xúc xắc và quân bài.
Tất cả những việc có liên quan đến cờ bạc, cô đều học từ Thẩm Gia Minh.
Từ việc quăng xúc xắc ra sao đến phân biệt cửa sinh tử của bài cửu.
Còn nhớ xúc xắc đầu tiên cô chơi là của Thẩm Gia Minh tận tay trao cho, hai người thường ngồi trên thảm cỏ. Ban đầu Thẩm Gia Minh toàn thắng cô để dụ dỗ cô thân thiết với mình hơn.
Sau này cô tức giận, Thẩm Gia Minh cũng không dám bắt nạt cô nữa, từ từ dạy cho cô từng chút một làm thế nào khống chế xúc xắc trong tay đến sự khác biệt của âm thanh… Và từ đó trở đi anh chưa từng thắng nổi cô một lần nữa.
Không biết là do anh cố tình nhường cô, hay vì lí do gì khác.
Từ chỗ Nam Bắc có thể nhìn thấy hai người họ rất rõ.
Hôm nay Thẩm Gia Minh ăn mặc nho nhã, đeo đôi kính có gọng màu vàng nhạt, tay phải nhẹ nhàng lắc lắc đãi xúc xắc: “Ngại quá, ván trước tôi thắng rồi, ván này đành phải làm nhà cái trước vậy.”
“Không sao.” Trình Mục Dương ngồi tựa vào ghế gỗ tử đàn, yên lặng quan sát Thẩm Gia Minh và đĩa xúc xắc trong tay anh, “Còn nhiều thời gian, thẻ đánh bạc của chúng ta đủ chơi cả một đêm.”
Thẻ đánh bạc của chúng ta đủ chơi cả một đêm.
Câu này có hàm ý gì vậy?
Người ngồi vây quanh sới bạc đều xôn xao bàn tán. Ai cũng biết thẻ đánh bạc trên còn tàu này được chuyển đổi bằng đơn vị gì, chắc chỉ ở canh bạc sau khi màn đêm buông xuống mới có thể trông thấy người chơi bạo tay đến vậy.
Màn hình lớn phía trên đồng thời chiếu cận cảnh sới bạc.
Vì trong hành trình lần này, đây là canh bạc lớn nhất nên quả thực ai cũng nôn nóng.
Trong màn hình, ánh sáng hắt xuống Trình Mục Dương, nhấn nhá mọi góc cạnh trên gương mặt hắn. Đối lập hoàn toàn với khí chất quý tộc toát lên từ Thẩm Gia Minh, xưa nay cảm giác mà hắn đem lại cho người khác luôn giống như mặt biển phẳng lặng trước cơn giông bão. Biết rõ nó nguy hiểm, nhưng không kìm được vẫn muốn tiến đến gần, gần thêm chút nữa.
Cho dù ngay sau giây phút đó sóng nước cuộn trào như thế nào, khoảnh khắc trước đó vẫn cứ yên bình.
Sự yên bình khiến cho người ta phải thấp thỏm.
Hiệp thứ nhất nhà cái toàn thắng.
Thẩm Gia Minh trên cơ.
Cô chẳng hề hồi hộp, cũng tin chỉ cần anh làm nhà cái thì không thể nào có chuyện thua.
Đến lượt người nhà họ Châu Sinh làm nhà cái, bỗng có một người mặc quân phục ngồi xuống cạnh Nam Bắc “Còn nhớ quy tắc chơi bài cửu không?” Là cha của Thẩm Gia Minh, Nam Bắc hạ thấp giọng gọi một tiếng “chú Thẩm”: “Cháu còn nhớ một chút, nhưng cũng quên gần hết rồi.” Nam Bắc thè lưỡi đáng yêu, “Nên chỉ có thể ngồi xem cảnh náo nhiệt thôi ạ.”
Cha của Thẩm Gia Minh – Thẩm Anh sinh ra trong một trại tị nạn ở Việt Nam, sau này mới vượt biên đến Đài Loan, đã nhiều năm đi lính.
Trên người ông toát lên sự kiên nghị chỉ quân nhân mới có, cả những gian khổ trời trẻ và nỗi ưu tư khó lòng che giấu.
Mặc dù Nam Bắc sống ở nhà họ Thẩm sáu năm trời nhưng không gặp được ông mấy, song hồi đó cô và Thẩm Gia Minh quan hệ thân thiết nên Thẩm Anh đối xử với cô rất tốt.
Ông nghe Nam Bắc nói xong, im lặng một lúc, trầm giọng: “Nếu có thể, đừng đến quá gần Trình Mục Dương. Sự tồn tại của bản thân hắn đã là một nguy hiểm, ta không muốn cháu theo chúng ta đi tế lễ tổ tiên, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nam Bắc ngạc nhiên.
Phải nói rằng đó là chuyện vô cùng ngoài ý muốn mới đúng.
Ông Thẩm thường khen ngợi Trình Mục Dương, nhưng sao Thẩm Anh lại nói như vậy?
“Ông Thẩm của cháu cũng cảm thấy thế.” Thẩm Anh lập tức bổ xung thêm cậu này.
Trên màn hình lớn, có thể nhìn thấy từng vốc thẻ đánh bạc được vứt lên bàn. Dường như mọi người đều coi hôm nay là đêm cuối cùng, đặc biệt là Thẩm Gia Minh và Trình Mục Dương. Cô nghe nói tối qua nhà họ Thẩm đứng thứ nhất.
Chỉ cần tối nay Thẩm Gia Minh thắng cuộc, không nghi ngời gì mỏ khoáng sản kia sẽ thuộc về tay nhà họ Thẩm.
Còn nếu Trình Mục Dương thua tối nay, hắn đành phải bỏ cuộc thôi.
Cô nhớ Trình Mục Dương từng nói “đây chỉ là hình thức”, lại nhớ đến ánh mắt nụ cười của hắn lúc hai người ở trong căn phòng khép kín trên lầu ba, cô hỏi hắn nếu thua sẽ làm thế nào.
Bỗng nhiên Nam Bắc có dự cảm không lành về chuyện này.
Nếu Thẩm Gia Minh thật sự thắng cuộc, lẽ nào hắn sẽ làm căng cướp lại?
Nam Bắc bỗng nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng, đều là tiếng cảm thán, cô lập tức hồi thần, vội quan sát tình hình trên sới bạc. Đã có hai người đồng thời đứng dậy nhận thua.
Đó là hai người của nhà họ Châu Sinh.
Bàn đánh bạc rất lớn, nhưng chẳng ai ngờ nhanh như vậy đã chỉ còn có hai người.
Thẻ đánh bạc trên tay đều chất đống, có hai cô gái đang sắp xếp phân loại thẻ. Sau khi thẻ được xếp ngay ngắn thành từng chồng, khán giả cũng phải kinh ngạc tán thưởng. Đối với họ, mỏ khoáng sản chỉ là một “khái niệm”, nhưng ngay giờ phút này, những thẻ đánh bạc chất cao như núi trên chiếc bàn kia đã giúp họ định hình được giá trị thực sự của nó.
Thẩm Gia Minh rút ra một điếu thuốc là từ trong bao cạnh tay: “Muốn nghỉ một lát không?”
Trình Mục Dương mỉm cười: “Đánh nhanh thắng nhanh, thấy sao?”
“Được.” Thẩm Gia Minh bỏ điếu thuốc chưa kịp châm trở lại bao, “Đánh năm thắng ba.”
Hơn hai giờ sáng, từ người tham gia canh bạc đến khán giả xung quanh đều không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Đối với hầu hết mọi người, canh bạc tối nay chỉ có thể đứng ngoài quan sát bàn tán. Nhưng nhà họ Châu Sinh vẫn hết sức chu đáo, từ bàn đánh bạc đến cường độ ánh sáng xung quanh đều ở trạng thái tốt nhất, lượng oxy cung cấp cũng ổn định ở mức cao hơn bên ngoài 60%, đây là một môi trường tiêu chuẩn của sòng bài thương mại.
Còn đống của cải khuynh thành trên bàn kia lại thuộc hàng hiếm thấy.
Tất cả mọi thứ đều khiến người ta phấn khích đến cực điểm.
Vận đỏ của hai người hình như đều không tồi, thắng qua thắng lại, từ đầu đến cuối vẫn chưa ai bị mất quân nào.
Đến ván cuối cùng, sau hai lần lại đến lượt Thẩm Gia Minh làm nhà cái.
Anh tỉ mỉ úp ba mươi hai quân bài, bắt đầu chậm rãi xếp. Quân bài bằng ngà voi màu vàng nhạt bóng loáng được anh chia thành bốn quân một cụm, xếp thành tám hàng.
Động tác của anh khá ung dung. Sau khi xếp xong bốn quân cuối cùng, bàn tay lướt qua tám hàng, anh cười nói: “Công bằng một chút, ván cuối cùng tôi xếp bài, anh tung xúc xắc.”
Cách chơi rất đẹp, nhưng khiến Nam Bắc tủm tỉm cười.
Từ nhỏ Thẩm Gia Minh đã thích chơi với ba mươi hai quân bài, anh có hơn trăm cách đánh dấu những quân bài này giúp mình chiến thắng tuyệt đối. Vì vậy lúc xếp xong anh có thói quen thực hiện động tác lướt bài kia.
Song những trò gian lận trên sới bạc, nếu không có khả năng vạch trần thì đành phải cam chịu số phận thôi.
Cô tin nếu Trình Mục Dương đã dám đánh bạc với Thẩm Gia Minh, thì hắn nhất định phải có đôi chút mánh khóe hơn người giống anh.
Trình Mục Dương hoàn toàn không từ chối lời đề nghị liền cầm lấy đĩa xúc xắc.
“Anh từng nghe câu ‘bài cửu khuynh thành’ chưa?” Trình Mục Dương nhìn Thẩm Gia Minh đầy hứng thú, trong mắt dường như ẩn chứa ý cười. “Trong cửa sinh tử của bài cửu, một đêm đã có thể khiến anh thua sạch một tòa thành.’’ Câu này là cô vừa nói với hắn.
Còn người nói cho cô biết là Thẩm Gia Minh.
Nam Bắc không ngờ Trình Mục Dương đột nhiên nói vậy.
“Khá quen tai nhỉ?” Thẩm Gia Minh trầm ngâm nhìn Trình Mục Dương, “Hình như có ai cũng từng nhắc qua.” Tầm mắt anh dừng lại mấy giây chỗ cổ áo sơ mi của Trình Mục Dương rồi bình thản dịch qua phía khác.
Sau đó, anh lấy diêm định châm điếu thuốc, nhưng đột nhiên lại bẻ gãy cây diêm trong lòng bàn tay.
Oan gia ngõ hẹp, thắng và thua chỉ trong một sai lầm nhất thời.
Trình Mục Dương mỉm cười, không nói gì thêm, nhẹ nhàng lắc cốc xúc xắc trong tay.
Điểm số được mở ra, mỗi người cầm lấy bốn quân bài.
Hai quân đầu lật lên, Trình Mục Dương thắng.
Nam Bắc thở dài thườn thượt, nhìn hai quân bài còn sót lại trước mặt mỗi người họ, cô có chút dao động, không thể nói rõ là mình đang hi vọng ai thắng. Cha Thẩm Gia Minh bỗng dưng sửa áo rồi đứng bật dậy, đi ra ngoài.
Trái tim cô chợt “thịch” một tiếng.
Cùng lúc đó, màn hình lớn phóng to bàn đánh bạc.
Tất cả mọi người đều im lặng, rất nhanh, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, từ nhỏ đến lớn, từ xa đến gần.
Trước tay Trình Mục Dương là hai quân bài lật ngửa: Đinh Tam, Nhị Tứ.
Chẳng ai ngờ trong canh bạc khuynh thành này, có thể nhìn thấy tổ hợp quân bài cấp cao nhất: Hầu Vương Đối[3].
[3] Hầu Vương Đối: Tổ hợp hai quân Đinh Tam (1-3) và Nhị Tứ (2-4) nói trên được coi là tổ hợp quân mạnh nhất trong bài cửu.
Trình Mục Dương đã thắng. Thắng một cách triệt để.
Canh bạc “đại sát tứ phương” này khiến cả con tàu “tanh mùi máu”. Cô nhanh chóng rời khỏi sòng bạc, trên boong tàu tầng bốn đâu đâu cũng là người, có lẽ vì ban nãy trong phòng hàm lượng oxy quá cao nên đứng bên ngoài thấy hơi khó thở. Cô men theo đường ven thiếu sáng đi đến điểm cuối cùng của boong tàu.
Bầu trời phía xa chẳng có bất kỳ ánh sáng nào, ngay ánh trăng cũng không thấy đâu, khắp nơi là mây đen giăng kín. Từ đây nhìn ra mặt biển chỉ nhìn thấy màu đen sâu hun hút và những con sóng cuộn trào xô vào thành tàu.
“Trình Mục Dương số đỏ quá.” Có người cảm thán.
Còn có người không mấy quan tâm: “Chỉ là trò chơi tiêu khiển thôi. Không biết chừng bọn họ sớm đã ngầm có giao dịch gì rồi, thế mới bốc được ‘Hầu Vương Đối’ chứ.”
“Cho dù là giao dịch gì, nhà họ Châu Sinh đã rời cuộc rồi. Nhà họ Thẩm và Trình Mục Dương tỉ lệ 1:1, tối mai mới là cuộc chơi quan trọng.”
Tối mai.
Sau tối mai cô phải trở về rồi…
Nam Bắc nhìn bóng chim biển lượn vòng trên mặt nước, nhớ lại mấy ngày ngắn ngủi trên con tàu này. Có lời cảnh cảo, có trận quyết đấu, rồi có mạng người, và cả sự quyến rũ khó lòng kháng cự của Trình Mục Dương.
Cô từng hỏi Thẩm Gia Minh, bây giờ con tàu ở giữa đảo Đài Loan và đảo Luzon của Philippin. Sau ba ngày diễn ra canh bạc, tàu du lịch sẽ rời khỏi eo biển Bashi, đi thẳng đến đảo Đài Loan.
Lộ trình này thật ngắn ngủi, từ lúc lên tàu đến lúc xuống tàu chưa đầy bảy ngày.
Đột nhiên có tiếng ồn rất lớn vọng tới.
Nam Bắc quay lại nhìn, trong hồ bơi có bọt nước bắn lên tung tóe. Ngay sau đó, cô thấy Thẩm Gia Minh hiện lên từ mặt hồ, vuốt nước trên mặt, nói: “Mọi người, đêm nay không say không về!”
Cảnh đêm đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Tuy anh đã thua, nhưng anh vẫn là thượng khách của canh bạc ngày mai.
Từ những anh chàng thấy người sang bắt quàng làm họ hay thật sự cảm phục tài năng của Thẩm Gia Minh, đến những cô nàng mến mộ, thậm chí sớm đã có ý đong đưa với anh, tất cả đều sôi lên vì câu nói này.
Khi Thẩm Gia Minh bước lên khỏi bể bơi, cả người anh ướt sũng, áo sơ mi dính sát vào người, lộ rõ thân hình cao gầy. Anh gầy quá, hình như còn gầy hơn nhiều so với hồi nhỏ, nhưng trông không hề yếu ớt.
Có lẽ từ sau khi vào quân đội anh được rèn luyện nhiều, dẫu rằng dáng người hơi ốm, nhưng bước chân rất vững vàng.
Như thể anh đoán được nơi Nam Bắc thích đứng, liền nhìn thấy cô ngay tức khắc, anh xuyên qua đám người trò chuyện rôm rả, đi đến bên, im lặng ngắm cô.
