Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)
Tiếng nhạc Jazz vẫn vang lên trong hội trường, chậm rãi, du dương hòa với anh đèn mờ ảo càng khiến cho không khí thêm ấm áp có phần ái muội.
Nhan Thất và Lãnh Dạ vẫn cùng nhau hòa trong điệu nhạc, chỉ có điều không ai mờ miệng nói lời nào khiến cho không khí im lặng đến mức ngại ngùng
_ Tôi sẽ ở lại Nhật Bản để xử lí chút chuyện. Có lẽ tôi sẽ không thể đi với anh nữa.- Nhan Thất lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc. Cô đã suy nghĩ về điều này rất lâu và cũng muốn nói rõ ràng vơi Lãnh Dạ. Hiện tại cô là chủ nhân của Lotus, cô cần có trách nhiệm với nó. Hơn nữa.. về tai nạn của ba mẹ... và tất nhiên là cả người đàn bà kia nữa... có lẽ đã đến lúc cô phải tự mình tìm ra sự thật rồi.
_ Tôi không hạn chế quyền tự do của em. Lãnh Dạ lạnh nhạt mở miệng. Chỉ là giọng điệu của anh cho thấy anh đang rất mất hứng
_ Tôi chỉ muốn báo cho anh biết thôi. Còn về Ngoại công.. tôi sẽ nói rõ với người.
Lãnh Dạ im lặng một chút. Đến khi nào cô mới biết việc anh quan tâm không phải là lời nhờ vả của Mộ Dung Xung mà điều quan trọng là bản thân anh muốn có cô bên cạnh.
_ Nhóc. Nếu như có gì cần giúp đỡ, em biết tìm tôi thế nào rồi đấy. Lãnh Dạ nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng ôn hòa hiêm thấy
_ Đừng gọi tôi là nhóc. Tôi không phải trẻ con. Còn nữa.. cám ơn anh.
Nhan Thất cúi mặt xuống. Ba chữ gần như lí nhí trong cổ họng nhưng lại là xuất phát từ tấm lòng. Lần đầu tiên Lãnh Dạ vì cô mà bị thương, cô vẫn nhớ. Lần thứ hai anh ta vì cô mà mạo hiểm tính mạng, cô cũng không quên. Tiếp xúc với anh ta một thời gian dài cô cảm thấy anh cũng giống như Hàn, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, tuyệt đối không phải kiểu người máu lạnh vô tình như người ta vẫn đồn. Cô có từng nghe ngoại công nhắc đến hoàn cảnh của anh một lần. Mẹ anh đã từng phản bội chồng đi theo một người đàn ông khác khi ông gặp khó khăn, bỏ lại anh.Kể từ đó tình mẫu tử gần như biến thành sự hận thù vô cảm. Còn ba anh cũng mất sớm. Có lẽ.. anh cũng giống như cô.. sâu trong thâm tâm vẫn là sự cô đơn cố hữu, thứ khát khao nhất là sự ấm áp của tình thương. Chỉ là cả hai bọn họ đều giống nhau... đều bắt bản thân phải che giấu quá sâu...
Lãnh dạ buồn cười nhìn Nhan Thất trừng đôi mắt to đen. Thật ra câu mà anh nói với cô chỉ là một phần. Điều anh muốn nói đầy đủ phải là: Tôi không hạn chế sự tự do của em, nhưng sẽ cùng em bay lượn trong một khoảng trời. Tôi sẽ không đứng sau em mà sẽ luôn ở bên cạnh em, cho đến khi em thuộc về tôi.
Không biết từ lúc nào Nhan Thất đã bị Lãnh Dạ đóng mác là vật sẽ thuộc quyền sở hữu của anh mà không hề hay biết...
..
_ Bảo bối.,thế nào rồi. Có chàng trai nào vừa mắt con gái cưng của ba hay không
_ Ba ba!! Người chọc ghẹo con
Nam Cung Yến vì lời chọc ghẹo của Nma Cung Nghị mà hai gò má đỏ ửng. Lời của ba khiến cô hồi tưởng đến khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ của ai đó, cơ hồ cả vành tai cũng đỏ lên.
_ Sao rồi. Thích ai rồi phải không. Nói ba ba nghe. Ba ba giúp con làm chủ.
_ Ba.. con.. nhưng mà hình như anh ấy không thích con
_ Hừ. Là kẻ nào ta gan như vậy, không để ý đến bảo bối của ta. Nói cho ba ba biết hắn ta là ai.
_ Anh ấy tên là Vân Hàn, là người nhà Mộ Dung gia.
_ Cái gì.. là Vân Hàn sao.
Nam cung Yến thấy Nam Cung Nghị lưỡng lự liền giở bản tính công chúa, giọng ngọt ngào làm nũng
_ Ba ba. Con không biết. Con chính là thích anh ấy. Ba nhất định phải giúp con.. không phải anh ấy con không lấy.
_ Được rồi. Cục cưng. Bảo bối. Ba sẽ giúp con.. sẽ cố vậy được chưa.
_ Con yêu ba nhất. Cảm ơn ba ba.
Cô biết ba ba thương cô nhất. Chỉ cần cô nài nỉ ba sẽ không bao giờ từ chối, không giống như mẹ, luôn lạnh nhạt với cô.
....
Bữa tiệc kết thúc, Nhan Thất theo Mộ Dung Xung cùng với mọi người về biệt thự. Sau khi bảo mọi người về phòng trước, Mộ Dung Xung mới gọi Nhan Thất vào thư phòng của mình, ông biết cô có chuyện muốn nói.
_Tiểu Thất, ngồi đi
_ Ngoại công. Con có việc muốn nói với người
_ Ta biết. Ta đang nghe đây.
_ Con.. chuyện là thế này. Nhan Thất dùng giọng điệu nhàn nhạt kể cho Mộ Dung Xung tất cả mọi việc từ khi cô tham gia trò chơi, gặp Ken rồi biết đến sự tồn tại của Lotus và cả thân thế của cô. Đến khi không còn gì để nói mới chốt lại một câu" Vì thế con không thể đi với Lãnh Dạ được" rồi im lặng chờ Mộ Dung Xung mở lời
Mộ Dung Xung có chút bất ngờ. Ông không ngờ thân phận của Nhan Thất lại phức tạp như thế. Nhưng với ông đây là chuyện tốt. Chỉ cần có thêm một hậu thuẫn vững chắc cho tiểu Thất sẽ khiến ông thêm an tâm.
_ Tiểu Thất. Ta cảm thấy rất vui mừng khi con nói với ta tất cả. Thật sự rất vui
_ Ngoại công. Người là ân nhân là người thân của con. Từ trước đến giờ chưa hề thay đổi. Nhan Thất ngắt lời ông.
_ Tốt. Tốt. Tiểu Thất, cảm ơn con. Xem ra ông không nhận nhầm người rồi- Còn về việc của Lãnh Dạ, là do ta quá ích kỉ. Thực ra ngày trước ta đã từng hứa với Lãnh Phong(ông nội của Lãnh Dạ ) nếu như một nhà sinh con trai một nhà sinh con gái sẽ để hai đứa lấy nhau, chúng ta kết làm thông gia. Đáng tiếc rằng ba nuôi của con và ba của Lãnh Dạ lại cùng là nam nên đành đợi đến đời sau. Nhưng không ngờ... - ông thở dài một hơi- nhưng không sao. Ta bây giờ đã có con. Ghép con với Lãnh Dạ là do ta ích kỉ, nhưng tiểu Thất.. con hãy tin ta. Là thực sự ta cảm thấy hai đứa rất giống nhau cũng rất hợp nhau. Ta đã không suy nghĩ chu toàn.
_ Không. Ngoại công. Con tin người là muốn tốt cho con ... chỉ là chuyện tình duyên... hiện tại con không muốn nhắc tới.
_ Tiểu Thất. Con cứ đi làm việc mà mình muốn. Ta luôn ủng hộ con. Nhưng hãy nhớ là phải bảo vệ an nguy của mình trước tiên, nhớ rằng Mộ Dung gia luôn là nhà của con
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...