Trọn Đời Bên Em

Sân bay quốc tế thành phố S.

“Cháu dâu.” Một ông cụ tinh thần phấn chấn bước đến tặng Bạch Dĩ Mạt một cái ôm, sau đó kéo cô ra nhìn trái
ngó phải, trong mắt tràn ngập ý cười.

“Cháu dâu ta càng ngày càng đẹp ra.”

“Ông à, con đã nói nhiều rồi mà, đừng gọi con là cháu dâu, con tên là Bạch
Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt…” Bạch Dĩ Mạt bĩu môi, nhìn ông cụ bảy mươi tuổi vẻ
mặt nghẹn ngào trước mặt, sau đó liếc mắt sang một thân chính khí bên
cạnh ông, vệ sĩ đứng gác như tùng, điệu bộ này đúng là hơi quá.

Hướng lão gia xoa bóp khuôn mặt Bạch Dĩ Mạt, nói: “Nha đầu này, chẳng qua ta
gọi đã thành quen, con lại không muốn làm cháu dâu ta, còn không cho
phép ta gọi là tự an ủi mình?”

“Ông à, ông cứ an ủi mình thế, đến tai người khác lại xem con đúng là cháu dâu Hướng gia thật, thì làm sao con lấy chồng được!” Bạch Dĩ Mạt vẫn mỉm cười như trước, nhưng vẫn thua xa
vẻ mặt hờ hững trên máy bay.

Ông Hướng xoa xoa mặt Bạch Dĩ Mạt: “Gả
cho tên tiểu tử nhà ông không phải là xong sao, tuy nó còn trẻ vẫn ham
chơi bời, nhưng mà…”

“Ông, không nói nữa, hình như con trông thấy bố
con…” Bạch Dĩ Mạt trông thấy giữa đám người một người đàn ông đã quá
tuổi đời mà cô độc, trông nháy mắt đã thu hút sự chú ý của ông lão đang
còn khoe khoang.

Bạch Dĩ Mạt lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Thụy…

“Ông già, bố đang ở đâu đấy?”

“Con đoán có một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đang nhìn chằm chằm bố đấy…”

“Thật mà, con có thiên lý nhãn.”

“Vậy bố cứ nhìn về phía mười giờ đi.”

Nói xong cô nhìn thấy Bạch Thụy xoay người về hướng mười giờ thật, cô giơ
điện thoại trong tay lên lắc lắc, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền đính trên khuôn mặt, con ngươi trong suốt không hề
giống với những cô gái xinh đẹp thích trang điểm đậm hiện nay.

Vẻ mặt Bạch Thụy nghi ngờ đi về phía này, đứng trước mặt bọn họ: “Ồ, chú Hướng, trùng hợp thế?”

“Anh từ đâu đến đấy?” Ông Hướng nhìn lên gương mặt đầy bụi trần mà giản dị của Bạch Thụy.

“Không phải trên trời xuống sao?”

Bạch Dĩ Mạt vừa nghe, cười ha ha: “Thật là một lão yêu tinh.”

Bạch Thụy gõ đầu Bạch Dĩ Mạt: “Đang nói chuyện với ai đấy? Tiểu Bạch…”

Bạch Dĩ Mạt trừng mắt nhìn ông: “Với ông bố như thằng nhóc Shin ạ!”

Ông Hướng cười ha ha, vừa cười vừa vỗ vai Bạch Thụy: “Hai cha con anh đúng là hài hước.”

“Chú Hướng, có phải chú đang chửi người không?”

Bạch Thụy vẫn ra vẻ trẻ con như cũ, không hề có tí chững chạc nào mà một người bố nên có.


“Cái anh này! Đúng rồi, cháu dâu à! Con xem có nhìn thấy tên tiểu tử nhà ông đâu không, nghe bảo nó ngồi cùng khoang máy bay với con!” Ông Hướng
nhìn xung quanh, tìm kiếm Hướng Nhu.

Bạch Dĩ Mạt vừa nghe, nhất thời thở dài một hơi, không biết ba chữ cháu dâu1 này muốn thành cái tiêu đề tới khi nào đây?

(1Trong Hán Việt cháu dâu là tôn tức phụ)

“Ai biết hắn ở đâu chứ?” Nói không chừng đang gươm tuốt vỏ nỏ giương dây với ai đó rồi không chừng…

Vào đúng lúc này, cửa lớn sân bay xôn xao một hồi. Không lâu sau, bốn người đẹp đã hold toàn bộ ánh mắt của mọi người trong sân bay bước đến lối đi đặc biệt, kia dáng người ma quỷ, kia khuôn mặt thiên sứ, trang điểm
hoặc gợi cảm hoặc tao nhã, làm cho ánh mắt đàn ông không tự chủ được
liếc nhìn.

Hướng Nhu theo lối đi đặc biệt đi đến nhóm tứ vị mỹ nữ
đang bị vây quanh, hắn cười rạng rỡ, hoa đào nở rộ, dẫn người đẹp đi ra
cửa lớn sân bay, còn nhìn không chớp mắt, Bạch Dĩ Mạt trông thấy rõ ràng khóe miệng hắn vẽ lên một nét cười thuộc loại yêu nghiệt. Cảnh tượng
trước mắt này, thật sự làm cho đàn ông không ngừng ngưỡng mộ, khiến phụ
nữ ghen ghét…

Bạch Dĩ Mạt vỗ vỗ Bạch Thụy đứng bên cạnh, “Tên kia mới đúng là con trai của bố!” Giống ông y chang.

“Bản thân bố cũng muốn thế, nhưng mà so với ông anh khối băng mạnh mẽ kia, thì người ta đây mới chỉ gọi là sặc sỡ thôi!”

“Cái tên kia còn huênh hoang khắp nơi…” Ông lão dựng râu trừng mắt (nghệ
thuật nói quá, không có râu nhưng đúng là trừng mắt), tay xòe ra, một
chiếc điện thoại đã đặt trên tay.

Còn bên này điện thoại Hướng Nhu vang lên, vừa nhìn tên hiển thị người gọi, miệng hắn khẽ nhướn lên, chấp nhận cuộc gọi.

“Alo?”

“Alo cái đầu mày! Tiểu tử thối, Chính sự lâu quá nhỉ? Trong trăm triệu bông
hoa, mày có bao giờ nghĩ đến lá không dính thân chưa hả!”

Bạch Dĩ Mạt 囧, ông Hướng thật đúng là trẻ đến muốn nổ tung mất, không nói đến tư
thế nói chuyện lên đến mười phần, còn cải biên ngôn từ, xem ra cũng
thường giả làmngười trẻ tuổi trên diễn đàn đây!

“Ông à, bình tĩnh nào, đừng tức giận, cẩn thận vỡ mạch máu mất!”

“Tiểu tử thối như mày dám nguyền rủa ta hả! Ngay tức khắc mau cút đến trước mặt ta!”

“Con ở ngoài sân bay, không tiện quay lại.”

“Đứng tại chỗ đợi lệnh.”

“Tuân lệnh.”

Gác điện thoại, ông Hướng khôi phục vẻ mặt tươi cười, ánh mắt giảo hoạt
liếc Bạch Dĩ Mạt nói: “Cháu dâu, đi ăn cơm với ông thôi!”

Bạch Dĩ Mạt cũng biết ông già này tuyệt không dễ dàng buông tha cô, cho nên cô
trưng ra biểu cảm ai oán quay đầu nhìn Bạch Thụy phía sau, ông bố kia
thân đang tại Tào mà tâm lại ở Hán, không hề để ý đến ánh mắt cầu cứu
của con gái.

“Cũng tốt, giúp bố tiếp chuyện với chú Hướng, Tiểu Bạch cùng đi thôi!”


“Quyết định như vậy đi! Nhìn xem, con không để ý đến ông, khiến ông gầy sọp
đi.” Ông Hướng vội vàng nói tiếp, còn làm ra vẻ đáng thương như mấy đứa
nhỏ.

“Ông gầy ở đâu ạ?” Bạch Dĩ Mạt trên dưới trái phải đánh giá ông Hướng một phen, “Ngược lại còn mập hơn đấy chứ.”

Ông Hướng liền giải thích: “Chỗ nào cũng gầy cả, cháu trai cháu dâu không
đứa nào ở bên cạnh pha trò cho lão già này vui vẻ cả, tâm không vui,
đương nhiên sẽ gầy đi.”

Bạch Dĩ Mạt mù mờ nhìn ông Hướng đang tự bào
chữa, cảm giác cả thế giới này đều có thể bị ông nói mà lăn một vòng,
chết cũng có thể bị ông nói là sống.

“Tốt lắm, cứ vậy đi, ăn một bữa cơm con cũng chẳng chết được đâu!” Nhưng thật ra bố Bạch lại làm ra vẻ phách lối.

Bạch Dĩ Mạt khóc không ra nước mắt, cô chỉ có thể nói: Người bố đang đào hố
kia! Ông bố kia! Người mà bố đang đẩy xuống hố là con gái của bố đấy!

Ra khỏi sân bay, ba người nhìn thấy một chiếc xe quân đội đứng cách đó
không xa, người lái xe đứng bên trông giống hệt một cái cây. Bỗng một
chiếc Mercedes-Benz màu xám dừng lại phía trước, Hướng Nhu bước xuống từ trên xe, đi đến trước mặt bọn họ.

“Ông già, con nhớ ông chết đi
được, chú Bạch, đã lâu không gặp.” Nói xong tiến đến tặng hai người hai
cái ôm gặp lại sau bao ngày.

Bạch Dĩ Mạt không nói gì, quả nhiên
không phải người một nhà không vào một cửa, đến hình thức gặp lại sau
nhiều ngày xa cách cũng giống nhau.

Ông Hướng hất móng vuốt đang đặt
trên vai ông ra, vẻ mặt không vui, “Đừng có lôi kéo làm quen ta ở chỗ
này, mày dám vứt bỏ cháu dâu ta, cái mạng nhỏ này của mày còn muốn hay
không hả?”

Hướng Nhu quét một vòng nhìn Bạch Dĩ Mạt cười còn khó coi
hơn cả khóc, kéo dài giọng nói: “Cháu – dâu? Làm sao con dám trêu chọc
cháu dâu của ông chứ! Sẽ khiến ông đây đánh con chết mất! Nhưng mà hình
như cháu dâu của ông không muốn chào đón cháu trai của ông chút nào cả.”

Nụ cười của Bạch Dĩ Mạt cứng đờ, tròng mắt cũng nhanh chóng trừng lên,
nhưng lại ngại trước mặt trưởng bối nên mới không dám làm bậy, chỉ có
thể dùng diễn cảm này nói cho tên yêu nghiệt kia, chớ chọc giận khỉ con
bà đây…

Ông liếc nhìn Hướng Nhu, lại tiếp tục nhìn Bạch Dĩ Mạt, trong chốc lát khôi phục vẻ tự nhiên: “Cháu dâu lên ngồi xe với tên tiểu tử
thối này đi, để bố con ngồi với ông.”

“Tại sao?” Bạch Dĩ Mạt nhanh chóng cực lực đấu tranh, sao ông có thể rõ ràng như thế.

“Ài, tên tiểu tử này đã nhiều năm không về nước, sợ không biết đường, cứ coi như con dẫn đường cho nó đi, lát nữa gặp nhau ở Trần Uyển, cứ như vậy
đi.” Nói xong, mấy người bọn họ không ai để ý đến Bạch Dĩ Mạt cũng không dám phản đối, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn vào trong xe.

Bạch Dĩ Mạt đang định nói không phải có GPS sao? Nhưng lời này chưa được thốt ra, xe đã chuyển bánh.


Hướng Nhu buồn cười liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt đang còn kinh ngạc, đường đường là
một luật sư biết ăn nói, lại bị một ông già chỉ định này nọ, quả thật…
rất thú vị.

“Dẫn đường nào… Vợ à, đi thôi!” Hướng Nhu cầm lấy tay Bạch Dĩ Mạt dắt đến hướng chiếc xe.

Bạch Dĩ Mạt đi lên liếc nhìn Hướng Nhu một cái, bỏ tay hắn ra: “Nếu cậu cứ
tiếp tục gọi bậy bạ nữa, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu đấy.”

“Thế cậu không quan tâm đến việc tớ gọi bậy dẫn đường hay là vợ?”

“Cậu cứ nói thử xem?” Bạch Dĩ Mạt rất muốn bốc hỏa.

“À, có phải là… Vợ!”

“Đúng thế!”

“Cậu trả lời tớ như thế, nghĩa là cậu không phải không muốn làm vợ tớ?”

“Cậu… Đúng là không có thuốc nào cứu được…”

“Không phải đã sớm có dược thạch vô linh đó sao?”

“Đến giao lộ phía trước thì rẽ trái…”

“Tuân lệnh…”

——Tôi là đường phân cách có chút nóng nảy ——

“Đúng rồi, tứ đại mỹ nhân của cậu đâu?” Ở trên xe, Bạch Dĩ Mạt chế nhạo nói.

Hướng Nhu vừa lái xe, vừa không nghiêm chỉnh trả lời: “Hồi cung rồi!”

Bạch Dĩ Mạt tiếp tục lải nhải: “Cô gái trên máy bay thì sao? Cũng đã sắp xếp đến trong cung rồi ư?”

“À, sao em cứ cố quan tâm đến vấn đề tình cảm của người anh trai này thế! Sao vậy? Không phải là đang ghen đó chứ?”

Bạch Dĩ Mạt xì một tiếng khinh miệt, chế nhạo nói: “Chẳng qua là sợ chậm trễ chính sự của cậu thôi, nín nhịn mãi cũng tổn thương cơ thể, chính là
cái thứ có thể to có thể nhỏ ấy, không sao, tôi hiểu mà, nếu không tôi
sẽ cho cậu mượn mấy đồ cúng, hương khói Hướng gia tuy có vấn đề, nhưng
ông sẽ không tức giận đâu…”

Hướng Nhu cười giễu, vặn hỏi lại: “Không
phải cậu cũng muốn ứng phó với cái tên mặt đầy mỡ nhà giàu nứt vách kia
sao? Hay là muốn làm cô vợ xấu đi gặp bố mẹ chồng, nếu đúng như thế, tớ
cũng sẽ cho cậu mượn đồ cúng.”

“Chuyện của tôi không phiền cậu đại giá, khoan đã, cậu bảo ai xấu?”

“Xin hỏi lúc này còn có một cô vợ khác của tớ sao?”

Bạch Dĩ Mạt nắm chặt tay, quả đúng là, võ mồm của cô nàng không tệ, sống đến bây giờ cô chưa từng bị bại trận lần nào, tuy thời gian làm luật sư
không nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ thua. Có điều, chỉ riêng người này
thực lực tương đương cô, thường khiến cô phải xù lông.

“Hướng Nhu, chứng ảo tưởng của cậu lại nghiêm trọng rồi! Đừng có mở miệng là vợ này vợ nọ, nghe thế nào cũng rất khó chịu.”

“Ồ, cậu thật đúng là một nha đầu vong ân bội nghĩa, nhớ năm đó nhờ có ba
chữ cô vợ trẻ của tớ mà đã giúp cậu ngăn không ít vệ tinh, đúng là đồ
bất lương, xem như cậu không cám ơn tớ, còn bảo là khó chịu ư? Học cách
qua cầu rút ván cũng ra hồn đấy!”

Bạch Dĩ Mạt nhẹ ‘hừ’ một tiếng:
“Được, cậu cũng đừng có nhớ lại cái bộ dạng đức hạnh ân thâm nghĩa nặng
của mình năm đó, rốt cuộc là ai lợi dụng ai, lại còn trách móc này nọ.”

Hướng Nhu trước kia từ cậu nhóc đi nhà trẻ đầu đội mũ rơm cho đến lúc tốt
nghiệp trung học, tính tình dí dỏm hài hước, thành tích học tập lại rất

tốt, được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh, người theo đuổi như rồng như
rắn, nhưng nếu hắn không thích ai, sẽ đem Bạch Dĩ Mạt ra làm tấm chắn:
“Thật ngại quá, cậu đi hỏi ý cô ấy đã.”

Khi đó tất cả mọi người đều
cho rằng bọn họ là một đôi, đều tại vì hai người cả ngày toàn tranh cãi
bới móc nhau, nhưng ngày hôm sau lại hi hi ha ha đến trường. Mà bên cạnh Hướng Nhu có vô vàn mỹ nữ vây quanh, vài ngày lại thay đổi, chỉ duy
nhất Bạch Dĩ Mạt là không hề biến đi đâu, quan hệ này trong mắt người
khác được gọi là khó bề phân biệt, thuộc loại hồ sơ tuyệt mật!

“Cậu
đừng có dọa dẫm tớ, đừng làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt ấy, tâm tình cậu không vui thì đổ cho tớ nói hươu nói vượn, hại tớ phải ăn măng tre
xào thịt* không ít, khoản nợ này tớ tìm ai để tính đây.”

(*Bị đánh bằng roi tre)

“Ai bảo cậu cứ phong lưu phóng khoáng như thế, tinh lực thịnh vượng…” Chữ ‘tinh’ đặc biệt được nhấn mạnh.

“Đại Bạch Thỏ, cậu cứ thối như thế sẽ giết chết tớ đấy!”

“Ừm, cũng khó nói quá! Không chừng sẽ chết thật…”

“Cậu ngủ đủ rồi phải không?” Hướng Nhu liếc xéo Bạch Dĩ Mạt, khóe miệng hiện lên nụ cười gian tà như có như không.

“Hình như thế…” Bạch Dĩ Mạt không hề để ý đến vẻ mặt của Hướng Nhu, giọng điệu ra vẻ mày biết điều là tốt rồi.

Hướng Nhu thắng gấp một cái, Bạch Dĩ Mạt suýt nữa đụng vào cửa kính chắn gió: “Á, cậu…”

Từ ‘bị bệnh’ còn chưa thoát ra khỏi miệng đã cảm thấy một luồng áp lực
xông đến, Hướng Nhu đặt một tay trước vai cô, khó chặt hai tay cô, tay
kia thì nắm lấy cằm cô, mùi vị nhạt nhẽo bên người hắn quanh quẩn ở chóp mũi cô. Người ngoài nhìn vào, cái tư thế này cần bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.

Bạch Dĩ Mạt dùng sức giãy dụa nhưng không có kết
quả, cả hai phương diện đều bị trói buộc, đầu tiên là dây an toàn, sau
đó là bị tên Hướng Nhu này đè cánh tay lại, hoàn toàn không nhúc nhích
nổi.

“Hướng Nhu, đừng ép tôi đánh cậu.” Trong mắt Bạch Dĩ Mạt đầy cảnh báo.

Hướng Nhu nở nụ cười tà khí, đôi môi mỏng chậm áp tới, Bạch Dĩ Mạt quay đầu,
Hướng Nhu liền rơi vào khoảng không, đôi môi vừa vặn rơi xuống bên tai
cô.

“Cậu đánh tớ được sao?”

“Dùng cái chiêu thức tóm chặt tay phụ
nữ để đối phó tôi, cái này thật không có chút tác dụng nào cả.” Bạch Dĩ
Mạt cố giả vờ bình tĩnh, trong giọng nói mang theo ý mỉa mai.

“Tớ nói này, Đại Bạch Thỏ.” Hướng Nhu thoáng nhìn Bạch Dĩ Mạt mở túi xách ra, bên trong có rất nhiều kẹo sữa Đại Bạch Thỏ2.

“…”

“Vẫn còn thích ăn Đại Bạch Thỏ sao?”

“Cậu quản được tôi sao? Tôi không bỏ được, cũng giống như cậu nghiện gái mà thôi.”

“Ăn nhiều kẹo sữa như vậy, có dậy thì nổi không?” Hướng Nhu di chuyển con mắt xuống dưới.

Bạch Dĩ Mạt cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Hướng Nhu, trong nháy mắt đã rõ ý
tứ của hắn ta, quát lớn một tiếng khinh thường: “Đồ lưu manh, cút ngay.”

Hướng Nhu bật cười, buông Bạch Dĩ Mạt ra, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại,
trên khóe miệng vẫn duy trì một độ cong, cứ cười như vậy nãy giờ, biểu
tình quái gở này làm cho Bạch Dĩ Mạt rất khó hiểu.

*Note: phần nói thêm nằm trong dấu (..) là của tác giả, còn phần tự sướng YY của tớ thì có đề tên hẳn hoi =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui