_ Là bà ta!!!
Nhan Thất gần như thốt lên ba từ ấy. Lãnh Dạ, Ken, Thiên Vũ và cả ba người Minh Hàn Phong đứng bên cạnh đều là những người biết chuyện, nghe thấy kẻ theo dõi nói như vậy đều giật mình, quay sang nhìn Nhan Thất, chỉ có Thanh Long là mù mịt, không hiểu sao Nhan Thất lại có phản ứng mạnh đến như vậy . Đôi tay cô nắm chặt,móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mắt đỏ ngầu, cả người kích động đến run rẩy. Cuối cùng cũng có rồi, cuối cùng cũng có manh mối về bà ta. Người đàn bà đã hủy hoại hạnh phúc của cô. Vân Hàn nhớ tới lời của Rie, nhanh chóng hỏi kẻ theo dõi kia
_ Ngươi tên là gì. Làm cách nào để tìm được chủ nhân ngươi.
_ Chủ nhân đặt tên cho tôi là số 8.Mọi người đều gọi tôi là số 8. Tôi không biết chủ nhân ở đâu. Chủ nhân liên lạc với chúng tôi qua anh Bảo, tôi mới gặp được chủ nhân có hai lần thôi.
_ Anh Bảo. Anh Bảo là ai. Làm sao gặp được hắn ta- Nhan Thất từ trong sự kích động dần bình ổn lại cảm xúc. Bây giờ không phải lúc để kích động. Điều quan trọng nhất là tìm được người đàn bà đó.
_Anh Bảo là thủ lĩnh của chúng tôi. Hàng tháng vào ngày rằm anh ấy sẽ đến giao nhiệm vụ của chủ nhân, sau đó rời đi.
_ Giao nhiệm vụ?? Căn cứ của các người là ở đâu, trong tổ chức có bao nhiêu người.??
_ Tổ chức chia thành rất nhiều nhóm, mỗi nhóm có 30 người. Tôi là người thứ 8 của nhóm 5. Ngày rằm hàng tháng chúng tôi sẽ tập trung ở tầng hầm trong ngôi nhà hoang ở phía Bắc để nhận nhiệm vụ và cả... thuốc giải
_ Thuốc giải. Vậy ngươi...
Nhan Thất chưa dứt lời , Rie đã ra hiệu cho cô dừng lại. Kẻ theo dõi nằm trên giường vốn đang nhắm mắt nghe một tiếng đàn chói tai từ phía Rie liền run rẩy một chút rồi chầm chậm mở mắt ra, hai mắt vẫn còn mông lung mờ mịt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chu Tước nhíu mày tiến lên một bước, thuần thục lấy ống tiêm ra lấy một ít máu của Số 8 rồi đem đi xét nghiệm. Nếu như anh nghe không nhầm thì tên Số 8 này vừa nói là thuốc giải, có khi nào trong cơ thể của hắn có độc hay không. Lãnh Dạ đối với thuộc hạ của mình đã ăn ý từ lâu, gật đầu với Chu Tước một cái rồi kéo Nhan Thất ra khỏi phòng, mọi người cũng đi ra theo.
Tất cả lại một lần nữa tập trung tại đại sảnh, những thông tin mới lấy được từ kẻ mang tên số 8 kia dù không nhiều nhưng lại rất hữu ích. Tuy vậy, mọi thứ vẫn cần phải sắp xếp lại, một khi đã hành động là phải có kế hoạch chu toàn nhất, không được sai một li.
_ Rie, thật sự không thể kéo dài thời gian thôi miên sao. Làm lại lần nữa thì sao?? Ken gặng hỏi. Nếu như thêm một vài phút nữa, có lẽ sẽ biết thêm được nhiều thông tin quan trọng
_ Không thể được. Việc thôi miên bằng cách này không chỉ tốn rất nhiều tinh lực mà còn phải thực hiện khi ý chí người ta yếu đuối nhất, thân thể mệt mỏi nhất. Lúc em mới bước vào phòng, nhận ra Số 8 kia đối với người đàn ông tóc đỏ ( Chu Tước) là sợ hãi tới run rẩy nên mới thử cách này. Nếu như lạm dụng, cố tình kéo dài thời gian, số 8 đó rất có thể sẽ chết.- Rie nhìn Ken, dịu dàng nói. Cô không phải không muốn làm, mà là lực bất tòng tâm.
Ken cũng là người hiểu chuyện, không nói gì nữa. Anh nhìn thoáng qua Nhan Thất đang đăm chiêu suy nghĩ, cô rốt cuộc là đang nghĩ gì??
_ Tên A Bảo đó.... bắt buộc phải bắt sống- Nhan Thất im lặng một lúc rồi nói. Nếu như theo tên số 8 đó, chỉ có A Bảo mới là cầu nối để tìm ra người đàn bà kia. Cuộc hẹn vào ngày rằm...
_ Em định hành động vào ngày rằm??
Lâm Phong gõ hai ngón tay lên mặt bàn, hỏi.
_ Đúng vậy. Ba ngày nữa sẽ là ngày rằm, sẽ là cơ hội cuối cùng cho chúng ta. Nếu như bọn chúng biết bí mật đã bị lộ, sẽ không có cơ hội khác nữa.
_ Chúng ta cần một kế hoạch cụ thể. Dù sao chúng ta cũng không biết là mình đang phải đối đầu với cái gì??- Thiên Vũ cẩn thận phân tích. Nếu như thất bại lần này thì không biết sẽ phải chờ đến bao giờ nữa.
_ Ngày mai sẽ cử người đến căn nhà đó quan sát địa hình, sau đó chúng ta.....
Đám người ở đó thảo luận rất lâu, rất cẩn thận, mọi người đều đưa ra ý kiến của riêng mình và tất nhiên, không ai muốn rút khỏi. Cho đến tận tối, mọi người mới lập ra một kế hoạch chỉn chu nhất, gần như hoàn hảo không có gì sơ sót. Cũng đúng lúc đó , Chu Tước, người vẫn luôn ngồi trong phòng thí nghiệm vẻ mặt ngưng trọng bước ra đại sảnh, trên tay còn cầm một tập giấy, có lẽ là giấy xét nghiệm.
_Chủ nhân.
Chu Tước đưa tập giấy cho Lãnh Dạ rồi ngồi xuống uống một hớp nước, khuôn mặt anh cũng có vẻ mệt mỏi.
_Chú cứ nói đi.
Lãnh Dạ giao tập tài liệu cho Nhan Thất. Anh vốn không phải người trong ngành, giết người thì có thể , còn nghiên cứu về người thì không. Nhan Thất thấy thế lại tự giác đưa cho Daniel. Daniel cũng là người trong ngành, tiếp nhận tờ giấy từ Nhan Thất, chỉ xem qua một chút đã nhíu mày lại.
_Có độc.
_Đúng vậy, là có độc- Chu Tước gật gật đầu- Tên số 8 đó trong máu đúng là nhiễm độc,thời gian có lẽ là từ khi còn rất nhỏ. Độc đã hòa lẫn trong máu. Nhưng mà, thuộc hạ không điều tra được đó là loại độc gì, có vẻ giống với một phương thuốc độc của Đông Y.
Daniel cũng trầm tư. Số liệu phân tích cho thấy không có dấu hiệu của những loại thuốc độc mà anh biết, nhưng tỉ lệ cao là lá thuốc chứ không phải thuốc viên.
_ Nếu vậy, tổ chức đó dùng thuốc độc này để khống chế thuộc hạ sao. Bảo sao mà bọn chúng luôn trung thành như một. Thật là có chút hèn hạ- Lâm Phong rủa thầm một tiếng. Cái thủ đoạn này thật giống như quay trở lại thời kì của mấy trăm năm trước, dùng thuốc độc để khống chế tâm nhân.
_ Được rồi. Chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm đi. Còn chuyện thuốc độc, cũng không quan trọng lắm, sẽ điều tra sau. Tôi ra đây có chuyện một lúc.
Ken đứng dậy đầu tiên. Rie vừa ra hiệu với anh ra bên ngoài nói chuyện. Anh đáng nhẽ phải đưa cô về từ sớm mới phải.
Ken cùng với Rie gật đầu với mọi người rồi cùng đi ra ngoài.
_ Em về đây.
_ Để anh đưa em về. Thật vất vả cho em quá.
_Không cần đâu. Vất vả gì chứ. Vì anh, em có thế làm bất cứ điều gì mà.
_Em...
_ Được rồi, anh quên mất rồi sao. Em không làm không công đâu. Anh không nhớ đã hứa với em cái gì sao
Rie thân hình uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm từ từ tiến lại gần Ken. Đôi mắt cô long lanh nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt. Cô yêu anh đã lâu lắm rồi, kể từ khi thấy nụ cười ôn hòa ấm áp anh dành cho cô thì cô biết mình đã sa vào lưới tình của người đàn ông này, vạn kiếp bất phục. Cô có thể vì anh mà làm bất cứ điều gì. Cũng như vậy,cô sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiến gần anh hơn, mà ngày hôm nay, điều kiện ấy, chính là cơ hội của cô.
Ken nhìn thấy Rie từ từ đến gần, mặt ửng hồng,vòng tay qua cổ của mình, nhìn anh tha thiết. Anh thở dài trong lòng một hơi, trong mắt xẹt qua một tia không muốn rồi từ từ cúi xuống, một tay nâng cằm Rie lên.
Nhan Thất bước ra bên ngoài tìm Ken. Mọi người đã giải tán, cô cũng chuẩn bị về nhà Mộ Dung gia, nhưng trước khi đi, cô muốn nói cảm ơn với Ken. Nếu anh không cố gắng đưa Rie đến, cô thật không biết phải làm sao nữa. Chỉ là khi ánh mắt đảo quanh tìm kiếm thì hình ảnh phía trước khiến cô dừng bước lại, quên cả hô hấp. Trong ánh mắt của cô lúc này là hình ảnh một nam một nữ đang say mê hôn nhau dưới ánh trăng, cực kì chú tâm không nhận thấy sự có mặt của cô. Ánh trăng chiếu lên hai bộ kimono màu trắng, hình ảnh hài hòa, đẹp đẽ đến thế, sao lúc này.. lại khiến tim cô có chút khó chịu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...