Trọn Đời Có Duyên

Nói như vậy, gia đình Tất gia tụ hội là đêm 30, dù có chuyện quan trọng hơn nữa, con cháu Tất gia cũng phải trở về, đây là quy củ hai trưởng bối cao nhất truyền xuống, nghe nói là bởi vì năm đó lúc ông nội của Tất Trọng Tường bị bệnh nặng, muốn gặp con trai du học bên ngoài, kết quả bởi vì nhiều năm không có liên lạc, thế nào cũng không tìm được đứa con trai này, lão nhân gia cuối cùng ôm hận mà chết. Lúc đó, gia trưởng Tất gia kế tiếp nhiệm liền định ra rồi quy củ này, con cháu Tất gia cho dù là đi đâu, lễ mừng năm mới nhất định phải về nhà một chuyến, để người trong nhà biết ngươi đi chỗ nào.

Tất gia và Diệp gia cùng ăn cơm tất niên . Vốn là đầu năm mồng một nên là con gái con rể đi bái phỏng nhà mẹ vợ, nhưng mà hai nhà đã nói rồi, nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm tất niên ở cùng nhau cả đêm, có lúc là ở Diệp gia, có lúc là ở Tất gia, cũng có lúc đi bên ngoài ăn, đều xem tâm tình hai bà mẹ.

Tiếp theo chính đi thăm bạn bè và người thân rồi, Tất gia trừ thân thích nhà mình, hàng xóm trong đại viện cũng phải cần bái phỏng, không chỉ là vấn đề hàng xóm mấy chục năm, việc này rất phức tạp không phải nói một chút là có thể hiểu rõ .

Nhưng mà đầu năm thứ ba, người Tất gia cùng nhau đến nhà tư lệnh Hách chúc tết. tư lệnh Hách là cấp trên cũ của Tất Trọng Tường, là người ngay thẳng, nghỉ hưu rất nhiều năm rồi, chỉ là ở trong lòng đám người Tất Trọng Tường lão thủ trưởng vẫn lão thủ trưởng, hàng năm thăm viếng đều là không thể thiếu được.

Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Nghiêu một người ôm một bé, Tả Tả Hữu Hữu rất hiểu chuyện, ra cửa liền ngoan cực kì, gặp người liền nháy mắt to sáng nước lên nhìn, để cho bọn họ kêu người.

Ngày hôm đó tới nhà tư lệnh Hách chúc tết có không ít người, phần lớn là cộng sự và đồng chí của Tất Trọng Tường, bây giờ đã trải qua tuổi sáu mươi, nam nữ cũng đều già đi, lại nói về chuyện cũ cũng có chút cảm thán. Tất Trọng Tường luôn luôn là vui vẻ khoe khoang với người khác cháu trai sinh đôi của mình, cùng các chiến hữu nói không tới mấy câu kền đi dắt cháu trai tới, Tả Tả Hữu Hữu cũng khéo léo, mở miệng một tiếng ông, đem những người cho dù bị họng súng đầu pháo chỉa vào cũng không mở miệng đến mức nói không ngậm miệng được, từng người một vỗ tay nói lão Tất ông mạnh khỏe có phúc khí, có hai cháu trai khéo léo hiểu chuyện.

Tả Tả Hữu Hữu ngồi trên trên đầu gối Tất Trọng Tường vươn cổ tò mò nhìn những ông già tóc bạc, chỉ chốc lát liền bắt đầu kề tai nói nhỏ với ông nội mình: "Ông nội ông nội, chúng con muốn đi ăn kẹo đường ~~" ở nhà ăn mẹ không cho bọn họ kẹo đường, nhưng mà người khác cho bọn chúng ăn mẹ sẽ mặc kệ , hắc hắc.

Tất Trọng Tường nghe lời này, cười ha ha, hướng về phía tư lệnh Hách nói: "Lão thủ trưởng, xem ra cháu trai nhà tôi là tới ăn kẹo đường nhà ông đó!"


Tư lệnh Hách cũng vui vẻ cười, vốn là gần sang năm mới, chiến hữu cũ gặp mặt liền vui mừng, bây giờ nhìn bọn nhỏ cũng lớn như vậy, dĩ nhiên thì càng vui mừng, hơn nữa hai cháu trai nhà lão Tất này thật là đáng yêu, sau này tên nhóc này lớn lên nhất định so với ba chúng nó còn anh tuấn hơn."Đi đi đi đi, với các con đi nói dì Hách, kẹo đường ở đấy." Hách Mộ Nhiên, con gái tư lệnh Hách, lớn hơn Tất Tử Thần sáu tuổi, đang bận chiêu đãi khách nữ.

Ánh mắt Diệp Dĩ Mạt vẫn luôn vây quanh con trai, thấy hai bọn họ từ trên đầu gối ông nội leo xuống chạy tới nơi này, vội vàng đứng lên."Tả Tả Hữu Hữu, đến đây với mẹ."

Tả Tả Hữu Hữu vừa nghe thấy tiếng mẹ mình, cái miệng nhỏ nhắn một phát, chân ngắn bước càng vui sướng: "Mẹ, ông nội Hách bảo chúng con đi đến lấy kẹo đường ~" nói xong, còn khoe khoang giống như mở trừng hai mắt, giống như được thánh chỉ, dương dương hả hê.

Diệp Dĩ Mạt im lặng, điển hình được tiện nghi còn ra vẻ, ăn thì ăn đi, còn cố ý nói ra, xem ra cô phải đem hộp kẹo que mới mua này thu lại, vốn là còn tính coi là quà tặng đưa cho bọn nó khi năm mới.

"Chạy chậm chút ~" Lý Mân thấy cháu trai tới đây, uốn lên lông mày cười: "Đến đây với bà nội."

Tất Tử Nghiêu giống như đang cùng bạn chơi khi còn bé nói chuyện, một cô gái tuổi gần xấp xỉ cô, chỉ là so với Tất Tử Nghiêu mi thanh mục tú, người ta liền rõ ràng diễm lệ hơn rất nhiều, gợn tóc quăn thật to lười biếng thả trên đầu vai, áo khoác nỉ bên ngoài màu đỏ và giày gót nhọn phong tình vạn chủng, trên mặt trang điểm tinh sảo cũng làm cho người xem qua khó quên.

Tả Tả Hữu Hữu mẹ trong ngực, lấy lòng hôn hai cái, mềm mại hỏi: "Mẹ, ai là dì Hách vậy? Chúng con muốn kẹo đường~"


Diệp Dĩ Mạt buồn cười vuốt lỗ mũi con trai, giả vờ không vui nói: "Mẹ nói gì rồi hả ? Luôn ăn kẹo sẽ sâu răng, hội trưởng sâu răng." Răng lớn chừng hạt đậu nhỏ mới vừa dài đủ, liền muốn răng sâu?

Tất Tử Thần cùng mấy vị ngang hàng hàn huyên một hồi liền không nhịn được tìm kiếm bóng dáng vợ mình, bị mấy người này dừng lại cười nhạo, nói anh nhân sĩ đã kết hôn, mới thật là nhân sĩ đã kết hôn.

Không giống như bọn họ vậy, kết hôn có như không, nếu không phải là kết thân môn đăng hộ đối không có nhiều tình cảm, thì căn bản là lười phải kết hôn tìm phiền toái cho mình, dù là lúc ban đầu bởi vì trúng ý mà kết hôn, như vậy sau mấy năm cũng liền tiêu tan nhiệt tình lúc tân hôn, không giống như Tử Thần vậy kết hôn hơn hai năm còn tình yêu cuồng nhiệt, thật vẫn hiếm thấy.

Mọi người theo ánh mắt của anh nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đang ngồi ở trên ghế sa lon, tóc chải thật chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, áo màu đen bị lộ ra bên trong áo lông màu xanh lá cây, dáng người yểu điệu tự không cần phải nói, hấp dẫn người khác nhất ước chừng là nụ cười dịu dàng điềm tĩnh trên mặt cô, trên đầu gối có hai đứa bé giống nhau như đúc, mẹ con ba người không biết ở nói những gì, đồng loạt vui mừng ra tiếng, hai đứa bé ôm cổ mẹ hôn vang dội ở mẹ hai bên má lưu lại nụ hôn ẩm ướt, trong mắt người phụ nữ toát ra hạnh phúc, khiến người nào nhìn cũng cảm thấy ấm áp.

Triệu Nhị Bảo chua xót mà dùng cùi chỏ huých người khác, hướng về phía Tất Tử Thần nói: "Anh Thần, chị dâu có chị em không vậy?" Nếu mà có vợ như vậy, anh vẫn nguyện ý bị nhốt, hình ảnh mẫu từ tử hiếu này, sao chính anh lại ước ao ghen tị như vậy!

Mấy người kia cũng đều mong đợi nhìn Tất Tử Thần, bọn họ cũng đều còn chưa có vợ đâu, người già trong nhà thúc giục gấp, mỗi ngày liền lấy con trai của nhà lão Tất này làm ví dụ để giáo huấn bọn họ, cái gì mà cháu trai nhà lão Tất nhà hôm nay gọi ông một tiếng ông nội... cái gì mà cháu trai nhà lão Tất hôm nay len lén đưa cho ông một viên kẹo á...., cái gì mà cháu trai nhà lão Tất hôm nay tới xem bọn ông đánh cờ á... tóm lại, cháu trai nhà lão Tất cũng sắp thành minh tinh trong đại viện, người nào được hai tiểu tử này gọi một tiếng ông nội trên mặt giống như đặc biệt có ánh sáng vậy.

nói thật, xem qua trăn khóm hoa vẫn có chút mệt mỏi. Nhìn Tất Tử Thần bây giờ rất hạnh phúc, thật vẫn làm cho người ta không nhịn được ghen tỵ. Các vị này lại chuyển hướng nhìn đối với mẹ con nhà họ, trong lòng thở dài một tiếng, cô gái tốt cũng đã là vợ của người khác rồi.


Tất Tử Thần bĩu môi, mấy người này, đừng tưởng rằng anh không biết bọn họ có chủ ý gì.

Triệu Nhị Bảo thấy Tất Tử Thần không đáp, lại hỏi một lần nữa: "Anh Thân, chị dâu có chị em không? Chị em họ cũng được."

Tất Tử Thần sâu kín nhìn anh: "Tiểu Mạt có một em trai, cậu có muốn nhìn thử một chút không?" Cẩn thận Tử Nghiêu nhà tôi đem cậu giết chết có tin hay không?

Triệu Nhị Bảo giống như nuốt phải con ruồi, vội vàng khoát tay: "Được rồi được rồi...." Chọc cho mọi người cười ha ha.

Diệp Dĩ Mạt nghe được tiếng cười, giương mắt nhìn về hướng bọn họ, thấy ánh mắt từ chính diện nóng bỏng nhìn bọn cô không hỏi cười dịu dàng một tiếng, con người trong sáng dí dỏm chớp chớp, vội vàng bảo con trai trong ngực chào hỏi với ba.

Tả Tả Hữu Hữu vừa nhấc mắt thấy nhiều 'ba' như vậy, mắt đều hoa rồi, chỉ là đứa trẻ nhỏ mới không cần quan tâm nhiều, mẹ bảo kêu liền vội vàng kêu người, cũng không biết hướng về phía người nào liền vừa thông suốt phất tay loạn kêu: "Ba ba~~"

"Gào khóc gào khóc ngao ~" Trong nhóm Tất Tử Thần mỗi một người đều đố kị được nổi điên, đáng yêu như vậy đứa bé gào khóc ngao! "Lão Tần cậu đi xa một chút nhanh lên, chớ ở lại chỗ này chướng mắt!"

Tất Tử Thần đắc chí hàm súc mà cười, mặt ngoài hàm sú nội tâm đắc chí, "Tôi đi sang đó đây, con tôi gọi tôi đấy ~" Cái phút chốc xoay người kia, doanh trưởng Tất quyết định, phải vội vàng đem vợ con nhận lấy, loại quan hệ cha con này, người ta muốn có còn không có đâu, tại sao anh muốn lãng phí vô ích chứ?

Tất Tử Thần đi tới, bế Tả Tả lên, nâng lên thật cao, cười nói: "Con trai, cùng ba đi bộ đội có được hay không?"


Tả Tả nháy mê mang mắt to, tò mò hỏi: "Ở bộ đội có thể bắn súng ngắn sao?" Ông nội và ông ngoại luôn theo chân bọn họ nói bắng súng, bộ đội, huấn luyện, như vậy cậu không phải có thể bắn súng máy ở bộ đội sao? Rống rống, súng máy là cậu nhỏ mua cho cậu đấy.

Doan trưởng Tất nghẹn chẹn họng, vội vàng trả lời: "Có thể, trong bộ đội có thể bắn súng còn có thể đi xe tăng."

Hữu Hữu nằm ở trên đầu gói mẹ nghẹn, liền lăn một vòng lay vạt áo ba: "Ba ba, Hữu Hữu muốn đi ~ Hữu Hữu muốn đi bộ đội!" Ba và anh trai không thể ném con lại!

Diệp Dĩ Mạt vội vàng ôm lấy con trai, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, Hữu Hữu cũng đi cùng ba." nói xong, vẫn không quên liếc anh một cái, lúc này nói cái này làm gì, lát nữa lại muốn chọc ba mẹ mất hứng sao.

Tất Tử Thần vừa muốn nói chuyện, liền phát hiện đã có người đến gần, vừa nhìn, không khỏi cau mày, người tới mặt tươi cười, trên mặt trang điểm tinh sảo tràn ngập vui mừng: "Anh Tử Thần!"

Người tới chính là người măc áo đỏ mới vừa cùng Tử Nghiêu nói chuyện trời đất, con gái nhà chính ủy Mạc, cùng tuổi với Tử Nghiêu tên là Mạc Tiếu Mẫn. Nghe nói cô ra nước ngoài nhiều năm rồi, năm nay tại sao trở lại? Mạc Tiếu Mẫn tuổi so với bọn anh nhỏ hơn rất nhiều lúc bọn họ rời đi đại viện cô còn là cô bé ghim bím tóc sừng dê, cho nên ấn tượng không sâu, nhưng là bây giờ nhìn lại, cô nhóc này cũng lớn lên từng ngày.

Bởi vì là em gái của Mạc Tiếu Diệu, mặc dù Tất Tử Thần đối với cô đã không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng là vẫn lễ phép cười cười: "Là Tiểu Mẫn à, trở về nước lúc nào vậy?"

Mạc Tiểu Mẫn vén vén tóc ra sau tai, một đôi mắt xếch đẹp nhẹ nhàng khơi lên, có vẻ cực kỳ quyến rũ: "Mới vừa trở về nước, tính toán ở lại." nói xong, lại thích giống như đã trải qua tang thương: "Rốt cuộc ở trong nhà vẫn tốt hơn, bên ngoài khá hơn nữa cũng không gặp được người như anh Tử Thần đây nè."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui