Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)
Nhan Thất hôn mê. 2 ngày 3 đêm . Nhan Hoàng lo lắng đến sắp điên rồi gọi hết tất cả các bác sĩ giỏi nhất đến nhưng tất cả chỉ nói với ông phải đợi, đợi cô bé tự mình vượt qua cú sốc tâm lý này mới có thê tỉnh lại. Bảo ông đợi, nói thì dễ thế nhưng làm sao ông đợi được cơ chứ. Để một đứa bé mới có 10 tuổi phải chống chọi một mình với nỗi sợ hãi, cô đơn khi đột ngột mất đi cha mẹ làm sao mà ông làm được. Nhưng, ông không phải là bác sĩ, ngoài việc chờ đợi ra thì không biết phải làm gì cả, khuôn mặt già nua ngày càng tiều tụy mỏi mệt. Dù tang lễ đã được lo thỏa đáng nhưng nhìn bóng dáng nhỏ bé nhắm chặt hai mắt trên giường bệnh ông đột nhiên cảm thấy sợ, rất sợ , sợ đánh mất đứa cháu gái mà mình thương yêu nhất. Thứ ông muốn nhìn thấy không phải là gương mặt nhỏ bé đẫm nước mắt mà là nụ cười trong sáng mà quen thuộc, nụ cười ấm áp lại hồn nhiên luô chọc cho ông vui. Ngày nào ông cũng ngồi bên giường bệnh , nói rất nhiều, rất nhiều dù ông biết rằng cô bé không thể nghe thấy những điều mình nói
"Tiểu thất cháu đừng ngủ nữa được không. Tỉnh dậy với ông nào "
"Nhan nhi cháu phải gắng gượng lên .Ba mẹ thấy cháu như vậy sẽ giận đấy "
"Bảo bối cháu dậy đi dậy đi có được không , đừng làm ông sợ "
" Tiểu Thất..."
" Tiểu Thất...."
Là ai. Là ai đang gọi vậy. Lạnh quá. Là ai đang cầm tay mình. Là ai đang gọi mình. Giọng nói này. Là ông nội. Đúng là ông nội rồi. Đúng vậy. Ba mẹ thấy mình như vậy sẽ rất tức giận. Còn có ông nữa. Ông cũng sẽ rất đau, rất cô đơn. Mình vẫn còn có ông mà, mình không phải chỉ có một mình.Ba mẹ đi rồi. Tai nạn kia. Không đúng. Không phải là tai nạn. Người đàn bà đó..." Những suy nghĩ xáo trộn khiến Nhan Thất cố gắng nâng lên mí mắt nặng trĩu. Nhìn thấy ông lão nằm gục bên giường mà lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Ông nội .Nhan nhi sẽ không bỏ rơi ông đâu. Còn chuyện của ba mẹ .Trong đôi mắt to tròn bỗng hiện lên ánh sáng sắc bén khác thường không phù hợp với tuổi.
Nhan Hoàng ngủ không sâu. Khi ông thấy mình tỉnh dậy trên mình còn được khoác lên một chiếc áo ấm thì vui mừng bật dậy tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé trong phòng bệnh. Khi ông đang lo lắng nhìn chiếc giường bệnh trống không thì cánh cửa phòng bất chợt mở ra . Nhan Thất nhìn thấy ông nội đã tỉnh dậy thì vội bê ly nước đến gần, giọng nói lí nhí pha chút áy náy
'' Ông nội, người vất vả rồi ''
Nhan Hoàng kích động ôm lấy đứa cháu gái mà mình yêu thương nhất , không ngừng kích động
''Tỉnh lại là tốt rồi. Tỉnh lại là tốt rồi ''
Nhan Thất ở trong vòng tay ấm áp của ông, của người thân duy nhất, không ngừng nhắc nhở mình rằng mình vẫn còn có một người thân, một gia đình để nương tựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...