Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

5 ngày sau tại cảng biển Tyrrhenian
_ Đã chuẩn bị xong hết chưa- Lãnh Dạ quay sang Thanh Long hỏi. Hôm nay Lãnh Dạ mặc một chiếc áo sơ mi đen của Givenchi kết hợp với chiếc quần âu cùng màu tôn lên dáng người thon dài cao lớn. Thực chất Lãnh Dạ rất hợp với màu đen, nó giống như con người anh ta vậy, thầm lặng và nguy hiểm.
Thanh Long nghe Lãnh Dạ hỏi mình, liền báo cáo
_ Tất cả đều đã sắp xếp xong, người của Mộ Dung gia cũng đã đến rồi.
Thanh Long vừa dứt lời liền thấy đoàn người của Nhan Thất tiến đến gần. Tình cờ là hôm nay Nhan Thất cũng vận trên mình một bộ đồ đen bằng da đầy gợi cảm, tôn lên vóc người cao gầy và khí chất lạnh lùng bí ẩn. Thực chất từ khi còn nhỏ, Nhan Thất rất thích màu trắng, nhất là khi một nhà ba người đều khoác lên một những bộ đồ trắng cùng kiểu khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nhưng từ sau vụ tai nạn đó, nghĩ đến chiếc váy trắng nhuộm đỏ bởi máu của người cô thương yêu nhất, Nhan Thất chợt cảm thấy sợ hãi. Từ đó , Nhan Thất không bao giờ mặc đồ trắng một lần nào nữa. Hơn nữa, cô cảm thấy bản thân mình hợp với màu đen hơn, cô đơn, u ám, không bị bó buộc bởi bất cứ điều gì...
Nhan Thất từ xa bước đến gần Lãnh Dạ, giọng nhàn nhạt:
_ Lãnh th.. Lãnh Dạ.. chúng ta khởi hành được chưa.
Lãnh Dạ nhìn thấy Nhan Thất cũng mặc một đồ đen từ trên xuống dưới, hai người đứng gần lại thập phần hài hòa giống như mặc đồ đôi vậy, liền mở miệng:
_ Có thể.Long( Thanh Long) Xuất phát thôi.
_ Dạ, chủ nhân.
Lãnh Dạ , Thanh Long cùng với Nhan Thất , Vân Hàn lên một chiếc tàu đầu tiên, Daniel và Huyền Vũ lên chiêc tàu thứ hai. Còn lại Lâm Phong và Bạch hổ - Một trong 4 thủ hạ đắc lực của Lãnh Dạ lên chiếc thuyền thứ 3. Trong đợt vận chuyển lần này có tất cả 7 chiếc thuyền trong đó có 3 chiếc thuyền đi đầu là chứa những hàng quan trọng nhất nên tuyệt đối phải được kiểm soát chặt chẽ. Trên tất cả các chiếc thuyền đều được bố trí người của Lãnh gia, canh phòng nghiêm ngặt.
_ Xuất phát- Lệnh của Thanh Long được truyền qua bộ đàm, 7 chiếc thuyền theo đó mà từ từ di chuyển bám đuôi nhau thành một hàng.

Nhan Thất đứng ở trong khoang tàu, nhìn quy mô và máy móc hiện đại tiên tiến nhất, thầm cảm thán về tài lực của Lãnh gia. Chỉ là.. sao cô cứ cảm thấy... Đôi mày thanh tú khẽ chau lại. Vân Hàn vẫn luôn ngồi bên cạnh Nhan Thất, thấy biểu hiện đó liền đưa tay xoa nhẹ lên đôi lông mày hơi nhíu của cô, quan tâm hỏi han:
_ Nha đầu , khó chịu sao ??
Nhan Thất nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ lắc đầu
_Hàn, em không sao. Chỉ là em có cảm giác bất an thôi
_Chắc do mệt mỏi quá thôi. Hay là em nghỉ một chút đi. Có anh ở đây rồi -Vân Hàn khẽ xoa đầu Nhan Thất, giọng điệu ôn hòa khác hẳn với vẻ mặt lạnh băng thường ngày( e thích Hàn nhất nhất ^^)
_ Em không sao đâu.
Nhan Thất lắc đầu. Cô không phải mệt mỏi gì chỉ là cảm giác bất an cứ trào lên thôi
Ở đằng xa , Lãnh Dạ nhìn hành động thân mật của hai người, không nói gì( chị đã bị anh để ý từ lần đầu gặp rồi ạ ^^), chỉ là đôi mắt màu xám bạc kia có chút tối lại.7 chiếc tàu vẫn di chuyển trên biển khơi, tưởng chừng êm ả thanh bình nhưng không ai biết tất cả chỉ là sự thanh bình giả dối trước cơn bão mà thôi.
_ Có gì khác thường không?? Lãnh Dạ nhìn Thanh Long hỏi
_ Các chỉ số vẫn ổn định, chủ nhân. Chúng ta mới đi được 1/5 quãng đường, các tàu còn lại vẫn theo sát phía sau.
_ Có gì phải báo cáo lại ngay lập tức. Chuyến đi này sẽ không đơn giản như vậy đâu.

_ Đã biết, chủ nhân.
Tất cả mọi thứ vẫn theo lịch trình đã được định sẵn, tưởng như không có gì bất trắc.
Trời về chiều, mọi thứ dần dần chìm vào bóng tối, mơ hồ. Xa xa mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa cũng từ từ lặn xuống, nhường chỗ cho bóng tối lấp đầy. Sương mù cũng bắt đầu xuất hiện, từ mờ nhạt đến dày đặc, tầng tầng lớp lớp ôm lấy những con tàu nhỏ bé giữa biển khơi mênh mông. Trời nhiều sương mù như vậy nếu như không có những thiết bị tiên tiến nhất sẽ rất khó để xác định được chính xác vị trí hướng đi, ngay cả việc kiểm soát những con tàu đằng sau cũng rất khó khăn. Thanh Long mắt không rời khỏi màn hình kiểm soát, chỉ thấy hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu, đôi mắt sáng hiện lên sự nghi hoặc. Ngay sau đó, Thanh Long với tay bật chiếc bộ đàm :" B7 báo cáo . B7 lập tức báo cáo với thuyền trưởng. B7 nghe rõ trả lời "
Lãnh Dạ đang ngồi đó lập tức tiến đến chỗ Thanh Long, hỏi:
_ Có chuyện??
Một ngón tay Thanh Long chỉ về phía những chấm nhỏ trên màn hình, đáp
_ Chủ nhân, từ B1 đến B6 đều theo đúng tốc độ, chỉ có B7 đột nhiên thả chậm tốc độ lại . Hơn nữa thuộc hạ không nhận được tín hiệu báo cáo qua bộ đàm.
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, lập tức ra lệnh
_ Không hay rồi. Long, chú lập tức tìm mọi cách liên lạc với Đội trưởng và đội phó của B7, càng nhanh càng tốt. Nếu như không có tín hiệu trả lời lập tức báo cáo lại, cử một đoàn người hạ E1 xuống, tôi sẽ đi cùng với họ sang B7.
_ Chủ nhân. Như thế rất nguy hiểm. Tôi sẽ đi, ngài hãy ở lại đây đi.
_ Chú nghĩ sương mù như vậy chú có thể xác định rõ phương hướng sao. Hơn nữa tôi không đi một mình, chú phải ở lại đây báo cáo tình hình cho tôi bất cứ lúc nào, ra lệnh tất cả thả chậm tốc độ lại.Đây là lệnh, nghe rõ chưa.

_ Rõ, chủ nhân.
Sau khi Thanh Long lại một lần nữa liên lạc và xác nhận là không có tín hiệu từ B7, Lãnh Dạ thu thập một số vũ khí cần thiết và mang theo máy bộ đàm, chuẩn bị rời xuống E1.
_ Tôi đi cùng với anh.
Nhan Thất vốn đứng gần đó nãy giờ, nghe hai người thảo luận liền mở miệng
_ Tôi đi với anh.
_Nha đầu, không được. Để anh đi.- Lần này lại đến phiên Vân Hàn phản đối, anh tuyệt đối không thể để cô gặp bất cứ nguy hiểm nào.
_ Hàn, anh không tin em sao. So về phương diện tàu thuyền, em rành hơn anh nhiều. Hơn thế nếu như B7 gặp bất trắc thì B1 cũng có thể. Anh hãy ở lại đây cùng với Thanh Long,ba chiếc tàu đi đầu tuyệt đối không thể có vấn đề gì được. Em cũng khômg phải là đi một mình.
Vân Hàn định nói gì nhưng thấy ánh mắt cố chấp của cô thì đành phải nhịn xuống. Không biết cái tính cố chấp này cô thừa hưởng từ ai nữa. Lãnh Dạ thấy Nhan Thất muốn đi cùng mình, đang định mở miệng nói đã bị Nhan Thất cắt lời:
_ Đi thôi. Anh yên tâm, Mộ Dung gia từ trước đến giờ không nuôi phế vật đâu.
Lãnh Dạ thấy thế, khuôn mặt lạnh băng, nhàn nhạt nói
_ Đi thôi
Nhan Thất cũng mang theo một ít vũ khí phòng thân, cùng với Lãnh Dạ và một đoàn khoảng 10 người sử dụng E1 quay ngược lại đi thẳng đến chỗ B7.Xem ra linh cảm của cô rất chuẩn, lần đi này sẽ không sóng yên biển lặng đâu.
Sau khi tiến đến chiếc tàu B7, đoàn người đều chuẩn bị thang dây để leo lên. Ngay từ khi bước lên chiếc tàu, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần quan sát động tĩnh xung quanh. Nhưng kì lạ là ngoài tiếng gió rít gào và tiếng sóng vỗ mạnh vào mạn thuyền thì không có một thanh âm nào của con người. Đoàn người từ từ di chuyển vào trong khoang thuyền, từng bước từng bước xuống từng bậc thang. Khi Lãnh Dạ đi đầu dừng lại, tất cả mọi người, bao gồm cả Nhan Thất,đều sửng sốt. Chỉ thấy trong khoang thuyền trắng lúc này la liệt người của Lãnh gia, tất cả đều đã chết, bê bết máu. Trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi tanh nồng của máu tươi. Tuy nhiên, mấy người của Lãnh gia được huấn luyện rất tốt, chỉ sửng sốt chốc lát rồi lập tức mặt bình tĩnh tiến đến thu dọn những cái xác sang một bên, kể cả xác của chỉ huy trưởng và đội phó đang đổ gục trên màn hình kiểm soát...Lãnh Dạ tiến đến, vừa vươn tay chuẩn bị thay đổi các chỉ số trên màn hình vừa ra lệnh cho thuộc hạ.

_ Thu dọn tất cả xác lại. Tất cả đi lùng các căn phòng xem có người hay vật gì khả nghi không.
Lãnh Dạ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mặc dù trong đầu cũng có suy đoán về kẻ đã gây ra việc này nhưng chẳng có lí do gì chỉ lên giết hết người trên tàu rồi chạy trốn cả. Đôi mày kiếm chau lại, mười ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình kiểm soát nhưng kì lạ là tất cả các chỉ số dù điều chỉnh thế nào cũng không thay đổi được, thiết bị định vị liên tục phát ra âm thanh rè rè chói tai. Nhan Thất đứng ngay bên cạnh Lãnh Dạ, thấy vậy liền quay sang nhìn anh ta,đúng lúc đối mặt với một đôi mắt màu xám bạc.Trong mắt hai người lúc này đều là sự hiểu ý. Có kẻ đã giở trò với thiết bị điều khiển rồi, tất cả chỉ số đều đang được cài đặt sẵn. Hơn nữa B7 còn đang di chuyển với tốc độ kinh người:
_Không chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay được sao.
_Chúng đã bị kiểm soát từ một tín hiệu từ nơi khác- Lãnh Dạ lắc lắc đầu.
Đột nhiên trên màn hình đen kịt trước mặt hai người hiện lên một dòng chữ nhấp nháy " HOPE YOU ENJOY MY GIFT" - "Hi vọng anh thích món quà của tôi sao" Thật là quá ngông cuồng rồi.
_ Để tôi thử một chút xem sao. Tôi có thể làm nhiễu nó trong vòng 30s đến vài phút.Trong lúc đó anh...
Nhan Thất còn chưa nói xong đã bị một tiếng nói chen ngang. Một tên thuộc hạ của Lãnh gia hớt ha hớt hải chạy đến.
_ Chủ nhân. Ở trong khoang có cài bom.
Nhan Thất và Lãnh Dạ nghe thế, trên mặt đều hiện lên vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy, vội vàng chạy đi xem. Quả thật ở dưới một băng ghế có một quả bom , là loại mới được sản xuất trong những năm gần đây. Đây là loại bom điện tử, đừng nhìn nó nhỏ nhưng có thể nổ banh xác một chiếc tàu mấy trăm tấn. Hơn nữa loại bom này không chỉ đơn giản là mở thủ công ( cắt dây xanh đỏ ấy ) mà đều được cài mật mã. Chỉ khi có được mật mã mới có thể vô hiệu hóa nó bước đầu , sau đó lại một lần nữa mở theo phương pháp thủ công. Đây quả thật là loại bom khiến người khác phải phát điên lên.. Tiếng tích tắc không ngừng cho biết rằng quả bom đã được hẹn giờ, bên cạnh còn có một mẩu giấy với dòng chữ đỏ đặc biệt chói mắt." ANOTHER GIFT. HAVE FUN !!!"
Xem ra tên khốn khiếp này đã tính rất hoàn hảo. Trà trộn vào đoàn người của Lãnh gia, giết hết người trên tàu. Nếu như Lãnh Dạ không lên tàu thì chỉ với quả bom này cũng đủ để nổ banh xác mấy trăm tấn hàng, còn nếu như Lãnh Dạ lên tàu thì sẽ lôi anh ta xuống chôn theo. Dù Lãnh Dạ có giỏi thế nào cũng không thể tìm được mật mã của quả bom.Nhưng tên đó ngàn lần tính vạn lần tính cũng không ngờ rằng Nhan Thất cũng đi theo. Mà cô thì tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra!!!
TO BE CONTINUED
SPOIL CHƯƠNG 14: Hợp tác- Thoát hiểm- Lại gặp nạn .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui