Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 4: Khoáng sản Tứ Xuyên
Nam Bắc không nói gì.
Đến khi bản nhạc sắp đến giai điệu cuối, hai người đã rời khỏi sàn nhảy.
Chân như bị phù lên, cô liền cởi luôn giày xách lên tay, lên boong tàu cùng hắn.
“Em muốn hỏi anh một chuyện.”
Hắn bình thản: “Ừ.”
“Lộ trình lần này của nhà họ Thẩm có mục đích gì?”
“Để làm ăn.”
Cô hất cằm, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
“Mấy chục năm trước, có người phát hiện ra mỏ khoáng sản nguyên sinh của Tellurium(1) ở Miên Dương thuộc Tứ Xuyên. Cả thế giới chỉ có mỏ khoáng sản duy nhất này ở Trung Quốc.” Hắn giải thích ngọn nguồn, “Hồi đó vì một số nguyên nhân, không ai có thể nhúng tay vào vụ này. Mỏ khoáng sản bị công ty vốn nước ngoài mua đứt với giá hời, sau đó độc lập quyền khai thác. Đến năm nay, mỏ khoáng sản đó một lần nữa sẽ bị chuyển sang tay quốc gia khác.”
(1) Tellurium là một á kim màu trắng bạc, dạng nguyên chất của nó có ánh kim. Tellurium kết tinh dễ bị nghiền vụn. Ở trạng thái nóng chảy, tellurium ăn mòn đồng, sắt và thép không rỉ.
Cô chăm chú nghe: “Rồi sao?”
“Tài nguyên của Trung Quốc đương nhiên phải nằm trong tay người Trung Quốc.” Hắn mỉm cười, thản nhiên nói, “Nhưng người muốn sở hữu nó quá đông, còn quyền khai thác chỉ có một. Vậy nên nhà họ Châu Sinh đã rút lui khỏi mối làm ăn này, mời các dòng họ khác tới, cùng quyết định xem ai sẽ nắm giữ quyền khai thác.”
Cô không rành lắm về địa chất và khoáng sản, nhưng cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của câu “cả thế giới chỉ có mỏ khoáng sản duy nhất này”, thứ đó không giống với gỗ sưa Hải Nam, gỗ sưa còn có thể đợi hai, ba trăm năm, chỉ cần lục địa chưa biến mất thì vẫn còn cơ hội sở hữu.
Khoáng sản thì sao?
Chắc đến lúc nhân loại trải qua một chu kì diệt vong rồi tái sinh mới hình thành lần nữa?
Bây giờ nếu có người bảo rằng, cả thế giới chỉ còn lại một mỏ kim cương duy nhất. Vậy thì, tất nhiên khó tránh khỏi gió tanh mưa máu.
“Quả thực vô cùng hấp dẫn!” Cô cảm thán.
“Và cũng vô cùng nguy hiểm. Tellurium là chất chủ yếu của năng lượng hàng không vũ trụ, chắc em có thể đoán được ai đang nhăm nhe thứ này?”
Cường quốc về ngành hàng không vũ trụ chắc chỉ có Mỹ.
Cô nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn lại cô.
“Năm 1976, Mỹ bắt đầu ngăn CIA ám sát ngoài lãnh thổ.” Nam Bắc bỗng nói, “Từ sau vụ 11 tháng Chín, CIA đột nhiên sở hữu một danh sách. Trên danh sách có hai mươi kẻ đứng đầu phần tử khủng bố, mục tiêu của họ chính là thu thập bằng chứng, bắt giữ tội phạm trên toàn thế giới. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để giảm bớt thương vong cho dân thường, họ có thể ngầm ám sát những kẻ này.”
Trình Mục Dương không nói gì.
“Đây chính là dự án ám sát nổi tiếng thế giới, có hiệu lực dài hạn.” Cô vươn cánh tay đặt lên vai hắn, từ tốn suy đoán, “CIA chủ yếu làm việc tại Trung Âu, Đông Nam Á và Bắc Phi. Còn nhà họ Trình, bao nhiêu năm nay đều cung cấp vũ khí mọi ngọc ngách trên thế giới, nhất định sẽ nằm trong danh sách. Trình Mục Dương, hiện tại anh nhất định không thoát được, họ vốn đang nhằm vào anh, anh còn muốn đi giành giật mỏ khoáng sản?”
Trình Mục Dương vẫn không nói gì, mải che gió biển cho cô.
Hai người đi lên hành lang tầng năm, Nam Bắc nắm tay hắn, dịu dàng nói: “Em đi đây.”
Dứt lời, cô liền đi chân đất chạy về phòng mình.
Lúc này khoảng sáu rưỡi, sau khi cô đóng cửa phòng, đúng lúc trông thấy mặt trời mọc.
Cô cúi đầu nhìn ngón chân bị ma sát sưng lên, tủm tỉm cười…
Sáu giờ năm mươi phút, điện thoại trong phòng reo trước giờ hẹn.
Cô sững lại một lát, nhấc ống nghe.
“Chưa ngủ à?” Giọng Trình Mục Dương pha chút mệt mỏi nhưng có sức hút kì lạ.
“Ừm.” Cô cũng mệt thật rồi, “Em đang đợi điện thoại.”
Hắn bật cười: “Có phải chuyện liên quan đến anh không?”
“Chắc là có.” Nam Bắc cũng cười, “Em phải xem xem, anh có nói thật với em không.”
“Anh không bao giờ lừa em.” Giọng Trình Mục Dương như đang dỗ đành, “Đợi xong cuộc điện thoại kia thì mau ngủ một lát đi.”
Cô ừm một tiếng rồi cúp máy.
Điện thoại của Ba Đông Cáp rất đúng giờ.
Cô biết Trình Mục Dương sẽ không lừa mình, chỉ là từ chỗ Ba Đông Cáp, cô có thể nghe được nhận xét ở một góc độ khác. Trước vụ buôn bán khoáng sản này còn có rất nhiều việc cô không ngờ tới.
“Trình Mục Dương cực kỳ lợi hại, ba năm trước đã nắm trọn trong tay hồ Thiên Đảo mà tất cả mọi người đều mơ ước.” Ba Đông Cáp tỏ ra rất hứng thú với hắn, “Theo quy tắc mà nói, làm ăn cần phải có trước có sau, nếu đã cuỗm đi hồ Thiên Đảo từ ba năm trước, bây giờ cũng nên từ bỏ mỏ khoáng sản Tellurium. Tiếc rằng, tham vọng của hắn vẫn rất lớn.”
“Tôi biết.” Cô dựa lưng lên sofa, nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân của mình.
Ba Đông Cáp đã đưa ra lời giải đáp vừa ý cô trong vấn đề này.
Nhưng những chuyện trước mười sáu tuổi của Trình Mục Dương, quả thực vì khi đó hắn còn quá non nớt, thêm vào đó lại thường trú tại Thượng Hải, cho nên không có nhiều ghi chép.
Ba Đông Cáp cố tình ngừng lại một chút khi nói đến quãng thời gian ở Bỉ: “Hắn cũng từng sống tại Bỉ.”
“Tôi biết anh muốn nói gì.” Cuộc điện thoại kéo dài hơn hai mươi phút, cô đã kiệt sức, liền nằm lên sofa, ngửa mặt nhắm mắt, nói với người đầu dây bên kia, “Tôi và hắn đã quen biết từ lâu.”
Nhưng cô hoàn toàn không biết, trước khi đến Bỉ hắn đã bắt đầu sự nghiệp của mình tại Đông Âu.
Tất cả mọi tài liệu sau đó đều chẳng khác gì một câu truyện hư cấu.
Trình Mục Dương.
Cái tên này đối với xã hội đen Nga mà nói, đã hoàn toàn đại diện cho từ “China”. Hắn chưa từng phát động bất kì cuộc chiến tranh nào, song lại có thể dễ dàng khiến những chính khách và thế lực ngầm ở Đông Âu đối chọi nhau, rồi ngồi không chờ hưởng lợi từ đó. Thậm chí, ở Moscow hắn còn có được “Luật im lặng”[2], bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Trình, dù là buôn lậu hay ám sát đều không có cơ quan chính phủ nào ghi chép hay truy nã.
[2] Luật im lặng: Hay còn gọi là luật Omerta, là luật danh dự của người Sicily cấm tố giác những hành động tội lỗi của những người liên quan. Tội lớn nhất đối với người Sicily là cung cấp cho chính quyền bất cứ tin tức gì về bất cứ hành động nào của Mafia. Trước bất cứ hành động nào của Mafia, người dân phải tuyệt đối im lặng.
Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ, bởi đó là hành động người Đông Âu bạo lực đẫm máu dùng để bày tỏ sự thỏa hiệp và ngưỡng mộ với Trình Mục Dương.
Còn những người Trung Quốc vất vả kiếm tiền ở Moscow kia mà nói, hắn quả thực xứng danh “Đấng cứu thế”. Cuối cùng, trong mắt những gia tộc nắm giữ vùng biên giới rộng lớn của Trung Quốc, hắn lại là “trùm buôn vũ khí” lớn nhất người gốc Hoa.
Một kẻ gian xảo quỷ quyệt, tàn khốc vô tình.

Ba Đông Cáp đánh giá như vậy.
Nam Bắc nghe đến đây, khẽ thở dài: “Có phải người Nga căm ghét hắn đến tận xương tủy?”
“Họ yêu mến hắn từ cốt tủy thì có, hắn từng nhiều lần được công khai ca ngợi là một nhà từ thiện, là bạn hữu của nhân dân Nga.” Giọng nói của Ba Đông Cáp tỏ rõ sự tán thưởng một cách hồ hởi, “Trùm buôn vũ khí lớn nhất, chính là người ủng hộ tài lực lớn nhất, dù hắn mang quốc tịch, màu da nào đi chăng nữa, hắn luôn là vị khách tôn quý nhất của Moscow.”
“Vị khách tôn quý nhất?” Nam Bắc hí hửng, người Đông Âu thật thú vị.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, cô ngủ ngay trên sofa.
Giấc ngủ này của cô dài triền miên trễ cả giờ bữa tối.
Nghỉ ngơi được hai ngày, tối nay mới có hoạt động chính thức, đầu tiên ông Thẩm mời mọi người nghe ca tử hí. Tối nay có tổng cộng hai vở, một là “Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyên”, hai là “Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân”.
Vì cô dậy muộn một chút nên lúc đến rạp hát kịch đã mở màn.
Đại sảnh lầu một của rạp hát ở đây là ba người một bàn, chia ra khoảng ba, bốn mươi bàn, đâu đâu cũng chật kín. Lầu hai được chia thành từng gian riêng theo kiểu không gian mở, từ lầu một nhìn lên, có thể trông thấy hình ảnh mờ ảo sau rèm châu, còn lầu ba là khu phòng VIP khép kín.
Cô men theo cầu thang đi lên lầu ba, thầm oán thán thế hệ tiền bối thật thừa hơi, khăng khăng biến xã hội hiện đại của thế kỉ Hai mươi mốt trở về thời dân quốc ngày xưa. Những trùm xã hội đen bất luận già trẻ, đàn ông đều mặc trang phục kiểu Trung Quốc không ai lệch tông, phụ nữ thì mặc sườn xám đủ màu, gắng làm ra vẻ phu nhân quyền quý. Mọi người đều lắng nghe hai vở kịch xưa.
Phong cách này không những rèn nắn phép tắc cho tiểu bối, mà còn vô hình trung tạo dựng uy phong cho họ Thẩm ở Đài Châu.
Bên dưới quả là náo nhiệt, nhưng lầu ba lại rất trống trải, sáu gian phòng chỉ có ba gian sáng đèn.
Trên đèn là tên dòng họ viết bằng bút lông, sau khi cô nhận ra chữ Thẩm, liền tiến thẳng vào trong. Bên cạnh ông Thẩm là một cô bé đang tỉ mỉ pha trà, nhìn thấy Nam Bắc, cô bé cúi người cười mỉm.
Gian phòng rất rộng, nhưng người quá ít.
Chỉ có lác đác bốn, năm người.
Ông Thẩm đang ngồi xếp bằng cạnh bàn cờ vây, cầm quân cờ trắng không hề nhúc nhích, nhưng đối diện trước mặt ông lại chẳng có ai. Song điều khiến cô bất ngờ là, Trình Mục Dương và người chị họ kia đều ở đây, đang xem kịch phía dưới lầu. Tối nay hắn mặc bộ vest mỏng bằng nhung màu xám bạc, áo sơ mi trắng, nơ trắng thắt hình thoi kim cương.
Trông giống hệt ông chủ ngân hàng mang hơi thở phương Tây của Thượng Hải xưa.
Cô chăm chú quan sát sau lưng hắn, chưa đầy mấy giây hắn chợt có linh cảm gì đó, quay đầu nhìn, ánh mắt điềm đạm lạnh lùng như một người khác hẳn.
Nam Bắc chỉ cong khóe miệng, khẽ gật đầu.
“Bắc Bắc, lại đây, ngồi chỗ này.” Ông Thẩm cười ha ha chỉ vào cạnh bàn cờ vây, chính là vị trí đối diện còn khuyết kia.
Cô ngồi xuống theo lời ông.
Cô nhận định cục diện, thoải mái nhận lấy quân đen rồi hầu cờ ông Thẩm.
Thỉnh thoảng bị phân tán, ánh mắt toàn chạm phải Trình Mục Dương cũng đang nhìn mình, ngay lập tức, cô nhanh chóng liếc sang chỗ khác.
Sau khi vở “Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến” hạ màn là đến lượt vở “Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân” mà ông Thẩm yêu thích. Ông Thẩm bỏ cô lại một mình bên bàn cờ vây, di chuyển đến trước rèm châu, ngồi vào chỗ xem kịch.
Nam Bắc vẫn chống cằm, đơn độc tiếp tục ván cờ này.
Cho đến khi Trình Mục Dương ngồi lên ghế mây bên cạnh, yên lặng xem cô tự đánh cờ một mình.
“Sao không nghe kịch nữa?” Cô khẽ hỏi hắn.
Trình Mục Dương cũng cúi đầu nói với cô: “Nghe không hiểu.”
Nam Bắc nhịn không nổi, bật cười thành tiếng: “Em thấy anh ra dáng biết thưởng thức thế cơ mà, còn tưởng anh thật sự yêu thích ca tử hí. Ngày trước lúc em cùng ông Thẩm nghe kịch cũng thường xuyên ngủ quên mất.”
Hắn ung dung mỉm cười, nụ cười kết hợp với bộ âu phục này quả là mang chút phong tình của những ngày xưa cũ.
“Ca tử hí còn được gọi là Hương kịch.” Cô nhẹ nhàng giải thích cho hắn, “Không chỉ riêng tại Đài Loan, mà Tấn Giang, Hạ Môn và nơi cư trú của Hoa Kiều thuộc Đông Nam Á, các bậc tiền bối đều rất thích nghe.”
Hắn thờ ơ ừ một tiếng: “Tất cả các loại hí khúc, khi nghe anh chẳng thấy có gì khác biệt.”
Nam Bắc kẹp một quân trắng giữa hai ngón tay, mắt hướng về phía bàn cờ: “Cũng phải thôi, thế giới của anh là ở Đông Âu.”
Giọng hai người nói chuyện từ nãy đến giờ gần như tiếng thì thầm.
Người trong gian phòng này đều đang chăm chú xem kịch, còn họ chẳng hề quan tâm.
Trình Mục Dương không nói không rằng, vươn ngón tay ra chỉ vào vị trí cô định hạ cờ.
Nam Bắc hết sức ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn hắn: “Anh cũng biết chơi cờ vây?”
“Cờ vây cũng là một nghệ thuật chiến đấu, rất thích hợp bồi dưỡng tính nhẫn nại và điều tiết đại cục.” Trình Mục Dương vẫn trầm giọng: “Đây là thế cờ trong ‘Đương Hồ thập cục’[3]. Lần đấu cờ duy nhất giữa hai đại cao thủ cờ vây thời nhà Thanh là Phạm Tây Bính và Thi Tương Hạ, chỉ mười ván cờ đã thi triển tất thảy những nước cờ tuyệt diệu xưa nay. Người từng học cờ vây, chắc đều thuộc lòng từng nước đi trong mười ván cờ này.”
[3] Đường Hồ là địa danh, tên khác của Bình Hồ thuộc Chiết Giang, chỉ nơi diễn ra trận đấu cờ giữa Phạm Tây Bính và Thi Tương Hạ.
Câu trả lời của hắn luôn có khả năng nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nam Bắc nhẹ nhàng dùng gót giày đá vào chân hắn: “Ông chủ Trình, có thật tôi từng quen ngài không?”
Hắn nhấc quân cờ đen lên, nghịch nó giữa hai ngón tay: “Em còn có rất nhiều thời gian, cứ từ từ tìm hiểu anh.”
Câu nói tuy đơn giản vậy đó, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm khiến người ta khó lòng kháng cự.
Hắn là kẻ gian xảo quỷ quyệt, tàn khốc vô tình.
Cô chợt nhớ lại lời nhận xét của Ba Đông Cáp.
Nhưng cô không tưởng tượng nổi, Trình Mục Dương trước mắt có thể tàn khốc vô tình đến mức nào. Gian xảo thì đúng là có một chút.
“Cạch”, Trình Mục Dương hạ cờ.
“Em nghe nói anh rất kiên quyết với vụ làm ăn này?” Nam Bắc nhấc quân cờ trắng.
“Có lẽ.”
“Người Trung Quốc trọng thể diện, kiếm được bao nhiêu tiền không hề quan trọng.” Cô khẽ nói, “Cẩn thận khiến mọi người phẫn nộ.”
Cô nói xong mới bắt đầu nhìn bàn cờ. Vì lâu rồi không động đến cờ vây, cô chỉ nhớ bảy, tám phần, cho nên luôn phải suy nghĩ kỹ nước cờ tiếp theo nên hạ tại đâu.
Đương lúc mải suy nghĩ, Trình Mục Dương đột nhiên nắm chặt bàn tay cô, dẫn dắt ngón tay cô hạ cờ.

Tay hắn rất ấm, vì nhiệt độ trong phòng thấp mà cô chỉ mặc sườn xám mỏng manh nên tay chân đã lạnh như băng. Nhờ sự tiếp xúc da thịt đột ngột như vậy, hắn mới phát hiện cô bị lạnh thật rồi, liền siết chặt cô thêm một chút: “Còn không mau về thay bộ sườn xám dài tay đi?”
Nam Bắc liếc nhìn con trai trưởng nhà họ Thẩm – cha của Thẩm Gia Minh đứng dậy bước ra từ sau rèm châu.
“Phạm Tây Bính và Thi Tương Hạ nổi danh một đời nhưng chỉ đấu cờ một lần duy nhất.” Cô bình tĩnh rụt tay lại, nhìn Trình Mục Dương nói, “Thật ra ngày xưa họ từng đấu mười ba ván cờ, còn ‘Đương Hồ thập cục’ lưu truyền đến ngày nay chỉ là một phần mà thôi.”
Có bóng người cao lớn đứng sừng sững bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu nhìn, ngoan ngoãn mỉm cười: “Phải vậy không bác Thẩm?”
Cha của Thẩm Gia Minh cười vang: “Mặc dù ‘Đương Hồ thập cục’ là mỗi người thắng năm ván, nhưng Tây Bính cầm quân trắng dẫn trước sáu ván nên không phù hợp quy tắc. Vì thế mới có chuyện ‘mười ba ván cờ’, chỉ tiếc là ngoài những người thời đó ra, e rằng chẳng ai biết được kết quả thắng thua của ba ván còn lại.”
Cô “ồ” một tiếng, tiếp tục nói: “Hai đại cao thủ này là đồng hương, có lẽ quan hệ giữa họ rất tốt, không thích tranh giành thắng thua.”
Cánh tay Trình Mục Dương đặt lên đầu gối, đón lấy cốc trà mà cô bé kia đưa qua, lắng nghe Nam Bắc và trưởng bối đàm đạo chuyện đánh cờ thời Thanh, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt cô.
Ván cờ sắp đến hồi kết, cuối cùng đã có vị khách mới.
Là người đàn ông trung niên quan sát Trình Mục Dương trừng phạt nội gián trên bến cảng từ đầu đến cuối ngày hôm đó, phía sau ông ta ngoài hai tùy tùng, có hai nữ gia quyến đi theo, người phụ nữ trông khá trẻ còn đang bế một đứa bé trai.
Lúc mọi người chào hỏi nhau, cô gật đầu lễ phép, tiếp tục nhìn ván cờ của mình.
Có thể đoán được người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng như tuyết này chính là người của nhà họ Châu Sinh. Tiếc rằng cô chẳng có can hệ gì tới vụ làm ăn cạnh tranh quyết liệt lần này, đương nhiên cũng không cần quá nhiệt tình hỏi han.
Bốn dòng họ vốn sinh sống tại những vùng đất hoàn toàn khác nhau.
Vì quy mô và sức ảnh hưởng mà nổi danh ngang nhau, ngoài nhà họ Nam và nhà họ Thẩm do một số chuyện từ nhiều năm trước nên giao tình khá sâu. Những dòng họ còn lại thực tình không dính líu quá nhiều.
Cô không ăn cơm tối, chỉ uống mỗi cốc sữa nóng, ngồi đến bây giờ đã thấy hơi đói.
Cô thuận miệng lấy cớ rời khỏi phòng, nhưng cuối cùng người đàn ông trung niên họ Châu Sinh kia lại nở nụ cười nói một câu với cô: “Nghe nói gần đây Nam Hoài tung ra một lượng lớn gỗ tử đàn Đông Nam Á, toàn là loại lâu năm. Ta nghe được những tin này hơi muộn một chút, không biết lần sau còn có cơ hội chăng?”
Nam Bắc hết sức ngạc nhiên.
Những khách hàng mua gỗ tử đàn đều có thân phận khiến người ta phải dè chừng, họ mua những loại gỗ ấy cũng chỉ để bổ sung vào bộ sưu tập cá nhân của mình mà thôi.
Ví vụ làm ăn này, Nam Hoài còn biếu tặng kèm theo mấy chục thợ điêu khắc gỗ giỏi nhất của Đông Nam Á và nội địa Trung Quốc, nghe đâu để thu nhỏ những vật liệu gỗ này theo tỉ lệ Cố Cung, chạm trổ thành một Hoàng Thành cỡ nhỏ.
“Bác Châu Sinh nắm tin tức thật nhanh nhạy.” Nam Bắc có vẻ nghiêm túc, nghĩ một lát mới nói: “Đợt gỗ lần này được xem như loạt hàng tốt nhất. Bác biết đó, về việc thu thập loại hàng này, chỉ có cách đợi ai đó chịu bán ra mới có cơ hội sở hữu. Nhưng dạo gần đây đúng là có một khách hàng cũ muốn bán ra một số lượng lớn sản phẩm gỗ sưa Hải Nam trong gia sản của mình.”
Người đàn ông trung niên gật đầu cười: “Gỗ sưa Hải Nam ư? Mong còn không được nữa là!”
“Đúng vậy.” Cô mỉm cười, “Gỗ sưa từng qua tay nhà họ Nam, từ độ dày gỗ hay hình dạng vân gỗ da báo, đều thuộc loại quý hiếm, đáng để sưu tầm. Có điều, thứ mà khách hàng lần này muốn trao đổi là hiệp nghị ký kết của chính phủ đồng ý cho họ được gia nhập lâu dài vào thị trường xe hơi Iran.”
Người đàn ông trung niên vỗ tay cười: “Quả là suy nghĩ táo bạo, vậy khác nào muốn đến Triều Tiên bán xa xỉ phẩm?” Ông ta vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trung niên phía sau, “Uyển Nương, thấy sao? Có cơ hội không?”
Người phụ nữ trung niên tóc vấn khẽ nhếch khóe miệng, dịu dàng đáp: “Thị trường Iran hơi khó nhằn một chút, nhưng có thể thử hợp tác. Tôi nhớ, tập đoàn xe hơi lớn nhất Iran là Iran Khodro, cả kỹ thuật lẫn lượng tiêu thụ đều rất thấp. Nếu chọn liên doanh chính phủ, giúp đỡ tập đoàn xe hơi nội địa này chắc sẽ có cơ hội từ từ thâm nhập thị trường Iran.”
Người đàn ông trung niên nghe đến đây, vỗ nhẹ mu bàn tay người phụ nữ, quay đầu mỉm cười nhìn Nam Bắc: “Không biết Nam Hoài có hứng thú để ta bắt mối làm ăn này hay không? Có điều, thị trường Trung Đông rộng lớn như vậy, nếu hợp tác thành công, ta cũng phải có cổ phần đấy nhé.”
“Được.” Nam Bắc cong cong đôi mắt, “Cháu sẽ ghi nhớ việc này.”
Cô dứt lời, bàn tay xoa xoa bụng mình, hồn nhiên nói với mọi người: “Tôi đói thật rồi, các vị, ông Thẩm và cả ông chủ Trình, xin cáo từ.”
Suốt nãy giờ, Trình Mục Dương tràn đầy hứng thú nghe cuộc đối thoại, trong mắt dường như lấp lánh ý cười, nhưng không để lộ trên gương mặt. Đến lúc này, hắn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm lên môi, âm thầm tạm biệt cô.
Thật là…
Nam Bắc ra khỏi phòng, nhớ lại hành động vừa xong của hắn, vẫn thấy hơi buồn cười.
Phòng vệ sinh của lầu này đều ở phía trong gian phòng, nếu cô đã ra ngoài thì cũng không cần quay lại. Cô liền men theo cầu thang đi xuống, tìm đến phòng vệ sinh ngoài gian ghế riêng theo phong cách hiện đại ở lầu hai.
Cô đẩy cửa vào, ba gian khép kín đều đang mở cửa bên trong không có người. Nam Bắc để tay sau lưng định đóng cửa lại, nhưng hình như có trở lực nào đó ngăn cản.
Ngay giây sau đó, bỗng có người ôm chặt lấy eo cô, tim cô giật thót, định đánh trả, nhưng bị ai đó cắn nhẹ lên tai: “Bắc Bắc.”
Là Trình Mục Dương.
Giọng nói dịu dàng và cả sự thân mật bất ngờ đến vậy khiến cánh tay cô lập tức mềm nhũn.
Chậm rãi, cô thu lại động tác đánh trả.
Trình Mục Dương chẳng nói chẳng rằng, giữ chặt cánh tay cô, nửa bế nửa đẩy cô vào gian phòng đầu tiên rồi khóa cửa lại. Nam Bắc chưa kịp mở miệng đã bị hắn ép lên cánh cửa gỗ, ghìm chặt bằng đôi môi mình.
Một bên khuỷu tay hắn chống lên cửa, dùng cơ thể mình kìm hãm hoàn toàn mọi cử động của cô, không cho phép bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Nụ hôn sâu và dai dẳng.
Cuối cùng, hai người đều bắt đầu thở gấp, hắn dùng cánh tay còn lại nhấc cả người cô lên, để cô có thể nhìn thẳng vào mình: “Sau khi chuyến này kết thúc, em về Moscow cùng anh nhé, được không?”
Lúc nói chuyện, hắn vẫn mê mải hôn lên môi cô.
Cô nhìn vào mắt hắn, cắn nhẹ đôi môi hắn, lẩm nhẩm đáp: “Em sợ lạnh.”
“Nhiệt độ trong phòng luôn duy trì hai mươi tư độ.”
Cô hít thở khó khăn: “Anh, anh định nhốt em lại chắc?”
“Được vậy thì còn gì bằng.”
Khi họ nói chuyện vẫn không chịu rời khỏi vành môi đối phương. Cô mơ hồ nghe thấy có người đẩy cửa chính của phòng vệ sinh, liền vội vàng giữ cánh tay hắn.
Trình Mục Dương nhíu đầu lông mày, có vẻ không vui vì bị người khác quấy rầy.
Phàm là phụ nữ, không thể nào tránh được đôi ba câu tán dóc trong phòng vệ sinh. Câu chuyện của mấy cô gái từ việc than phiền vở kịch nhàm chán đến phỏng đoán những gia tộc giàu có nhất trên lầu ba, chủ đề diễn biến tự nhiên, cuối cùng đều chuyển sang mấy người trẻ tuổi của các gia tộc.
“Những gia tộc ở lầu trên kia cũng chỉ có nhà họ Trình Tây hóa một chút, thật không hiểu những người cổ hủ kia nghĩ thế nào, thế kỉ Hai mươi mốt rồi còn đi xem loại kịch ấy.”

“Xem nhiều thì tốt chứ sao, đỡ cho cậu nói chuyện với Thẩm Gia Minh mà không biết phải bắt đầu từ đâu.”
“Vậy nếu nói chuyện với Trình Mục Dương, chẳng nhẽ phải tinh thông các loại súng ống đạn dược à?”
Có người cười khúc khích: “Nếu anh ấy chịu nói chuyện với mình, học thuộc lòng một chút tài liệu về súng ống đạn dược có là gì đâu?”
Nam Bắc nghe xong liền phì cười.
Trong lúc mấy thiếu nữ đang sôi nổi chuyện trò, bàn tay hắn đã đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lòng bàn tay ấm áp, hằn vết tích do dùng súng lâu ngày, tuy không quá thô ráp nhưng lại khiến trái tim cô càng loạn nhịp.
Cô nắm chặt tay hắn, không lên tiếng, nói bằng khẩu hình: Đồ lưu manh.
Trình Mục Dương cười vô cùng mờ ám, chậm chạp gặm nhấm đôi môi cô, thưởng thức hương vị say đắm lòng người, còn bàn tay vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn mân mê làn da cô hết lần này đến lần khác, như thể đang vuốt ve mỹ ngọc Hòa Điền[4] vô giá.
[4] Hòa Điền là tên địa danh, phía Bắc Hòa Điền là sa mạc Taklamakan bạt ngàn hoang vu, phía Nam dựa lưng vào núi Côn Luân, nơi đây nổi tiếng bởi ngọc bích tuyệt đẹp và quý hiếm.
Tiếng cười nói dần bị cánh cửa ngăn cách, phòng vệ sinh lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Cuối cùng cô có thể lên tiếng: “Anh định ở Trung Quốc đến khi nào?”
Hắn bình thản trả lời: “Không biết.”
“Ông chủ Trình!” Cô nắm chặt tay hắn lần nữa, gạt ra khỏi đùi mình, “Anh đến để làm ăn hay để phong lưu một đêm thế hả?”
“Không phải một đêm phong lưu…” Trình Mục Dương mỉm cười, cách lớp áo sơ mi mỏng tang, dùng tay cảm nhận đường cong của cô, “Là đêm đêm phong lưu.”
Lời nói của hắn quả thật cám dỗ.
Cô chợt mềm lòng, lần thứ ba kéo tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: “Nơi này không thích hợp đâu.”
Cô hoàn toàn không đơn giản ám chỉ phòng vệ sinh, mà là cả con tàu này.
Sáng sớm nay, Ba Đông Cáp từng nhắc nhở cô một cách khó hiểu.
Còn cô, sau khi biết sự thật cũng đã vạch đường giới hạn ình. Tại đây, bản thân cô đã không còn là mình nữa, mà phải đứng trên lập trường của Nam Hoài nhiều hơn. Cô nghĩ, có lẽ Trình Mục Dương hiểu được suy nghĩ của mình.
Cô mặc đồ quá mỏng, rất nhanh đã bị báo ứng.
Lúc Thẩm Gia Minh gọi điện thoại, Trình Mục Dương vẫn còn ở trong phòng cô. Cô cầm cốc trà sữa ca cao trong tay, giọng khàn khàn: “Em không đến sòng bạc buổi tối đâu, xem chả hiểu, mà cũng chẳng liên quan tới em.”
Cô dựa người lên giường. Vì lười cầm ống nghe nên chuyển điện thoại sang chế độ loa.
“Bắc Bắc.” Thẩm Gia Minh khẽ cười, ngữ khí giễu cợt, “Ngày trước anh từng dạy em rồi mà.”
“Anh cũng nói là ngày trước nhé. Lâu quá nên bây giờ em nhìn thấy bài cửu[5] là đã quên sạch quy tắc rồi.”
[5] Bài cửu: Là quân bài giống với cờ domino, nhưng cách chơi khác với domino thông thường.
Nam Bắc dẩu môi với Trình Mục Dương, chỉ vào tấm chăn mỏng sau lưng. Trình Mục Dương hiểu ý, với tay nhấc tấm chăn đơn màu trắng kia, phủ lên chân cô.
“Không sao.” Thẩm Gia Minh thích nhất là cùng Nam Bắc đấu khẩu, dùng ngữ khí hết sức ám muội nói, “Ngay bây giờ, anh lập tức, mau chóng, phi đến phòng dạy cho em.”
“Anh đến thì tốt.” Nam Bắc biết anh đang trêu mình, chẳng buồn để ý, “Cẩn thận em lây cúm sang anh, mấy ngày tiếp theo đứng trước những mỹ nữ kia mà đành lực bất tòng tâm, phải chăn đơn gối chiếc thì trằn trọc khó ngủ đấy.”
Cô dứt lời, bản thân bật cười trước tiên.
Trình Mục Dương cũng nghe ra ý tứ, cong ngón tay búng yêu lên trán Nam Bắc.
“Em làm cách nào để lây sang anh?” Thẩm Gia Minh tự hỏi tự trả lời, “Giống hồi nhỏ, em một miếng anh một miếng à?”
Cô sững người, lập tức vươn tay ra cúp điện thoại.
Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.
Bàn tay Trình Mục Dương đã trượt đến bên gương mặt Nam Bắc, muốn cười nhưng cố nén, dùng ngón tay vuốt ve đôi môi cô: “Cái gì mà em một miếng, anh một miếng?” Trong căn phòng đang bật đèn tường, đôi mắt kia hiện rõ sắc nâu đậm giữa đêm khuya, nguy hiểm nhưng vô cùng quyến rũ.
“Không có gì.” Nam Bắc che nửa khuôn mặt bằng tấm chăn mỏng, thản nhiên nói: “Còn hai mươi phút nữa canh bạc sẽ bắt đầu.”
“Trả lời câu hỏi của anh.” Trình Mục Dương nhìn vào mắt cô, “Những việc khác đều không quan trọng.”
“Rất quan trọng đằng khác, canh bạc trong ba ngày tiếp theo sẽ quyết định cuối cùng ai nắm giữ quyền khai thác.”
“Đây chỉ là một trò chơi, vụ giao dịch thật sự không nằm trên sới bạc.”
“Nhưng, anh không xuất hiện cũng không ổn lắm nhỉ.” Cô mỉm cười tránh né bàn tay hắn, “Còn mười tám phút.”
“Cái gì mà em một miếng, anh một miếng?”
Hắn tiếp tục hỏi lại, cười hệt như một con hồ ly tuyệt đẹp đang thèm khát con mồi.
Cô nhìn hắn.
Trình Mục Dương cũng nhìn cô, vươn tay kéo tấm chăn mỏng cô dùng che mặt: “Em bị cúm rồi mà còn che kín như vậy, có khó thở không? Kể cho anh nghe nào, em và Thẩm Gia Minh là quan hệ gì?”
Nam Bắc không nhịn nổi liền bật cười, nộp vũ khí đầu hàng: “Hình như từ lúc mười tuổi em đã bắt đầu sống tại nhà họ Thẩm, ở đó sáu năm. Anh biết mà, hồi đó chỉ có em và Thẩm Gia Minh chạc tuổi nên thân với nhau nhất.” Trong lúc cô nói chuyện, bàn tay Trình Mục Dương đã bắt đầu làm loạn, thuận theo cánh tay cô trượt vào trong tay áo: “Nói tiếp đi.”
“Anh ấy là bạn trai đầu tiên của em.” Cô thở dài, “Sau khi đi Bỉ thì chia tay. Em nhận ra anh ấy không hợp với mình, bởi khi ấy gia tộc em đang bị thanh trừ trên phạm vi rộng.”
Cô nhớ lúc nói muốn chia tay, Thẩm Gia Minh im lặng trước điện thoại mất bốn, năm phút, cô phải lặp lại lần nữa nói với anh. Lúc ấy, thậm chí anh còn cầu xin đừng cúp điện thoại, cô cũng hơi mềm lòng. Nhưng cô của thời niên thiếu độc đoán vậy đó, chỉ cảm thấy anh không phù hợp với mình, thế thôi.
Chàng trai tên Thẩm Gia Minh kia không giống cô.
Năm xưa nếu không phải nhà họ Thẩm rời khỏi đại lục[6] đến Đài Loan, gặp phải tổ chức phản chính phủ tại Việt Nam, được cha mẹ cô cứu giúp một lần thì họ cũng sẽ không nặng tình bằng hữu như vậy với nhà họ Nam. Cũng vì ân huệ này mà họ đã thu nhận nuôi dưỡng lúc cô còn thơ dại.
[6] Đại lục: Chỉ vùng đất liền của Trung Quốc, dùng để phân biệt với Đài Loan.
Song cô hiểu rất rõ, cho dù nổi danh ngang nhau suốt mấy chục năm, nhưng trong số rất nhiều dòng họ, nhà họ Thẩm là gia tộc duy nhất đứng vững đến ngày hôm nay mà không chen chân vào việc buôn bán vũ khí hay ma túy. Họ tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn của mình, mở ra một con đường bằng phẳng cho đời sau.
Vì thế, quãng thời gian Nam Hoài biến mất, cô do dự không biết xoay xở ra sao, cảm thấy mình chắc chắn sẽ phải sống lưu lạc nơi đất khách quê người.
Còn Thẩm Gia Minh, anh không nên bị ràng buộc với người như cô.
Ngày đó, con người cô cố chấp như vậy.
May mà khi gặp lại anh đã đeo quân hàm, trở thành thiếu tá phong lưu phóng khoáng, quãng thời gian sáu năm hai người cùng trưởng thành đủ để chữa lành vết thương cô gây ra cho anh.
May mà, cô chưa mất một người bạn quý giá.
“Nói tiếp đi.”
“Chẳng có gì đáng nói nữa.” Cô giữ gương mặt hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, “Lúc đó chỉ mười mấy tuổi, vẫn rất đơn thuần. Khi bắt đầu, thậm chí em còn tưởng hôn nhau sẽ mang thai, thế nên quả thực bọn em rất trong sáng.”
Trình Mục Dương nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình.
Cô cười tủm tỉm né tránh hắn: “Cẩn thận em lây cúm sang anh…”
Tiếc rằng hắn quả thực rất kiên trì, hôn cô không chút do dự, ngang ngược quấn lấy lưỡi cô. Nam Bắc không thể hít thở bằng mũi, dù nụ hôn có quyến rũ đến mức nào, suy cho cùng vẫn là sự giày vò đến cùng cực.

Sau đó lồng ngực cô cũng bắt đầu đau nhức.
Cô dốc hết sức bình sinh, đẩy hắn ra một chút, thở hổn hển, ho sặc sụa: “Em không thể… không thể… thở nổi.”
Vì ho dữ dội nên mặt cô nóng bừng, trong mắt còn ngân ngấn lệ.
“Anh đúng là…” Nam Bắc oán hận cúi đầu, ngoạm vào vai hắn qua lớp áo sơ mi, “Đồ ích kỉ, ở Nga có bao nhiêu thiếu nữ từng ngủ trong phòng anh, những việc đó sau này em sẽ từ từ tính sổ.”
Trình Mục Dương lắc lắc đầu.
Nam Bắc nhả vai hắn ra, ngửa mặt nhìn. Hắn mỉm cười, hôn lên trán cô: “Không hề, từ trước đến giờ anh chưa từng làm vậy, anh không thích bọn họ.”
“Đồ lẻo mép.” Cô bật cười.
“Ở Nga, muốn tìm cô gái nào đó để ngủ cùng, dễ dàng và thuận tiện như đi siêu thị mua bánh mì vậy. Văn hóa của họ không giống chúng ta, quen một cô gái, chỉ cần họ chưa kết hôn thì tính cách chắc chắn sẽ phóng khoáng tự do. Gene di truyền trong chủng tộc của họ khá vượt trội, chân đều dài miên man, mái tóc dưới ánh đèn ban đêm cũng đẹp mê người.”
Nam Bắc cười tủm tỉm, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
“Nhưng, anh không thích. Những cô gái anh vừa kể, anh đều không thích.” Đôi môi Trình Mục Dương hạ xuống môi cô, trao cho cô nụ hôn triền miên, giọng nói mang theo ý cười, “Vậy nên anh chưa từng ngủ với người khác.”
Ngón tay hắn luồn vào mái tóc đen nhánh, nghiêng người đè lên cơ thể cô. Cô dường như không còn cơ hội tránh né, chiếc giường ở chỗ này lại vốn thiết kế dành cho ân ái nam nữ, vừa lớn vừa mềm mại.
“Em vui rồi chứ?” Hắn hỏi, bắt đầu cởi nút áo trước ngực cô.
Nút áo bằng gỗ, không trơn tuột như những chất liệu khác, muốn cởi phải mất công một chút.
“Nghe có vẻ hoang đường, nhưng lời anh nói khiến người ta khá tin tưởng đó.” Cô khẽ cười, không ngừng hít thở bằng miệng, còn phải đối phó với hành động ngày càng quá đà của hắn, “Á, Trình Mục Dương…” Bàn tay hắn thuận lợi tiến vào bên trong áo sơ mi bị mở toang của cô, phủ lên một bên ngực.
Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve gò đồng đào, cô giật mình hốt hoảng định tránh né.
“Anh muốn em.” Giọng nói của hắn sượt qua tai cô.
Động tác của bàn tay vẫn không hề dừng lại.
“Không được…” Cô bị hắn làm cho rối loạn, giọng nói càng ngày càng trầm xuống: “Anh vừa mới đồng ý với em…”
Trình Mục Dương nhẹ nhàng cắt ngang lời cô: “Anh muốn em, ngay bây giờ, tại đây.”
Mệnh lệnh ư, hay là lời khẩn cầu? Cô không tài nào kháng cự nổi.
Trình Mục Dương nâng người cô dậy bằng tay phải, hơi mở miệng ngậm lấy nhũ hoa của cô. Hệt như mèo con bắt được chuột, hắn dùng đầu lưỡi và răng, chầm chậm liếm láp thưởng thức con mồi: “Gọi tên anh đi.”
“…”
“Bắc Bắc?” Bàn tay còn lại của hắn đang vuốt ve sống lưng cô.
Nam Bắc nhỏ nhẹ đáp lại hắn một tiếng, khẽ rên rỉ, ý thức mơ màng.
Bàn tay Trình Mục Dương giày vò mọi nơi nhạy cảm của cô, thậm chí còn lưu luyến mãi phía trong cặp chân dài. Cô không kìm chế nổi, trằn trọc trước bàn tay hắn, cam chịu gọi tên hắn. Cô muốn nói Trình Mục Dương, anh là tên đại khốn kiếp, nhưng câu nói lại nghẹn trong cổ họng, tuy đơn giản như vậy nhưng không cách nào thốt ra được.
Trước giờ cô không biết rằng, cơ thể hai người lại có sức hấp dẫn đến vậy.
Là sự hấp dẫn lẫn nhau, hấp dẫn chí mạng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc. Hình như là Thẩm Gia Minh gọi tới.
Cô nghĩ mông lung, nếu tên tiểu tử đó mà ấm đầu chạy tới đây thật, chắc sẽ bị Trình Mục Dương bùm một phát súng bắn bỏ luôn không biết chừng. Trình Mục Dương ngẩng đầu, khẽ hôn môi, trên đầu lưỡi hắn có vị mằn mặn, có lẽ là mồ hôi trên cơ thể cô. Cô nhíu mày, lập tức bị hắn chặn đứng nơi duy nhất còn tiếp nhận được oxy trên cơ thể.
Trong lúc hôn không ngừng, hắn cởi sạch tất cả quần áo trên người cô, dùng đầu gối khẽ tách chân cô ra. Chất liệu vải quần mềm mại cọ lên làn da mặt trong đùi cô, khiến cô bất giác run lên, cũng giúp cô lấy lại lý trí trong giây lát.
Nam Bắc đột nhiên đẩy hắn ra, vì cô hành động quá bất ngờ, cả hai đều lăn xuống thảm trải sàn. Bàn tay Trình Mục Dương đỡ sau đầu cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được cú và đập mạnh.
Nam Bắc hơi choáng váng, ngước nhìn mắt hắn.
“Ngã đau không?” Trình Mục Dương hỏi cô.
Cô lắc đầu, lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt, làn da dưới ánh đèn đã hiện rõ lớp mồ hôi mỏng.
Không phải cô không muốn nói chuyện, mà là cô thiếu oxy tới nỗi sắp ngạt thở rồi.
Sự kháng cự cuối cùng của cô quá dữ dội, hắn không thể nào không cảm nhận thấy.
“Được rồi, được rồi.” Trình Mục Dương nâng cô dậy, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, trầm giọng nói, “Em đang ốm, là anh sai rồi, anh quá tham lam cái lợi trước mắt. Đợi chuyện này kết thúc anh sẽ đưa em về Moscow.”
Lần này không còn là câu hỏi nữa, cũng chẳng trưng cầu ý kiến của cô.
Hắn chỉ nói cho cô biết: Tiếp theo Trình Mục Dương sẽ làm gì.
Khi Trình Mục Dương rời đi, Nam Bắc vào phòng vệ sinh, nhìn thấy trên cơ thể mình có vết tích hắn lưu lại, thậm chí trên tay vẫn còn mùi của hắn. Cô đứng đối diện trước gương, sững sờ trong giây lát, không biết mình đang làm cái gì.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, đập vào mắt cô là cả căn phòng hỗn loạn, quần áo vứt lung tung trên giường, ga giường và chăn mỏng nhăn nhúm. Vì vừa rồi hai người lăn xuống giường nên mấy chiếc gối dựa, thậm chí điện thoại cũng bị văng xuống theo.
Con người này thật đáng sợ.
Đáng sợ nhất là, khi ở trước mặt hắn, cô quá dễ dàng bị khuất phục.
Nam Bắc đi đến nhấc điện thoai dưới sàn lên, gọi tới một dãy số rất dài.
Sau mấy lần chuyển đường dây, cô nghe thấy giọng Nam Hoài: “Bắc Bắc?”
Cô ừm một tiếng.
“Em ốm à?” Nam Hoài hỏi cô.
“Vâng, lúc chiều nghe kịch cùng ông Thẩm em mặc ít quá.” Giọng mũi của cô càng nặng nề hơn, nghe rõ là bị cúm, “Có lẽ em đã đoán được tại sao anh lại bỏ qua vụ làm ăn lần này.”
Nam Hoài cười vang: “Nhớ lời anh nói không? Em gái yêu quý của anh.”
Dĩ nhiên cô vẫn nhớ.
Lúc cô quay trở lại Uyển Đinh, Nam Hoài từng bảo, nơi đó là quê hương của cô. Từ hôm ấy, cô không cần phải sống những ngày tháng ngày đây mai đó, đi khắp nơi chạy trốn những cuộc ám sát đọ súng có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Từ hôm ấy, cô chỉ cần vui vẻ chọn một người mà mình vừa ý, sống cuộc sống đơn giản, đầy đủ, hạnh phúc, hay có thể là cuộc sống đấu đá hỗn loạn, chẳng cần kiêng dè ai.
“Chúng ta luôn hợp tác với lực lượng vũ trang phản chính phủ Myanmar, còn CIA bao nhiêu năm nay cũng luôn xúi giục các tổ chức phi chính phủ ở Đông Nam Á và Trung Đông.” Cô từ từ nhớ lại những chuyện này, “CIA khá tự tin bởi họ đã lật đổ chính quyền Iran, Guatemala và Chile, có thể họ sẽ lại diễn tập thêm lần nữa với Myanmar. Vậy nên, anh trai yêu quý của em, chúng ta vẫn chưa kết thúc sự hợp tác với CIA, phải không? Vì thế anh mới không đồng ý tham gia vụ buôn bán trên con tàu du lịch này.”
“Sự việc vẫn chưa phức tạp đến vậy.” Nam Hoài không phản bác, cũng không thừa nhận: “Chúng ta sẽ không làm bạn lâu dài với bất cứ ai, càng không có kẻ địch lâu dài. Tuy nhiên, nếu có khả năng, trong mười năm tới đây, anh hi vọng CIA không trở thành kẻ địch của ta.”
“Em hiểu.” Cô trầm giọng nói.
Đây cũng là nguyên nhân bốn năm trước sau khi từ Bỉ về nước, cô chưa từng bước ra ngoài địa bàn của gia tộc.
Hồi đó, Nam Hoài đang hợp tác với CIA, thanh trừ tổ chức phi chính phủ ở khu tam giác vàng[7]. Hợp tác song phương hết sức thân thiết, nhưng không ai biết rằng, đằng sau việc hợp tác đó có bao nhiêu thế lực đang nhăm nhe xơi tái gia tộc cô, bao gồm cả đồng minh CIA cũng có khả năng trở thành kẻ địch bất cứ lúc nào.
[7] Tam giác vàng: Là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.
Còn cô là điểm yếu duy nhất của Nam Hoài.
Bởi vậy cô hạn chế tiếp xúc, cố gắng chỉ hoạt động nội trong phạm vi mà Nam Hoài có thể khống chế.
Vụ làm ăn Nam Hoài nắm giữ trong tay, cô chỉ biết bảy, tám phần, ban đầu cũng chỉ dám đoán thử, nhưng câu trả lời của Nam Hoài lúc này khiến suy đoán của cô càng thêm xác thực: Ở góc độ nào đó mà nói, đồng minh của Nam Hoài, vừa hay có thể là kẻ địch của Trình Mục Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận