Lời nói của anh vẫn luôn ghi dấu trong lòng cô.
Chỉ cần rảnh rỗi, cô sẽ nghĩ đến những lời này của Cố Bình Sinh.
Lời nói của anh ăn khớp như vậy, cô cũng biết rõ gia đình mình có rất nhiều vấn đề, nhưng vẫn muốn ở bên anh, giống như đang kéo anh xuống nước cùng vậy. Nếu thân thể của anh khỏe mạnh có lẽ còn có khí lực cùng cô gánh vác mọi chuyện, nhưng bây giờ thân thể anh như vậy lại để cho anh ở bên cạnh cô đối diện với mọi chuyện, cô phải rất ích kỷ hay không?
“Buổi sáng tới nhà tù, cảm giác như thế nào?” Một thực tập sinh ngành luật đang đứng ở kia mở lò vi sóng, để cặp lồng đựng cơm vào trong, “Em là lần đầu tiên đi tới nơi đó, ban đầu còn cảm thấy nơi đó nhất định sẽ rất khủng bố, nhưng tới lúc đi rồi mới biết, cũng rất tốt, không giống như suy nghĩ của em.”
“Thật sự là không giống với những gì em nghĩ.” Đồng Ngôn cầm thìa đem đồ ăn được hâm nóng múc ra chén bát rồi để trên bàn cơm, rồi nói, “Em đi phòng giam của nữ, gặp mấy phạm nhân, rất nhiều người đều gọi em là người của chính phủ, chính phủ…”
Cô nghĩ rằng cảnh tượng trong ngục giam chắc cũng sẽ giống như cảnh tượng mà những bộ phim truyền hình hay chiếu, có đường hầm rất yên tĩnh, còn có không khí âm trầm. Trong đó phạm nhân cũng có rất nhiều dạng người, nhưng ánh mắt của mỗi người đó đều ẩn chứa rất nhiều câu chuyện xưa.
Có thể thật sự sau lưng mỗi người đó có rất nhiều chuyện xưa, nhưng đến khi nhìn thấy bọn họ, biểu hiện của họ giống như những học sinh tiểu học, liều mạng tranh công, tranh thủ để được giảm án. Đây là điều mà trước kia cô không có nghe mọi người nói qua, các vị đàn anh đàn chị tốt nghiệp trong trường đều làm luật sư cố vấn cho những công ty đầu tư lớn, mỗi ngày giải chuyện công việc cũng đều qua điện thoại hoặc những cuộc họp của công ty, giấy tờ cùng báo cáo cố vấn.
Cho nên chủ yếu chỉ nói về công việc nơi văn phòng kia, nào là tăng ca, nào là ngày ngày trải qua những gì.
Ăn qua loa bữa cơm trưa, cô đi xuống lầu lấy tư liệu cần thiết từ một vị luật sư nơi cô thực tập, trong đại sảnh có hai người đàn ông mặt ngăm đen đi theo phía sau vị luật sư kia, trong đó có một người chỉ vào người còn lại nói không ngừng rằng là lỗi của anh ta, làm loạn đến mức cả hai nhà phải lên tòa… Đồng Ngôn đi qua, nói muốn lấy tư liệu, vô luận là thái độ hung hăng thế nào cũng nghẹn khuất không dám chửi đương sự, cũng quay lại cười thân mật với cô.
Giống như chỉ cần những người đi từ lầu trên đó xuống, đều có thể vì bọn họ mà làm chủ.
Cô không có thể thích ứng được việc bị người khác hiểu lầm thân phận như vậy, muốn xoay người ròi đi, bỗng nhiên liền nhìn đến một người giống như đã từng gặp qua, nhìn rất quen mặt. Trong khi cô đang nhớ lại xem đã từng gặp người này ở đâu thì ông ta đã bước tới gần cô, cười nói, “Đồng tiểu thư, cô còn nhớ rõ tôi chứ? Lần trước ở sân bay tôi đi đón Đổng chủ nhiệm có gặp qua cô, Đại Lý Thương.”
Cô rất nhanh a một tiếng, “Tôi nhớ ra rồi, ông tới đây có việc gì sao?”
“Tôi là đến thay một người bạn tặng quà thôi.” Đại Lý Thương tươi cười thân thiện, “Cô làm việc ở đây sao? Vừa tốt nghiệp?”
Đã từng làm việc qua hay chưa rất dễ dàng đều có thể nhận ra được manh mối, cô nhanh chóng giải thích, “Tôi chưa có tốt nghiệp, chỉ ở đây thực tập thôi.”
“Công việc này rất tốt, nơi này cũng rất thích hợp cho con gái, không phiền lụy cũng không cần phải cầu người. “ Người đàn ông trung niên trước mặt rất tự nhiên đem đề tài chuyển đến trên người Đổng Trường Đình, “Lần trước vội tới đón Đổng chủ nhiệm tới hội thảo nghiên cứ, chưa kịp chào hỏi bạn trai của cô, cậu trai trẻ đó rất giống với Đổng chủ nhiệm, là bác sĩ à?”
Đồng Ngôn lắc đầu, “Anh ấy là giảng viên đại học.”
“A, rất tốt. Cậu ta là thân thích của Đổng chủ nhiệm sao? Theo tuổi của cậu ta có lẽ là quan hệ chú cháu?”
Đồng Ngôn không nghĩ sẽ nói ra quan hệ của bọn họ, nhưng theo bản năng cũng không phủ nhận quan hệ của bọn họ.
Có đôi khi chính là không công bằng như vậy, rõ ràng họ chính là một đôi cha con đúng nghĩa nhưng cũng không có thể thừa nhận. Cố Bình Sinh không muốn tiếp xúc, là lựa chọn của anh, nhưng người đàn ông đó dù sao vẫn là cha của anh, không nên không gánh vác nghĩa vụ như thế.
Có lẽ vì là một bác sĩ nên Đại Lý Thương cũng rất muốn nói chuyện thêm với cô, cố không thể tránh nên chỉ có thể cùng người đó nói chuyện thêm một thời gian lâu nữa. Đứng nói chuyện phiếm rất lâu khiến cô dần dần phác thảo ra hình tượng người cha của Cố Bình Sinh, là một phó chủ nhiệm khoa thận ở một bệnh viên nào đó, đối với những cùng chuyên khoa thì có chút danh tiếng, có một người vợ cũng làm bác sĩ, là chủ nhiệm khoa tìm cùng bệnh viện. Trừ bỏ không con cái gì thì mọi phương diện đều làm cho người ta rất hâm mộ.
Giờ tan làm buổi chiều bỗng nhiên giao thông bị tắc nghẽn, cô từ trạm xe bus về đến cửa tiểu khu đã thấy Cố Bình Sinh vừa chờ cô vừa đứng ở trước cửa hàng bán hoa quả mà chọn ít trái cây.
Ông chủ của cửa hàng này rất thích anh, mỗi lần đều chọn những loại quả ngon nhất tươi nhất cho anh, nhưng điều này đã hù rất nhiều người. Khi cô đi tới phía sau lưng anh, thấy bà chủ của cửa hàng đang vừa nói vừa làm hành động, đang dạy anh làm sao chọn một quả thanh long và măng cụt cho ngon.
Đồng Ngôn giữ chặt tay trái đang rảnh của anh, Cố Bình Sinh biết là cô, không quay đầu lại, tiếp tục nhìn bà chủ kia nói chuyện.
Cuối cùng bà chủ cũng cân xong, anh mới nhìn lại cô.
“Em không ăn thanh long đâu, mỗi lần ăn đều không cảm giác được hương vị gì cả….” Đồng Ngôn lập tức nói ra ý nghĩ chính của mình, “Mua xoài được không?”
“Xoài rất nóng…” bà chủ cười nói, “ Vừa rồi dì cũng có nói với chồng cháu là cháu thích ăn xoài nhưng chồng cháu không muốn mua.”
“Vậy mua một ít thôi cũng được…”
“Tuần trước em đã mua rất nhiều xoài rồi…” Cố Bình Sinh trả lời gọn gàng dứt khoát, “Tuần sau mới cho em mua lại.”
Cô còn đang muốn nói vài câu, Cố Bình Sinh đã đưa tiền cho bà chủ cửa hàng, lôi kéo cô đi vào trong tiểu khu, hoàn toàn chặt đứt ý định của cô.
Sau lại, ngày đó cô đã nghe được chuyện về cha của anh, Đồng Ngôn cảm thấy rất lo lắng nhưng cũng không cùng anh nói chuyện. Nhưng thật ra thì mãi nửa tháng sau, Cố Bình Sinh bỗng nhiên nói với cô về chuyện công việc.
Anh cùng Bình Phàm đều xuất thân từ những người học luật, tự nhiên có rất nhiều bạn bè trong lĩnh vực này.
Theo như anh nói lúc ấy về nước, cơ hội việc làm tốt nhất chính là làm cố vấn cho một công ty. Nhưng bởi vì anh lựa chọn làm giảng viên đại học nên rất tự nhiên mà cự tuyệt lời mời đó, mà vị kia đối với hắn có chút hứng thú, lại là bạn học tốt nghiệp cùng một trường, sau này hắn không chọn được người nào thích hợp hơn nên chức vị đó luôn để trống cho tới tận bây giờ.
“Anh không muốn giảng dạy ở đại học nữa sao?” Đồng Ngôn cầm bàn ủi, không biết vì sao anh bỗng nhiên có ý tưởng này.
“Hản là còn có thể tiếp tục dạy tại đại học mà…” Cố Bình Sinh giống như đã suy nghĩ rất chu đáo rồi, “Chương trình đại học cũng không có tính là nặng nề gì, cho nên nếu có cơ hội khác thì vẫn có thể đủ thời gian để làm.”
Đồng Ngôn cúi đầu, đem áo sơ mi giăng rộng ra, đèm bàn ủi đã nóng làm mất đi những nếp gấp trên áo sơ mi.
Sau khi ủi phẳng hai ông tay áo, cô ngẩng đầu tiếp tục nói với anh, “Nhưng em cảm thấy thân thể của anh khẳng định sẽ không chịu được.”
“Anh biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, sẽ lượng sức của mình mà đi.”
Phía sau lưng anh là cửa sổ thủy tinh nhìn xuống dưới, ở tầng 20 này nhìn ra ngoài đều đã thấy nhà nhà sáng đèn, nối thành một dải sáng dài.
Đồng Ngôn tiếp tục cúi đầu, ủi nóng áo sơ mi của anh.
Ước chừng đoán được một chút ý nghĩ của anh.
Sauk hi anh đi làm ở đây không bao lâu thì số áo sơ mi trong phòng cũng dần nhiều lên, đều từng chiếc áo mà mẹ của anh đã giữ lại cho anh.
Nếu thân thể của anh khỏe mạnh lại xuất thân từ một học viện y nổi tiếng, anh sẽ quyết định rất dễ dàng. Mặc dù nay đã không thể trở lại con đường làm một bác sĩ nếu không có chính mình cùng với cuộc sống tương lai sẽ như thế nào,muốn thoải mái cũng không tính là khó khăn gì.
Nhưng những điều đó đều là giả thiết.
Bình thường khi hai người ở bên nhau, đều phải rất để ý, những gì mình đang có cũng cảm thấy rất phập phồng không được thoải mái. Mà thân thể bọn họ còn có nhiều phiền toái cần được giải quyết. Đối với bệnh hoài tử vô khuẩn đầu xương đùi của anh nhất định còn phải phẫu thuật, mà di chứng của bệnh này cũng đang liên tục xuất hiện, còn có bà nội tuổi càng lớn, đều cần có người chăm sóc, nhưng cũng không biết sẽ ra đi lúc nào nên cô phải chuẩn bị mọi thứ cho tốt.
Sau sự tình đột nhiên phát sinh lần trước, cô thật sự đã tự hỏi kỹ vấn đề này.
Ánh mắt Đồng Ngôn nhìn anh vẫn đang đứng đó không hề nhúc nhích gì, ngẩng đầu hơi hơi khịt mũi, “Được rồi, trước tiên em sẽ để cho anh ra ngoài kiếm tiền. Chờ em khoảng mười năm nữa, mười năm sau em sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, anh phụ trách trồng rau và trông hoa đi.”
Cố Bình Sinh kinh ngạc mà cười, nhếch khóe môi nhìn cô.
Đồng Ngôn giờ bàn ủi trong tay lên, “Cẩn thận không anh bị phỏng bây giờ.”
Anh lại không để ý, khuôn mặt của anh rất nhanh đã áp sát vào, chậm rì rì tới trước mặt cô, lại hù cho cô sợ tới mức giơ cao tay phải lên, làm cho vật nguy hiểm trong tay mình tránh không đụng chạm vào người anh, lại tạo ra một tư thế rất quỷ dị, cùng anh hôn môi nhưng mà thật sự là không hưởng thụ hết được.
Sau đó cô vội vàng đem bảy tám chiếc áo sơ mi treo lên, sau khi treo vào trong tủ quần áo rồi mới mơ hồ nhớ tới trước kia.
Lục Bắc không phải là một người ham học, ở lại lớp, đánh nhau, phản nghịch làm cho người ta không thể nề hà. Cô có đôi khi cảm thấy khó thở mà chỉ thẳng vào cái mũi của Lục Bắc mà mắng, anh hiện tại không chịu học hành sớm hay muộn cũng có ngày gây chuyện.
Mỗi khi cô nói những lời này Lục Bắc luôn cười hì hì cúi đầu nhìn cô, nếu em mà nói như vậy thì sau này em đi học luật đi, về sau em gặp chuyện không may thì em có thể làm luật sư đại diện của anh lên tòa. Cô nghe anh nói vậy thì không biết nên khóc hay nên cười, nhưng đến khi thật sự ngẫm lại bất luận Lục Bắc như thế nào, cô chỉ sợ không thể ở bên cạnh anh…
Khi đó chính mình như vậy, hiện tại như thế này, giống như không có biến hóa gì quá lớn.
Quả thật khi yêu thì như vậy, chỉ có bản thân cô tiếp nhận nó như thế nào thôi.
Cố Bình Sinh tuyệt đối là người thuộc phái anh hành động.
Sáng sớm sau khi cô dậy, đang đứng ở trong toilet đánh răng, nhìn qua cánh cửa phòng ngủ được mở một nửa có thể nhìn thấy anh đang cúi đầu, cực kỳ nhẫn nại cài cúc áo trên ống tay áo sơ mi, nhìn không tới khuôn mặt của anh, lại chỉ có thể nhìn thấy tay của anh, động tác đơn giản của anh như vậy nhìn vào rất thuận.
Áo sơ mi đã mặc xong, tây trang cũng đã khoác lên.
Cuối cùng là túi xách và khăn. Anh từ trong ngăn kéo dưới tủ quần áo, lấy chiếc caravat cùng với màu khăn, thắt nút lại rồi để vào trong túi xách.
Sau khi sửa soạn xong, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Làm xong mọi thứ, cô thậm chí còn có chút không nhận ra anh.
“Cố tiên sinh, anh làm cho anh nghĩ đến một bộ phim…” Đông Ngôn đưa cốc nước lên, đem lớp bọt bên môi rửa sạch, tiếp tục nói, “Roman Holiday, anh làm cho em nghỉ tới những ngày nghỉ ở La Mã, chẳng qua nơi đó Audrey Hepburn là công chúa lẫn vào nhân gian, mà anh là đàn ông. Thì ra anh sau khi tốt nghiệp ở hoàng gia có dáng vẻ như thế này sao?”
“Nếu lúc đó anh ở lại bên đó, hoặc là sau khi về nước anh không đến trường học thì xác thực chắc chắn sẽ là dáng vẻ này.”
Khi anh nói chuyện, tựa người vào cánh cửa toilet, đưa tay lau đi lớp bọt trắng trên miệng cô.
Cố Bình Sinh, Cố Tiên Sinh, chưa bao giờ thấy anh điển trai như vậy?
Cô nghiêng đầu, giễu cợt anh, “Em có phải lập tức trở thành một người vợ nhàn rỗi hay không, tốt nhất là mua vài con chó, mỗi ngày dắt chó đi dạo là được rồi?”
“Loại yêu cầu này rất dễ dàng thỏa mãn…” Anh suy nghĩ một chút, khóe miệng mang đậm ý cười, “Tất nhiên là sẽ được rồi, việc này cũng làm cho cuộc sống thêm phong phú mà. Một ví dụ đơn giản, anh có một người bạn học vào năm khủng hoảng kinh tế 2008 đó, bởi vì không có hạng mục mà công ty bị cưỡng chế phá sản phải nghỉ dài hạn, trong lúc nghỉ ngơi, trước đó công tỷ trả một năm tiền lương là 500000 dolla Mỹ.”
Đồng Ngôn nghe được mà sững sờ, “Không có đi làm mà một năm còn được chừng đó tiền, nếu như làm việc bình thường…” Cô nghĩ đến chính mình mỗi tháng làm ở tòa án được khoảng một ngàn sáu đồng tiền lương, cô cảm thấy so sánh với người làm cố vấn pháp luật cho các công ty ở bên ngoài thì chính mình thật đúng là một cái nghề giá rẻ quá.
Chờ đến khi anh rời khỏi nhà, Đồng Ngôn cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa, cũng đi ra cửa.
Bên ngoài trời mưa lâm thâm, từ xa đã nhìn thấy nơi bến xe bus đã có rất nhiều người. Cô thật sự vất vả tìm được một chỗ trống, thu hồi ô, xe bus cũng đã đến. Đoàn người xếp hàng lên xe bus rát dài, rất nhiều người nhìn đến tình cảnh này đều nghĩ không cần lên chuyến này cũng được, Đồng Ngôn cũng không dám trì hoãn, sợ kẹt xe đến muốn nên muốn đi lên phía trước để lên xe.
Nhưng khi cô vừa chen người lên thì đã bị người nào đó kéo mạnh cổ tay, từ trong đám người lôi cô ra ngoài.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ tới mức quay đầu nhìn lên, Lục Bắc đã vươn tay, dùng áo khoác che mưa cho cô, “Anh có lời muốn hỏi em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...