Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chẳng bao lâu sau, Tùy Kỳ đã về, tay xách theo hai túi to đùng. Mạc Tùy tiện
tay lôi ra xem xong hết sức vừa ý, chạy vào nhà tắm xử lý xong xuôi rồi
đi ra. Cô và Tùy Kỳ ai nấy ngủ một giấc say, lúc dậy tinh thần đã tốt
hơn hẳn.

Vốn tưởng hôm nay lại phải xin nghỉ, giờ xem ra cũng không cần nữa, chỉ có
Tùy Kỳ nhíu mày đi theo sau Mạc Tùy là vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Mạc Tùy thấy khá hơn một chút là lại chủ quan, vừa tan làm liền hớn hở chạy tới tủ lạnh định mua kem. Trước đây cô cũng hay ăn, nhưng lần đau bụng
kinh này làm Tùy Kỳ cũng lờ mờ hiểu thêm vài thứ, dù không thể nói là
sành sỏi nhưng bây giờ sao anh còn có thể dung túng cho cô ăn kem được
chứ?

“Không được ăn, ăn xong lại đau bụng thì sao?”

Mạc Tùy xua tay như không, “Không xui xẻo đến mức đau tiếp đâu.”

“Không được!” Tùy Kỳ giữ cánh tay định thò vào tủ của cô, kiên quyết: “Từ
tháng sau, mấy ngày tới kỳ không cho phép em ăn đồ lạnh nữa!”

Mạc Tùy rất không vui, trước đây đâu có ai quản cô như vậy. Ngay cả Trần
Lương Sinh thích lo chuyện bao đồng cũng chưa bao giờ răn dạy cô vì
chuyện này. Tuy Tùy Kỳ làm thế là vì lo cho cô, nhưng một đứa trẻ con
quen chạy nhảy nghịch đất nghịch cát suốt ngày bỗng bị nhốt lại thì sao
mà chịu nổi?

“Haiz, anh cứ kệ em, em tự lo được.” Vừa nói vừa đưa tay ra.


Tùy Kỳ lại kéo cô sang một bên, lạnh giọng: “Em thấy tối qua vui lắm à? Đau sống dở chết dở có dễ chịu không?”

Dưới ánh đèn trắng, khuôn mặt vốn ôn hòa của Tùy Kỳ trở nên lạnh như tượng
đá, góc cạnh cũng sắc nét như thể dùng dao gọt giũa, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, bị đè nén bởi một lực ép vô hình nặng nề.

Mạc Tùy sửng sốt, nhớ tới khuôn mặt lo lắng sốt sắng của Tùy Kỳ khi ấy, cô nhăn mũi ngượng ngùng.

Tùy Kỳ nâng mặt cô lên, xoa mạnh, ánh mắt vẫn nặng nề như trước, nhỏ giọng: “Anh còn khó chịu hơn cả em nữa.”

Được, Mạc Tùy không nói nữa, cô vốn là người chỉ thích mềm không thích cứng,
hơn nữa những hành động gần đây của Tùy Kỳ làm cô rất kinh hãi, lần này
dù có muốn mua cũng không dám đưa tay ra nữa.

Cuối cùng, cô lưu luyến nhìn tủ lạnh, vung tay, “Đi thôi, không mua thì không mua.”

Tùy Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nở nụ cười, áp suất khổng lồ vừa nữa lập tức biến mất như ảo giác, không khí ấm áp như mùa xuân lại quay về.

Con mèo kia nuôi một thời gian ngắn đã to lên không ít, hàng ngày ưỡn cái
bụng tròn vo mượt mà lên bệ cửa sổ phơi nắng, vừa nghe tiếng mở cửa là
gào lên quấn lấy người. Chẳng mấy khi tâm trạng Mạc Tùy tốt như hôm nay, thế là cô dùng đầu ngón chân chơi với nó.

Đến tận lúc ăn cơm, Mạc Tùy rửa tay xong đi ra, Tùy Kỳ đã nấu xong cơm rồi. Cô là người cuồng ăn cay, vừa thấy bàn ăn hôm nay không có nổi một món
cay cảm giác chua xót liền dâng trào.

Cô quay vào phòng bếp lấy từ trong ngăn kéo ra một chai rượu đỏ mua hồi tết, quay lại bàn ăn, đặt cốc xuống.

Tùy Kỳ thấy vậy, vội vã cầm lấy, nhìn cô đề phòng, “Không được uống rượu.”

“Em cũng đâu có nói em muốn uống, đưa đây cho em.”

“Không uống thì em lấy ra làm gì?”

“Em không uống thì anh uống chứ sao?” Mạc Tùy cướp lại từ tay anh, híp mắt
cười rót cho anh một chén, “Anh uống đi, mau uống đi, đừng để đến lúc em ngứa miệng.”

Anh đương nhiên biết tửu lượng của Mạc Tùy như thế nào, hơn nữa cuộc sống
của Mạc Tùy tuy nhìn có vẻ mất trật tự nhưng không rượu chè không cờ
bạc. Thế nên, dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng để đề phòng anh vẫn
cứ uống, miễn cho ai đó lại nổi hứng lên làm loạn.

Hai người ăn cơm tối khá muộn, lại thêm Tùy Kỳ uống rượu nên khi ăn xong
thì trời đã tối đen. Mạc Tùy bật đèn, Tùy Kỳ dưới ánh đèn vàng đã đỏ ửng hai gò má, đôi mắt mơ màng như mặt nước gợn sóng, mê hoặc lòng người.

Mạc Tùy không nhịn được kéo cái ghế tới gần anh một chút, quốc sắc thiên
hương mặc cho người hái, cô không làm gì chẳng phải quá có lỗi với bản
thân sao?


Người ta đã là người của cô, tuy rằng quá trình không ai ngờ được, nhưng kết
quả thì đã rành rành ra đó ròi. Từ nay về sau, rất rất nhiều về sau, bọn họ đều muốn ở mãi bên nhau như thế này.

Cô cười, dựa sát lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt anh như đang ngắm nhìn
một món đồ quý giá. Rất đẹp, còn đẹp hơn trước kia nhiều. Cô đưa tay véo mặt anh một cái, cảm giác không tệ, da rất mịn, còn đẹp hơn da cô cả
trăm lần, không tệ không tệ.

Do rượu nên toàn thân Tùy Kỳ nóng rực lên, tay Mạc Tùy vừa chạm tới, ngoại trừ sự vui mừng còn có cảm giác man mát rất thoải mái. Anh vô thức cọ
cọ.

“Thật là đẹp trai quá đi!” Mạc Tùy cảm thán, sau đó nghiêng người hôn chụt một cái lên mặt anh.

Tim Tùy Kỳ đập lệch một nhịp, sau đó lập tức tăng tốc điên cuồng như thể
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên Mạc Tùy chủ động gần
gũi anh, điều này làm anh kích động muốn điên mất.

Còn cả lời cô nói… “…Em thích không?”

Mạc Tùy khe khẽ vỗ mặt anh, “Thích, cái gì đẹp em đều thích.” Vừa nói vừa
hôn anh, hương rượu trong hơi thở Tùy Kỳ hình như cũng làm cho cô say.

Rõ ràng là đáp án anh mong đợi mà nghe xong lại thấy thất vọng, chỉ là “cái gì đẹp” thôi sao?

Anh lập tức kéo cô xuống, hôn điên cuồng. Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Mạc
Tùy cũng bắt đầu nhiệt tình đáp lại, nước bọt hòa quyện và đầu lưỡi
khiêu khích khiến nụ hôn này trở nên kích thích hơi bao giờ hết, làm cả
người Tùy Kỳ bắt đầu sôi sục, hai tay không ngừng di chuyển trên người
cô. Tiếng vải ma sát nhắc nhở anh đây không phải là ảo giác như mọi
ngày.

Mạc Tùy bám vào vai anh nhảy qua ngồi lên đùi anh, cơ thể không ngừng cọ
xát về phía trước dụ dỗ giác quan đang ngày càng bành trướng của anh,
hai tay ôm lấy đầu anh, mười đầu ngón đan vào mái tóc anh. Hô hấp càng

lúc càng gấp gáp, ngọn lửa trong cơ thể chuyển hóa thành tiếng rên rỉ
tràn ra từ trong miệng.

Đôi mắt Mạc Tùy mơ màng, khóe miệng cong cong lên, nhẹ nhàng đong đưa vòng
eo, dùng sự mềm mại của mình tấn công sự cứng rắn của một nơi nào đó đã
dâng cao.

Không ngoài ý muốn, ngay sau đó Tùy Kỳ liền rên rỉ thành tiếng, cảm xúc càng
tăng cấp, cơ thể không thể giữ tự chủ, cách tầng tầng gông xiềng bắt đầu va chạm theo bản năng nguyên thủy.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao, kích tình tràn ngập trong từng phân tử khí. Mạc Tùy ngước cổ lên hứng lấy những vết cắn Tùy Kỳ không ngừng
hạ xuống. Cách một lớp quần, bàn tay anh bắt đầu đi xuống, khi đi qua
giao điểm bí ẩn nhất giữa hai chân cô anh lập tức cứng đờ, mà Mạc Tùy
bắt đầu hả hê cười như điên.

“Quên rồi hả, quên rồi hả, tưởng bở rồi chứ gì?” Mạc Tùy liếc nhìn anh cười
xấu xa, gương mặt trắng trẻo đã bị nhuộm đỏ, làm cho biểu cảm muốn trêu
ghẹo có vẻ càng sinh động.

Tùy Kỳ mặt đen sì, buồn bực nhìn cô, “Em cố ý!”

Rõ ràng đang hành kinh không thể làm chuyện phòng the, vậy mà còn khiêu khích anh.

Mạc Tùy đưa tay búng một cái lên đỉnh lều của anh, hài lòng nghe tiếng anh kêu, rồi cười nói: “Anh muốn hiểu vậy cũng được.”

Tùy Kỳ mím môi, vừa bó tay với trò đùa quái ác của cô, vừa thấy thích sự nhiệt tình của cô. Thật là mâu thuẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận