Cạch một tiếng. Chiếc cửa sắt vốn luôn đóng chặt được mở ra. Quản gia Harry từ ngoài bước vào, từ tốn đi tới trước mặt Nhan Thất .
_ Tiểu thư Seven, xin mời đi theo tôi. Thiếu gia đã trở về. Ngài muốn gặp tiểu thư.
Nhan Thất cầm chặt chiếc ổ khóa trong tay, gật gật đầu rồi đi theo Harry. Hắn trở về thật đúng lúc. Cô cũng đang muốn tìm hắn hỏi chuyện đây. Nhan Thất theo Harry bước lên tầng 3, đi đên căn phòng mà cô đã từng bị cấm không được bước vào.
Cộc cộc
_ Thiếu gia. Người đã đến rồi.
_ Vào đi -Từ bên trong truyền ra giọng nam ấm áp dễ nghe.
_Tiểu thư, mời.
Harry mở cửa rồi lui sang một bên để Nhan Thất tiến vào. Đợi đến khi cô bước vào trong thì cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Nhan Thất bước vào phòng. Cả căn phòng chỉ có một màu ánh sáng nhờ nhờ vừa đủ để nhìn thấy có một người mặc kimono đang ngồi trên chiếc nệm quỳ bên chiếc bàn trà bằng nan tre. Chỉ thấy anh ta khẽ bật chiếc đèn ngay bên cạnh, ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng. Lúc này Nhan Thất mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó. Người đàn ông đương nhiên là Ken, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ khi nhìn thấy Nhan Thất khẽ nở nụ cười ôn nhã ấm áp.
_ Em đã đến rồi, trước ngồi xuống đi đã.
Nhan Thất cũng từ từ ngồi xuống chiếc nệm đối diện anh ta. Ken khẽ nở nụ cười, hai tay bắt đầu thuần thục pha trà. Chỉ thấy đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng bắt đầu từ việc tráng ấm chén, rồi bỏ trà vào ấm. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng dùng chiếc gáo bằng gỗ múc nước trong nồi đun chế vào ấm trà. Sau khi hãm trà trong vài phút để trà được hòa vào nước lại cẩn thận rót vào bình chuyên, rồi từ bình chuyên mới châm trà vào chén. Từng động tác tỉ mỉ kiên nhẫn khiến cho Nhan Thất cảm thấy anh ta không chỉ là đang pha trà mà giống như người nghệ nhân đang chăm chút cho tác phẩm của mình.
_Em uống trà đi.
Nhan Thất nhẹ nhàng nâng bát trà lên, xoay bát ba lần theo hướng kim đồng hồ, sau đó từ từ uống. Hơi trà thơm nhè nhẹ, tươi mát khiến cho Nhan Thất hít sâu, cả người không tự chủ mà thả lỏng tận hưởng vị trà trong miệng.Khi uống xong, cô lại xoay bát theo hướng ngược lại về chỗ cũ, rồi lại nhẹ nhàng đặt bát xuống. Cũng may cô đối với nghệ thuật trà đạo Nhật bản cũng có biết qua, nếu không sẽ thật thất lễ.
Ken thấy một loạt động tác thưởng trà lưu loát đúng tiêu chuẩn của Nhan Thất,trong mắt hiện lên ý cười khen ngợi,khẽ mở miệng
_Em là người đã giành được ổ khóa kia sao.
_Phải.-Nhan Thất cầm ổ khóa bằng bạc đang để bên cạnh, đặt lên chiếc bàn trà.
_Em.. có thể cho tôi biết làm sao mà em trả lời được câu hỏi đó hay không.-Ken nghe Nhan Thất khẳng định lại, cả người hơi cứng lại một chút,giọng nói đột nhiên có chút gấp gáp. Xem ra điều Harry nói thật, thật sự có người trả lời được câu hỏi đó.
Lần này Nhan Thất không trả lời anh ta. Cô chỉ nhẹ nhàng vòng tay lên cổ, tháo chiếc vòng cổ mà mình đang đeo xuống. Không để ý đến ánh mắt sáng rực của Ken khi nhìn thấy nó, Nhan Thất nhẹ nhàng tra chìa khóa vào ổ, nhưng kì lạ là lại không mở được. Tại sao lại như vậy chứ
_Em... làm sao em có chiếc chìa khóa này. Nói cho tôi biết.
Nhìn thấy sự kích động trong mắt người đối diện, Nhan Thất liền mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mà kiên quyết.
_Trước hết anh hãy nói cho tôi biết ở đâu anh có chiếc ổ khóa này đã. Hơn nữa làm sao anh biết được bài hát kia. Đáng nhẽ.. phải mở được chứ.
Ken nhìn Nhan Thất thật sâu, khuôn mặt vốn luôn treo nụ cười giờ lại trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
_ Năm nay em 17 tuổi phải không. Không. Nói đúng hơn là còn 1 tháng 27 ngày nữa là đến sinh nhật của em.
_Anh điều tra tôi?.-Nhan Thất nhíu mày. Sao anh ta lại biết ngày sinh của cô.
Ken nghe Nhan Thất hỏi lại, đột nhiên nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng bóng. Nụ cười ấy không giống như mọi ngày, nửa vời, giả tạo mang theo ẩn ý mà nó giống như xuất phát từ nội tâm vậy, rực rỡ xinh đẹp.
_Em.. là Nhan Thất phải không. Tiểu.. tiểu Thất.
Nhan Thất có chút kinh ngạc ngẩng đầu lại đối diện với một đôi mắt tràn đầy sự vui mừng. Từ trước đến nay cô không bao giờ dùng tên thật của mình. Nếu như có điều tra đi nữa thì họ của cô cũng là họ Mộ Dung chứ không phải là họ Nhan .
_ Tại sao anh biết tên tôi. Anh rốt cuộc là ai.
Nhận được câu trả lời mà mình muốn, Ken nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, thật lâu, thật lâu mới chậm rãi phun ra vài chữ khiến cho Nhan Thất trợn trừng mắt.
_Tôi là vị hôn phu của em.
Cmn. Lần đầu tiên Nhan Thất muốn chửi thề. Vị hôn phu. Vị hôn phu cái rắm. Từ lúc nào mà cô có vị hôn phu vậy.
_Anh..
_ Em không tin đúng không. Cũng phải thôi. Có lẽ em không nhớ tôi...Em hỏi tôi từ đâu có chiếc ổ khóa này phải không. Được. Tôi sẽ nói cho em biết.
Ken lấy ra một chiếc dây chuyền giống hệt của Nhan Thất, trên đó treo một ổ khóa khắc hình hoa sen cực kì tinh xảo, so với cái ở trên bàn thì giống nhau như đúc.Anh ta với tay lấy chiếc chìa khóa kia, tra vào ổ và lần này thì cạch một tiếng, ổ khóa mở ra.
_ Em không mở được vì cái này chỉ là đồ giả. Còn đồ thật anh luôn đeo bên mình. Chiếc này với chiếc của em vốn là một cặp.
_Chiếc dây chuyền này là Nhan thúc đưa cho anh vào lúc anh 14 tuổi cũng là lúc em 8 tuổi.
_ Nhan Thúc. Baba là gì của anh.???
_Ông ấy... là người mà anh luôn kính trọng. Tiểu Thất. Ngày hôm nay anh sẽ nói với em tất cả những điều em chưa biết . Tiểu thất..em có biết gia tộc của anh không?
Nhan Thất lắc lắc đầu, cô chỉ biết rằng gia tộc đó rất bí ẩn mà thôi. Hơn nữa, việc này thì liên quan gì đến baba
_ Tên đầy đủ của anh là Kenchiro Tokugawa. Gia tộc Tokugawa là gia tộc đã tồn tại từ rất lâu rồi, sự hùng mạnh và tài lực của nó có thể sánh ngang với một quốc gia lớn. Chỉ là đây là một gia tộc ẩn đời, không ai hiểu rõ về nó trừ những thành viên trong gia tộc.
_ Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến baba chứ.
_ Tất nhiên là liên quan rồi bởi vì Nhan Thúc cũng có thể nói là một thành viên của gia tộc anh.
_Anh nói cái gì. Không thể nào. Baba sao có thể là người Nhật được- Nhan Thất không thể tin được. Ba mẹ không phải là trẻ mồ côi sao.
_ Em bình tĩnh đi, tiểu Thất. Nhan Thúc không phải là thành viên chính thức của gia tộc.
Nhan Thất im lặng nghe anh ta nói. Cô lúc này đang rất rối. Thân phận của ba xem ra không đơn giản như cô vẫn nghĩ.
_Ông nội anh chỉ có hai người con là cha anh và cô út. Cha mẹ anh đều đã mất từ khi anh còn rất nhỏ. Là ông nuôi anh lớn lên
_ Tôi rất tiếc- Nhan Thất là thật tâm chứ không phải nói cho có lệ. Cô hiểu được sự thống khổ khi mất đi người thân... hơn nữa cô thấy được tia bi thương xẹt qua trong mắt anh ta.
_Không sao- Ken khẽ nở nụ cười nhạt- Ông anh trong một lần đến Trung Quốc thì gặp tai nạn nhưng may mắn gặp được Nhan Thúc đi ngang nên mới kịp đưa vào bệnh viện, thoát chết. Ông nội từ đó luôn ghi ân muốn báo đáp nhưng đưa tiền bạc thúc ấy đều từ chối. Lúc ấy thúc vốn không biết được sự hùng mạnh của cả gia tộc ...
_Ông nội là thật lòng thích cặp vợ chồng trẻ hiền lành này liền nhờ Nhan Thúc và cô cô đưa ông về Nhật. Một thời gian sống tại Nhật bản, ông nội liền phát hiện Nhan Thúc quả thật có thiên phú kinh người. Tất cả những gì ông dạy thúc ấy đều có thể nhớ hết trong một thời gian ngắn, hơn nữa lại còn suy một ra ba. Ông nội từng nói với anh rằng ông muốn nhận thúc ấy làm con nuôi không chỉ vì báo ân mà còn bởi khi nhìn thấy thúc ấy ông lại nhớ đến người con quá cố của mình, người con trai ông yêu thương nhất cũng chính là cha anh.
_ Tiểu thất, em biết sao không. Thúc ấy không đồng ý. Thúc ấy nói thúc ấy cả đời chỉ có một người ba nuôi ( Nhan Hoàng ) mà thôi.. ông nội rất buồn nhưng cũng không ép nữa. Ông dạy thúc ấy tất cả những gì mà ông biết, thúc ấy giúp ông chưởng quản mọi việc giống như một trợ thủ đắc lực.
_ Tiểu Thất. Lúc đó em còn chưa ra đời. Nhan Thúc và Liên cô luôn thương anh mất ba mẹ từ nhỏ liền yêu thương anh hết mực, dạy anh học, dạy anh đối nhân xử thế. Đối với anh, ông ấy chính là cha... mãi cho đến khi em ra đời. Nhan Thất. Năm anh 6 tuổi thì em chào đời. Mọi người đều rất vui mừng.. anh nhìn em lớn lên từng ngày.. cảm giác đó thật sự rất kì diệu..
Nhan Thất có chút ngại ngùng tránh tầm mắt của anh ta, trong đó bây giờ chính là sự yêu thương cưng chìu hết mực.
_ Sau đó... sau đó thì sao.
_ Năm em 3 tuổi. Ông nội mắc bệnh nặng, tưởng như đứng ở ranh giới sinh tử. Lúc đó ông đã nói ra nguyện vọng cuối cùng của mình là nhận Nhan thúc làm con nuôi để thúc ấy chăm sóc anh cho đến khi trưởng thành. Mẹ của em không đành lòng nhìn ông nội như vậy nên thay mặt Nhan Thúc hứa với ông. Kết quả là ông lại may mắn vượt qua cơn bệnh đó nhưng lúc này Nhan thúc cũng không từ chối nữa ...
_ Tiểu thất. Thúc ấy đã nói gì với em về chiếc chìa khóa này.
_ Ba ba nói rằng nó rất quan trọng, có thể cứu tôi lúc nguy hiểm. Như vậy là sao.
_ Tiểu thất. Gia tộc của anh em cũng biết rồi. Khi Nhan Thúc nhận ông nội làm cha nuôi, học những gì ông dạy cũng có nghĩa là phải gánh vác trên vai rất nhiều thứ,thân phận, trách nhiệm, quyền lực. Thúc ấy không chỉ đơn giản là thương nhân như em nghĩ mà là chủ của một tổ chức hắc đạo mà thúc ấy dựng nên "LOTUS". Cũng có nghĩa là hoa sen mà cặp dây chuyền này là tín vật để điều khiển tổ chức. Thúc ấy liên tục đi lại giữa Trung quốc và Nhật Bản để điều hành công việc, thi thoảng sẽ mang em theo để đi thăm ông nội.
Nhan Thất không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Thân phận của ba ba. Nếu như vậy thì người muốn giết ba ba khẳng định rất nhiều... Người đàn bà đó chẳng lẽ cũng là kẻ thù của tổ chức sao.
_Nhan thất. Em biết không anh đã tìm em rất lâu. Khi biết tin Nhan Thúc bị tai nạn ông nội và anh đã lập tức đến Pháp nhưng không tìm được tung tích của em. Thứ mà anh có duy nhất để tìm em là chiếc dây chuyền này và bài hát mà thúc ấy đã dạy cho anh. Vì thế mỗi năm anh đều đi đến các nơi, tổ chức ra trò chơi này với hi vọng có thể tìm được manh mối nào đó.
_ Ba ba không phải bị tai nạn, mà là bị giết- Nhan Thất mở miệng gằn từng chữ.
_ Em nói cái gì.- Ken cả kinh
_ Ba mẹ là bị người khác giết và tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó.
Nhìn sự hận thù thống khổ tràn ngập trong đôi mắt cô anh biết rằng cô không nói đùa. Đáng chết. Là kẻ nào to gan như vậy. Là anh đã quá sơ suất rồi.
_ Tiểu Thất. Em trở về Nhật với anh đi. Ông nội nếu biết đã tìm được em chắc sẽ mừng lắm. Còn về việc báo thù..anh nhất định sẽ giúp em.
Trở về Nhật sao. Cô đối với những chuyện ngày hôm nay còn chưa kịp thích ứng. Cô lại có thêm một người ông nội nuôi nữa hay sao. Hơn nữa cô đã hứa với ngoại công..
_ Anh để tôi suy nghĩ một chút đi.
Ken cũng không ép cô nữa. Anh biết những điều mà anh nói hôm nay với cô giống như một giấc mơ vậy, quá khó để tiếp nhận nên chỉ khẽ gật đầu.
Ken tiễn Nhan Thất ra cửa,cho đến khi bóng cô đã khuất xa vẫn cứ nhìn theo.
" Con trai, thúc tặng con cái này. Là cùng một cặp với tiểu Thất. Sau này Lotus sẽ là hai con quản lí"
"Ken, con có thích tiểu Thất hay không. Sau này lớn lên chú gả tiểu Thất cho con nha"
Thích sao.
Có thích hay không ư.
Đã bao nhiêu năm rồi mới gặp lại cô bé ấy. Nhưng trên khuôn mặt cô lúc này đã không còn nụ cười hồn nhiên vô tư,những cái ôm ấm áp mà chỉ còn vẻ lạnh lùng lãnh đạm.
Mọi người luôn nói rằng Ken có sở thích quái dị với những thiếu nữ vị thành niên nhưng họ đâu biết rằng tất cả đều là do hắn đã yêu, yêu một cô bé từ khi cô bé ấy chào đời như một điều không tưởng
Khi cô bé ấy hướng hắn cười ngọt ngào
Khi cô bé ấy ôm chặt không cho hắn đi
Nhưng những kí ức khi còn thơ bé... cô còn nhớ hay đã quên.....
Tôi đã chờ em lâu lắm rồi.. vị hôn thê của tôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...