Hai năm sau
"Hôm nau trời rất đẹp, chúng ta ra ngoài một chút nhé"
Từ xa nhìn lại, một cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi, bàn tay nhẹ đẩy một chiếc xe lăn trong một khu vườn, ánh nắng mờ ảo chiếu vào tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ mà yên bình. Một người đàn ông tuấn tú ngồi trên chiếc xe lăn, khuôn mặt tuấn mĩ lại không có chút cảm xúc, đôi mắt nhắm chặt.
" Anh xem, nắng thật đẹp"
Cô gái nhẹ nhàng nói, lại nhìn đôi mắt nhắm chặt của người đàn ông, khuôn mặt không giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó lại cố nặn ra một nụ cười tươi. Hai năm trước, anh bị thương quá nặng, mất quá nhiều máu, bác sĩ nói do ở quá gần vụ nổ, não bị chấn động, hơn hết lại bị trúng đạn, toàn thân tràn đầy thương tích. Cô còn nhớ, buổi tối hôm đó, trước cửa phòng phẫu thuật, cô tưởng như đã khóc hết nước mắt của một đời. Hình ảnh ba mẹ chìm trong vũng máu ngày đó bỗng chốc lại lại ùa về khiến toàn thân cô phát run lên vì sợ, sợ anh có mệnh hệ gì, sợ rằng hạnh phúc mới nếm trải không bao lâu lại giống như bọt biển nhanh chóng vỡ nát. Cô ngồi thẫn thờ như thế, nước mắt không ngừng rơi, ngoài việc khóc lóc lại không đủ tỉnh táo để làm bất cứ thứ gì khác. Thật may mắn, lần phẫu thuật đó thành công, so với bất cứ chuyện gì đều khiến cho cô hạnh phúc hơn, chỉ là ngay sau đó, một lời nói lại khiến cho cô trong nháy mắt chìm xuống đáy vực. Bác sĩ nói tính mạng anh có thể bảo toàn, chỉ là có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, một người đàn ông kiêu ngạo như anh lại có thể phải sống cuộc sống thực vật, còn cô, có thể sẽ mãi mãi không bao giờ được thấy ánh mắt bá đạo mà dịu dàng của anh lần nữa...
Nhớ năm đó, tất cả đều nằm trong kế hoạch hoàn hảo của Phương Hạo, một kế hoạch hoàn hảo đến từng chi tiết. Anh ta vốn muốn dùng cô em gái kia để trao đổi với Lãnh Dạ, làm cho anh phải khó khăn lựa chọn giữa cô và lời hứa với cha. Dạ tương kế tựu kế, tìm một người để giả dạng thành cô, muốn cùng mấy người Thanh Long đưa đến cho hắn. Chỉ là họ ngàn lần vạn lần cũng không ngờ tới, Amy thế mà lại cùng với tên họ Phương kia liên thủ.
Vụ cướp hàng lần trước, thêm vào đó là áp lực từ phía các gia tộc nhanh chóng khiến cho nền kinh tế của bà ta kiệt quệ, nhân lực cũng thiệt hại hơn một nửa, khiến cho bà ta không còn đường nào khác mới phải liều mình tìm đến Phương Hạo. Tên Phương Hạo kia lại âm hiểm đến tột cùng, một bên cử người giả mạo Thanh Long đến bắt cóc cô, muốn cho cô niềm tin với Dạ bị lung lạc, một bên lại sai khiến Amy khiến cho bà ta xúi giục Nam Cung Yến giả bộ tiết lộ bí mật với Hàn. Cô ta không chỉ nói cho Hàn biết Lãnh Dạ muốn dùng cô ra trao đổi, tính mạng như sợi chỉ treo chuông, thậm chí còn khiến cho anh tưởng rằng cô ta chỉ vô tình tiết lộ, làm cho anh điều động nhân lực đến cứu cô. Tất cả xuất hiện như một sự trùng hợp đến kì lạ, nhưng có ai ngờ đằng sau lại là cả một kế hoạch tinh vi đến hoàn mĩ. Lúc Minh, Hàn, Phong vừa đến, cũng chính là lúc Dạ định giao ra người giả mạo kia, hiểu lầm bắt đầu nảy sinh, họ nổ súng như một lẽ tự nhiên để bảo vệ cô. Lúc đầu cô còn thắc mắc, rốt cuộc là tại sao tên họ Phương kia có thể biết rõ được người mà Dạ mang đến là kẻ giả mạo, nhưng thật lâu sau đó, cô mới hiểu. Thật ra, giả mạo hay không đối với anh ta cũng không quan trọng. Dù chăng đó là thật đi nữa, thì kế hoạch của anh ta vẫn sẽ diễn ra, có chăng chỉ là cùng cô chơi một trò chơi nho nhỏ, thỏa mãn cái hứng thú ngạo mạn của anh ta mà thôi
Thanh Long còn nói cho cô biết, ngày hôm đó, Amy đã thú nhận tất cả, tất cả những chuyện bà ta đã làm. Bà ta chính là người đã đứng sau những lần ám sát cô, âm hiểm mà thâm độc, chỉ là lần đó, bà ta gần như điên rồi. Nam Cung Yến cũng chính là con của bà ta, nhưng là trong một lần bà ta vì bị ba từ chối, đến quán bar tìm rượu bị người ta chuốc say, sau đó thì thay nhau cưỡng hiếp. Sau khi biết được mình có thai một thời gian, bà ta vì quá uất hận nên mới tìm cách hạ độc mẹ cô, nhằm khiến cho cái thai phải hủy bỏ. Không ngờ ba lại phát hiện ra kế hoạch của bà ta, đuổi bà ta đi, còn cô, thì vẫn thuận lợi ra đời. May mắn gặp được Nam Cung Nghị, bà ta dùng thủ đoạn để giành được tâm của lão, rồi chẳng mấy chốc khiến cho lão ình một danh phận. Suốt một thời gian dài, bằng thủ đoạn của mình, bà ta bòn rút nhân lực và tài lực của Nam Cung gia, cùng với một thế lực tự mình xây dựng, dần dần nung nấu ý định trả thù. Chỉ là bà ta không thể nào ngờ tới, cô năm lần bảy lượt thoát chết, hơn thế nữa lại được bao thế lực khác bảo vệ, không chỉ khiến cho bà ta tâm cơ không thành, thậm chí còn hủy đi sự nghiệp bà ta cất công xây dựng bao năm nay. Thanh Long còn nói, ngày hôm đó, bà ta tự tay bắn chết Nam Cung Nghị ngay khi kể ra hết mọi chuyện, ngay sau đó liền đem "Nhan Thất" kia lên xe, cười giống như một kẻ điên. Chỉ là không ngờ, Phương Hạo lại cài sẵn bom trên xe của bà ta, một mũi tên trúng ba con nhạn, khiến ọi thứ đảo lộn. Anh ta nói đúng, anh ta chính là kẻ chiến thắng, một phần là do âm mưu hiểm độc, mà hơn hết, chính là không có ai phải bảo vệ, cũng không có gì quý trọng khiến anh ta phải đánh đổi...
...
Ánh mắt của cô triền miên dọc theo đường nét khuôn mặt anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve, ngón tay run lên nhè nhẹ.
" Dạ, đã hai năm rồi, anh không tỉnh lại, em sẽ theo người khác đó"
Anh không nói gì, không đồng ý,cũng không cự tuyệt, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt an ổn
Nếu như, anh cả đời này không tỉnh lại.
Như vậy... cứ để em bên anh cả đời đi
Hai bàn tay đan vào nhau, siết chặt, ánh mắt cô kiên định lạ thường. Đời người không dài không ngắn, chỉ cần được ở bên người mình yêu, còn có gì tiếc nuối nữa đâu?
Anh đã đợi em lâu như vậy, lần này, để em đợi anh đi...
Thời gian cứ thế trôi qua, một mùa đông rét lạnh thấu xương khiến cho vạn vật cằn cỗi, đến khi rét lạnh qua đi, lại là mùa xuân xanh non mơn mởn
Trong bệnh viện, tiếng giày thể thao nện xuống sàn đá, từng hồi từng hồi thể hiện sự vội vã của người đến, cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Có tin tức từ bệnh viện đến...
Bác sĩ nói...tình hình của Dạ có chuyển biến.
Tin tức này đối với người luôn chờ đợi từng ngày như Nhan Thất quả nhiên là sấm sét giữa trời quang. Phòng bệnh của Lãnh Dạ cách đó không xa, chỉ là Nhan Thất dường như cảm thấy, hành trình đến được căn phòng kia, gian nan như suốt cả một đời. Cánh cửa đóng chặt ngay trước mắt, không gian im ắng khiến cho thần trí căng thẳng, càng dễ khiến cho tinh thần hoảng loạn. Nhan Thất vịn vào tường, cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập do chạy vội tới, trái tim đập cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
"Nhan tiểu thư, cô đến rồi"
Bác sĩ đứng trước cửa phòng, giống như chờ đợi cô đã lâu, nét mặt ông ta lạnh nhạt không để cho cô nhìn ra chút tâm tình
"Dạ, anh ấy thế nào rồi?"
" Nhan tiểu thư.. cô nghe tôi nói"
"Ông nói bệnh tình anh ấy có biến... chẳng lẽ là chuyển biến xấu... không thể nào"
Cô túm chặt lấy cánh tay của bác sĩ, trong mắt là nỗi sợ hãi đang dâng trào
"Ông mau nói... anh ấy có cứu được không..
Nhất định phải cứu..."
"Bệnh nhân đã tỉnh lại"
Hả
Mắt của cô mở to, mất một lúc mới tiêu hóa được lời ông ta nói, đơ ra không biết phải làm gì
"Bệnh nhân đã tỉnh lại"
Bác sĩ nhấn mạnh một lần nữa. Không đợi cho niềm vui sướng dâng lên trong lồng ngực, ông ta hít một hơi rồi vội vã nói tiếp
"Chỉ là thời gian hôn mê khá lâu, trí nhớ có chút tổn hại, không nên kích thích bệnh nhân. Tốt nhất, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý"
Nhan Thất càng nghe, nụ cười trên môi càng tắt ngấm, đáy lòng một trận chua xót dâng lên. Anh ấy quên... anh ấy lại có thể quên sao...
Cô cố gắng ép xuống nỗi so lợ trong lòng, chậm rãi đẩy cửa bước vào. Ánh sáng từ cửa sổ khiến cho cô lóa mắt, trong một khắc cũng khiến cho tâm tình cô hoảng loạn không thôi. Gió từ bên ngoài nhẹ nhàng lùa vào... Anh đã từng nói, cô giống như cơn gió....
Lãnh Dạ ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, do ngủ một thời gian dài nên ánh mắt toát nên tia mỏi mệt, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào phân tán nên gò má cương nghị của anh, đẹp như thế...
Nhan Thất đứng ở bên cạnh cửa, hai chân như chôn chặt xuống nền đất, không biết có nên bước vào hay không.
Lãnh Dạ ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt chăm chú, không có một tia cảm xúc, lạnh lẽo, bình lặng, rõ ràng có hình ảnh của cô phản chiếu, lại không còn nhu tình như trước...
Cô cố nén nước mắt đang chực trào lên, hai mắt cay xè, khó khăn đi tới bên cạnh giường, cổ họng nghẹn lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng
" Dạ"
Ánh mắt anh vẫn lạnh, nhàn nhạt lại mờ mịt, cũng rạch từng đường vào trái tim mềm yếu của cô.
Cô rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu xuống tựa vào đùi anh, đầu nghiêng sang một bên, nước mắt không nhịn được chảy ra, từng từ bật ra như nghẹn ngào
" Anh quên em rồi sao?. Thực sự quên rồi sao"
Hàm răng cắn chặt môi dưới để không bật ra tiếng khóc nức nở. Anh thế nhưng trầm mặc nhìn cô như thế, sau một khắc mới nâng cô dậy, để cho cô đối diện với mình. Bàn tay anh dịu dàng lau đi nước mắt trên má cô, giọng nói bá đạo quen thuộc vang lên bên tai
"Đừng khóc nữa"
Cô không nhịn được khóc lớn hơn, đã lâu rồi, giọng nói quen thuộc này, đã lâu lắm rồi cô không được nghe. Cô cố gắng lau nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống, cô càng lau, lại càng chảy nhiều hơn.
Anh nhìn cô như vậy, nghĩ gì đó, chậm chạp tiến đến, hôn một chút nước mắt trên gò má cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên bên tai
"Đừng khóc nữa"
Cô không khóc nữa, nhìn ánh mắt của anh trong suốt tới đáy, không còn yêu chiều, không còn sủng nịnh, đáy lòng lại không nhịn được chua xót
Anh đã quên
Anh thực sự đã quên
Quên hết quá khứ của chúng ta
"Dạ, đó là tên của tôi?"
" Đúng vậy, Lãnh Dạ, đó là tên của anh"
"Em tên gì?"
"Nhan Thất"
"Chúng ta... có quan hệ gì?"
Nhan Thất trong chốc lát không biết trả lời thế nào, nhưng nhanh chóng bị anh cướp lời " Là người yêu đúng không?"
Cô sững người lại một chút, không biết nói gì, lại như không dám tin
"Chỉ là nhìn em khóc, tôi rất khó chịu"
Anh giống như lẩm bẩm một mình
"Tôi... nhất định...đã từng rất yêu em"
Cảm giác này
Sẽ không lừa tôi
Một lần nữa, nước mắt lăn dài trên gò má cô, đôi tai còn văng vẳng những lời của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, niềm vui sướng cùng chua xót dâng lên trong lòng.
Như vậy cũng tốt
Nhớ cũng được
Không nhớ cũng được
Chỉ cần anh tỉnh lại là tốt rồi.
...
1 tháng sau
Mùa xuân tới, ánh nắng ấm áp khiến cho vạn vật sinh sôi, con người cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Kể từ ngày đó, Nhan Thất so với trước càng chăm chút cho anh chu đáo hơn, đồ ăn của anh dêud là do cô đích thân nấu rồi mang tới, quần áo do cô tự mình giặt, ở bên anh chính là một tấc cũng không rời.
Trong phòng bệnh, Nhan Thất nằm ở bên cạnh anh, an tĩnh ngủ quên đi mất, hơi thở đều đều. Một bàn tay anh ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, một lần lại một lần, đôi mắt màu xám dán chặt lên khuôn mặt tinh xảo mỏi mệt của cô, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt lại sủng nịnh triền miên
Cộc cộc
Tiếng giày da vang lên trên nền đá, chẳng mấy chốc, cửa bị đẩy vào, cực kì nhẹ nhàng.
"Chủ nhân"
Thanh Long đảo mắt qua Nhan Thất đang ngủ say, cố ý hạ thấp thanh âm xuống chỉ để hai người nghe được
"Còn bao lâu nữa, chủ nhân"
Ánh mắt anh hướng ra cửa sổ, nơi đó một màu vàng nhạt, mờ mịt lại ấm áp, còn pha chút ánh đỏ phía chân trời.
Vạn vật tràn đầy sức sống, cây cối đâm chồi nảy lộc, gió mát thoảng qua...
"Đã đến lúc rồi. Cô ấy chờ đợi... cũng quá đủ rồi "
..................................The end................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...