_ Các vị, luật lệ mọi người đều biết rồi. Vậy tôi xin mời mọi người một ly, hi vọng chúng ta có một trò chơi vui vẻ.
Ken khẽ nở nụ cười, giơ cao ly rượu vang đỏ trong tay
_ Cheers !!
_ Cheers !!
.....
Nhan Thất cùng với Lãnh Dạ rời lên tầng trên của khách sạn Hoàng gia. 3 người trong chiếc phòng tổng thống xa hoa, Lãnh Dạ ngồi một bên còn Nhan Thất và Thanh Long ngồi phía đối diện. Trải qua mấy ngày nay cô mới biết quan hệ của Lãnh Dạ và Thanh Long không chỉ là quan hệ chủ tớ thông thường mà giống như bạn bè thân thiết hơn. Mặc dù Thanh Long vẫn giữ những quy tắc và sự cung kính cần có nhưng những lúc không có người hai người bọn họ cũng không mấy cứng ngắc như cô tưởng
_ Chủ nhân. Giờ hẹn là 7h sáng mai.
_ Tìm được người chưa.?
_ Chủ nhân, Đã ra lệnh về tổ chức. Chỉ là thiếu niên thì rất nhiều còn thiếu nữ dưới 18 tuổi thì hơi khó tìm- Thanh Long có chút băn khoăn. Ken ra điều kiện như vậy chẳng khác nào là đánh đố một số người. Thật ra thì tìm một thiếu nữ vị thành niên rất đơn giản nhưng trong trường hợp như vậy tất nhiên sẽ chẳng có kẻ nào ngu xuẩn mà cử đến một bé gái bình thường cả. Tất cả chắc chắn sẽ tìm những người đã trải qua huấn luyện kĩ lưỡng, chứ không phải là một con búp bê chỉ để trưng bày.
_ Khoan đã. Tìm người. Các anh muốn tìm người trong Lãnh Gia sao- Nhan Thất nghe hai người nói chuyện vậy vội hỏi lại, có chút vội vã.
_ Có vấn đề gì sao - Lãnh Dạ nhướn mày hỏi lại. Anh ta chưa từng thấy cô thất thố như thế. Từ lúc nghe xong Ken nói, cô đều mang vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.
Cũng nhận ra mình đã quá vội vã, Nhan Thất bình ổn lại tâm trạng của mình, từ tốn nói.
_Tôi muốn tham gia.
_ Tham gia??- Lãnh Dạ hơi cao giọng.
_ Đúng vậy,trò chơi đó. Tôi muốn tham gia.- Nhan Thất nhìn thẳng vào mắt anh ta, gằn từng chữ một.
_Không được.- Không ngờ rằng anh ta nghe xong lại gạt bỏ ngay mà không cần suy nghĩ.
_Tôi muốn tham gia. Tôi mới 17 tuổi hơn nữa tôi nhất định phải tham gia.
Nhìn thấy trong mắt cô là ánh sáng kiên định không thể lay chuyển, cả Lãnh Dạ và Thanh Long đều ngạc nhiên nhíu mày kiếm.Thanh Long vội hỏi lại
_ Tại sao. Cô có hứng thú sao.
Nhan Thất lắc lắc đầu, khẽ mở miệng
_ Không phải là hứng thú. Chuyện này cực kì quan trọng với tôi. Tin tôi đi. Hiện tại tôi đang rất nghiêm túc - cô ngừng một chút- Chuyện này không phải là chuyện riêng của Lãnh gia mà nó cũng một phần đại biểu cho cả nước. Hơn nữa đối với tôi chuyện này rất đặc biệt. Tóm lại tôi nhất định phải đi.
Lãnh Dạ không nói gì nhưng đôi mắt màu xám tràn đầy suy tư nghi hoặc. Sau một lúc im lặng, ngay khi Thanh Long đang định mở miệng thì Lãnh Dạ lại nhìn thẳng vào Nhan Thất.
_ Em thật muốn đi. Sẽ rất nguy hiểm.
_ Thật sự. Tôi nhất định phải đi.
Lãnh Dạ không hiểu sao cô lại quả quyết như vậy nhưng ngắm nhìn đôi mắt đen chỉ còn sự kiên định đến cố chấp, anh hiểu rằng điều này thật sự rất quan trọng đối với cô.
_ Cẩn thận một chút. Thanh Long. Chuẩn bị đồ cho cô ấy - Lãnh Dạ rút cục đồng ý, đứng dậy đi tới trước mặt cô, khẽ cúi người xuống. Từng âm từng âm trầm thấp mà rõ ràng " Tôi đợi em về" vang vọng bên tai. Đợi đến khi Nhan Thất theo bản năng bật ra hai tiếng "Tôi sẽ" rồi ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng thon dài mà cao ngất của anh. Thanh Long ngồi cạnh Nhan Thất mà vẻ mặt mê man nghi hoặc. Chủ nhân không bài xích phụ nữ nữa từ khi nào vậy.
_Nhan Thất , mấy người kia không đơn giản đâu. Cô phải cẩn thận. Còn nữa, tên Ken đó không yêu cầu không được mang những gì nên tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho cô súng,bộ đàm,thiết bị nghe lén... cô nên....
.............................................................................
Đêm, không khí nhẹ mát và êm dịu. Thành phố chìm dần vào bóng tối quạnh vắng và hư vô...
Nhan Thất nằm trên chiếc giường king size rộng lớn, ánh mắt vô định miên man như bóng đêm tràn ngập ngoài ô cửa. Ánh trăng dịu dàng hắt qua tấm kính, nhe nhàng vuốt ve thân hình bé nhỏ đang cuộn tròn trên giường. Những buổi đêm không ngủ thực chất lại là thời điểm tĩnh lặng nhất của một đời, khi mà những mơ ước tương lai vụt đến hay những kỉ niệm của quá khứ ùa về...
Nhan Thất nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ của mình. Ở đó lúc này là một sợi dây màu bạc nhỏ xinh, mặt dây là chiếc chìa khóa được khắc hình hoa sen vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
"Ba ba, thật là đẹp. Cái này là cho con sao?"
" Đúng vậy,tiểu thất. Chiếc dây chuyền này ba ba đeo cho con. Hứa với ba nhất định phải giữ nó cho thật kĩ, tuyệt đối không được làm mất nó nghe chưa"
"Con nhớ rồi baba. Bông sen này khắc thật đẹp nha. Mà sao lại là hoa sen chứ"
"Cái này thì lớn lên con sẽ biết. Chiếc dây này có thể cứu mạng con trong lúc con cần. Nhất định phải bảo quản nó thật tốt"
"Con nhớ rồi mà ba ba".....
Kí ức cứ như thủy triều tràn về trong tâm trí Nhan Thất.Chiếc dây chuyền này cô đã đeo nó được gần 8 năm rồi, chưa từng tháo ra. Hàng ngày Nhan Thất cũng luôn mặc áo kín cổ nên không ai trong Mộ Dung Gia biết cô có sợi dây chuyền này. Tối nay, khi nghe tên Ken đó nói về chiếc ổ khóa khắc hình hoa sen cô đã thật sự giật mình. Không biết sao cô luôn linh tính rằng chiếc ổ khóa đó và chiếc chìa khóa trên cổ cô có mối quan hệ nào đó.Linh tính của cô thường rất chuẩn.Cũng chính vì thế mà trò chơi hắn đưa ra, cô nhất định phải tham gia... Bí mật mà ba ba luôn giấu, rốt cuộc là gì..
.....
Sáng sớm hôm sau, đúng 7h Nhan Thất có mặt ở đại sảnh. Trên người cô lúc này vẫ là bộ đồ đen tuyền tôn lên khí chất lạnh lùng lãnh đạm của riêng cô. Trong đại sảnh lúc này có khoảng hơn 20 cô gái, đều là những người rất trẻ cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt non nớt hiền lành là chủ yếu . Tuy thế Nhan Thất biết rằng sai lầm lớn nhất trên đời chính là nhìn mặt mà bắt hình dong. Chắc chắn tất cả những người ở đây đều không đơn giản. Đến khoảng 7h05 đã thấy một đoàn xe Limouse Chrysler 300 đậu ở trước cửa đạ sảnh. Những người đàn ông áo đen đồng loạt đứng ở hai bên cửa sảnh và đứng trước cửa xe, làm ra một tư thế mời của thân sĩ tiêu chuẩn. Các cô gái lần lượt lên các chiếc xe limouse khác nhau, tiến đến biệt thự của Ken.. Biệt thự của Ken nằm ở một vùng ngoại thành khá xa, gần như là cách biệt với thành phố. Tuy thế ở đây an ninh rất nghiêm ngặt, tất cả thiết bị an ninh đều là loại tối tân nhất. Nhan Thất bước xuống chiếc Limo cùng vài cô bé khác, khẽ ngẩng đầu đánh giá căn biệt thự trước mặt. Căn biệt thự này có lẽ cũng mang theo phong cách của chủ nhân nó, ấm áp ôn hòa. Cả căn biệt thự đều được sơn màu trắng, nổi bật giữa những vườn cây xanh mướt bao xung quanh khiến cho người ta có cảm giác rất dễ chịu.
Tất cả theo một người áo đen dẫn đầu đi vào trong đại sảnh lớn. Bên trong bài trí cũng như vậy, tường sơn màu trắng, cách bài trí pha giữa cổ điển hiện đại lại đặc biệt hài hòa.
Khi mọi người đã ổn định, có một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo quản gia,từ tốn bước trước sảnh và nói:
_ Các vị tiểu thư, tôi là Henry, là quản gia của biệt thự. Tôi được lệnh của thiếu gia đón tiếp các vị.
_ Từ bây giờ sẽ có người hầu dẫn các vị về phòng của mình và khai báo danh phận.Trong thời gian một tuần các vị sẽ ở đây, có thể đi tham quan mọi nơi mà mình muốn chỉ là phòng của thiếu gia tuyệt không thể vào. Sẽ có người hướng dẫn tận tình những gì được làm và không được làm. Hiện tại mọi người hãy nộp tất cả súng và các thiết bị sát thương khác, còn những vật còn lại có thể giữ. Nếu có thắc mắc gì mọi người đều có thể hỏi tôi..Cuối cùng...chúc tất cả các vị may mắn. Trò chơi sẽ được bắt đầu ngay từ bây giờ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...