Bạch Dĩ Mạt quay về gặp Bạch Thụy, Hướng Nhu giống như cái đuôi mặt dày đi theo, nói là qua nhà cô xong sẽ ghé về nhà sau.
Thỏ Con chân còn chưa nhảy vào, Bạch Dĩ Mạt đã bị tiếng động của Bạch Thụy
hù dọa khiến đứng bất động, chỉ thấy Bạch Thụy bê một chậu than ra, đặt
trước cửa, nhìn Bạch Dĩ Mạt nói: “Bước qua chậu than rồi đi vào, đừng
mang xui xẻo đến cho bố.”
Bạch Dĩ Mạt bật cười, rõ ràng là quan tâm
cô, hết lần này đến lần khác trưng ra bộ dạng sốt ruột, đứa trẻ to xác
này khi nào tì biến thành ông bố hiền từ rồi?
Tuy nghĩ như vậy nhưng
Bạch Dĩ Mạt vẫn làm theo lời Bạch Thụy, tư tưởng một đời của ông chính
là thế, hơn nữa ông nội lại là người phong kiến, di truyền gen vô cùng
mạnh.
Vào nhà, Bạch Dĩ Mạt tứ chi ngã chỏng vó vào ghế salon cảm thán nói: “Vẫn là ở nhà tốt nhất!”
Bạch Thụy đi cất đồ không biết từ khi nào đã quay lại, thấy Bạch Dĩ Mạt với
Hướng Nhu trò chuyện một câu qua lại, hơi lắc đầu, đi đến bên ghế ngồi
xuống.
Ông vỗ vào chân Bạch Dĩ Mạt, nói: “Bố hỏi con trong lòng con
có ông già này nữa không hả, ra khỏi đó rồi mà ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, nếu không phải cái cậu Phi Dương đó chạy đến cục cảnh
sát một chuyến thì không biết bao giờ bố mới được biết đây?”
Bạch Dĩ
Mạt ngồi thẳng người lên, lườm Hướng Nhu một cái, cũng không thể nói là
do người bên cạnh đem cô chạy trốn! Thế là cô cười ha ha, nói với Bạch
Thụy: “Là con muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở về báo tin, đỡ đem điềm xui đến cho bố còn gì.”
Bạch Thụy cười như không cười đảo mắt
sang Hướng Nhu, sau đó ánh mắt quay trở về trên người Bạch Dĩ Mạt: “Chỉ e là nếu bố không gọi cho con thì con đã quên mất mình họ gì rồi nhỉ1!”
(1Con gái khi lấy ck sẽ tkeo họ của ck, ý của ông Bạch là ám chỉ bạn Mạt bỏ nhà theo zai ý :-j =]])
“Không dám không dám, con họ Bạch, cả đời này họ Bạch, thật đấy…” Bạch Dĩ Mạt giơ một bàn tay lên như xin thề.
Bạch Thụy không nói gì, đối với đứa con gái này từ trước đến giờ ông không
nói gì, nên biết là mấy ngày qua ông chưa ngủ một giấc an lành nào, cũng không ăn uống tử tế, ngày ngày như đánh giặc, chỉ thiếu nước đem hai
mươi tư giờ thành bốn mươi tám tiếng mà xài.
Mà đứa con gái này cũng
không để ông bớt lo chút nào, không có chuyện gì cũng không chịu báo tin bình an, tâm tư đã chạy đến trên người người ta cả rồi, thật sự là một
người bạc tình.
“Tiểu Nhu, công ty cháu không có chuyện gì đấy chứ! Mấy hôm nay trong nhà cháu lo muốn chết, đã về trình diện chưa?”
Hướng Nhu đang yên tĩnh nhìn hai người lớn nhỏ dở hơi khẩu chiến súng miệng,
bản thân không hề tham dự vào, không ngờ thế mà vẫn bị trúng đạn.
“Đang định sau khi đến gặp chú thì về nhà luôn.”
Bạch Thụy như có suy nghĩ gì đó gật đầu, đứng dậy sửa lại áo quần, sau đó nói với hai người: “Thế thì đi thôi!”
Bạch Dĩ Mạt có chút giật mình hỏi: “Ông Bạch, ông cũng đi hở?”
Bạch Thụy ra vẻ đương nhiên: “Cũng không phải bố chưa đến bao giờ, có gì đáng ngạc nhiên đâu.”
Nói xong đưa mắt nhìn hai người, sau đó chắp tay sau lưng có hơi vênh váo
tự đắc chân bước ra cửa, rồi ra vẻ anh tuấn xoay người lại, nói với hai
người họ: “Lầm bầm cái gì thế! Đi nhanh! Trời tối rồi, thật là…”
Ra
đến cửa thì Hướng Nhu gọi điện cho trong nhà báo một tiếng là Bạch Thụy
cũng đến, sau đó lái xe chở hai bố con xuất phát đến nhà họ Hướng.
Nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng Hướng Nhu có hơi ăn giấm, dựa vào cái
gì không cho Bạch Dĩ Mạt ngồi cạnh hắn, mà phải ngồi cùng Bạch Thụy ở
phía sau, còn bị Bạch Thụy mạnh mẽ nhét vào.
Bạch Dĩ Mạt cũng nhìn
lên gương chiếu hậu nhìn Hướng Nhu đang nháy mắt với cô, cô nhịn cười,
cô biết đàn ông khi ngây thơ thì chẳng thể phân biệt được tuổi tác thời
gian địa điểm, cũng như hai người trong giờ phút này,
“Chuyên tâm lái xe đi, mắt nhìn đi đâu thế?” Bạch Thụy vỗ vào ghế trước, lực tay cũng chẳng hề nhẹ.
Hướng Nhu đành phải tập trung chuyên môn lái xe của hắn, nào dám đắc tội với
nhạc phụ tương lại chứ, thế há chẳng phải đi tìm chỗ chết à?
Hướng
gia vẫn ở trong đại viện quân khu, mỗi căn biệt thự đều là độc nhất vô
nhị, trước cửa mỗi nhà đều có lính gác, thấy Hướng Nhu lái xe đến thì
bước lên phía trước chào hỏi.
Đậu xe xong, xa xa đã thấy ông nội với
bà mẹ đứng ở cửa, ba người đi đến đó, vừa đi vừa hàn huyên trong chốc
lát, rồi đi vào trong phòng.
“Nha đầu, mấy ngày nay dọa chết ông nội rồi đấy.” Ông Hướng chụp lấy tay Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt cười đáp: “Không có chuyện gì đâu, ông nội phải chú ý đến cơ thể đó! Nếu bởi vì chuyện của cháu mà phát bệnh thì tội của cháu không nhỏ
đâu!”
Ông Hướng trung khí mười phần, tiếng cười rõ to: “Chỉ có nha đầu cháu mới có thể khiến ông già này vui vẻ.”
Bạch Thụy bước lên trước đỡ lấy ông Hướng như có điều gì muốn nói, lúc này
Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu vừa đúng lúc bị mẹ Hướng gọi lại.
“Dĩ Mạt, con không sao là tốt rồi.”
Bạch Dĩ Mạt lắc đầu nói: “Để mọi người lo lắng rồi.”
Mẹ Hướng thở dài một tiếng, kéo tay Bạch Dĩ Mạt: “Hướng Nhu vì bố nó không chịu ra mặt chuyện này nên cứ giận dỗi mãi, ông nội cũng suýt nữa nhập
viện, chú Hướng của con không phải không muốn giúp con, chỉ là con phải
biết địa vị bây giờ của ông ấy có rất nhiều người nhìn vào, hơn nữa mọi
người đều biết quan hệ của hai nhà chúng ta, sau này cũng sẽ bị người ta nắm lấy nhược điểm, cho nên…”
“Mẹ…” Hướng Nhu ngắt lời mẹ Hướng: “Bố con đâu?”
Mẹ Hướng chỉ lên trên nói: “Ở trên phòng.”
Hướng Nhu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn tỏ ý với Bạch Dĩ Mạt một cái, Bạch Dĩ Mạt nhẹ gật đầu, rồi nhìn Hướng Nhu đi lên lầu.
“Bác gái, bác đừng nói thế, đều là do cháu không cẩn thận, nếu bởi vì chuyện của cháu mà khiến mọi người lo lắng là do cháu không đúng, kỳ thật cháu còn muốn cám ơn mọi người không ra tay giúp đỡ, bác biết cháu muốn sự
trong sạch, chứ không phải là thủ đoạn sau lưng, như vậy thì dù có thoát tội cũng chẳng nghĩa lý gì, nếu cháu làm theo thì không trong sạch
rồi.”
“Biết Dĩ Mạt con thấu đạt lý rồi, nào, đi theo bác…”
Mẹ
Hướng kéo Bạch Dĩ Mạt vào phòng, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một
chiếc hộp, bà mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng dương chi bạch
ngọc, bà cầm lấy tay Bạch Dĩ Mạt, vừa đeo vào cho cô vừa nói: “Đây là do bà nội của Hướng Nhu giao lại cho bác, bây giờ bác sẽ giao lại cho
con.”
Bạch Dĩ Mạt muốn tháo chiếc vòng ngọc ra: “Này làm sao có thể, đây là đồ đáng giá mà.”
Mẹ Hướng chặn động tác của cô lại, nói với cô: “Thật ra phải sớm đưa cho
con rồi, năm đó trước khi bà Hướng ra đi đã dặn dò phải giao lại chiếc
vòng này cho cô cháu dâu là con, bây giờ xem như đưa chậm rồi.”
Bạch Dĩ Mạt cũng không từ chối nữa, chỉ cười vuốt ve thứ đồ ngọc quý hiếm trên tay…
Hướng Nhu lên lầu đi tới đi lui cả nửa ngày cũng không biết là nên gõ cửa hay không, cuối cùng ngeh thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra: “Có
chuyện gì thì vào đi.”
Hướng Nhu khẽ nắm lấy quả đấm trên cánh cửa
không khóa, hắn thoải mái đi vào, nhìn Hướng Thiên Hoa ngồi bên bàn cầm
báo lên đọc thì không khỏi cười nhẹ.
Dường như Hướng Thiên Hoa đã
phát hiện ra vẻ mặt tức cười của Hướng Nhu, có chút không được tự nhiên
ho khan vài tiếng, sau đó lớn tiếng hỏi: “Đến một chút phép tắc cũng
chẳng có.”
Hướng Nhu đưa tay chỉ vào tờ báo trên tay Hướng Thiên Hoa, nhịn cười chậm rãi nói: “Bố, báo cầm ngược rồi.”
Hướng Thiên Hoa nghe thế vội nhìn xuống tay, quả nhiên bản thân nhất thời
nóng vội mà tìm đồ vật che dấu tâm trạng, không ngờ lại phạm sai lầm
này.
Ông đặt tờ báo lên bàn, sau đó nhìn Hướng Nhu nói: “Sao nào, vừa về đã muốn cười chê bố hả? Vẫn quyết định đoạn tuyệt quan hệ bố con
hả?”
Hướng Nhu bước lên phái trước, ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh
bàn gỗ lim, hai chân hắn bắt chéo gác lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Cũng không phải.”
Hướng Thiên Hoa nhìn đứa con bình thường ở trước mặt
ông vẫn còn nghiêm chỉnh nay lại dám ngang nhiên khiêu chiến ông, nhất
thời lôi ra khí phách quân nhân quát Hướng Nhu: “Đứng dậy, đứng nghiêm
vào, tư thế quân đội.”
Hướng Nhu ngoan ngoãn đứng lên, nhất nhất làm
theo, cần biết vài năm trong quân đội kia cũng không phải là vô ích, tư
thế đứng quân nhân cũng có da có thịt hẳn hoi.
Một tiếng sư tử gầm
này của Hướng Thiên Hoa không có sao, nhưng lại khiến những người khác ở trong phòng đều không tự giác nhìn lên nơi phát ra âm thanh đó.
Ông Hướng ra vẻ nói: “Lại nữa rồi, bệnh cũ này bao giờ có thể sửa được đây!”
Bạch Thụy không nói gì, chỉ là cười sâu xa.
Mẹ Hướng dẫn Bạch Dĩ Mạt vừa từ trong phòng đi ra liền nghe thấy tiếng
quát đó, bật cười ha ha, nói với Bạch Dĩ Mạt: “Hai bố con này chính là
đối thủ trời sinh một mất một còn, rõ ràng là rất quan tâm đối phương mà lại càng muốn giơ ra bộ dạng đánh bại.”
Bạch Dĩ Mạt cũng cười theo, từ nhỏ cô đã thấy Hướng Nhu bị Hướng Thiên Hoa đánh, lúc này không phải lại bị đánh nữa chứ?
Mẹ Hướng nhìn ra tâm tư của Bạch Dĩ Mạt, cười nói với cô: “Yên tâm đi,
Tiểu Nhu là người lớn, cũng hiểu chuyện biết điều, muốn lấy cô vợ là
con, bố nó còn có thể phạt nó được sao? Đi nào, xuống nhà nói chuyện với ông nội con nào.”
Bạch Dĩ Mạt vâng một tiếng, nghĩ thầm dù sao Hướng Nhu cũng da mặt dày, có ở đó cũng chẳng sao…
Hướng Nhu đứng ở đằng kia liên tục hắt hơi mấy cái, trong lòng âm thầm đoán xem ai đang nhớ đến hắn đây?
“Bố, chân con tê rồi.”
Hướng Thiên Hoa nhìn bộ dạng cầu xin tha thứ của Hướng Nhu, sắc mặt cũng dịu
đi, ông lớn lên trong quân đội luôn có nề nếp, rành rành là muốn hòa
thuận với con trai, nhưng không biết nên nói thế nào, thế là đành phải
lôi bộ dáng quân nhân ra.
“Sau này còn dám xấc láo với bố như thế thì cứ thế mà phạt.”
Hướng Nhu dùng sức gật thật mạnh, cam đoan nói: “Con xin thề với đảng với nhân dân, tuyệt đối không có lần sau.”
“Ừ…” Hướng Thiên Hoa hài lòng ừ một tiếng, đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Xuống nhà ăn cơm.”
++
Không khí trên bàn ăn rất tốt, ông nội nhắc đến hôn sự của hai người.
“Hôm nay mới có thể tề tựu đông đủ, những chuyện lúc trước cũng đã qua,
chúng ta cũng nên ổn định chuyện của hai đứa đi, xung hỉ cũng tốt.”
Hướng Thiên Hoa nghe ông nội nói thế liền tiếp lời ông nội nói với Bạch Thụy: “Lão Bạch, cảm thấy thế nào?”
Trước kia Bạch Thụy luôn lo lắng khi thấy Hướng Nhu luôn lông bông không đứng đắn, không đủ chín chắn, lại thêm không biết hắn có thái đội gì với
Bạch Dĩ Mạt, cho nên lúc đó ông không nói là phản đối hay đồng ý.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, ông đã rõ Hướng Nhu thật sự lo lắng cho
Bạch Dĩ Mạt, hắn cũng một lòng một dạ yêu con gái mình, hơn nữa lại xảy
ra chuyện công ty hắn, ông cũng phải nhìn Hướng Nhu với con mắt khác,
không phải quần áo lụa là như thế, hắn đã thật sự trưởng thành, trở nên
chín chắn hiểu chuyện, có thể gánh vác cái gọi là trách nhiệm gia đình.
“Lão Bạch, ông không nói lời nào là có ý gì?” Hướng Thiên Hoa thấy Bạch Thụy như có suy nghĩ gì đó liền hỏi lại lần nữa.
Ông biết tính tình của Bạch Thụy, nhưng con mình cũng đâu kém cỏi như thế,
với con gái của ông ta chẳng lẽ còn không xứng sao? Ông liền bênh vực
con mình, dù gì cũng là di truyền tinh hoa từ ông, tuy trước kia bị lệch đi, cũng may bây giờ đã trở về chính thống rồi!
Bạch Thụy đặt đũa
xuống nhìn hai người con, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện này là chuyện của hai đứa trẻ, tự chúng nó quyết định, quan tâm làm gì, đúng không! Bác
Hướng?”
Ông Hướng nghe thế thì cười ha hả, ừ, nói như vậy là đã gián tiếp đồng ý chuyện của chúng nó, trong lòng ông cũng yên tâm đi.
Đương nhiên Hướng Thiên Hoa không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông hiểu ý gì,
thế là cười nói: “Được rồi, hai đứa nghĩ như thế nào?”
Hướng Nhu lúc này vô cùng dũng cảm: “Nghĩ thế nào cái gì nhứ, Bạch Dĩ Mạt đã sớm đồng ý gả cho con rôi, đúng không?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu không biết xấu hổ, thế là tính trêu hắn, cô cố ý
trưng ra vẻ mặt không hay biết gì nhìn mọt người nói: “Sao em không nhớ
là đã đồng ý anh?”
“Bạch Dĩ Mạt, em không được đổi ý như thế.” Hướng Nhu sốt ruột.
Bạch Dĩ Mạt bật cười: “Em đổi ý đấy, anh làm được gì nào?”
Hướng Nhu oán hận đến nỗi ngũ tạng đã nội thương cả rồi! Hắn sao lại bị gây
sức ép thế này chứ: “Ông nội, bố mẹ, chú Bạch, mấy người nên nói gì đi
chứ!”
Ông nội nói: “Chuyện của mấy đứa tự mình giải quyết.”
Bố Hướng: “Bố đồng ý với quan điểm của ông nội.”
Mẹ Hướng: “Ừm, cũng nên suy nghĩ lại.”
Bạch Thụy: “Nếu như vậy, Tiểu Bạch cứ để anh con đi trước đã!”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, tỏ vẻ tán thành, hoàn toàn đồng ý.
Hướng Nhu thấy mình bị cô lập, kết quả là nổi giận nói: “Mấy người có muốn
bồng cháu hay không? Ông nội, ông không muốn tứ đại đồng đường sao?”
Ông nội cười ha hả: “Thân thể của ông già này vẫn còn khỏe lắm, chờ thêm vài năm cũng chẳng sao.”
Thế là giữa tiếng cười của mọi người, Hướng Nhu khóc không ra nước mắt, hắn như đã chứng kiến số kiếp tương lai bi ai của mình, sao tất cả mọi
người lại chuyển dịch sang Bạch Dĩ Mạt hết cả rồi? Sau này địa vị của
mình còn có gì đáng nói nữa chứ?
Bạch Dĩ Mạt vỗ vai Hướng Nhu, trong đôi mắt trong suốt hiện lên mấy chữ ‘em thông cảm với anh’…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...