Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 12: Nam Hoài họ Nam
Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng.
Cô nhớ mang máng giấc mơ tối qua, chỉ cảm giác nó thật ấm áp. Cô chưa từng nhìn thấy Trình Mục Dương hồi nhỏ, những khung cảnh trong mơ kia đều bắt nguồn từ lời miêu tả của hai người dì trong nhà hắn kể khi cô còn ở hồ Thiên Đảo mà thôi.
Mười mấy ngày tiếp theo, cô vẫn bị trói trên giường như cũ. Đỗ đưa đến một cô bé Philippin khoảng bảy tám tuổi, lúc hắn không ở trong phòng, cô bé kia sẽ ở đây canh giữ cô không chớp mắt. Đến khi Đỗ về, hắn sẽ còng tay cô lại, nhốt trong phòng vệ sinh, và vẫn bảo cô bé kia trông chừng cô.
Chỉ có điều, lúc này trong tay cô bé ấy đang cầm một khẩu súng.
Nam Bắc từng thử dò xét, cô bé hoàn toàn không hiểu tiếng Anh. Tư thế cầm súng rất gượng gạo, chắc mới được Đỗ dạy cho.
Tối ngày thứ mười bốn, khi Đỗ trở về, trên người đầy thương tích.
Hắn bảo cô bé kia giúp mình băng bó, việc đầu tiên cô bé làm chính là chìa tay ra đòi hắn thù lao.
Đỗ mắng chửi vài câu bằng tiếng Philippin, lấy ra một thứ từ trong túi áo, quẳng lên mặt bàn, bên trong có mấy tờ giấy bạc, hắn vứt một tờ cho cô bé, cuối cùng cô bé mới chịu băng bó giúp hắn.
Nam Bắc bị buộc khăn kín miệng, thờ ơ trước tất cả những chuyện này.
Đỗ bỗng nhiên không còn im lặng như thường ngày, hắn gỡ khăn bịt miệng xuống, kề súng lên trán cô: “Trong mơ tôi cũng muốn giết chết cô.”
Hắn nói bằng tiếng Trung.
Ngữ điệu không được chuẩn xác lắm, nhưng hắn đay nghiến từng chữ một.
Nam Bắc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tôi cũng vậy.”
Cô vốn đã mảnh mai, mười mấy ngày nay bị hành hạ, gương mặt càng nhỏ lại, khóe mắt hơi hất lên, trong con ngươi đen láy phản chiếu họng súng gần kề gang tấc. Cô có đôi mắt cực kỳ giống Nam Hoài, chỉ là sát khí kém phần anh, độ sáng nhiều hơn chút.
Trước ánh mắt của cô, Đỗ có một khoảnh khắc không dám khẳng định, rằng liệu thật sự có thể dùng tính mạng của cô gái này đổi lấy vợ và con gái mình hay không?
Hắn bị ánh mắt của cô làm cho tức giận.
Hắn dùng sức ép cô lên vách tường, cúi cả người xuống, nguyền rủa tàn ác bên tai cô.
“Cô có biết bao nhiêu người truy sát tôi không? Người của CIA, người của anh trai cô, người của Nga. Cứ như tôi mới là trùm buôn vũ khí, trùm buôn ma túy, tội ác tày trời, đáng bị đày xuống địa ngục vậy! Cô, chính cô là kẻ khi sinh ra đã phải xuống quách địa ngục cho rồi, sao cô dám sống đến tận bây giờ hả?”
Nam Bắc bị choáng vì va đập mạnh, bỗng cảm giác buồn nôn.
Huyệt thái dương đau nhức vì bị súng đè mạnh, tay chân đều đang bị trói, cô hoàn toàn không còn sức quan tâm chuyện gì cả.
Nhưng lời Đỗ nói như thể một câu chuyện tiếu lâm, làm cô phải cười khẩy: “Ai phải xuống địa ngục? Thế giới rộng lớn nhường này, có quốc gia nào không có đặc công của các người? Các người đang làm những gì đây? Định bắt người dân của mỗi quốc gia làm trâu làm ngựa cho người Mỹ à? Iran, Guatemala, còn cả Chi Lê, đất nước nào cũng vừa mới bắt đầu thịnh vượng, nhân dân vừa mới bắt đầu yên ổn, thì bị các người xúi giục kích động phản chính phủ!”
Cô nghe tin tức từ bên ngoài, thương xót thay cho những dân tộc này.
“Ở đây cũng vậy, tổng tuyển cử Philippin có ích lợi gì? Ngay đến việc họ bầu cử tổng thống mà các người cũng phải ‘giúp đỡ’. Tôi nói cho anh biết, CIA không phải Thượng Đế, anh cũng không phải sống để cứu vớt nhân loại, ‘giấc mơ Mỹ’(1) của các anh đã dẫn đến chiến tranh và nội chiến cho bao nhiêu quốc gia? Chúng tôi cũng vậy thôi, tay nhuốm máu tươi, chẳng ai cao quý hơn ai đâu.”
(1) Giấc mơ Mỹ (The American Dream): Là khái niệm lần đầu tiên được sử dụng bởi James Truslow Adams trong cuốn sách The Epic of America của ông viết năm 1931. Giấc mơ Mỹ là “giấc mơ về một mảnh đất trong đó cuộc sống nên tốt hơn, giàu có hơn và đầy đủ hơn với tất cả mọi người, với cơ hội ỗi người tùy theo khả năng hoặc thành tích.
Cô liếc nhìn hắn.
Có vẻ, cô mạnh mẽ hơn hắn một chút.
Dù là gia tộc nào đi chăng nữa, khởi nguồn đầu tiên của họ đều vì muốn bảo vệ cho người dân ở vùng đất của mình. Xưa nay họ không tồn tại để xâm chiếm đất đai hay chiếm đoạt nguồn tài nguyên của người khác.
Nghe cô nói, Đỗ không còn lời nào biện bạch.
Hắn tóm chặt cổ Nam Bắc, chỉ cần một tay cũng có thể lấy mạng cô.
Song, vẻ mặt cô hết sức thản nhiên, hình như biết rõ hắn không dám xuống tay.
Cuối cùng, hắn căm hận cười vang.
“Cô sùng Phật?”
Nam Bắc bị chặn cổ họng, hít thở khó khăn, càng khó mở miệng trả lời.
“Người tin vào Thượng Đế như chúng tôi đều từng nghe câu ‘Joy may end in grief’.” Hắn cúi thấp đầu, rít qua kẽ răng, sự thù hận đi kèm với chút vui thú, hắn giải thích cho cô nghe, “Ý nghĩa của câu này là: Niềm vui có thể kết thúc trong đau buồn. Tiểu thư Nam Bắc, tôi nghĩ, trong Phật giáo chắc cũng có câu tương tự nhỉ?”
Đỗ cười vài tiếng kỳ dị, Nam Bắc bỗng hơi hoảng sợ.
“Mấy ngày nay vì để nắm được bằng chứng uy hiếp Hội đồng bảo an Nga, tôi đang mạo hiểm tính mạng đi lấy một số tài liệu từ phía CIA, đó là vài đoạn video.” Giọng nói của Đỗ hưng phấn đến kỳ lạ, “Tôi nghĩ, cô và Trình Mục Dương trước kia chắc từng có một khoảng thời gian chung sống vô cùng hạnh phúc, bằng không hắn sẽ chẳng để tâm đến cô như vậy.”
Đôi mắt Nam Bắc đột nhiên trợn trừng, vội quay đầu qua, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn nhắc đến Trình Mục Dương.
Lại nói một cách khó hiểu “Niềm vui có thể kết thúc trong đau buồn”, thêm cả điệu cười hưng phấn và thỏa mãn của kẻ đã được báo thù rửa hận, mỗi một chi tiết đều khiến cô sợ rợn tóc gáy. Hắn nói Trình Mục Dương “để tâm” mình ư, tại sao?
Đỗ lại cười thành tiếng, lấy di động từ trong túi áo đưa cho cô.
Trong đó đang phát một đoạn video.
Cảnh tượng hết sức đẫm máu, khoảnh khắc Nam Bắc nhìn thấy chúng, cô liền sững người.
Cô không biết đây là đâu, không biết người bị giết là kẻ nào, nhưng cô nhận ra người đang bước đi chao đảo, cúi thấp người, nắm chặt dao găm kia.
Đâu đâu cũng là máu tươi.
Cô xem mà chợt muốn nôn khan.
Tim cô đập rất nhanh, vô số suy đoán lướt qua trong đầu, cô không kịp bắt lấy điều gì, mọi thứ rối như tơ vò. Đỗ lên tiếng phối hợp hết sức với đoạn băng, cứ như sợ cô xem không hiểu, phải nhỏ tiếng giải thích: “Hôm đó, lúc cô thân mật với tôi trong phòng thẩm vấn, Trình Mục Dương đang ở ngay bên kia bức tường, cô và hắn chỉ cách nhau một tấm kính, tiếc rằng cô không nhìn thấy hắn, còn hắn lại nhìn rất rõ cô.”
Trời đất quay cuồng trước mắt Nam Bắc.

Từng chữ mà Đỗ nói đều giáng thẳng tận đáy lòng cô, găm xuống nơi sâu thẳm nhất.
“Đúng là tên điên. Cô đoán xem, hắn bỗng dưng phát rồ là vì cô phản bội hắn, hay là vì hai chúng ta thân mật? Hay là, vì cô và hắn cách nhau một lớp kính, hắn lại không thể bảo vệ được cô nên mất hết lý trí?”
Cô nhìn Đỗ, chỉ nhìn không thôi, nhưng nước mắt lập tức trào ra chẳng hề báo trước.
Cô biết, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ mình. Bao tháng ngày bên nhau, bắt đầu từ khi ở Bỉ, họ đã có quá nhiều những khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người. Chỉ có người này mới hiểu rõ cảm nhận của người kia.
Đỗ nâng cằm cô lên bằng súng, nhìn cô hai mắt ngấn lệ vì nôn khan, “Nếu hắn không tàn sát hàng loạt như vậy, chúng tôi sẽ không chết nhiều đến thế, còn tôi, cũng sẽ không hạ lệnh kích hoạt bom thủ tiêu hắn. ‘Bùm’ một tiếng, trùm vũ khí của chúng ta đã không còn nữa rồi.”
Đồng tử của Bắc Nam đột nhiên co lại.
“Không còn, cũng có nghĩa là chết ấy mà, chết không còn mảnh xác.”
Đỗ vẫn tiếp tục nói.
Nhưng Nam Bắc chẳng nghe thấy gì nữa.
Trình Mục Dương chết rồi ư?
Chết không còn mảnh xác.
Nghe giống hệt như một giấc mộng.
Từ khi hai người gặp lại, ánh mắt của hắn chưa khi nào rời khỏi cô.
Hắn nói: “Bắc Bắc, trí nhớ của anh lúc nào cũng tốt, ở đây luôn nhớ về em.”
Hắn nói: “Sau khi chuyến này kết thúc, em về Moscow cùng anh nhé, được không?”
Hắn nói: “Anh rất ít khi nổ súng, ban nãy vì anh sợ em bị nguy hiểm…”
Hắn nói: “Đối với anh, xưa nay em chưa bao giờ là Nam Bắc của Uyển Đinh. Anh chỉ quen Nam Bắc khi nãy nợ tiền đánh bạc của mình thôi…”
Hắn nói: “Đáng lẽ anh có thể làm người tốt, tiếc rằng người mê hoặc anh lại là em.”

Trong bóng tối, giọng nói của hắn tựa như hạt cát mịn trên bãi biển giữa đêm khuya, tuy lạnh giá nhưng khiến người ta thoải mái dễ chịu. Có lúc giọng nói thật xa vời, đôi khi lại ngay gần bên. Chỉ tiếc rằng cô không mở to mắt nên chẳng thể nhìn thấy hắn.
Ban đầu vốn dĩ là kế hoạch hoàn mỹ không một khe hở, nhưng sự xuất hiện của cô đã trở thành điều bất ngờ thứ nhất, rồi sau đó là những pha nguy hiểm liên tiếp dồn dập đuổi theo. Có lẽ ban đầu là cô bị hắn làm liên lụy, bị cuốn vào cuộc đấu giữa CIA và Moscow này, nhưng kết cục của câu chuyện lại là: Cô trở thành điều bất ngờ lớn nhất trong cả cuộc đấu, cô đã hại chết Trình Mục Dương.
Nam Bắc hôn mê một ngày một đêm, chỗ cô bị trói dần dần nổi mẩn đỏ.
Ban đầu Đỗ không chú ý lắm, thậm chí còn vui là đằng khác, nhưng buổi đêm nhìn thấy cô không ngừng chảy nước mắt, thân nhiệt nóng ran đến ghê người, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên. Điều kiện của Nam Hoài chỉ có một, chính là phải đưa Nam Bắc trở về nguyên vẹn, một sợi tóc cũng không được thiếu, có vậy thì vợ và con gái Đỗ mới có thể đến Trung Quốc thuận lợi.
Hắn bực bội vỗ gọi cô bé kia tỉnh dậy, bảo nó đi tìm bác sĩ.
Người đến đây là một bác sĩ bản địa.
Hơn nữa còn là người già nua mù lòa.
Đỗ nhìn thấy ông ấy hành động bất tiện, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn cảnh giác cầm súng, đề phòng xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu. Bác sĩ già kia xem ra là người gốc Hoa, sau khi bắt mạch cho Nam Bắc, nói bằng tiếng Trung hết sức gượng gạo: “Vợ của anh đã mang thai.”
Đỗ sững người, đột nhiên cười vang.
Hay quá rồi.
Nam Bắc mang thai, đủ để khiến Nam Hoài đẩy nhanh tiến độ thỏa hiệp.
Suốt bao ngày nay, vì hắn đồng thời bị truy sát từ nhiều phía nên Nam Hoài không mấy sốt sắng. Đỗ đã hợp tác cùng Nam Hoài mấy năm nay, hắn quá rõ bản tính hẹp hòi ích kỉ của anh ta, nếu tổn hại tám thì phải đòi lại gấp mười lần. Hắn từng nghe một lời đồn, Nam Hoài đã mất mười lăm năm, một thân một mình đưa tất cả những kẻ liên quan đến vụ tử vong của cha mẹ mình hồi đó… vào chỗ chết.
Đó là kẻ mà không ai muốn trở thành địch thủ.
Bác sĩ già nhanh chóng kê đơn thuốc điều hòa, cố hắng hết sức tránh ảnh hưởng đến thai nhi, giúp sức khỏe cô nhanh biến chuyển.
Nam Bắc là quân bài lớn nhất của Đỗ, mặc dù hắn hận cô đến tận xương tủy, nhưng cũng không thể để cô xảy ra chuyện, nên chăm chú lắng nghe làm theo đơn thuốc của bác sĩ cho cô uống. Đêm khuya hai hôm sau, Nam Bắc cuối cùng đã hồi phục chút ý thức.
“Tỉnh rồi?” Đỗ đi đến, cúi người nhìn cô.
Lông mi Nam Bắc khẽ động đậy, cô từ từ mở mắt. Đôi mắt sưng lên, đau nhói như kim châm, tầm nhìn mơ hồ.
Hôn mê suốt nhiều ngày khiến ý thức của cô bị nghiền thành mảnh vụn, không thể phân biệt rõ ràng tình hình hiện tại.
“Vợ anh tỉnh rồi à?” Bác sĩ già cười, “Tỉnh rồi thì tốt, nên vận động một chút, nếu không sẽ không tốt cho thai nhi.”
Trên chuyến tàu quốc tế Bắc Kinh – Moscow, có một toa khách vô cùng đặc biệt.
Trong toa có bốn phòng riêng lẽ, ông chủ ở một phòng, ba phòng còn lại có bác sĩ và cả người mang súng. Tại Trung Quốc và Nga, tàng trữ súng là việc phi pháp, tiếc rằng điều đó hoàn toàn không có nghĩa lý gì với ông chủ của toa khách này.
Tại phòng của ông chủ chẳng có y tá, chỉ có hai bác sĩ và hai người đàn ông.
Một người đang ngồi cạnh giường mơ ngủ là Kyle. Người còn lại nằm trên giường, vừa mới thoát khỏi đầm lầy chết chóc.
Sau mấy lần cấp cứu, người đó đã có thể tự thở một cách yếu ớt.
Suốt hành trình kéo dài sáu ngày sáu đêm hao mòn tinh thần và thể lực, ngay đến hai bác sĩ cũng mệt lã người, nhưng không dám lơ là người đàn ông này.
Ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa kính, rọi lên mặt đất, đoàn tàu đang đi qua lục địa Siberia, khoảng cách hàng nghìn dặm giữa những ga tàu chỉ có rừng rậm và thảo nguyên bạt ngàn. Song hắn chẳng thể nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp này.
Chẳng ai biết được khung cảnh trong giấc mơ của hắn là gì ngoại trừ bản thân hắn.
Hắn sống trên cõi đời này hai mươi chín năm, nơi từng đi qua nhiều vô số. Từ những chiến trường cục bộ lửa đạn bom rơi, đến những hội nghị bàn tròn chính trị thận trọng từng bước. Quá nhiều người sợ hắn, hận hắn, cũng có quá nhiều người cam tâm tình nguyện phục tùng hắn, thậm chí, có quá nhiều phụ nữ từng yêu hắn sâu đậm. Song, những nơi đó đối với hắn mà nói, đều chỉ là một cột mốc trên bản đồ mà thôi.
Còn thứ thật sự lưu lại ký ức trong hắn, chỉ có cuộc sống tại Thượng Hải thời thơ ấu, vài năm ở Bỉ, và chuyến du lịch Đông Nam Á năm mười bốn tuổi. Trạm cuối cùng của chuyến du lịch lần đó chính là Uyển Đinh, việc này do hắn tự ý quyết định.

Hắn cực kỳ muốn đến thăm Myanmar – quốc gia người người thờ Phật, và Uyển Đinh là con đường sang đó tiện nhất.
Uyển Đinh nằm ở biên giới phía Tây Nam, đi qua một cây cầu, chính là nơi mà hắn muốn đến – một nơi có sông có núi, có rừng mưa nhiệt đới, có cửa khẩu biên giới quốc gia nhỏ nhất, người Đông Nam Á rất nhiều. Chàng thiếu niên là hắn rất hào hứng với chuyện này, nhưng hắn không thể ngờ nơi đó có thành phố ngầm của những băng nhóm xã hội đen lớn nhất Đông Nam Á, và còn cả những con bạc bất chấp tính mạng.
Trong khách sạn, giữa đêm khuya, hắn bị kẻ nào đó đột nhiên bịt thuốc mê, bắt cóc đem ra ngoài.
Đó là vì có một tên mafia bỗng trả giá cao để mua đứt mạng sống của hắn.
Tên lúc đó của hắn là Trình Mục.
Cái tên thiếu mất một chữ “Dương” là bởi hắn tách khỏi quan hệ với nhà họ Trình, tiếc rằng quan hệ huyết thống khó lòng xóa bỏ nên hắn đã bị liên lụy. Ông ngoại hắn xuất thân là nhà tư bản, chưa từng bước vào giới xã hội đen, năm xưa mẹ hắn gả cho cha hắn, sau khi ly hôn bèn đưa hắn trở về Thượng Hải, dĩ nhiên cũng không dính dáng quá nhiều đến thế giới ngầm.
Thậm chí sau khi cha hắn mất, ông Trình sai người đưa đến gia phả nhà họ Trình, mẹ hắn mới biết gia tộc của cha hắn kinh doanh những gì.
Bởi vậy, quả thực không ai có thể ngờ đến việc hắn bị bắt cóc.
Chuyện bất ngờ này đã hại chết tất cả những người đi theo hắn ngày hôm đó. Những người ấy cả đời này chưa từng trông thấy đọ súng, xã hội đen hay tội phạm liều chết thực sự. Chỉ có một cô bé dân tộc Mèo cũng bị bắt dẫn theo hắn bỏ trốn, hai người chạy vào rừng rậm giữa đêm tối, dưới chân đâu đâu cũng là thực vật hoang dã, khắp nơi vang lên những âm thanh rợn người, thêm vào đó là mấy gã phát hiện ra họ liền đuổi theo phía này.
Cô bé dân tộc Mèo vô cùng sợ hãi, cuối cùng đã bỏ lại hắn, trèo lên cây đại thụ ấy mét.
Chỉ còn hắn nằm bò trong bụi cỏ, siết chặt nắm đấm, lắng nghe âm thanh đang tới gần.
Hắn bắt đầu niệm kinh Phật. Nếu Phật Tổ chịu dang tay cứu giúp, hắn nguyện cạo trọc đầu xuất gia đi tu, từng bài kinh Phật không ngừng hiện lên trong tâm trí, nhịp tim hắn càng ngày càng chậm, nỗi sợ hãi bao trùm khiến hắn không thể nhớ nổi câu tiếp theo là gì.
Tiếng thở gấp, tiếng phỉ nhổ, và cả tiếng chửi rủa, vô số tia sáng chiếu rọi, cô bé ở trên cao kia bị lộ dấu vết, trước những ánh đèn giao nhau, cô bé bị mấy người đàn ông nổ súng bắn chết. Xác cô bé từ trên cao rơi xuống, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, ấm nóng kết dính, bắn cả vào mắt trái hắn.
Hắn không dám lau đi, cũng không dám động đậy, mắt đau nhức dữ dội, tầm nhìn bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
Hắn không dám niệm Phật nữa, bắt đầu học theo các dì trong nhà cầu khấn Thượng Đế. Nếu trên đời thật sự có Thượng Đế, Ngài đồng ý dang tay cứu giúp hắn, hắn cam tâm tình nguyện trở thành con chiên ngoan đạo.
Chẳng có thứ ánh sáng trong truyền thuyết, cũng chẳng có sự cứu giúp trong tưởng tượng.
Chỉ có nhịp tim càng lúc càng dữ dội vì sợ hãi, cùng tiếng cười đùa đe dọa của những gã đàn ông kia. Bọn chúng dọa hắn hãy lập tức xuất hiện, bằng không sẽ rút gân lột da hắn, bán cho những dòng họ khát máu thích ăn thịt người kia.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bất chợt tiếng súng vang lên, khoảnh khắc có người ngã xuống, nơi đó liền trở thành một cuộc đọ súng. Vô số đầu đạn xuyên qua rừng thẳm, mùi thuốc súng, mùi máu tanh nồng nặc, tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả khiến hắn không chịu nổi, buộc phải động đậy. Nhưng chỉ một chút cử động đó thôi, ngay phía trước đã có một người đàn ông nhìn về phía này, gã đã tìm được hắn.
Trước mắt hắn, miệng của người đàn ông đó mấp máy yếu ớt, không nói nổi nửa chữ đã chết ngay tại chỗ.
“Anh, bên đó có người?” Bỗng có giọng con gái vang lên.
“Người? Không phải chết hết rồi sao?”
Tuy chàng trai nói vậy, nhưng vẫn cẩn thận xem xét.
Anh ta đang cầm tiểu liên trong tay, không ngừng dùng mũi súng chọc thử khắp nơi.
“Suỵt.” Cô bé bỗng giữ chặt anh ta, chỉ vào chiếc nơ nhỏ trên mặt đất, “Đừng tìm nữa, tìm thấy rồi anh sẽ lại phải giết người diệt khẩu mất.”
Chàng trai ôm lấy vai cô bé: “Bắc Bắc của anh mềm lòng rồi sao?”
Cô bé ừm một tiếng, ngồi xổm xuống, quan sát bé gái đã chết ban nãy: “Người A Bố Dung truy đuổi có lẽ là mấy đứa trẻ, một người chết đã thê thảm lắm rồi, số còn lại anh cứ để chúng trốn thoát đi.”
Hắn không biết liệu cô có nhìn thấy mình chăng.
Nhưng hắn đã nhìn thấy cô.
Gương mặt cô nhỏ nhắn, khóe mắt hơi hất lên, hai con ngươi đen lay láy.
Đó là cô bé xinh đẹp nhất mà hắn từng trông thấy.
Philippin. Khu đèn đỏ của Manila.
Nam Bắc dần lấy lại ý thức, cô vẫn còn quá yếu, không nói được câu hoàn chỉnh, nhưng vẫn muốn vuốt ve bụng mình theo bản năng. Tiếc rằng Đỗ hết sức thận trọng, ngay khi đang bệnh nặng thế này hắn vẫn trói tay chân cô.
Song hắn đã đổi từ dây thừng siết chặt da thịt thành dây vải mềm mại hơn.
Cô ý thức được mình chẳng thể thực hiện động tác đơn giản kia, liền nhắm chặt mắt không nói một lời.
Vị bác sĩ già mở to đôi mắt mù lòa, con ngươi màu xám hướng về phía cô, luôn nhắc nhở cô phải chú ý ăn uống hoạt động ra làm sao, dưỡng thai như thế nào.
Ông ta nói vô cùng bình thản, như thể không biết cô đang bị trói chân tay.
Đỗ sợ mọi người tiết lộ hành tung của hắn, sau khi bác sĩ đến, hắn cũng nhốt ông ta trong phòng, thỏa thuận khi nào hắn rời khỏi đây sẽ thả ông ta đi, đồng thời sẽ trả rất nhiều tiền. Còn về hiện trạng bị giam cầm của Nam Bắc, hắn chỉ nói cô có vấn đề về thần kinh nghiêm trọng, sợ cô làm bị thương đứa bé trong bụng.
“Mỹ muốn bán cho UAE bốn trăm quả bong phá hầm.” Đỗ đang xem thời sự quốc tế trên ti vi, “Mỹ sẽ nhanh chóng vượt qua lượng bán vũ khí của Moscow.” Hắn kiêu ngạo theo quán tính, “Rất nhanh.”
Nam Bắc vẫn không nói một lời.
Cô biết, con người này đã gần như phát điên rồi.
Còn cô muốn bảo vệ đứa con của Trình Mục Dương.
Nghĩ đến cái tên này, trái tim cô lại như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn tới nỗi cơ thể co quắp lại.
Bác sĩ già vội bắt mạch, dường như phát hiện ra sự khác thường của cô, bàn tay ông ta ngập ngừng đôi chút, bỗng nói với Đỗ: “Tiên sinh, vợ anh bị trói lâu quá nên cần phải xoa bóp tay chân, nếu không…” Đỗ vung tay, ngắt lời bác sĩ, bảo cô bé kia giữ cổ tay phải của Nam Bắc trên đầu giường, xong mới cởi dây vải trói hai tay và hai chân cho cô.
Đỗ cầm chắc súng trong tay, như thể đó là một phần cơ thể hắn.
Bác sĩ già nắm chặt một bàn tay của cô, bắt đầu xoa bóp chầm chậm, khơi thông huyết mạch.

Cô đã bị trói mười mấy ngày, ngay cả lúc vào phòng vệ sinh, hai chân cũng bị trói, còn súng chĩa vào đầu. Đây là lần đầu tiên hai chân được giải thoát, nhờ có bác sĩ xoa bóp, chân trái đã dần có khả năng hoạt động.
Rồi sau đó là chân phải, tay trái.
Cô nhắm mắt, cảm giác máu trong người bắt đầu từ từ thông suốt.
Chỉ có tay phải vẫn đang bị giữ ở đầu giường.
Đỗ đang mải xem tin tức, có thể nghe thấy loáng thoáng giọng người dẫn chương trình nói: “Mỹ và UAE đã tiến hành hợp tác giao lưu thực tế trên các lĩnh vực như lọc dầu, quân sự, hàng không, du lịch.” Đỗ đột nhiên tắt tivi, có phần cáu kỉnh, đập bàn nói: “Thế đã xong chưa?”
“Sắp rồi, sắp rồi.” Bác sĩ già trả lời.
Nam Bắc bỗng rên lên, hình như đau ở đâu đó.
Đỗ nhìn cô.
Cơ thể cô như lên cơn co giật, tay trái nắm chặt chân phải, vì miệng bị bịt kín nên cô không nói nên lời, nhưng có thể nhận ra cô rất đau đớn. Đỗ vốn dĩ đang bực bội, bị cô làm cho càng thêm căng thẳng. Hắn đứng dậy, đi qua đó nhìn cô: “Sao tự nhiên thành ra thế này? Rốt cuộc cô ấy có vấn đề gì? Liệu có bị sảy thai không?”
Mấy câu tiếp theo đều là hắn truy hỏi bác sĩ.
Hắn còn đang hỏi dở, bỗng nhiên cảm thấy da đầu đau nhói. Hắn bị Nam Bắc đột ngột túm tóc, đập mạnh xuống đầu gối cô. Trong khoảnh khắc choáng váng vì cơn đau, hắn định trốn về phía sau, nhưng lại bị bác sĩ già kia ôm chặt lấy thắt lưng.
Tất cả xảy ra quá chớp nhoáng.
Nam Bắc tóm lấy cổ hắn bằng hai chân, quăng hắn thật mạnh, đầu của Đỗ đập mạnh lên vách tường. Một tiếng kêu lớn vang lên, cô một tay cướp súng của Đỗ, dí vào huyệt thái dương hắn.
Trận chiến ngắn ngủi trong phòng làm cô bé kia sợ khiếp vía.
Cô bé nhận ra người trả tiền ình đã bị tóm, lập tức chạy về phía cửa, mở ra, nhưng bị cảnh tượng bên ngoài làm kinh hãi sững sờ. Bốn năm khẩu súng đang chĩa thẳng vào trán nó.
Trong ánh đèn đỏ sẫm, một người đàn ông cao lớn khom lưng cúi xuống.
“Sợ rồi à?” Anh ta nói bằng tiếng Philippin, hỏi cô bé bằng giọng vô cảm.
Cô bé ngay đến việc lắc đầu cũng không dám, người đàn ông này còn đáng sợ hơn cảnh tượng vừa rồi gấp trăm lần.
Đôi mắt đen u ám, tới nỗi dường như chẳng có ảnh phản chiếu trong đó.
Đây là một đôi mắt tràn ngập sát khí.
Nam Bắc thở hổn hển, bỏ súng xuống, chỗ này có quá nhiều súng đang chĩa vào đầu Đỗ, cô không cần phải tự mình ra tay. Nhưng nhìn thấy người đứng ngoài cửa kia, lồng ngực cô liền đau nhói. Cô bị hành hạ suốt mười mấy ngày, lại vừa phục hồi sức khỏe, còn cả Trình Mục Dương, rồi cả đứa con, vừa nãy cô thật sự đã dốc hết sức lực còn sót lại.
Trước khi bác sĩ kia ngầm ra hiệu cho cô, thậm chí cô còn không biết mình có cơ hội hành động này.
Người đàn ông đó tiến lại gần cô, Nam Bắc cạn kiệt sức lực, giơ một tay về phía anh. Người đàn ông vươn tay nắm chặt lấy cô, đằng sau có người lấy chìa khóa từ trên người Đỗ mở còng tay cho Nam Bắc.
Nam Hoài không nỡ nhìn kĩ bộ dạng hiện tại của em gái, trầm giọng nói: “Anh trấn thủ ở ngoài mười mấy ngày, sợ làm bị thương đến em nên không dám xông thẳng vào.”
Cô rúc vào lòng Nam Hoài hệt như lúc còn nhỏ, im lặng không nói gì.
Nam Bắc không khóc lóc, cũng không nhúc nhích. Cô đã chẳng còn nghe thấy hay nhìn thấy bất cứ thứ gì, giờ đây chỉ có vòng tay của Nam Hoài mới là nơi an toàn nhất.
Có một cái tên bị cô đè nén tận đáy lòng. Cô không dám nghĩ đến những gì liên quan tới ba chữ “Trình Mục Dương” nữa.
Nam Hoài bế cả người cô từ trên giường dậy, nói với mấy người đàn ông phía sau: “Từ giờ trở đi, Nam Bắc đã chết rồi, nhà họ Nam phải tổ chức tang lễ thật long trọng. Trong vòng mười năm, tôi không muốn nhìn thấy người của CIA xuất hiện tại Đông Nam Á.” Hắn liếc nhìn Nam Bắc trong lòng, “Bảo với họ, từng chữ tôi nói ra không phải lời nói đùa.”
Anh không cho phép lại có người ngoài biết được tung tích của Nam Bắc.
Càng không cho phép lại có kẻ nào đó có cơ hội đe dọa đến sự an nguy của cô.
Hạ tuần tháng Mười một. Moscow.
Tại đất nước này, nền kinh tế do xã hội đen khống chế chiếm 20%, thậm chí là 30% tổng giá trị kinh tế toàn quốc. Đương nhiên ở thành phố lớn nhất Châu Âu này luôn có nơi dành riêng cho những thế lực nào đó.
Ví dụ như một trang viên tách biệt nằm gần một khu rừng.
Bởi vì chủ nhân đang bị thương, người trong trang viên đều giữ gìn sự im lặng cần có, khước từ thăm nom.
Xe của Kachiusa chạy đến trước cổng lớn liền bị chặn lại, ngay cả gương mặt quen thuộc tới nỗi không thể quen thuộc hơn này giờ đây cũng bị khước từ ngay ngoài cổng.
Cô gọi điện thẳng đến chỗ quản gia của trang viên. Giọng nói của quản gia vẫn lịch sự nhưng kèm theo sự áy náy: “Xin lỗi, tiểu thư Kachiusa, chủ nhân vẫn đang nghỉ ngơi.” Kachiusa tựa người lên cửa xe, nhìn về phía trang viên, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh sao?”
“Tối qua đã tỉnh rồi, nhưng thoắt một cái đã ngủ mất.”
Kachiusa im lặng không nói.
Rốt cuộc vết thương trầm trọng như thế nào mà khiến hắn hàng tháng trời ẩn náu trong nhà? Cô không có quyền thăm bệnh, lần nào cũng đứng ngoài cổng sắt xa tít nhìn về phía hắn. Lần này cũng vậy.
Vì Trình Mục Dương đang nằm trong hồ sơ phạm tội của CIA, hắn đã bị phát lệnh truy nã toàn cầu vì tội phát động chiến tranh và tội tấn công khủng bố. Nếu trước kia hoạt động ám sát ngầm của CIA nhằm vào hắn, thì hiện tại là cả một quốc gia khởi tố với cá nhân hắn. Còn về cuộc tàn sát hàng loạt CIA kia cứ như chưa từng xảy ra.
Tội phạm tấn công khủng bố và phát động chiến tranh chính là kẻ thù chung của nhân loại.
Để bịt miệng dư luận quốc tế, cái chết của Trình Mục Dương nhất định phải là sự thật, bằng không khi Mỹ công khai yêu cầu Nga dẫn độ Trình Mục Dương đến Mỹ xét xử, chắn chắn sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho nhà họ Trình.
Bởi vậy, Moscow hiện tại chỉ có Cолнце.
Trong phòng, Trình Mục Dương tựa lên ghế dựa, bốn bác sĩ vây quanh hắn. Ở đây có mấy người gồm cả nam cả nữ đang đứng hoặc ngồi, chờ hắn thay thuốc. Mọi người đều không lên tiếng, chỉ có âm thanh của máy móc khẽ vang lên.
“Khu chợ người Hoa lớn nhất Moscow nhận được thông báo đình chỉ kinh doanh.” Oman khẽ nói, “Rất nhiều thương nhân người Hoa muốn chúng ta ra mặt. Còn nữa, gần đây việc có tổ chức lên kế hoạch bắt chẹt người Hoa liên tiếp xuất hiện, Đảng Đầu Trọc cũng thu nạp một lượng lớn thanh niên, số học sinh ở Moscow bị mất tích đã là mười mấy người.”
“Hễ là vụ án chết người đều bị cảnh sát kết án qua loa.” Chàng trai từng giúp Trình Mục Dương gỡ bom trên con tàu du lịch kia tiếp tục nói, “Bọn quan cướp ngày cũng cấu kết với chúng, chúng xem như Cолнце chết thật rồi chắc? Vừa mới mượn tay chúng ta loại bỏ gián điệp CIA tại Moscow và nhà máy hạt nhân nguyên tử xong, đã bắt đầu chĩa họng súng về phía chúng ta rồi?”
Oman bật cười: “Cảm ơn luật sư, ngài cứ bình tĩnh, gần trăm năm nay nhà họ Trình đều phải sống như vậy đó.”
Tạ Thanh nhún vai: “Tôi rất bình tĩnh.”
“Bình tĩnh thì tốt.” Oman nhếch miệng cười, “Đừng quên, chúng ta cũng là cướp.”
“Moscow đã vào cuối thu rồi. Người Trung Quốc rất xem trọng tết Âm Lịch, tôi hi vọng mỗi người Hoa sống tại đây đều có thể đón một năm mới an lành.” Trình Mục Dương nói rất chậm, những bác sĩ tư nhân kia đều khá hiểu chuyện, khi hắn lên tiếng trò chuyện, liền vội vàng lui khỏi phòng, “Nếu Moscow không thể quản lý chặt chẽ cơ quan cảnh sát của mình, tôi sẽ chẳng ngại ngần tặng miễn phí một số vũ khí cho tổ chức dân sự, ví dụ như Chechnya?”
Kẻ sống quanh năm tại Moscow lại dám uy hiếp người của giới chính khách hẳn chỉ có Trình Mục Dương.
“Chị sẽ nói với họ uyển chuyển một chút.” Oman thở dài: “Chứ nếu thật sự làm như em nói thì số tiền kiếm được năm nay coi như mất trắng rồi.”
Trình Mục Dương mỉm cười không nói gì.
Thể lực của hắn vẫn chưa hồi phục, còn cần phải theo dõi giám sát một thời gian dài nữa, cũng không thể nói chuyện nhiều.
Vết thương nặng như vậy mà duy trì được là kỳ tích. Còn đâu không ai dám chắc chắn điều gì.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, hắn bỗng nhìn sang Ninh Hạo im lặng nãy giờ: “Có tìm được tài liệu về vụ nổ ngày hôm đó trong kho dữ liệu của CIA không?” Ninh Hạo do dự, nói với hắn: “Cолнце, tôi chỉ nhìn thấy cảnh anh giết người, còn lại không có gì cả. Mối quan hệ giữa CIA và nhà họ Nam có lẽ vô cùng hữu hảo nên họ đã chủ động xóa bỏ chứng cứ cho nhà họ Nam.”
Hồi trước Trình Mục Dương nhảy xuống biển ở Philippin, Ninh Hạo còn dám trêu đùa ông chủ này ôm phụ nữ bỏ trốn, lãng mạn phải biết. Nhưng từ sau khi Trình Mục Dương tỉnh lại lần này, bắt đầu điều tra vị đại tiểu thư đã qua đời của nhà họ Nam, Ninh Hạo không dám nói đùa gì nữa. Trình Mục Dương đã thay đổi, đến mức khiến người ta không dám đến gần.
Trình Mục Dương gật đầu.
Mọi người đều biết chắc hắn mệt rồi, khi đám đông rời khỏi phòng, hắn chợt nói với người lui ra sau cùng: “Tạ Thanh, đưa tôi một quyển sách.”
“Cái gì?” Tạ Thanh tưởng mình nghe nhầm.
“Một quyển sách, sách gì cũng được.” Giọng hắn hơi trầm xuống.
Tạ Thanh không dám hỏi thêm, lấy ra một quyển từ trên giá sách kín bức tường, đặt lên chiếc bàn gỗ mây cạnh tay hắn. Khoảnh khắc cửa đóng lại, Tạ Thanh nhìn thấy Trình Mục Dương chỉ yên lặng mở quyển sách ra, úp lên mặt mình, tiếp tục tựa vào ghế nghỉ ngơi. Hắn chẳng hề nhúc nhích, hình như đã ngủ thiếp đi rồi.
Khắp căn phòng, chỉ có âm thanh từ máy giám sát vang lên một cách có quy luật.
Bóng tối bao trùm nhờ một quyển sách.
Hoàn toàn cách biệt thị giác của Trình Mục Dương với bên ngoài.
Tết Âm Lịch. Nước Bỉ.
Tại pháo đài thuộc Đông Bắc Bộ, xây dựng từ thế kỉ Mười tám. Nơi đây từng là nơi ở của một gia đình quý tộc, nhưng vì gia tộc lụi bại, sau khi nam chủ nhân qua đời, mọi người đều chuyển tới thủ đô Brussels.
Còn pháo đài này được một người Anh ít tiếng tăm mua lại rồi tiến hành tu sửa.
Tòa tháp của pháo đài có thể trực tiếp nối liền với sân thượng khép kín.
Nam Bắc ngồi trên ghế sofa dài ở sân thượng, ngắm nhìn người người náo nhiệt bên ngoài cửa kính.
Chân của cô hơi sưng phù, theo lời các nhân viên hộ sinh được mời đến từ Trung Quốc kia, nếu chân sưng phù nặng, rất có thể sẽ sinh con gái. Cô không cho người khác nói với mình về giới tính của đứa bé, chỉ muốn để mình có chút mong ngóng trong mấy tháng chờ sinh.
Mười hai giờ đêm, có cuộc điện thoại gọi đến rất đúng giờ.
Sân thượng chỉ có mình cô, cô trực tiếp kết nối camera.
“Bắc Bắc, chúc mừng năm mới.” Thẩm Gia Minh vui vẻ, “Ý anh là, chúc em năm mới Âm Lịch vui vẻ.”
“Ừ, em biết rồi.” Cô ôm chăn len dày nặng.
“Con trai cưng của anh thế nào rồi?”
“Không biết nữa.” Nam Bắc thờ ơ nói, “Con trai anh ở trong bụng ai thì anh hỏi người ấy chứ?”
“Bắc Bắc, đứa bé sinh ra cũng cần có cha.”
Cô không thích thảo luận vấn đề này với người khác.
Nhưng có người đi lên từ cầu thang tòa tháp đã thay cô trả lời câu hỏi này: “Sau khi đứa bé ra đời, nó sẽ gọi tôi là cha.” Nam Hoài đi đến, đem cho cô một cốc nước táo, “Như vậy nó sẽ nhận ra mình có đủ cha đủ mẹ, không bị ám ảnh tâm lý. Sau này, tất cả gia sản của nhà họ Nam đều là của nó, cũng sẽ không có ai dám uy hiếp con trai tôi.”
Thẩm Gia Minh im bặt.
Đối với một ông anh trai bị mắc chứng hoang tưởng, bất kỳ ai cũng đều là người ngoài. Chắc trên đời này, người có thể thản nhiên nói ra câu như vậy chỉ có mình Nam Hoài.
Nếu không phải một tháng vừa rồi, chứng trầm cảm trước khi sinh của Nam Bắc đã nghiêm trọng tới nỗi đe dọa tính mạng cô, thì Thẩm Gia Minh sẽ không có cơ hội biết được cô vẫn còn sống. Lúc Thẩm Gia Minh vượt đường xa dặm trường tới bên Nam Bắc, giây phút cánh cửa bật mở, anh chợt thấy sợ hãi, sợ rằng đây không phải sự thật.
Nam Hoài lập tức ngắt điện thoại, bắt đầu nghiêm túc bàn bạc với Nam Bắc: “Bác sĩ nói, bắt đầu từ tháng sau Bảo Bảo sẽ từ từ cử động, đầu quay xuống phía dưới cơ thể.”
“Đúng vậy, em sắp sinh rồi.” Nam Bắc chỉ vào bụng mình, “Nghe nói nếu đầu quay lên trên thì sẽ khó sinh. Thời cổ đại, những ca khó sinh mà chết đa số đều do đầu quay lên trên.”
Nam Hoài nghiêm túc quan sát phần bụng nhô cao của cô bằng đôi mắt đen láy: “Nó sẽ không chóng mặt chứ? Bị đảo ngược đầu suốt hai tư tiếng ấy à?”
Cô nghĩ một lát, đúng là câu hỏi “sâu xa”. Cô chẳng biết trả lời thế nào, đành ôm chăn len, phì cười: “Anh trai tôi, sao anh không hỏi luôn tại sao Bảo Bảo chưa bị sặc nước.”
Nam Hoài cười: “Cái này thì anh rõ lắm, bởi vì Bảo Bảo không hô hấp bằng phổi.”
Anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chẳng việc gì có thể quan trọng hơn việc đứa bé này được bình an chào đời.
Bởi vì anh biết, Nam Bắc còn coi trọng đứa bé hơn cả mạng sống của chính mình.
Anh dẫn theo cô em gái này từ lúc mười tuổi, hồi đó cô biết nói rất trễ, đến ba tuổi mới bắt đầu chịu bày tỏ suy nghĩ của mình. Từ khi cô ba tuổi, cuộc đời anh bỗng trở nên đơn giản, chỉ có đúng hai từ: Báo Thù và Em Gái. Anh dùng mười lăm năm để hoàn thành vế thứ nhất, còn vế đằng sau, cứ tưởng rằng mình có thể làm tốt rồi.
Cho đến lúc anh nhận ra, sau khi Nam Bắc lên con tàu đánh bạc của nhà họ Châu Sinh, anh bắt đầu có dự cảm không lành.
Cuối cùng anh tìm thấy khi cô đang ở khu đèn đỏ của Manila, trong một căn phòng bẩn thỉu, bị giam cầm và giày vò suốt mười mấy ngày trời. Từ đó cô lại bắt đầu trở về dáng vẻ năm ba tuổi, không nói chuyện, không khóc, không cười. Mệt thì ngủ, đói thì đợi anh đút cơm.
Khi cô mang thai được sáu tháng đã bị mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Thậm chí cô bắt đầu bỏ qua sự tồn tại của bất kỳ người nào, bao gồm cả Nam Hoài.
Một đêm nào đó, cuối cùng anh đã bùng nổ một trận tranh cãi lớn nhất từ trước đến nay với cô: “Em đừng nghĩ rằng hắn đã cứu em! Nếu hắn không quay về giết chết người của CIA, thì em đã được CIA đưa về Uyển Đinh ngay lập tức rồi! Anh chưa từng gặp thằng đàn ông nào ngu xuẩn như hắn! Hắn quay về thì có ích gì chứ? Có thể giúp em được cái gì? Hắn chẳng làm được cái quái gì hết! Hắn chết là đáng đời, em biết chưa?”
Nam Bắc khi đó tựa lên ghế dựa nhìn Nam Hoài.
Anh còn nói rất nhiều câu khác nữa.
Nhưng Nam Bắc như thể không nghe hiểu bất cứ điều gì.
“Bắc Bắc.” Anh chợt thấy sợ hãi, nửa đứng nửa ngồi cạnh ghế dựa, “Hắn đã chết rồi, còn em, em phải sống cho tốt.”
Bàn tay Nam Hoài nắm chặt bàn tay cô.
Mãi lâu sau, Nam Bắc đã chịu mở miệng, giọng nói khàn khàn, cô lẩm bẩm: “Anh, nếu có người lấy em ra để uy hiếp anh, họ muốn bắt được anh, anh sẽ làm thế nào?” Mười mấy ngày trời cô không nói năng gì, giọng nói phát ra từ cổ họng vô cùng kỳ lạ.
Nam Hoài vuốt mái tóc cô: “Dùng chính bản thân anh để đổi lấy em.”
“Nếu sau khi đổi, họ sẽ giết anh trước tiên, cuối cùng vẫn sẽ giết em thì sao? Có phải rất dại dột không?”
“Việc này không quan trọng.” Nam Hoài trả lời cô, “Thứ anh không thể chịu đựng nổi là anh vẫn còn sống nhưng em thì đã chết.”
Nam Bắc không hỏi thêm gì nữa.
Cô nghĩ, có lẽ Trình Mục Dương cũng nghĩ như vậy. Hắn có thể có nhiều cách hơn, có thể khiến bản thân mình bình tĩnh giải quyết hơn, song, hắn vẫn chọn cách ngốc nghếch nhất. Một lát sau, cô thấp giọng nói: “Sau này chúng ta đừng nhắc về anh ấy nữa.”
“Được.”
Đêm hôm đó, Nam Hoài đồng ý với cô sẽ không bao giờ nhắc tới Trình Mục Dương.
Từ hôm đó trở đi, quả thật họ chưa từng nhắc tới cái tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận