Trọn Đời Không Buông Tay

Edit: Muathuvang
Beta: Pingki
Tuyền Tuyền tự sát? Từ cầu Lạc Hải nhảy xuống biển?
Tuyền Tuyền hồn nhiên, vui tươi không chút ưu tư … là do ai và ai bóp chết đây? Cô chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng ngay từ ngày đầu quen biết cô ấy, câu nói đầu tiên với cô ấy, cô đã lừa dối cô ấy. Cho dù là có thiện ý gì thì cũng như nhau cả, vẫn là lừa gạt.
Hứa Liên Trăn như hồn ma phiêu đãng trở về nhà trọ. Nếu nói, buổi chiều khi ở văn phòng của Tưởng Chính Nam, hắn đuổi cô đi là muốn trấn an Tuyền Tuyền thì vừa rồi hắn đuổi cô bảo cô “Cút đi cho tôi” chính là những suy nghĩ thật tình từ đáy lòng của hắn.
Cô chậm rãi đứng dậy, bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của chính mình.
Chính là cho dù làm cái gì cô vẫn thất hồn lạc phách, khi làm gì đó, chỉ cần xoay người một cái đã quên mình đang làm gì, phải làm cái gì.
Không khí sầu thảm mở mịt, như bị rút cạn, cô không thể hít thở.
Tựa như một đứa ngốc, ngồi ở dưới rèm cửa, ngây ngốc nhìn bầu trời từ sáng ngời đến sẩm tối rồi xám xịt, bầu trời có vẻ âm u, cuối cùng đêm đen đã bao trùm tất cả.
Cũng không biết ngồi bao lâu, khi cô phục hồi tinh thần lại, chỉ biết là trong phòng trống không, gió thổi đến, nhẹ nhàng thổi rèm cửa bay bay, tiếng động nhỏ nhất cũng có thể nghe rõ mồn một.
Cả ngày chưa ăn gì, bụng cũng âm ỉ đói.

Hứa Liên Trăn chống người đứng dậy, mới vừa động cả người đã choáng váng. Có lẽ là ngồi quá lâu, máu lưu thông không tốt.
Trong tủ lạnh đồ ăn đều còn nhiều, đồ ăn nhanh dự trữ cũng không ít, nhưng cô không có cảm giác muốn ăn. Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy mấy túi cafe hòa tan, nhớ lại hắn từng đưa cô dến hết những tiệm cafe lớn nhỏ ở Lạc Hải, cô không khỏi có chút ngây ngốc, sợ hãi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Liên Trăn đi tới bệnh viện, cô đến quầy trực của y tá hỏi thăm tình hình của Tuyền Tuyền: “Cô y tá, tôi có một người bạn hôm qua mới nhập viện, cô ấy tên là Tưởng Chính Tuyền, không biết tình hình hiện tại của cô ấy bây giờ thế nào rồi?”
Y tá giúp cô kiểm tra xong, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi cũng không rõ tình huống hiện tại lắm, nhưng Tưởng tiểu thư hiện tại đang ở phòng 1 tầng 28 của bệnh viện, cô có thể đi thang máy bên kia đi lên.”
Nếu như Tuyền Tuyền không nằm ở phòng theo dõi có nghĩa là cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, không có chuyện lớn gì. Hứa Liên Trăn mỉm cười nói cảm ơn, đi ra sau, cô ngồi trên ghế chờ ở bãi cỏ ngoài hành lang bệnh viện nửa ngày. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn là đáp thang máy đi lên chỗ Tuyền Tuyền, đây đang là tầng trệt. Cả tầng 28 đều im lặng như tờ, thỉnh thoảng mới có vài cô y tá bưng khay đi qua.
Hứa Liên Trăn đứng ở trước cửa phòng bệnh, do dự có nên vào hay không. Nháy mắt cánh cửa tự động bị mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt cô, theo sau là Tưởng phu nhân – Bà Lục Ca Khanh.
Nhìn thấy Hứa Liên Trăn, trong nháy mắt bà Tưởng có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường khách khí nói: “Hứa tiểu thư, mời vào đây ngồi một chút.”
Hứa Liên Trăn do dự ngồi xuống. Phòng bệnh là phòng Vip cho nên có đầy đủ tiện nghi, từ chỗ ngồi Hứa Liên Trăn chỉ nhìn thấy sofa gian bên ngoài. Lục Ca Khanh nói với người phụ nữ trung niên: “Chị Chu, pha hai cốc trà.” Dì kia lên tiếng, rất nhanh đã mang trà bưng lên.
Lục Ca Khanh lại nói: “Chị Chu, chị đi đến chỗ bác sĩ xem kết quả xét nghiệm của Tuyền Tuyền hôm nay thế nào, đã có chưa?” Dì Chu hiểu ý, đáp lời đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại giúp hai người.
Khi Hứa Liên Trăn trở về Lạc Hải cô biết trước sau gì cũng gặp phải Tưởng phu nhân nhưng thực sự gặp rồi vẫn là xấu hổ không thôi. Dù sao cô đã chính miệng hứa là rời khỏi Tưởng Chính Nam, rời xa Lạc Hải.

Trước sau Lục Ca Khanh bộ dáng khách khí nói: “Hứa tiểu thư, cám ơn cô đã đến thăm Tuyền Tuyền, Tuyền Tuyền mới uống thuốc xong giờ đang ngủ.”
Bà ta dừng một chút, tựa như hiểu rõ mọi chuyện nói: “Hứa tiểu thư, tôi nghĩ cô trở về nhất định là do Chính Nam đã tìm được cô. Tôi là mẹ của nó, tôi rất hiểu con trai mình, thằng bé này trước giờ cái gì cũng thuận buồn xuôi gió, muốn gì được lấy chưa từng thất bại gì, cho nên khi nó phát hiện ra trên thế giới này có người, có thể không theo ý muốn của nó, nói sẽ tìm mọi cách để chinh phục, để có được, cho dù thua, nó cũng cố chấp không chịu thua. …”
“Đó không phải là yêu, có lẽ là bệnh chung của cánh đàn ông, cũng có thể là cố chấp của một đứa trẻ chưa trưởng thành đi.”
“Kỳ thật ai trong chúng ta mà chẳng như vậy, vẫn luôn cho rằng thứ mình không chiếm được mới là tốt nhất. Chính là một khi có được rồi, có đắc ý cũng chỉ giây phút ngắn ngủi mà thôi, cũng sẽ không cố gắng quý trọng.”
Hứa Liên Trăn vẫn không có nói gì, cô vẫn lắng nghe, cô tin rẳng Tưởng phu nhân cũng chỉ muốn cô đóng vai một người nghe mà thôi. Lục Ca Khanh nói: “Hứa tiểu thư, tôi chưa từng giúp cô cái gì, tôi là một người mẹ, chỉ hy vọng hai đứa con của mình có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”
Lục Ca Khanh dừng một chút, nhìn cô, ngữ khí chậm hơn: “Nhưng mà tôi cũng không phải người cố chấp gì, nếu chính nam thực sự yêu cô, mà cô cũng thích nó, tôi cũng sẽ đồng ý cho hai người cùng nhau. Hứa tiểu thư, nếu cô không ngại mà nói, cô hãy nói thật với tôi, nếu cô thật tình thương nó, vậy nó có kết hôn với người khác cô cũng nguyện ý không kể danh phận mà ở bên cạnh nó, nguyện ý vì nó mà chịu chỉ trích cùng ủy khuất chứ?”
Mới vừa rồi khi ngồi ngơ ngác ở trên bãi cỏ, Hứa Lien Trăn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, chuyện đã qua, những chuyện hiện tại.
Tuyền Tuyền cũng đã biết tất cả mọi chuyện, mọi thứ đều đã vỡ lở, có muốn giấu cũng không thể nữa.
Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo không chút ấm áp của hắn ngày đó, và cả tiếng “Cút” lạnh như băng với cô.
Hết thảy đều phải kết thúc! Vậy chi bằng hai bên cứ thoải mái hợp được ly được, cũng không uổng phí lần gặp lại nhau này.

Hứa Liên Trăn qua một hồi thật lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tưởng phu nhân yên tâm, giữa tôi và Tưởng tiên sinh chỉ là cuộc thỏa thuận mà thôi, còn lại cái gì cũng không phải. Cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, tôi sẽ rời đi.” Khi lời nói dối được nhắc đi nhắc lại nhiều lần thì nó sẽ trở thành sự thật, nơi này từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, vốn dĩ không có ai yêu ai cả.
“Thỏa thuận? Chỉ đơn giản là thỏa thuận thôi sao? Hứa tiểu thư, con người cũng là một loài sinh vật có tình cảm. Dù chỉ là một con chó hay con mèo, ở cùng một thời gian dài, cũng sẽ có tình cảm, huống chi là con người? Chẳng lẽ lâu như vậy, cô đối với Chính Nam nhà chúng tôi một chút tình cảm cũng không có sao?”
Hứa Liên Trăn quay mặt đi, cực lực kiềm chế thanh âm của mình, cố gắng làm cho nó giống như bình thường: “Tưởng tiên sinh chưa từng thích tôi, mà tôi cũng chưa từng thích anh ta.”
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết. Cô quả thật không thích hắn, mà là cô yêu hắn!
“Kỳ thật tôi và anh ta ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, nghĩ rằng diễn trò như vậy sẽ khiến Diệp Anh Chương hết hy vọng, kết quả thì đã sai, còn làm hại đến Tuyền Tuyền. Tưởng phu nhân, nếu Tuyền Tuyền đã không còn chuyện gì đáng lo, tôi cũng yên tâm. Như vậy, tôi xin phép cáo từ. Hy vọng Tuyền Tuyền có thể sớm bình phục.”
Lục Ca Khanh nhìn bóng dáng Hứa Liên Trăn đi xa dần, đưa tay đẩy cánh cửa phòng bệnh ra. Tưởng Chính Tuyền giờ phút này vì mới uống thuốc nên còn đang nhắm mắt ngủ say. Mà cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người không ngờ còn có một nhân vật đang đứng bên cửa sổ nghe được, chính là Tưởng Chính Nam.
Lục Ca Khanh hồi lâu mới thấy mở miệng: “Chính Nam, con nghe được lời cô ta nói chứ?” Tưởng Chính Nam đứng trầm mặc bên cạnh cửa sổ, không hề nhúc nhích, giống như mắt điếc tai ngơ.
Lục Ca Khanh càng tăng thêm ngữ khí: “Có lẽ con cũng tự hiểu được, mỗi một câu vừa rồi cô ta nói ra, đều là thật lòng, vì một người như cô ta, khiến Tuyền Tuyền phải làm như thế, đáng giá sao? Cô ta chưa từng thích con, càng không nói là yêu con! Nếu không, năm đó con bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, cô ta sao có thể nói đi là đi ngay được? Cô ta vừa rồi còn nói giữa con và cô ta chính là một sai lầm…”
Lục Ca Khanh thấy một mình độc thoại cả nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, con trai lại vẫn trầm mặc không lên tiếng như trước, cuối cùng nhịn không được mà tức giận: “Tự con suy nghĩ kĩ càng ẹ, rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải.”
Lại thêm một hồi lâu, mới nghe được mấy từ ít ỏi từ Tưởng Chính Nam: “Mẹ, con biết rồi.”
Cô chưa từng thích hắn! Chưa từng có! Hắn vẫn biết. Nhưng những lời này từ chính miệng cô nói ra từng chữ từng chữ một, quả thật so với vạn kiếm xuyên tâm còn đau hơn.
Hứa Liên Trăn lẳng lặng suy nghĩ vài ngày, sau đó làm đơn từ chức gửi Hạ Quân. Ở đầu bên kia điện thoại Hạ Quân nói thực khách khí: “Hứa tiểu thư, tôi sẽ chuyển lời tới Tưởng tiên sinh. Trong khoảng thời gian này nếu cô không tiện đi làm, cô có thể nghỉ ngơi ở nhà vài ngày…”

Trên thực tế, lúc Hạ Quân đem vấn đề này trình lên Tưởng Chính Nam, hắn đang bận tay phê duyệt văn kiện. Nghe vậy, từ giữa đống văn kiện ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm Hạ Quân, hồi lâu mới hộc ra vài chữ: “Cô ta còn muốn chạy?”
Hứa Liên Trăn đương nhiên biết Hạ Quân không tự quyết định được, hết thảy đều phải do Tưởng Chính Nam định đoạt. Nhưng lúc này đây, cô bỗng nhiên lại có một loại dự cảm chắc chắn đến lạ lùng, Tưởng Chính Nam sẽ để cô rời đi.
Ngày đó Chu Mẫn làm cùng phòng kết hôn, Hứa Liên Trăn không muốn đi, sợ rằng sẽ gặp phải Tưởng Chính Nam ở đó. Dù sao Chu Mẫn cũng là trợ lí cao cấp nhất của thư kí Trần, rất được trọng dụng, Tưởng Chính Nam có thể cũng sẽ tham dự.
Nhưng Tuyên Hiểu Ý nhất quyết kéo cô đi bằng được: “Cậu làm gì mà không đi? Chu Mẫn đặc biệt bảo mình phải đích thân đưa thiệp mời này cho cậu đấy. Tuy rằng cậu nói muốn từ chức, nhưng bây giờ vẫn còn đang là nhân viên của công ty ta! Mọi người trong văn phòng đều đi, chẳng lẽ cậu lại muốn một mình một kiểu. Hơn nữa, cậu làm tổ trong nhà nhiều ngày như vậy, không bệnh cũng sắp phát bệnh rồi đấy. Mà còn nữa, chúng ta đều phải đi tiền mừng, làm gì thì làm cũng phải ăn cho đáng đồng tiền mới thôi…” Lưu loát nêu ra một tràng những lý do.
Hứa Liên Trăn: “Aiz, cậu không phải không biết, mấy ngày nay dạ dày mình không thoải mái mà.”
Tuyên Hiểu Ý: “Ôi dào chuyện nhỏ, cậu ăn nhẹ một chút.”
Lại dỗ cô: “Cậu có biết không, cả tầng lầu có mỗi chúng ta hòa hợp với nhau. Cậu không đi, mình sẽ cô đơn chết mất. Đi thôi, đi thôi, đi với mình đi mà.”
Hứa Liên Trăn ở một bên dở khóc dở cười, cái gì mà cả lầu chỉ có mỗi hai cô hợp nhau, từ trước đến nay Tuyên Hiểu Ý cô ấy vốn dĩ là người cởi mở, người nào mà chẳng hợp với cô ấy.
Trong đầu Hứa Liên Trăn đột nhiên nảy lên một ý: “Nhưng mà mình không có lễ phục, thế này chẳng phải đi ăn một chút cơm, lại phải đi mua cả một bộ mới sao? Đúng không? Cho nên, có lẽ mình không đi thì hơn!”
Không nghĩ tới Tuyên Hiểu Ý lập tức sảng khoái đáp lời cô: “Không sao không sao. Mình có, mình sẽ cho cậu mượn.”
Cuối cùng nói tới nói lui vẫn bị Tuyên Hiểu Ý kéo đi. Trước khi ra khỏi cửa, còn bị cô ấy dày vò một phen, bắt cô mặc bộ lễ phục cổ tròn màu đen mà cô ấy mang tới. Bởi vì cổ áo hơi thấp, hơn nữa còn có chút lành lạnh, cho nên cô đành khoác lên một chiếc khăn choàng màu xanh da trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận