Có lẽ chúng đã đến đông đủ rồi, khoảng 25 đến 30 con sói đói, gầm gừ lộ ra hai hàng răng nanh dài gớm ghiếc. Đôi mắt của chúng vốn màu vàng nhưng lại nhuốm màu đỏ khát máu dữ tợn, như thể lúc nào cũng có thể chạy đến cắn xé đám người Nhan Thất ra từng mảnh nhỏ ngay lập tức. Nhan Thất nhìn đám sói đói trước mặt, âm thầm tính toán. Bây giờ dù có dùng hết tốc độ chạy vào tàu cũng không kịp nữa, cách duy nhất chỉ có đối chiến. Muốn hạ một con cần ít nhất 3 viên , hơn nữa phải bắn chính xác vào các yếu vị trên thân mình chúng. Nhan Thất đảo mắt qua nhóm người của mình. 9 người, 10 khẩu, 10 băng( băng đạn), 70 viên. Nếu như dùng hết cũng chỉ có thể hạ nhiều nhất 23 con. Số còn lại biết phải làm sao.....chỉ có thể đến đâu hay đến đó vậy.
Con sói đầu đàn từ từ bước lên trước, hai con mắt dữ tợn nhìn đám người vừa mới xâm nhập lãnh thổ của mình như nhìn những miếng thịt tươi ngon sau bao ngày đói, miệng liên tục phát ra tiếng khè khè trầm đục. Tất cả đám người Nhan Thất đều ở trong tư thế sẵn sàng, sắc mặt ngưng trọng. Đây rõ ràng là một cuộc chiến không cân sức, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Lãnh Dạ nheo đôi mắt màu bạc lạnh lùng nhìn đàn sói hoang trước mặt, trong mắt không hề có một tia sợ hãi,có chăng chỉ là sự tỉnh táo, bình tĩnh và cảnh giác đến tuyệt đối.
_ Cẩn thận một chút. Tiết kiệm đạn.
Ngay khi Lãnh Dạ vừa dứt lời, con sói đầu đàn kia tru lên một tiếng thật dài kéo theo hàng loạt tiếng tru của cả đàn sói. Từng tiếng từng tiếng vang vọng trong màn đêm, hòa với tiếng gió rít gào càng khiến cho khung cảnh thêm tĩnh mịch quỷ dị. Một chân trước của con sói khẽ cào vào nền đất, hai chân sau khẽ khuỵa xuống rồi đột nhiên nó gào lên một tiếng. Kèm theo đó là cả thân hình phi nhanh đến trước đám người Nhan Thất , cái miệng mở to như chậu máu để lộ hai chiếc răng nanh dài mà sắc nhọn. Lãnh Dạ phản ứng nhanh nhất, bắn liên tục hai phát vào người con sói đầu đàn. Pằng. Pằng. Chỉ thấy hai viên đạn chuẩn xác ghim vào tim và cổ con sói, nó mất đà liền ngã xuống nền đất, máu từ chỗ vết thương chảy ra nhưng không chết.. Nó ngắc ngứ từ mặt đất đứng dậy, miệng vẫn phát ra tiếng gầm gừ gầm gừ. Chỉ đến khi Lãnh Dạ bắn thêm một phát qua đầu, nó mới ngã xuống rồi chết. Cả đàn sói thấy con đầu đàn bị thương liền lao về phía bọn Nhan Thất. Đám người Nhan Thất cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để hạ gục từng con, tiết kiệm đến từng viên đạn. Nhưng dù sao tốc độ của một con sói nhanh gấp mấy lần người thường, trời lại mù sương ảnh hưởng đến việc ngắm bắn chính xác nên dần dần đã có 1, 2 người Lãnh gia bị thương. Pằng.. pằng.. pằng tiếng súng nổ lên không ngừng, đã có khoảng hơn chục con đã chết. Hai mắt Nhan Thất tập trung, thân người nhỏ nhắn linh hoạt tránh những cú vồ của bọn sói đói, đôi tay cầm súng vẫn liên tục bóp cò. Từng viên từng viên chính xác tuyệt đối, vào họng, vào bụng, vào tim hay xuyên thẳng qua sọ. Người và sói chiến đấu ác liệt. Từng con sói như phát điên tấn công con người,con người thì lại vì bảo vệ tính mạng của mình mà chống lại sói.
Rầm. Soạt. Nhan Thất ghé mắt chỉ thấy một người Lãnh gia bị đè xuống, cố gắng tránh thoát sự tấn công của con sói nhưng sức mạnh chênh lệch, con sói nhanh chóng cắn đứt cánh tay và cần cổ anh ta. Có lẽ anh ta đã hết đạn. Soạt. Lại thêm một người nữa ngã xuống. Một vết cào trên lưng dài và sâu như thấy cả xương trắng bên trong. Nhan Thất thở hồng hộc. Thân hình cô linh hoạt nhưng sức bền lại không tốt lắm, không biết có thể trụ đến bao lâu. Lại nhìn sang Lãnh Dạ cũng đang tập trung ứng chiến, một mình có hai con sói vây quanh nhưng cánh tay chỉ bị xây xát một chút.
Cuộc chiến vẫn còn rất ác liệt. Trừ Nhan Thất và Lãnh Dạ , Lãnh gia có 7 người thì đến 6 người bị thương nặng còn một người không may đã bị sói cắn chết. Giải quyết thêm một con sói nữa, Lãnh Dạ và Nhan Thất đứng bên cạnh nhau, che 6 người Lãnh gia đang nằm không dậy nổi phía sau. Khuôn mặt Lãnh Dạ lạnh nhạt nhưng nếu nhìn kĩ thì trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng, còn Nhan Thất thì tệ hơn một chút, hai bàn tay đã có chút run rẩy, cánh tay cũng bị xước một vệt dài nhưng không sâu. Cả hai người quay sang nhìn nhau, cùng lúc ném khẩu súng trong tay đi đồng thời rút từ trong người ra hai chủy thủ( dao găm) sắc nhọn . Lãnh Dạ ban đầu định đưa chủy thủ của mình cho Nhan Thất,nhưng nhìn thấy cô rút từ trong ngực ra một chiếc còn có phần tinh xảo hơn liền cầm lại. Giờ đây hai người đều phải cùng nhau chiến đấu mới có hiệu quả..Nhan Thất cầm con chủy thủ được làm từ chất liệu tốt nhất của Thụy sĩ, chém sắt như chém bùn lạnh lùng nhìn 6 con sói trước mắt. Nói đơn giản là chỉ còn 6 con nhưng đối với hai người bọn họ giống như là lấy trứng chọi đá, phần thắng gần như là con số không. 6 con sói cũng không cho hai người họ có thời gian để thở, lập tức lao tới. Nhan Thất dùng thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt cố gắng tránh những cú vồ của đám sói, tay phải cầm chủy thủ tìm thời cơ để đâm trúng vào những chỗ hiểm trên người chúng. Phập.Nhan Thất ngả ra sau tránh móng vuốt sói trước mặt, đồng thời thân hình cong một vòng cung đẹp mắt, chủy thủ nhanh chóng đâm phập vào giữa tim con sói rồi nhanh chóng rút ra. Máu sói từ chỗ vết thương bắn lên trên áo, trên cổ, trên mặt, tanh tưởi khiến cô phải nhíu mi. Trong khi Nhan Thất chật vật tránh những cú vồ ngoạm của sói thì Lãnh Dạ lại trực tiếp " cứng đối cứng" . Chỉ thấy thân hình khẽ dịch chuyển sang bên trái một con sói đang lao tới, tay phải nhanh như chớp nhắm ngay tim mà đâm từ dưới lên, tay trái lại bồi thêm một cú đập như trời giáng từ trên đầu xuống. Con sói bị tác động từ hai phía bị đánh bật ra xa, không chịu nổi đau đớn liền gào lên một tiếng, ngắc ngứ rồi chết. Phải nói rằng Lãnh Dạ ra quyền vừa nhanh, chuẩn lại đủ độc, hơn nữa phối hợp tốc độ và sức mạnh không chê vào đâu được.
Lãnh Dạ dùng tốc độ nhanh nhất của mình để giết hai con sói rồi nhanh chóng chạy về phía Nhan Thất để giúp cô lại nhìn thấy một màn khiến anh cả kinh. Nhan Thất lúc này đã rất mệt mỏi, hai tay tê rần, tầm mắt cũng có chút mơ hồ. Nhan Thất đối với việc huấn luyện thân thể rất khắt khe, nhưng dù sao cô cũng mới chỉ là một cô bé 17 tuổi, chiến đấu với bầy sói trong một thời gian dài đã làm tiêu tốn hầu hết sức lực của cô. Có lẽ đàn sói cũng phát hiện con mồi của mình đang yếu sức nên chỉ có hai con tấn công Lãnh Dạ còn bốn con đều nhắm vào Nhan Thất. Nhan Thất dù linh hoạt giết được hai con nhưng dù sao cũng là cả bốn con cùng vồ đến nên rất không may mà bị một con sói tạt qua một phát thật mạnh làm rách cả da thịt, Nhan Thất mất đà bị văng ra một phía va chạm với nền cát. Cả hai con sói thấy vậy lập tức liền cùng nhau nhảy bổ vào người Nhan Thất. Lãnh Dạ thấy vậy chỉ kịp ôm lấy cô lăn sang một bên nhưng vẫn không tránh được hai vết cào sâu hoắm kéo dài sau lưng. Đau đớn đến tận xương tủy khiến khuôn mặt cương nghị không nhịn được mà tái nhợt .Nhan Thất được Lãnh Dạ ôm lăn sang một bên, thấy tình cảnh như vậy hai mắt trừng lớn hết cỡ. Đôi tay nhỏ bé đang để ở lưng anh đã cảm nhận được dòng máu ấm nóng , ướt sũng. Nhìn đôi tay mình thấm đẫm máu tươi, thấy người đàn ông bên cạnh khuôn mặt đau đớn mà vẫn chịu đựng đột nhiên con ngươi của Nhan Thất chuyển thành màu đỏ như máu. Chưa để cho Lãnh Dạ kịp phản ứng cô đã nhanh chóng cầm chủy thủ dính máu ở bên cạnh lên, di chuyển về phía hai con sói lớn. Hai con sói kia vốn rất bực bội khi vồ hụt con mồi, đột nhiên thấy con mồi lại gần liền rất hưng phấn mà xông đến. Nhưng lần này không phải là cả hai cùng tiến đến mà là từng con một. Có lẽ trong mắt chúng Nhan Thất chính là con mồi đang giãy chết để cho chúng chơi đùa.Nhan Thất mặt lạnh như băng khẽ liếm đôi môi khô khốc, đợi đến khi con sói lao đến ngay trước mặt chỉ còn cách cô có vài cm, hai chân cô đột nhiên khựu xuống ngửa người ra sau 90 độ, tay trái rút ra bên hông một con dao nữa. Hai chiếc chủy thủ từ hai phía trái phải lập tức đâm qua sọ con sói, khiến cho con sói chết ngay lập tức. Hai chủy thủ rút ra khiến cho dòng máu bắn tung tóe. Giờ đây khắp người Nhan Thất toàn là máu tươi, không rõ là của sói hay là của cô nữa. Con sói cuối cùng nhìn thấy bầy đàn bị giết thì nổi điên phóng như chớp về phía Nhan Thất. Nhan Thất thấy vậy lạnh lùng di chuyền về phía con sói với tốc độ nhanh không kém. Khi con sói lao đến cô nhanh chóng lộn vòng lấy chân kẹp lấy hai đầu nó đồn thời hai chủy thủ đâm thằng vào hai mắt nó. Con sói bị đau liên tục vùng vẫy giãy giụa nhưng chân cô vẫn kẹp chặt, chủy thủ lại một lần nữa xẹt qua cổ họng khiền một hàng máu tươi phọt ra ngoài. Thấy con sói vùng vẫy mấy lần rồi chết, Nhan Thất lúc này mới bình tĩnh lại, đôi con ngươi cũng nhạt dần rồi chuyển về màu đen. Lãnh dạ nhìn đôi con ngươi Nhan Thất chuyển thành màu đỏ, một bộ lạnh lùng khát máu giết chết hai con sói lớn với sức mạnh bộc phát kinh người, đôu mắt màu xám tràn đầy nghi hoặc. Đúng vậy, không phải đột nhiên mà Nhan Thất lại trở thành một bộ dáng như vậy . Tất cả là do máu của Lãnh Dạ thấm ướt bàn tay cô, gợi nên một cơn đau mà cô đã cố chôn chặt trong kí ức. Vào giây phút ấy, trong tâm trí cô lại hiện ra hình ảnh của ngày đó, hình ảnh vẫn luôn xuất hiện trong những cơn mơ khiến cô sợ hãi. Đó là bộ quần áo thuần trắng nhuốm máu của ba mẹ, là dòng máu ấm nóng phủ đầy cánh tay cô.. Cô hận.. thật sự rất hận. Lúc đó trong đầu óc cô chỉ lặp đi lặp lại dòng chữ " giết nó" " giết nó" giết nó đi". Và cô thì hành động theo lời kêu gọi của bản năng, không cả kiểm soát được hành động của mình. Nhưng có lẽ Nhan Thất phải cảm ơn nó phần nào, nếu không có nó sẽ không đánh thức sức mạnh bộc phát trong cô, cứu hai người thoát hiểm....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...