“Sao vậy?” Nam Bắc nở nụ cười.
“Không sao.” Thẩm Gia Minh khẽ thở dài, “Sợ em xảy ra chuyện gì.”
“Không đâu.” Cô nhỏ nhẹ, “Sắp xuống tàu rồi, đến bờ là địa phận của anh, em còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Thẩm Gia Minh thờ ơ mỉm cười: “Nếu em đồng ý ở lại đảo Đài Loan, anh chắc chắn không lo lắng nữa.”
“Không được.” Nam Bắc nghiêm túc lắc đầu, “Em thích ăn đồ chế biến từ lá bạc hà, nhất định phải về Vân Nam, chỗ anh không có mấy thứ đó.”
Thẩm Gia Minh chẳng bao giờ nói lại được cô.
Gió đêm trên biển rất mạnh, người Thẩm Gia Minh lại ướt sũng, cô và anh nói chuyện một lúc, cô vội nhắc anh về phòng thay quần áo rồi hẵng ra. Hai người không đi thang máy mà dùng cầu thang bộ ở đuôi tàu. Đúng lúc đẩy cửa cầu thang ra, chợt nghe tiếng thở gấp nặng nề. Bước chân Nam Bắc hơi sững lại, cô và Thẩm Gia Minh nhìn nhau, rõ ràng anh cũng nghe thấy.
Tiếng thở dồn dập, hơn nữa không chỉ của một người, như đang kiềm chế sự đau đớn.
Xung quanh tối om, đèn tường cũng đã tắt.
Chỉ có ánh sáng từ boong tàu xuyên qua cánh cửa mở toang hắt vào trong, đúng chỗ phát ra tiếng thở hổn hển.
Thẩm Gia minh vươn tay chắn cho cô đứng ở phía sau mình, từ từ đi lên mấy bậc.
Ngay lập tức đã nhìn thấy mấy bóng đen co quắp, có người nằm im, có người cử động, tư thế ngả nghiêng không chút phòng bị. Xung quanh không có ai. Trong lòng Nam Bắc chợt thấy căng thẳng, đưa tay xem xét một hồi, phát hiện có người còn sống, có người đã chết.
“Có thể nói được không?” Thẩm Gia Minh ngồi xuống trước mặt một người vẫn còn thở.
Người đó bỗng rụt lại, vội thu mình về phía sau.
Nam Bắc đưa tay dò thử yết hầu, hắn bị kẻ khác đạp vào họng, chắc chắn không thể lên tiếng trong vòng hai ba hôm.
Thẩm Gia Minh chuyển hướng đến một người đã chết ăn vận nhã nhặn, vừa với tay nhấc cằm người đó lên, mùi tanh lập tức xộc lên, máu trào ra từ mũi tử thi chảy đầy tay anh, còn nóng hổi dính bết.
Anh thu tay lại, cau mày tiến gần xem xét kĩ lưỡng, mới phát hiện sống mũi bị đấm gẫy, khoang miệng sạch sẽ, không phải chết do nội tạng bị tổn thương.
Lẽ nào là do xuất huyết não? Ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Thẩm Gia Minh vội thò tay tìm xương sống mũi của tử thi, hai ngón sờ nắn một hồi, mới thở dài nói: “Ra chiêu quá đẹp, may mà anh biết Nam Hoài không ở trên con tàu này.”
Anh là quân nhân, đương nhiên rất giỏi cận chiến.
Nhưng cách đánh nghệ thuật kiểu này không phải sở trường của anh.
Đấm mũi là kiểu đánh nhau thường thấy nhất trên phố, nhưng nếu chiêu thức cao siêu, xương mũi vỡ thành từng mảnh sẽ trở thành lưỡi dao đâm vào sọ, xuyên vào tổ chức não bộ, khiến kẻ bị đánh chết bất đắc kỳ tử. Nếu chỉ mỗi lực đánh mạnh sẽ không làm được như vậy, góc độ và chiều sâu mới là quan trọng.
Và anh biết người giỏi nhất trong lĩnh vực này chính là Nam Hoài.
Nam Bắc nghe anh nói vậy liền ngồi xuống xem thử, quả nhiên rất giống chiêu thức của Nam Hoài. Có điều vị trí xương mũi bị đấm gãy không phải vị trí mà anh trai cô ưa thích. Theo lời Nam Hoài nói, vị trí này “trông xấu tệ”.
Cô cẩn thận xem xét sống mũi một lúc, phát hiện một điểm khá thú vị.
Lực đấm có tiết diện hẹp.
Cô thử so sánh với nắm đấm của mình, nhỏ tiếng nói: “Trên con tàu này có một người phụ nữ nắm đấm còn mạnh hơn em.”
Thầm Gia Minh không muốn làm to chuyện, anh ra khỏi cửa thang gác, gọi hai người đến, dặn họ yên lặng dọn sạch chỗ này. Thiết bị chiếu sáng được đem tới, cô nhìn thấy trên mặt đất có vết máu đỏ của giày cao gót.
Những người bị đánh úp này chắc đã bất chấp mọi thứ để lưu lại dấu vết trên người cô ta.
Song chỉ quanh chỗ này mới thấy vết giày, cũng có nghĩa là, biết đâu cô ta đã cởi giày rồi đi khỏi.
Bốn tầng đều có sòng bạc, rạp hát, phòng ăn và hồ bơi, là những nơi công khai trước bàn dân thiên hạ. Tầng hai và ba lại càng đông đúc phức tạp, một cô gái đi chân đất, người đầy vết máu sẽ không chọn nơi công cộng, đương nhiên sẽ thoát ra ngoài từ khu nhân viên tầng một.
Nam Bắc liếc nhìn Thẩm Gia Minh.
Những người cứu chữa kẻ bị thương và xử lí tử thi có lẽ đã nhanh chóng báo tin đến Châu Sinh Hành. Cô muốn chạy ngay đến chỗ nhà họ Châu Sinh truy tìm manh mỗi, làm rõ ngọn ngành mọi chuyện. Suy cho cùng đây cũng là việc liên quan đến mạng người, lại xảy ra quá đột ngột, rất nhiều trưởng bối đều ở trên con tàu này, cô không muốn bất cứ ai thân thiết với mình gặp nguy hiểm.
Thẩm Gia Minh cũng đang nhìn cô, ngầm hiểu ý, nói: “Đợi một phút, anh bảo người mang đến áo sơ mi sạch.”
Cô bật cười: “Lạnh rồi à?”
“Hơi hơi.”
Lúc hai người nói chuyện có tiếng bước chân. Thẩm Gia Minh cởi chiếc áo ướt sũng, vừa mặc áo sơ mi mới, vừa cầm lấy súng lục cỡ nhỏ từ người kia. Sau đó, anh cùng cô đi sang phía đường dành cho nhân viên xuống thẳng phía dưới.
Trước khi lên tàu, Thẩm Gia Minh từng xem qua bản đồ mặt bằng. Để tránh nhân viên trông thấy, hai người né qua phòng ăn và phòng giải trí, lách vào khoang tàu. Trong phòng giặt là vọng ra tiếng cười nói của nhân viên, phòng bơm nước và phòng nhân viên gần đó đều đang khóa, anh nép người tiến lên mười mét, tìm tay nắm cửa của phòng nồi hơi số một rồi mở ra.
Tiếng ầm vang phát ra từ phòng nồi hơi, anh làm dấu tay với Nam Bắc.
Cửa phòng giặt là đột nhiên mở, cô vội khép lại, lùi trở về đường dành cho nhân viên.
Trong màn đêm, tiếng bước chân từ từ đến gần.
Cô khẽ nín thở.
Rất nhanh, tiếng bước chân liền xa dần.
Cô thở phào, im lặng tựa người lên thành tàu, chờ người nhân viên tới gần rời đi hẳn mới nhẹ nhàng trở về khoang tàu, nhìn thấy Thẩm Gia Minh đi ra từ phòng nồi hơi số một ấy.
Cả khoang tàu rốt cuộc chỉ mỗi phòng nồi hơi số sáu ấy có lối ra, hai người men theo đường này, nhưng không tìm thấy manh mối. Lẽ ra chỉ cần là nơi người phụ nữ đó đi qua, sẽ nhất định sót lại dấu vết.
Hai người không ngừng lần mò khóa cửa, lúc đi qua phòng số năm, Nam Bắc bỗng dừng lại.
Dưới khe của của các phòng dọc đường đều có ánh sáng, chỉ riêng phòng này tối om. Bình thường Nam Bắc không đa nghi đến vậy, nhưng vừa nãy trước khi cô lùi trở lại đường dành cho nhân viên, đã nhìn rõ khe cửa của dãy phòng này không có bất kì sự khác biệt nào.
Cũng có nghĩa là đèn phòng này vừa mới tắt.
Cô mò ra lưỡi dao lam mỏng dính từ trên người, kẹp giữa hai ngón tay, Thẩm Gia Minh trông thấy động tác của cô cũng rút súng ra, hai người nhìn nhau mấy giây, tranh giành xem ai là người vào trước.
Về chuyện này, cô chẳng bao giờ thắng nổi anh.
Thẩm Gia Minh vặn tay nắm cửa, hai người chen nhau xông vào, đúng khoảnh khắc cô để tay sau lưng định khép cửa lại, cánh cửa bỗng bị ai đó đột ngột đẩy mạnh. Nhờ tia sáng cuối cùng, cô nhìn thấy họng súng đen ngòm đang dí vào trán Thẩm Gia Minh.
Lưỡi dao lam trên tay cô cũng lập tức kề lên cổ người đó một cách dễ dàng.
Căn phòng tối đen như mực, cô không nhìn thấy.
Nhưng khi chạm vào làn da của người đó, ngón tay cô run run. Thẩm Gia Minh đang bị họng súng chĩa vào, người ngay trước mũi dao của cô và cả bản thân cô, trong số ba người, cô hít thở nặng nề nhất.
“Trình Mục Dương.” Cô khẽ nói.
Cô không biết liệu có phải những người từng gần gũi da thịt với nhau đều có giác quan thứ sáu vô cùng nhanh nhạy khi chạm phải đối phương hay chăng? Nhưng cô cảm nhận được đó chính là hắn, mặc dù ở chỗ này giơ tay ra không nhìn nổi năm ngón, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ hành lang xuyên qua khe cửa dưới chân.
Lúc cô lên tiếng, có thể cảm thấy cánh tay người ấy hạ xuống.
Cô không thu dao, nhưng người ấy đã thu súng.
“Không được cử động.” Trình Mục Dương nói với cô, “Bọn anh đang gỡ bom, vừa nãy đèn vỡ quá nhanh, còn không rõ ở đây có cái gì.” Cô ừ một tiếng, thu dao về, mu bàn tay sượt qua cánh tay hắn.
Đôi mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng của hắn.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, vươn tay ra dịu dàng ôm lấy eo cô.
Nam Bắc dùng cùi chỏ huých huých hắn.
Từ một phía của phòng nồi hơi có tiếng nói vang lên, là giọng của một chàng trai xa lạ: “Ông chủ, thứ này bền thật, đem về làm phế phẩm tái sử dụng được không?”
Giọng nói nhỏ dần, có hai người lách qua nồi hơi đi ra.
Nhờ chút tia sáng mờ ảo kia, Nam Bắc đã nhìn rõ bên cạnh chàng trai là một cô gái, cô luôn cảm thấy có gì quen thuộc ở cô gái này.
Một chiếc đồng hồ đeo tay phản chiếu ánh sáng, làm nổi bật hộp đen trong tay người đàn ông. Sau đó anh ta bỏ nó xuống, lấy ra tiếp thứ gì đó trên người, thứ đó phát ra ánh sáng đủ soi rọi hơn nửa căn phòng: “Chết thật, vừa nãy mải gỡ bom, không để ý chiếu sáng ọi người.” Chàng trai đang nói đeo một cặp kính trông rất thư sinh.
Khắp phòng toàn là tiếng nồi hơi hoạt động ầm ì.
Cuối cùng cô đã nhìn rõ mọi người xung quanh. Thẩm Gia Minh vẫn đang giơ súng chĩa vào đầu Trình Mục Dương, người vác súng trường ngồi trong góc phía sau lưng, hướng nòng súng về anh chính là Tiểu Phong. Đúng là “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.”
Cô thật không dám tưởng tượng nếu người trong này không phải Trình Mục Dương thì kết quả sau cùng sẽ thế nào.
Trình Mục Dương cũng chẳng thèm để ý đến họng súng của Thẩm Gia Minh, hất tay ra hiệu với Tiểu Phong, cậu ta hơi do dự nhưng vẫn tuân theo.
“Bọn tôi đang đuổi theo một cô gái.” Trình Mục Dương giơ hai ngón tay nhẹ nhàng gạt họng súng của Thẩm Gia Minh ra, “Sao hai người lại tới đây?” Thẩm Gia Minh nhìn vào mặt hắn: “Chúng tôi cũng đang đuổi theo một cô gái.”
Hai người vừa mới kết thúc một canh bạc.
Nhưng khéo thay, họ vừa chĩa súng vào đối phương, đương nhiên thái độ cũng không mấy thân thiện.
Nam Bắc nhìn quanh, không có thêm người sống hay xác chết nào: “Ban nãy anh nói có người đập vỡ đèn, thế người đó đâu?”
Người gỡ bom sắc mặt hơi tái, liếc nhìn nồi hơi.
Bị quẳng vào bếp lò rồi? Cô không dám tin.
“Ở phía trên.” Trình Mục Dương trả lời cô.
Cô nhìn theo ánh mắt hắn, rõ ràng đang chỉ về phía nóc nồi hơi. Bên trên đó chắc chắn không có lối thoát, nhiệt độ lại đủ nướng chín bất kì loại da thịt nào, cô hoài nghi liếc nhìn Trình Mục Dương.
Hình như hắn hiểu cô đang nghĩ gì, khẽ gật đầu nói: “Chắc tiêu rồi.”
“Anh vứt lên đó?”
“Tự trèo lên thì có.”
…
Chị họ của Trình Mục Dương – Oman có vẻ không chịu nổi cuộc đối thoại của hai người, hắng giọng: “Cô ta vào phòng nhìn thấy bọn chị, tự mình đập vỡ bóng đèn rồi trèo lên đó.” Cô ấy nghĩ một lát, nói: “Chắc sợ chúng tôi làm hỏng việc gài bom, đập vỡ đèn để kéo dài thời gian, còn về việc tại sao lại trèo lên đó…” Cô nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu.
Trình Mục Dương cười thành tiếng: “Chỉ cần ba phút để bom phát nổ, đập vỡ đèn chắc chắn là cách hay. Đáng tiếc, bên cạnh chúng ta vừa khéo có cao thủ gỡ bom.”
Ba phút?
Nam Bắc ngạc nhiên, ngắm nhìn chàng trai thư sinh kia.
Cô không nghi ngờ lắm lời họ nói. Ngẩng đầu quan sát nồi hơi đối diện với trần căn phòng và bốn vách tường, nếu bây giờ không lên đó, rất có thể cô gái kia đã cháy thành than rồi, nhưng xung quanh không có khe hở nào để hành động.
Đúng lúc đang suy nghĩ, đột nhiên trước mắt tối sầm, cô thuận tay nắm chặt lấy thứ trước mắt, phát hiện là đôi găng tay màu đen.
“Phòng cháy, chịu nhiệt.” Chàng trai thư sinh nhìn ra cô đang nóng lòng muốn thử đôi găng tay, cười híp mắt giải thích.
Nam Bắc không khách khí, nhanh chóng đeo găng tay vào, đi đến gần, lưng đối diện cầu thang bên cạnh nồi hơi, tay để sau lưng nắm chặt chỗ cao nhất của thang.
Vì cô đang mặc váy nên mọi người đều tự giác chuyển tầm mắt qua chỗ khác, bao gồm cả Thẩm Gia Minh.
Chỉ có Trình Mục Dương vẫn nhìn cô chăm chú.
Nam Bắc liền lật người, chân đạp lên nóc khoang tàu, đứng trồng cây chuối trên nóc nồi hơi.
Mùi mục rữa kì quái xộc vào mũi… Nam Bắc hơi cau mày, tập trung nhìn kĩ người trước mặt.
Người phụ nữ trước mắt trần như nhộng cuộn tròn người lại, ôm quần áo của mình trong lòng, chỗ da thịt tiếp xúc với nồi hơi đã cháy đen.
Cô vươn tay vén tóc cô ta lên, là vợ bé của Châu Sinh Hành. Nam Bắc chống bằng một tay, dùng miệng cắn găng da tháo xuống, vớ tay lật mí mắt của người phụ nữ, thì ra cô ta nghẹt thở do chất kịch độc.
Còn may, chết vì trúng độc còn tốt hơn nhiều so với việc chết cháy.
Cô cẩn thận kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không còn manh mối gì mới lật người nhảy xuống.
“Nhìn thấy gì rồi?” Thẩm Gia Minh trông sắc mặt cô có vẻ không ổn.
Cô lắc đầu: “Vợ bé của Châu Sinh Hành, hơn nữa sau khi trèo lên đã cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình.”
“Ở đây có cảnh báo cháy, chắc cô ta sợ gây chú ý.” Trình Mục Dương nhẹ nhàng giúp cô vén tóc mái trên trán sang một bên, “Quả bom kia là bom cỡ nhỏ, uy lực không lớn lắm, nhưng đủ xóa sổ phòng nồi hơi này.”
“Sao cô ta phải cho nổ ở đây?”
Cô không ngờ có người âm mưu tấn công khủng bố trên con tàu này, nhưng đã muốn đánh bom liều chết, sao không cho nổ trực diện luôn?
“Chỗ này vừa hay là phòng nồi hơi và máy móc.” Thẩm Gia Minh nắm rõ bố cục con tàu, “Có lẽ sau khi cô ta bị phát hiện, định nhanh chóng cho nổ bom phá hủy động cơ tàu.”
“Chắc vậy.” Chàng trai thư sinh giỏi gỡ bom dẩu môi lên với Trình Mục Dương. “Ban nãy cô ta tiến đến, cầm chiếc hộp định quẳng vào lửa, may mà ông chủ nhanh tay, nếu không tài gỡ bom của tôi cũng chả có cơ hội sử dụng.”
Nam Bắc nghe thấy thế mới chú ý đến tay Trình Mục Dương có vết bỏng.
Người chết có thân phận quá đặc biệt.
Trình Mục Dương bảo người đi thông báo với Châu Sinh Hành, đại quản gia và nhị quản gia của nhà họ Châu Sinh lập tức đi tới, chỉ bảo lão gia nói: Biết rồi.
Tử thi được người ta mang xuống, cẩn thận phủ vải đen lên.
Cô chợt nhớ đến đứa bé trai kia.
Bộ dạng khi chết của ngưởi phụ nữ này vô cùng thê thảm, chắc cô ta còn chút hy vọng khi căn phòng này bị xóa xổ, hài cốt của mình cũng sẽ bị thiêu rụi, để bộ dạng thảm hại này của mình không lọt vào mắt mọi người.
Tiếc rằng, cô ta đã chết rồi nhưng phòng nồi hơi này và máy móc vẫn nguyên vẹn.
Có điều, rốt cuộc mc đích của cô ta là gì? Tại sao lại đột nhiên liều chết cũng phải làm đình trệ hoạt động của con tàu này?
Ở đây cô là khách, sau khi chủ nhân tham gia vào thì chỉ có thể yên lặng chờ đợi kết quả.
Có lẽ Châu Sinh Hành sẽ không cho bọn họ biết chân tướng.
“Các vị.” Lúc mấy người phía sau chuyển tử thi đi, nhị quản gia của nhà họ Châu Sinh hơi cúi người, đưa thiệp mời cho họ, “Lão gia nhà tôi muốn mời các vị ngày mai cùng dùng bữa trưa, coi như tiệc chia tay trước khi lên đường trở về.”
Thẩm Gia Minh tiếp lời: “Lão gia quá khách khí rồi, dù xuống tàu thì sau này cũng có cơ hội qua lại thường xuyên mà.”
“Dù hơi muộn một chút nhưng đêm nay đại thiếu gia sẽ lên tàu.” Nhị quản qua bình tĩnh giải thích, “Ý của lão gia là, đại thiếu gia còn trẻ, nên kết giao nhiều với những người bạn có thân phận giống mình.”
Điều này quả khiến người ta bất ngờ.
Cô nhận ra ngày càng có nhiều pha giật gân, khiến mọi người dần trở nên đủ bình tĩnh để đối diện với mọi hoàn cảnh có thể xảy đến.
Nhà họ Châu Sinh vừa rút khỏi canh bạc, còn người được gọi là “đại thiếu gia” lại lên thuyền trước canh bạc cuối cùng vào ngày mai. Họ vì cái gì? Họ muốn làm gì? Họ làm được gì?
Thiệp mời vẫn được in lồng màu bằng bản gỗ.
Nhà họ Châu Sinh cẩn thận đến từng chi tiết, vẫn cầu kì vì một lời mời gấp gáp.
Cô cùng Trình Mục Dương trở về phòng, thấy chị họ kia lấy thuốc trị thương ra bôi lên vết bỏng cho hắn. Cả người hắn dựa vào chiếc sofa đơn, vì chân rất dài, nên khi hắn ngồi đó, tay đặt trên đầu gối mình, nhìn cô chăm chú, đã đủ mang lại cảm giác vô cùng ngột ngạt.
“Oman.” Trình Mục Dương bỗng nói, “Chị ra ngoài đi, em tự làm được.”
Ánh mắt của Oman dịch dần từ phía hắn về phía cô gái còn lại trong phòng.
Cô ấy liền mỉm cười, giao tất cả bông băng thuốc đỏ cho Nam Bắc. Lúc hai người đưa nhau đồ, cô nhìn thấy mu bàn tay Oman và Trình Mục Dương giống hệt nhau, bề mặt chỗ khớp xương đều nhẵn bóng, lúc cong lại đường nét rất đẹp.
Người luyện quyền mười năm trở lên mới sở hữu những dấu vết này.
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc, cô nhớ bàn tay của vợ bé Châu Sinh hành rất mịn màng, khớp xương nhô lên không giống cao thủ quyền thuật. Oman để ý thấy sự khác thường của cô, vội thu tay lại, mỉm cười dịu dàng nói: “Em trai chị thích em lắm, thích đến nỗi chẳng màng phép tắc nữa rồi.”
Oman dứt lời, quay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Nam Bắc mới đi đến trước Trình Mục Dương ngồi xổm xuống. Cô dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mở thuốc thoa đều lên miệng vết thương của hắn, nhẫn nại và tỉ mỉ như lúc người dì mặc sườn xám bôi thuốc cho cô khi ở hồ Thiên Đảo. Sau đó cô quấn vải gạc trắng xung quanh. Xong xuôi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Em muốn nói gì?” Trình Mục Dương cúi đầu xuống một cách tự nhiên, cũng nhìn thẳng cô.
“Vừa rồi ở sòng bạc, sao anh lại nhắc đến câu ‘bài cửu khuynh thành’?”
“Em nghĩ vì anh muốn thắng anh ta?” Trình Mục Dương hỏi ngược lại, tay phải cuốn băng gạc trắng chạm vào má cô, “Anh không quan trọng thắng thua, chỉ muốn làm anh ta đố kị, làm anh ta khó chịu.”
Nam Bắc cười khúc khích: “Ngụy biện.”
“Anh không dối em.”
Hắn vòng tay trái lành lặn qua người cô, kéo cô vào lòng mình. Hắn gạt tóc cô ra, vén áo cô lên, xoay cô lại rồi chầm chậm đè lên sofa, bàn tay mân mê sống lưng, hôn cô chầm chậm từng chút một. Cơ thể cô dần nóng bừng, cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn giống hệt lúc nãy khi mình kề lưỡi dao vào động mạch cổ hắn.
Còn lúc đó hắn đang dí súng vào đầu Thẩm Gia Minh.
Ký ức này chẳng hay ho chút nào.
Cơ thể cô không biết nói dối, dường như trong bóng tối chỉ có thể dựa vào xúc giác để biết đó là hắn. Lực hấp dẫn chẳng thể trốn tránh khiến họ vốn dĩ không cần lên tiếng cũng vẫn nhận ra được đối phương.
Trình Mục Dương dùng sức vây hãm lấy cô, hai người từ trên sofa xuống dưới, đầu gối cô quỳ trên thảm trải sàn, bị hắn một tay thâm nhập dưới váy. Mặc dù bị từng lớp vải ngăn cách nhưng nơi kín đáo nhất của hai người sớm đã kề sát nhau, hắn muốn có cô, và cô cũng muốn hắn.
Song có quá nhiều nghi vấn nghẹn trong cổ họng: “Vừa rồi, những người em nhìn thấy kia, có phải chị anh…” Câu nói dừng lại ở đó. Trình Mục Dương giữ chặt eo cô, mạnh mẽ xâm nhập từ phía sau.
Hắn hành động quá đỗi bất ngờ khiến cổ họng cô chợt phát ra tiếng rên rỉ.
Cô “ừm” một tiếng.
Phần bụng cô dính vào sofa, cô siết lấy áo sơ mi của hắn, cuối cùng đến hành động này cũng bị phát giác.
Trình Mục Dương cưỡng chế tách bàn tay đang siết chặt của cô, nắm lấy nó trong lòng bàn tay mình: “Là Oman đã ra tay.” Hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động trong cơ thể cô, “Người phụ nữ kia muốn giết anh, anh đuổi theo cô ta đến tầng một. Những chuyện còn lại đều nằm ngoài dự đoán.”
Cô nghiêng mặt áp lên sofa, không nhìn phía sau lưng.
Chỉ thấp thoáng liếc thấy Trình Mục Dương.
Hình như hắn đang nhìn cô say đắm, cúi người xuống, chóp mũi chạm lên má cô. “Tin lời anh nói không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...