Kẻ theo dõi bị bắt được, nhưng, mọi thứ lại không dễ dàng đến vậy. Tên đó được đưa đến một nơi gọi là Ngục giam của Lãnh Gia, Lãnh Dạ nói muốn tự mình thẩm tra anh ta mặc dù lúc đầu Mộ Dung Xung có ý định đưa hắn trở về Mộ Dung gia. Tuy nhiên, xét đến cuối cùng, Mộ Dũng Xung vẫn quyết định để Lãnh Dạ cùng với ba người Minh Hàn, Phong cùng phụ trách việc lấy khẩu cung. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Lãnh Dạ cũng là người thích hợp nhất để đảm nhiệm việc này, những tin đồn về thủ đoạn khiến ngưòi ta ghê sợ cũng không phải tự nhiên mà có. Chỉ là , trải qua ba ngày, Nhan Thất chợt cảm thấy kẻ chủ mưu đứng đằng sau kia cũng thật có bản lãnh, nếu không cũng thật là may mắn khi có thể bồi dưỡng ra một tên thuộc hạ trung thành đến chết như thế.
Tại đại sảnh của Lãnh Gia, Lãnh Dạ, Nhan Thất, Thiên Vũ ba người Minh Hàn Phong cùng với 4 thuộc hạ của Lãnh Gia( Thanh Long, Bạch hổ, Chu Tước, Huyền Vũ) đều tề tụ gần như đầy đủ. Thiên Phi và Ken có việc đột xuất nên phải trở về Nhật từ mấy ngày trước. Chỉ là không khí cũng không vui vẻ cho lắm khi những điều họ muốn vẫn chưa đạt được.
_ Vẫn không hé răng sao- Nhan Thất khẽ hỏi. Ba ngày trôi qua, cô đã bình phục dần nhưng thể lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Lãnh Dạ lắc lắc đầu. Chu Tước ngồi ngay đó cũng cảm thấy ảo não. Chu Tước rất giỏi y thuật, nhưng thứ mà anh ta giỏi hơn nữa chính là giải phẫu người,bất kể người sống hay là đã chết. Ba ngày nay, chủ nhân cho phép anh đem tên đó làm vật thí nghiệm, vậy mà không biết thần kinh tên đó là đồng hay là thép, mở mắt nhìn chính thân thể mình bị người ta mổ xẻ, chịu đựng cơn đau khi không có thuốc tê vậy mà nhất quyết không chịu khai nửa lời. Đào tạo ra một kẻ giống với tử sĩ như vậy, kẻ chủ mưu kia cũng thật có phúc.
_ Hừ. Cũng thật cứng đầu. Cứ tưởng bắt được sẽ có chút manh mối ai ngờ lại gặp phải kẻ khó chơi như vậy.
Lâm Phong thấp giọng rủa một tiếng. Nếu như không thu hoạch được gì, như vậy sự mạo hiểm của tiểu Thất coi như là công cốc.
_ Chủ nhân. Bên ngoài có người muốn gặp ngài.
Bỗng nhiên có một người làm từ ngoài cửa chạy vào,cung kính nói với Lãnh Dạ.
_Có báo danh tính không.
_ Dạ, người đó nói mình tên là Ken
_ Là Ken. Sao anh ấy lại đến đây. Nhan Thất giật mình thốt lên. Mấy ngày nay Ken cũng vì rất bận nên mới vắng mặt,tự dưng hôm nay lại xuất hiện.
_ Cho anh ta vào đi.
Người làm vâng lời rồi chạy đi báo tin. Chỉ một lúc sau Ken cùng với một người nữa từ cửa chính bước vào. Hôm nay Ken vẫn mặc một bộ Kimono màu trắng, tóc mái hơi lòa xòa xuống mắt, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Người đi sau anh ta là một cô gái khoảng 21 22 tuổi, cũng mặc một bộ kimono màu trắng, khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp với đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng và đôi môi dày gợi cảm. Có vẻ như cô ấy là con lai.
Ken cùng với cô gái đi đến gần chỗ mọi người đang ngồi, thấy mọi người hướng ánh mắt tò mò đến người đằng sau mình liền mở miệng giới thiệu.
_ Cô ấy là Rie, là bác sĩ trị liệu tâm lý, cũng là bạn của tôi.
_Xin chào. Cô gái tên Rie đó cũng lên tiếng chào hỏi, hơn nữa còn là bằng tiếng Trung thuần thục
_ Xin chào. Mời cô ngồi. Thanh Long lịch sự đứng dậy rồi sai người mang ghế tới cho hai người ngồi nhưng Ken can lại.
_ Không cần đâu. Kẻ theo dõi mà mọi người bắt được đang ở đâu.
Vân Hàn hướng ánh mắt nghi hoặc tới Ken. Chuyện này vốn là việc bí mật của gia tộc, không nên nói trước mặt người ngoài, ít nhất là cô gái mà bọn họ chỉ mới gặp vài giây này. Ken đương nhiên hiểu được tín hiệu của bọn họ, mở miệng giải thích.
_ Tôi đã biết chuyện mà mọi người đang bận tâm mấy ngày nay nên mới đi tìm Rie giúp. Ngoài điều trị tâm lý, cô ấy còn có một khả năng khác có thể giúp chúng ta. Hơn nữa tôi có thể đảm bảo cô ấy sẽ không tiết lộ ra ngoài .
_ Khả năng?? Lãnh Dạ vốn trầm mặc chợt lên tiếng.
_Là thôi miên.
_ Thôi miên???
_ Đúng vậy. Là thôi miên. Ken đã nói với tôi về việc của các vị. Tôi nghĩ tôi có thể khiến cho tên đó mở miệng. Các vị không cần lo tôi sẽ tiết lộ ra ngoài, tôi không có hứng thú đó đâu
Rie nói, giọng nói có chút khó chịu.Cô hiểu được mọi người ở đây chưa tin tưởng cô, mà cô thì cũng chỉ giúp họ vì Ken mà thôi,ít nhất là vì điều mà Ken đã hứa với cô. Ken thấy Rie có xu hướng nổi nóng liền nhìn về phía Nhan Thất vẫn im lặng. Trông cô có vẻ gầy đi một chút, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Khi cô mới bị thương anh cũng rất muốn ở bên cạnh cô nhưng bên tổ chức có việc đột xuất nghiêm trọng cần anh đích thân lo liệu. Trở về Nhật nhưng vẫn luôn nghe ngóng tình hình bên này qua Thiên Vũ. Biết được Lãnh Dạ gặp khó khăn trong việc lấy khẩu cung, anh mới nghĩ đến tài thôi miên của Rie. Tìm người thôi miên thật ra không khó, nhưng thông thường người ta chỉ có thể thôi miên khi người ta tình nguyện còn Rie thì lại có thể thôi miên cả những người không tình nguyện, hơn nữa còn phải tìm người không tiết lộ viêch này ra ngoài. Chỉ là bình thường Rie không làm việc không công bao giờ, cô đồng ý cũng là do anh chấp nhận yêu cầu của cô.
Nhan Thất thấy ánh mắ của Ken, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.
_ Dẫn cô ấy vào đi. Tất cả mọi người cùng vào.
Nhan Thất đã lên tiếng, mọi người ở đây tất nhiên cũng không có ý kiến,dù sao tất cả đều muốn tốt cho cô. Thanh Long dẫn đầu mọi người đi xuống nới gọi là Ngục giam nằm ngay dưới lòng đất của Lãnh Gia, được xây dựng hết sức bí mật. Quan sát một vòng Nhan Thất cảm thấy nơi này cũng gần giống với nơi huấn luyện của Mộ Dung gia, có điều được chia ra làm rất nhiều phòng, cánh cửa đều khép chặt nên không ai biết trong đó có chứa những thứ gì. Mọi người đi đến cuối hầm, đến một căn phòng rất sạch sẽ, theo như Thanh Long nói thì là phòng thí nghiệm của Chu Tước. Trong phòng đặt la liệt những bình thủy tinh lớn nhỏ, mà bên trong đó là những bộ phận cơ thể người khiến cho Nhan Thất cảm thấy rét run cả người, không dấu vết liếc nhìn qua Chu Tước,ánh mắt biểu thị rõ hai từ" biến thái". Chu tước thì chỉ biết sờ sờ mũi quay sang hướng khác.
Kẻ theo dõi nằm trên một chiếc giường màu trắng, hai tay hai chân bị khóa chặt, không thể động đậy. Khuôn mặt bình thường nhìn thấy mọi người bước vào cũng không có biểu tình gì, chỉ khi nhìn thấy Chu Tước cả người mới run rẩy một chút, giống như phải chịu đựng một điều gì kinh khủng lắm.
Ken quay sang nhìn Nhan Thất, thấy cô mỉm cười gật gật đầu mới nói với Rie
_Bắt đầu được rồi
Rie lấy trong túi xách ra một vật giống đàn cổ, rồi đưa ọi người một túi bông gòn lớn.
_ Mọi người dùng cái này bịt tai thật chặt vào. Vì hắn chắc chắn sẽ chống lại sự khống chế của tôi nên không thể làm phương pháp thôi miên như thông thường. Mọi người nghe lời của Rie cũng không có ý kiến gì , lấy bông gòn nhét vào hai bên tay mình, hai tay che kín hai lỗ tai. Rie thấy mọi người đã chuẩn bị xong liền tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu gảy đàn. Cũng thâth kì lạ, kẻ theo dõi nằm trên giường lúc đầu chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ một lúc nghe tiếng đàn của Rie, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, mí mắt nặng trĩu. Hắn không ngừng lắc lắc đầu để chống đỡ lại cơn buồn ngủ đang ập đến, nhưng cũng chỉ được một lúc là hai mắt đã nhắm nghiền, dần dần chìm vào trạng thái vô thức. Rei thấy thế nở nụ cười hài lòng, tiếng đàn chậm dần rồi dừng lại. Đến lúc đó cô mới ra hiệu ọi người bỏ tay ra.
Rei đứng dậy, nói với Ken
_ Anh muốn biết gì có thể hỏi. Nhanh lên một chút. Chỉ có khoảng 5p thôi.
Thuật thôi miên bằng tiếng đàn này rất thần kì, có thể khống chế tư tưởng người khác ngay cả khi người ta không muốn,cũng vì vậy mà thời gian rút ngắn đi rất nhiều, chỉ khoảng 5p
Nhan Thất thấy Rie nói vậy, liền tiến lên phía trước, nghĩ một lúc rồi mở miệng
_ Ai sai anh tới.
Kì diệu là kẻ theo dõi vốn hai mắt nhắm nghiền khi nghe Nhan Thất hỏi bỗng dưng ngoan ngoãn trả lời, giọng khàn khàn
_Chủ nhân sai tôi tới.
_Chủ nhân của anh là ai, tên là gì, là nam hay nữ- Ken tiếp lời.
_ Tôi không biết tên thật của chủ nhân. Chủ nhân của tôi là nữ, khoảng 35 36 tuổi.
_ Là nữ sao. Vậy.... bà ta trông như thế nào.
_ Tôi không biết . Bà ấy luôn dùng khăn che mặt.
_ Vậy... bà ta.... có nốt ruồi nào trên mắt trái hay không- Nhan Thất vội hỏi, giọng nói có chút dồn dập.
_ Có. Bà ấy có một nốt ruồi bên trên mắt trái.
_ Là bà ta!!! Đôi tay Nhan Thất nắm chặt lại. Kẻ đã giết hại ba mẹ, kẻ đã ám sát cô suốt 7 năm trời. Bà ta rốt cuộc muốn gì ở cô??!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...