Trọn Đời Bên Nhau

Toàn bộ cuộc du lịch của tuần trăng mật, trừ bỏ mấy ngày đầu được nghỉ ngơi thì đám người luật sự bọn họ thật sự là bắt đầu cho hành trình tang ca.

Cố Bình Sinh thật sự là một con người rất tùy tiện, bởi vì đây hành trình du lịch cho tuần trăng mật của bọn họ, cho nên phòng của hai người so với những người khác trong đoàn cũng lớn hơn rất nhiều. Vì để thuận lợi cho nhiều người như vậy bàn việc, cuối cùng cũng gián tiếp biến căn phòng của bọn họ thành nơi làm việc.

Ban đầu đồng nghiệp của anh còn ngượng ngùng, đợi đến hai ba ngày sau thì có thể làm loạn được, bởi vì phát hiện Đồng Ngôn là một người rất dễ tính. Không chỉ đem phòng làm nơi làm việc, còn lôi kéo cô thành trở lý miễn phí.

Chẳng qua lúc đó hai người chỉ trao đổi rất nhỏ nhưng cũng thật sự là một loại đố kỵ chọc người.

Cuối cùng ngay cả cô thư ký vừa tốt nghiệp không bao lâu cũng đã bắt đầu ghen tỵ đỏ cả mắt, ngay cả nói cũng không chịu nổi, nhất định nói trong năm nay phải kiếm chồng thôi.

Cô đôi khi không cần cô hỗ trợ, Đồng Ngôn liền chủ động tránh đi nơi khác, bản thân cô chạy đến bờ cát tư nhân của khách sạn phơi nắng.

Thánh địa cho tuần trăng mật của các đôi tình nhânh, xung quanh đều là những đôi tình lữ.

Cô ngồi ở dưới ô, dùng chân khươ khươ những hát cát tinh tế bên dưới.

Bỗng nhiên nghĩ tới ngày bắt đầu chuyến du lịch đó chính mình đã hưng phấn tới mức chạy ra bãi biển, còn tưởng rằng chỉ giống với như bể bơi tự nhiên ở chỗ mình ở thôi, không nghĩ tới một cơn sóng lớn ập đến, khiến cô bị sặc nước biển. Thật sự là hương vị không tốt, vừa chát vừa mặn.

May mắn có Cố Bình Sinh ở phía sau người cô đã đưa cô lên, nếu không còn không biết phải uống bao nhiêu nước nữa mới đủ. Đáng tiếc người tốt không được báo đáp tốt, chuyện đầu tiên cô làm khi đứng dậy được là xoay người, đem nước mặn chát trong miệng đẩy qua bên miệng của anh…

Đồng Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm ngửa ở trên ghế.

Thật sự là nóng, không biết anh ở trong phòng có phải là rất không thoải mái hay không.

Dù thế nào đi nữa cô cũng không thể yên tâm được, lặng lẽ nhắn tin cho anh : Nhịp đập trái tim của anh là bao nhiêu vậy?

Rất nhanh anh đã trả lời lại tin nhắn của cô : 97, ở phạm vi bình thường.TK


Cô cũng thả lỏng được tâm tình : Anh cứ làm việc không ngừng từ ngày này qua ngày khác, từ đêm này qua đêm khác,em thật sự rất đau lòng.

Nếu hôm nay lựa chọn cuộc sống an nhà, tương lai sau này Cố phu nhân sẽ gặp phải tình trạng phải làm việc liên tục, khi đó, chỉ sợ anh sẽ không chỉ đau lòng thôi đâu. TK

Cô đang nghĩ không biết nên nhắn tin lại cho anh như thế nào,anh đã nhắn tin tới dặn cô : Nếu người cứu hộ không ở gần chỗ em thì không được xuống nước đâu.

Cô nằm ngửa ở trên ghế, thong thả ấn phím : Vâng, em nằm đọc sách, không xuống nước đâu.

Cô cứ ngồi ở trên bờ cát như vậy cho tới hoàng hôn, cô ôm mấy quyển sách từ trong phòng ra, bây giờ chậm rãi ôm trở về phòng. Trên bờ cát hôm nay có một quán rượu nhỏ mở cửa, cả trai lẫn gái đều đang đi từ đại sảnh đi ra ngoài, chỉ rải rác vài người đi theo hướng ngược lại.

Cô đi đến cửa thang máy, giơ tay nhấn nút lên tầng.

Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, vẫn có rất nhiều người đang đi ra, không nghĩ tới Cố Bình Sinh cũng mặt trong đám người. Hai người cùng lúc nhìn về phía đối phương, cô lui về phía sau hai bước, tựa vào tường chờ anh.

“Một giây trước em còn đang suy nghĩ anh đã xong việc chưa, sau một giây liền thấy được anh, chúng ta có tính là thần giao cách cảm không?”

Anh rất khó có khi không có nói giỡn cùng cô thế này, đem sách cùng tạp chị trong tay của cô, “Anh đã đăng ký lại vé máy bay rồi, đêm nay chúng ta ngồi chuyến bay đêm trở về Bắc Kinh.”

“Không phải còn hai ngày nữa sao? Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Cô theo trực giác hỏi anh.

“Là chuyện của ông ngoại anh. Anh đã nói qua với em hai năm trước ông ngoại có làm phẫu thuật ghép an, sau giãi phẫu nồng độ mỡ trong gan vẫn rất cao, phải thẩm tách liên tục, bọn anh vẫn luôn chú ý vấn đề này của ông. Không nghĩ tới tối hôm qua bỗng nhiên bắt đầu nôn ra máu, hôm nay qua kiểm tra chẩn đoán chính xác là loét tá tràng, hiện tại đã phải đưa vào phòng ICU rồi.”

Anh nói rõ ràng cho cô hiểu.

“Được, bây giờ em về phòng thu dọn đồ đạc.”


Cô không dám trì hoãn, lập tức cùng anh trở về phòng.

Đã đổi lại vé máy bay, tự nhiên không có cơ hội lựa chọn thời gian đi. Hai người giành giật từng giây từng phút đi ra sân bay, sút nữa liền bỏ lỡ chuyến bay. Vị trí của hai người là ở hàng ghế cuối cùng, chỗ ngồi khó có thể được thoải mái, trước khi máy bay còn cảm thấy không thoải mái, hai mấy giờ sau cũng đã muốn đâu từ thắt lưng đến cổ.

Anh nói chuyện rất ít, ăn cũng rất ít.

Đồng Ngôn chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, hơn nửa đêm mọi người trên máy bay đều đã bắt đầu ngủ say, anh lại bắt đầu đưa tay lật cuốn tạp chí trong tay, dùng tốc độ rất nhanh lướt qua các trang, như là đang nhìn, như là đang thuần túy làm một việc gì đó mà thôi.

Cô bắt lấy đôi tay đang để trên tạp chí của anh, đợi cho đến khi anh quay lại nhìn chính mình, mới nhíu mày nhẹ giọng nói, “Nơi này ngồi rất không thoải mái, anh cũng đã hai người rồi thức khuya, ngủ chỉ được mấy tiếng đồng hồ, có thể là do ăn không tiêu hay không? “ Cô tự chủ cởi dây an toàn trên người anh, “Thừa dịp tiếp viên hàng không chưa có phát hiện, anh kê đầu lên đùi em ngủ một chút đi.”

Cuối cùng cả một máy bay lớn chỉ còn có hai người bọn họ vẫn còn thứcm, đẩy tay vịn lên cao, người nằm ngang trên hai ghế cũng không có vấn đề gì.

Cô biết làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng chỉ cô có chỉ thể nghĩ ra được phương thức như vậy để an ủi anh.

Cố Bình Sinh giống như nhận ra được dụng ý của cô, cuộn tạp chí trong tay lại, gõ vào trán của cô, “Nếu như gặp phải máy bay bông nhiên nghiêng, không có dây an toàn, rất dễ dàng bị hất khỏi chỗ ngồi, đụng phải thành báy may đó.”

Nhưng vừa nói xong, lại nghiêng người, đem tay vịn ở giữa hai người nâng lên.

Sau đó công khai nằm xuống, nằm ngửa mặt lên ở trên đùi của cô, “Mười phút sau gọi anh dậy.”

Cô gật gật đầu, tay đặt ở trên người của anh, ôm lấy anh.

Anh không nói gì nữa, nhắm mặt lại.

Trán của Đồng Ngôn nghiêng về chạm vào ghế ngồi phía trước, cô chỉnh lại chỗ ngồi ở phía sau, im lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh. Bởi vì khi chưa hoàn thành được hạng mục, mấy nước khác lại không có ngày tết âm lịch nên không có ngày nghỉ, mấy ngày nay anh thật sự vất vả không ít.


Nhưng chỉ hai phút sau, hơi thở của anh đã đều đều.

Cô nhớ tới anh vừa mới nói, lén lút tránh đi khuôn mặt của anh, cởi bỏ dây an toàn trên lưng, giống như chỉ làm như vậy cô mới cảm thấy kiên định hơn. Nếu như gặp phải máy bay nghiêng, cũng không thể làm cho một mình Cố Bình Sinh bị đẩy đập vào thành máy bay được nữa rồi, không phải sao?

Máy bay hạ cánh là rạng sáng 5h hơn.

Bọn họ kéo vali hành lý ra taxi,. Đồng Ngôn lập tức đọc tên bệnh viện cần tới. Cố Bình Sinh ngăn cô lại, ngược lại quyết định về nhà trước, “Mặc dù đã quen thuộc với bệnh viện nhưng lúc này cũng không thích hợp đi thăm hỏi đâu.” Anh nhắc nhở cô.

Đồng Ngôn giật mình, ngược lại cảm thấy chính mình so với anh thì càng khẩn trương nhiều hơn.

Thực sự khi hai người đến bệnh viện cũng đã hơn 2h chiều, hai người xuyên qua hành lang thật dai, đi đến ngoài phòng ICU, đã có rất nhiều người ở đó. Bình Phàm vừa khươ hai tay, vừa nói chuyện với bác sĩ ở cửa, cô đưa lưng về phía nơi này nên không nhìn thấy được bọn họ, ngược lại hai vị bác sĩ lại dừng lại, trong đó có một người đã ngoắc tay với anh, đưa tay liền ấn lên chương mở cửa.

Chỗ này rất quen thuộc với cô, lúc trước khi hai người mới gặp nhau, mẹ của anh cũng mất ở nơi này, mà chính mẹ của cô cũng cấp cứu ở đây.

Đồng Ngôn tự giác đứng ở bên ngoài cửa thủy tinh, không có chỗ ngồi nên đứng ở góc sáng sủa gần thang máy.

Qua một lát, Bình Phàm đi ra trước, chị ấy nói chị ấy đã trực ở đây cả đêm rồi, mệt đến mức không đứng nổi nữa rồi, níu lấy cánh tay của cô, để cô đỡ chị ấy xuống dưới lầu tìm nơi nghỉ ngơi.

Chị ấy nói là đói, cuối cùng ngồi xuống cũng mới chỉ uống được hai chén trà nóng.

Chị ấy cầm lấy hai tay của Đồng Ngôn, ngữ khí chậm rãi nhưng đầy đau thương, “Em có biết vì sao chị học y không? Chính là bởi vì cảm thấy con người chúng ta thật sự rất dễ dàng phát sinh bệnh tật. Nhưng trước khi chưa học y, chị cảm thấy bệnh viện có thể chữa hết được các bệnh, ngược lại sau khi học xong lại cảm thấy sinh mệnh của con người thật yếu ớt, đưa mắt nhìn lại, đại đa số đều là người tốt mắc những căn bệnh khó trị.”

Cô không có cảm thụ gì bởi vì cô không có học y, nên chỉ có thể gật đầu.

Nhưng đối với chuyện sinh lão bệnh tử của con người, căn bản tìm không ra lời nói như thế nào để an ủi người khác.

Bình Phàm cảm thán một câu như vậy, cũng không thèm nhắc lại, cũng không nói gì nữa, chỉ uống hết chén trà. Qua một lát mới miễn cưỡng nở nụ cười, “Em xem chị so với em lớn hơn 12 tuổi, lại có chút đối nghịch với em. Lúc trước chị ở Mỹ cùng TK, nghe bạn học của cậu ấy nói bà nội của em mắc bệnh như vậy, đều không thể tin được, mà em cái gì cũng không chịu nói, tự mình lo liệu xoay sở trong cả mấy tháng.”

Cô lắc đầu, “Em rất yếu ớt, nhưng mà anh ấy lúc đó cũng sinh bệng nặng như vậy, khiến em muốn tự mình gánh vác trách nhiệm.”


“Đúng vậy, em vẫn còn là một cô gái trẻ tuổi, yếu ớt thì hẳn rồi…” Bình Phàm mệt mỏi chống đầu, giám bớt khốn đốn của một đêm không ngủ, “ Chị hỏi qua TK tình trạng thân thể của cậu ấy là không thể thay đổi được rồi, khẳng định sẽ càng ngày càng yếu đi, nếu có một ngày em chống đỡ không được, hai người chia tay thì làm sao bây giờ?”

Bình Phàm nói xong, rất nhanh đã cảm thấy chính mình nói chuyện thật sự rất tàn nhẫn, rất nhanh kiểm điểm chính mình, “Không cần để ý tới lời nói vừa rồi của chị, bác sĩ đều là nói không nghĩ trước gì, thói quen đánh giá kết quả theo chiều hướng tệ nhất.”

“Em không nagij đâu, em cũng có thói quen hướng về những trường hợp tệ nhất có thể xảy ra, sau đó cái gì cũng suy nghĩ thoáng ra một chút.”

Bình Phàm cười rộ lên, tiếp tục chủ đề vừa rồi chưa nói xong, “Sau đó, cậu ấy đã từng nói ra lời vừa rồi chị nói, phải nói đúng hơn chính là chị nghe trộm cậu ấy nói. Cậu ấy nói em vẫn còn nhỏ tuổi, yếu ớt là tất nhiên.” Chị ấy cố ý nói với ngữ khí thoải mái, “Cho nên Ngôn Ngôn, nếu một ngày nào đó em cảm thấy mình ngã quỵ, không chống đỡ được nữa, không có ai trách em đâu. Chị cũng không mà TK lại càng không.”

Cô đại khái đoán được Bình Phàm nói những lời này là ám chỉ bọn họ có khả năng chia tay.

Cô không trả lời Bình Phàm về giả thiết này.

Sau đó đề tài được chuyển về bệnh tình của ông ngoại, còn có khi bọn họ đi rồi chị ấy đã cố gắng làm những gì, “Người già thì càng ngày càng cố chấp, giống như một đứa trẻ vậy, nếu em chậm rãi khen ngợi dụ dỗ thì sẽ vui vẻ ra mặt mà tiếp nhận…”Thoạt nhìn thì chị ấy rất có niềm tin, “Lần này nằm viện, ông nội của chị nói câu đầu tiên chính là gọi TK trở về, cho nên chị tin tưởng lập tức xuân ấm hoa nở thôi, cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Cô cũng gật đầu phụ họa.

Lần ốm đau này , người nhà bài xích, nhưng căn bản đối với cô mà nói thì không có vấn đề gì lớn cả.

Có một bí mật, khi cô nói chuyện điện thoại cùng Bình Phàm, vẫn còn lưu lại trong lòng cô.

Ngày đó là sinh nhật của cô, mẹ vì muốn cùng cô chúc mừng sinh nhật, từ sáng sớm bảy giờ đã đứng ở trường học, nhưng mãi đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa rút cuộc mới thấy được cô. Nhưng cô lại dùng những từ ngữ không tốt, ác độc mà cự tuyệt lời thỉnh cầu của mẹ. Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, mẹ cô một mình ở trong phòng uống hết bình rượu trắng, sau khi được phát hiện thì liền đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Sinh nhật của cô, hai người mẹ đồng thời phải cấp cứu ở nơi này.

Cuối cùng, cũng thành ngày giỗ của mẹ anh.

Ngày đó khi cô bị bắt ký tên thì liền rời khỏi bệnh viện, sau khi biết được việc vì sao mẹ phải đi cấp cứu, trong chớp mắt tay chân cứng ngắc rồi bắt đầu run lên, từ tận đáy lòng có một nỗi sợ hãi đang dâng trào lên, không có tự mình trải qua thì không thể hiểu được.

Cho nên cô hiểu được cảm giác của anh.

Mà giống như cô đã nói, đến cuối cùng Cố Bình Sinh sẽ xảy ra tình huống như thế nào đi nữa, chỉ sợ ngay cả chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui