Trọn Đời Bên Nhau

Đại khái biết được thời gian diễn ra kỳ thi cuối kỳ của cô, Cố Bình Sinh rất nhanh đã đặt vé máy bay.

Trước khi đi, cô muốn cùng anh đi kiểm tra một lần.

Khi bọn họ đến thì đúng vào giờ cơm trưa, bác sĩ Liêu vừa làm phẫu thuật xong, mới tắm rửa đi ra, mái tóc còn ẩm ướt nhưng vẫn tới chào hỏi, “Rút cuộc cũng thấy được bà xã của cậu.”

Đồng Ngôn ngại ngùng cười cười, còn không có thói quen giáp mặt với loại xưng hô này.

Anh cầm mấy báo cáo hôm trước đưa cho bác sĩ.

Hai người ở trong văn phòng của bác sĩ Liêu, trao đổi rất nhanh cũng rất chuyên nghiệp.

Cô nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy thái độ của bác sĩ Liêu từ đầu đến cuối rất thận trọng. Đến cuối cùng cô cũng khẩn trương nắm lấy tay của anh, anh mới cười cười, nói với bác sĩ như cảnh cáo, “Vợ tôi rất nhát gan, bác sĩ không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, cô ấy nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.”

“Không phải sợ.” Bác sĩ Liêu rót chén nước, đưa cho Đồng Ngôn, “Cậu ta đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, chính cậu ấy cũng đã sớm có phương pháp chống đỡ những di chứng này, huống hồ lần phẫu thuật này rất thành công, ít nhất trong 10 năm tới không có trở ngại gì. Cậu ta cũng tính toán rất tốt, ở chỗ tôi có vài bệnh nhân SARS, hiện tại giữa thời tiết tháng bảy này đã có người bắt đầu khó thở, phổi có vấn đề lớn, cô gái nói xem nếu sống suốt cả đời với tình trạng như vậy không phải rất khổ sao…”

Đồng Ngôn nhận chén nước,cảm thấy vị bác sĩ này thật sự là người không biết cách an ủi người khác.

Cố Bình Sinh cũng tức giận mà cười rộ lên, “Những thứ này bác sĩ giữ lại, có vấn đề gì trực tiếp nhắn tin cho tôi biết.”

“Đi đi, buổi chiều tôi còn ca phẫu thuật, không có thời gian xem hết bây giờ đâu, hơn nữa vấn đề của cậu không phải chỉ có một mình khoa chỉnh hình là có thể giải quyết được…” Cố Bình Sinh nhíu mày nhìn vị bác sĩ kia, hắn lập tức ngậm miệng, vội giải thích với Đồng Ngôn, “Cô không cần để ý, làm bác sĩ là dài dòng như thế đó, cái gì cũng nói theo chiều hướng xấu thôi.”

“Tôi biết, cảm ơn.”

Đồng Ngôn tuy rằng có vẻ hiểu được nhưng trên đường trở về vẫn cảm thấy không thoải mái. Rất nhanh khi đến giờ đi ngủ, rút cuộc nhịn không được ghé vào trong lòng anh, còn thật sự nhìn ánh mắt của anh mà hỏi, “Nếu anh cảm thấy thân thể mình có chỗ nào khác lạ, nhất định không thể gạt em.” Cố Bình Sinh đưa tay lên lưng cô, vỗ nhẹ, giọng nói mang theo ý cười, “Suy nghĩ cả một ngày cũng chỉ vì lời nói này thôi sao?”


“Em nói thật.” Đồng Ngôn nhấn mạnh, “Nếu có gì không khỏe đều phải nói cho em.”

“Được.” ANh nói.

Đồng Ngôn cúi đầu, biết rằng anh nhất định sẽ không làm theo hoàn toàn lời cô nói.

Giống như khi anh ở Mĩ vậy, trong tấm ảnh mà Bình Phàm gửi cho cô, anh đã nằm ở trong bệnh viện rồi, cách ngày hôm sau thấy ảnh của anh gửi lại thấy anh rất khỏe mạnh, cô cảm thấy mình dã bắt đầu nghe nhìn lẫn lộn rồi…Xem ra như vậy giống như là ‘chỉ nguyện đồng cam, không nguyện cộng khổ’.

Ngày hôm sau anh đưa cô ra sân bay.

Bây giờ đã là tháng bảy, cũng đã đến giữa hè rồi.

Khi hai người xuống khỏi xe taxi, từng cơn nóng theo gió quét tới, khiến cho người đi đường đều phải chạy đi tránh nắng, vội vàng tiến vào trong đại sảnh sân bay. Cô lấy hành lý từ tay của anh, Đồng Ngôn rất nhanh liền cầm tay kia của anh, cười cười với anh, “Anh cảm thấy nóng bức không?”

“Rất nóng…” Anh ngửa tay cầm lấy tay của cô, “Em không nóng sao?”

“nóng chứ…” Đứng ở đây mới chỉ trong chốc lát như vậy mà cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, tay còn không muốn buông ra, “Anh miễn cưỡng nhịn một chút, chờ cho đến khi em lên máy bay, muốn có người nắm tay anh thì cũng không có khả năng nữa đâu.”

Cố Bình Sinh còn thật sự ừ một tiếng, “Sự nhẫn nại của anh tốt lắm, miễn cưỡng có thể kiên trì đến khi em lên máy bay.”

Cô có ý định chọc anh không ngờ bị anh chọc cho thẹn quá hóa giận, đành phải nắm tay anh thật chặt, dùng sức đánh trả.

Đáng tiếc anh hơi dùng lực một chút, cô liền ăn không tiêu, nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ.

Trên máy bay cô hoàn toàn không thể nắm chặt tay được, bắt đầu an ủi chính mình. Thật ra cũng chỉ có mười ngày thôi mà, xong kỳ thi rồi dọn dẹp phòng ngũ, xem thời gian thực tập rồi xin giấy giới thiệu, đợi sau 10 ngày là khoảng ngày 10 tháng 7 là có thể trở về nhà.


Sau khi đến trường học, cô phải lấy giấy chứng nhận bệnh tình chứng minh bà nội bị bệnh, gửi tới nhà trường cùng giảng viên dạy hai môn là vật lý và luật thương mại.

Sau khi xem lịch thực tập cùng với việc lấy được giấy giới thiệu, giảng viên trong viện cũng rất quan tâm hỏi thăm cô mấy câu, có muốn học viện giúp đỡ giới thiệu nơi thực tập hay không? Trước khi cô trở về, Cố Bình Sinh cũng đã an bài rất thỏa đáng, cô không có nói thẳng ra, chỉ nói trong nhà còn có người cần được chăm sóc, nhất định phải ở lại Bắc Kinh hoàn thành một năm thực tập.

Ngày thi môn vật lý cùng môn luật thương mại cách nhau một ngày, cô thi xong môn luật thương mại thì bị Trầm Diêu kéo lên thư viện, giống như lúc trước vẫn hay nói với nhau rằng, “Môn cuối cùng ôn tập ở thư viện.”

Trầm Diêu còn nói thêm gì mà nhớ chuyện xưa, nhớ bạn cũ nữa, sáng sớm thường đến ngồi chiếm chỗ.

Vị trí là nơi dựa vào cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người, bởi vì ở thư viện điều hòa luôn để ở nhiệt độ thấp nên cũng không thể cảm nhận được cái khô nóng của ngày hè ở nơi đây.

Cô nằm trên bàn, xem đi xem lại những bài giảng mà Cố Bình Sinh đã giúp mình giải kỹ. Có điều cũng đã xem qua rất nhiều lần, cô đối với những chữ viết trên tờ giấy A4 này đã rất quen thuộc, rất nhanh đã bắt đầu thất thần. Cùng lúc đó, người bên cạnh khẽ nói nhỏ vài câu đã khiến cô bừng tỉnh.

Nói là nói nhỏ nhưng chẳng qua là giáp mặt chỉ trích mà thôi/

Đại khái là nói tình yêu thầy trò thế này thế nọ, lại bởi vì sảy thai thân thể yếu kém mà tạm thời xin nghỉ học, học viện vẫn tỏ thái độ bao che nữa chứ. Cô rút cuộc cũng hiểu được những lời đồn đãi mà Trầm Diêu muốn nói, thì ra là sảy thai mà phải nghỉ học.

Trầm Diêu cũng nghe được, đặt bút làm cái sầm, nhìn chằm chằm mấy sinh viên kia, nhưng lại nói với cô, “Sớm biết như thế này sẽ không bắt cậu lên đây học cùng với tớ, cậu không biết đâu, bối cảnh thầy Cố được cho là vô cùng tốt đấy, những người này đều đang ghen tị với cậu.”

Đồng Ngôn ừ, tự giễu nói, “Ghen tị cái gì? Ghen tị tớ đã học lại môn vật lý 4 lần sao?”

Trầm Diêu cười không phúc hậu chút nào, “Đồng Ngôn vô kỵ, cậu thật đúng là…”

Cô le lưỡi, cảm thầy buồn không hé răng nói cười gì nữa.


Nói không ngại là không có khả năng, nhưng lại không thể cầm giấy tờ nói về bệnh tình của mà bà đi photo ra cả trăm ngìn bản phát cho từng người được?

Hai người châm chọc nhau, người này một câu người kia một câu, ta chèn ép người một câu, đang lúc hai người nô đùa thì Vương Tiểu Như ăn mặc rất bắt mát với bộ dáng khoan thai đang đi về phía họ, đem ba lô ném trên bàn rồi ngồi xuống, “Tớ thật sự là một sinh viên tốt, thi xong Luật thương mại thì căn bản không có môn thi nào, nhưng còn muốn lên đây cùng hai cậu tự học… Thật sự là bạn bè tâm giao của các cậu mà.”

Trầm Diêu cắn bút, cười nói, “Nữ thần của chúng ta đã tới, Đồng Ngôn vô kỵ, cậu không cần sợ.”

Vương Tiểu Như khó hiểu, “Làm sao vậy, Đồng Ngôn Vô Kỵ sợ cái gì?”

“Mấy lời đồn nhảm ấy mà..” Trầm Diêu liếc mắt một vòng, “Về mỹ nhân sát.”

Vương Tiểu Như cũng à một tiếng : “Cậu cũng nghe được rồi sao? Đến năm tư rồi ai cũng thật là nhiều việc, nào là học hành thi cử, ra nước ngoài du học, tìm việc, cậu không biết trong lúc này trong phòng ngủ còn lục đục với nhau chuyện lúc trước đâu, so với chuyện của cậu thì còn phấn khích hơn nhiều. Phòng ngủ của tớ nằm sát bên cạnh, khi tớ thu dọn đồ đạc thì còn nghe được mấy cô ta ầm ĩ cái gì, ai hủy đi bức thư gửi ra nước ngoài của…” Cô ấy nhanh chóng mở ba lô ra, đưa ra một cuốn sách, “Hơn nữa có thầy Cố rồi, cậu cản bản như đứa con nít chịu ít thiệt thòi thoi mà.”

Trầm Diêu đối với cách nói này cũng rất tán đồng, “Đúng vậy, Balance, hiểu không? Được đến đó rất tốt nhưng cũng phải trả giá một ít, nếu không ông trời cũng muốn ghen tị với cậu rồi.”

Đồng Ngôn nhìn hai người bạn đang tìm cách an ủi mình, trong lòng thật sự rất cảm động: “Tớ cũng không có so đo gì, đó đều là chuyện nhỏ, mà đã là chuyện nhỏ thì coi như không có gì.” ĐỐi với sự khiêu chiến trong cuộc sống nhiều năm trôi qua như vậy của cô, những lời đồn đãi nhảm nhí này thật sự là không có chút ảnh hưởng nào.

“Coi như xong.” Trầm Diêu quệt miệng, “ở trong mắt tớ cậu chính là chồi non mọc trong phòng ấm, từ trong căn nhà ấm áp của nhà họ Đồng chuyển sang căn nhà yêu thương của thầy Cố, còn giả bộ cứng rắn vượt qua tang thương nữa…”

Cô nhíu mày cười cười, theo bản năng lấy tay cầm bút viết lung tung vài chữ, rồi cúi đầu tiếp tục xong đề.

Ôn tập đến tối muộn, cô cùng Trầm Diêu đều đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Lại bất ngờ vì phát hiện ra bên ngoài thư viện đã có dựng lên một sân khấu lớn, cô cùng Trầm Diêu đứng ở dưới ngọn đèn đường xem náo nhiệt thì thấy có vài sinh viên là thành viên của đội kịch Dương Quang từng bị Đồng Ngôn huấn luyện qua đang chạy rất nhanh tới, mời hai người ở lại xem bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp của những sinh viên năm cuối.

“Đàn chị, mỗi lần diễn ra các buổi lễ như thế này chị đều là MC, lần này chị không có tham gia nhưng cũng phải xem chứ.” Một cô bé năm hai vẫn nắm lấy cánh tay của cô, rất nhiệt tình mời mọc, “Lần này đội kịch của bọn em cũng có tiết mục, đều là do những anh chị năm cuối diễn, khẳng định rằng chị đều biết họ.”

“Ngãi Mễ có ở trong không?” Cô nhìn bốn phía xung quanh lễ đài, thực sự là có rất nhiều gương mặt quen thuộc.


“Chị Ngãi Mễ không có ở trong đó.” Cô bé kia tiếc nuối lắc đầu, “Đài truyền hình của chị ấy có tiết mục, vừa vặn trực tiếp vào ngày hôm nay nên chị ấy không đến đây được.”

Trầm Diêu vốn thích náo nhiệt, nghe được là bữa tiệc của sinh viên năm cuối thì lập tức đã lấy lại tinh thần.

Vì thế hai người liền đứng ở trong đám người cách xa lễ đài, vừa chào hỏi những người quen biết, vừa chờ buổi liên hoan bắt đầu lúc tám giờ tối.

Cô nhìn ngọn đèn trên lễ đài, nhớ tới rất lâu trước kia, khi cô cùng Cố Bình Sinh làm MC cho bữa dạ hội nhân ngày kỷ niệm thành lập trường, rất nhớ mà lấy di động ra nhắn tin cho anh : Em đang tham dự bữa dạ hội của các sinh viên năm cuối, lần đầu tiên không đóng vai trò là MC mà là đứng ở phía dưới chờ xem bọn họ diễn, vẫn là ở ngoài trời.

Lúc này, hẳn là anh đang còn đọc sách?

Cô nghĩ tới nhất cử nhất động của anh ở Bắc Kinh, càng lúc càng phát hiện ra trái tim của mình giống như mũi tên đã được lên dây.

Rất nhanh đã đến 10h, những hạt mưa phùn bắt đầu rớt xuống. Rất nhiều sinh viên năm hai, năm ba cũng không có mang theo ô, đều đứng ở trước cửa thư viện, đều dựa vào mái hiên mà che mưa, ngược lại những sinh viên năm cuối lại không thèm để ý gì, cởi quần áo che lên đỉnh đầu, chỉ che mưa đơn giản như vậy mà đi về.

Cô cùng Trầm Diêu cũng chen chúc trong đám người, lập tức bị cảnh tượng này cảm hóa, không hiểu sao chính mình lại có sự thương cảm này.

Mưa càng lúc càng lớn, mọi người chen chúc ở phía ngoài không ngừng lui về phía sau, các cô đã bị đụng đến bức tường, đã không còn đường lui nữa, hai người dựa sát lưng vào bức tường thủy tỉnh sau lưng của thư viện, cười khổ nhìn cảnh tượng trước mặt. Với vị trí như hiện tại, ngoài trừ tiếng ồn ào thì cái gì cũng không nhìn được.

Cô nhìn qua điện thoại một chút, vừa rồi trong lúc hỗn loạn thì Cố Bình Sinh cũng đã trả lời tin nhắn của cô rồi.

Đêm nay Thượng Hải sẽ mưa rất lớn, em không cần vui chơi quá mà quên tránh mưa. TK

“Ái chà, thầy Cố còn quan tâm đến cả việc đảm nhiệm luôn dự báo thời tiết nữa à?” Trầm Diêu nhìn lướt qua điện thoại của cô, chậc chậc ngợi khen, “Tớ tính toán như thế này cho cậu là rất tốt rồi này, một năm thực tập vừa vặn đủ cho cậu sinh một nhóc rồi, không chê vào đâu được…Huy chương vàng cho nữ MC xinh đẹp của chúng ta cùng với thầy giáo điển trai nhất, vô địch rồi.”

Đồng Ngôn lấy tay huých mạnh lên tay của cô ấy.

Bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn đến, mở ra đọc, hóa ra là tin nhắn của anh.

Đồ ăn khuya cũng đã nấu rồi nhưng mà không thể ăn được. Kiếm tiền nuôi vợ con, lại khó có thể đảm bảo được sự ấm no của bản thân, Cố tiên sinh mấy ngày nay thật sự rất đáng thương. TK


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui