Trọn Đời Không Buông Tay

Một năm rưỡi sau.
Tưởng Chính Nam vẫn nhớ, tại văn phòng của hắn ngày hôm đó,
khi Hứa Liên trăn ngẩng cao đầu, trong giây phút vừa nhìn thấy
khuôn mặt cô, hắn không khỏi có chút kinh ngạc trong lòng.

Bởi vì hắn nhớ rất rõ hắn đã gặp cô ngay tại khách sạn
nổi danh của tập đoàn Thịnh Thế. Nguyên nhân tại sao lại nhớ
rõ thì chính bản thân Tưởng chính Nam cũng không trả lời được.

Còn nhớ ngày đó hắn mở một cuộc tụ tập chiêu đãi đám anh
em thân thiết của mình. Trên đường từ nơi nghe điện thoại trở
về ghế lô, hắn thong thả bước đi, bất tri bất giác đi tới ngã
rẽ hành lang, vừa cúp điện thoại đã nghe thấy tiếng nói
chuyện ríu rít của mấy nữ nhân viên phục vụ.

Có tiếng cười khẩy nói: “Cái loại hồ ly tinh còn giả bộ
thanh cao cái nỗi gì.” Có người lại nói tiếp “Người ta không chỉ
thanh cao, còn không biết mưu mô tính toán gì, khiến cho ai ai
nhìn thấy cũng đau xót tựa như bị cắt một miếng thịt a . . .
.” Một trận tiếng cười không có ý tốt vang lên.

Lại có giọng miệt thị vang lên: “Bản lĩnh của người ta cũng lớn nha. Ngay cả quản lý Hồ cũng không chỉ một mà hết lần
này đến lần khác ra tay giúp đấy. . . .” “A Châu cô hâm mộ sao?
Tiếc quá, cô có hâm mộ cũng không theo kịp nha.”

Người tên A Châu kia có lẽ là không phục, hét lên: “Tôi thèm
vào mà hâm mộ, một người đàn ông ra tay giúp loại đàn bà như
nó, hẳn là đã có hậu đãi đấy. . .” Đám người kia tựa như
được thức tỉnh: “Không thể nào, Liên Trăn cùng quản lý Hồ?”


“Biết đâu người ta đã hậu đãi hồ quản lý mối hời nào đó
rồi thì sao?” “Không biết chừng là thật đó.” “Đúng, nếu không
quản lý Hồ cần gì phải nhiệt tình giúp đỡ cô ta đổi ghế lô
phụ trách?”

Có giọng nói vừa thấp vừa nhẹ: “Không đâu. Liên Trăn là
người rất có quy củ, đều do cái tên Ngô Minh đáng chết kia muốn ăn đậu hũ của cô ấy.” A Châu cười một tiếng khinh bỉ nói:
“Tiểu Như, cô thì biết cái gì? Người ta nói ruồi bọ không bu ai biết sạch bẩn thế nào, nếu cô ta tốt như lời cô nói thì cái
tên Ngô Minh kia sao không chọc nguời khác mà chỉ chọc cô ta?”

Cô gái tên Tiểu Như kia thưa dạ nửa ngày, sau không nói nữa.
Cô cũng giống Liên Trăn là người mới tới làm, cũng cùng thử
việc mấy ngày cho nên tính tình Liên Trăn thế nào cô cũng biết
ít nhiều, nhưng thực sự không có gan đốp lại A Châu kia một câu: “Bởi vì cô ghen tị a. Liên Trăn xinh đẹp như vậy đàn ông không
tìm cô ấy chẳng lẽ đến tìm cô?”

Tiểu Như đem câu nói kia thở ra nuốt vào ở cổ họng mấy lần, khi há miệng muốn nói lại nhớ đến lời dặn dò của ba mẹ lúc rời nhà đi tới thành phố làm ăn: “Nhiều một chuyện không bằng ít
một chuyện, làm nhiều nói ít thôi”, cuối cùng vẫn đem câu nói
kia nuốt vào bụng.

Tưởng Chính Nam cúp điện thoại, không kiên nhẫn đẩy cửa cạch
một tiếng thật mạnh đi ra, ánh mắt quét một lượt qua đám tam
cô lục bà kia. Mấy nhân viên kia không khỏi một phen hoảng hồn,
sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu đứng nghiêm chỉnh
thành hàng cúi mặt xuống đất chào một tiếng: “Tưởng tổng.”

Tưởng Chính Nam nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch đi lướt qua

bọn họ, mắt cũng không thèm nhìn lại bọn họ một lần. Qua chỗ rẽ, cách đó không xa một khuôn mặt không chút son phấn thanh
nhã tự nhiên xuất hiện vào tầm mắt của hắn. Khuôn mặt kia
thanh thuần đầy vẻ thê lương, thất tha thất thểu ngoảnh mặt rời đi.

Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy khuôn mặt kia cũng chính là lúc nhìn thấy một giọt lệ chậm rãi từ khóe mắt cô rơi
xuống. Bất quá chỉ một giây, cô đã xoay ngời sang chỗ khác, để lại cho hắn một bóng dáng gầy yếu nhu nhược.

Tưởng Chính Nam liếc mắt nhìn theo bóng dáng cô, lập tức
hiểu rõ, cô gái này chính là hân vật chính trong câu chuyện
của đám bà tám kia.

Hắn chỉ trầm ngâm một vài giây, nháy mắt sau đã nâng bước
mà đi. Nhân viên phục vụ đứng ở cửa đã cung kính khom người
tiếp đón, mở cửa cho hắn: “Tưởng tổng, xin mời.”

Không nghĩ tới lâu như vậy, tình huống như mưa gió thoảng qua kia giờ khắc này hắn vẫn còn nhớ rõ như tạc.

Chính là cô vẫn không biết, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.

Lần thứ hai gặp mặt là ở tiệm quần áo mà cô làm việc.
Chính là lần đó căn bản hắn không có ấn tượng đặc biệt gì.
Mãi sau, khi lần thứ ba hai người gặp mặt, đó là lần gặp mặt
chính thức tại văn phòng của hắn.

Hắn nhớ rõ thời điểm cô ngẩng đầu nhìn hắn, không kiêu ngạo rất đúng mực mà nói với hắn: “Tưởng tiên sinh, anh tìm lầm
người rồi.” Sau đó không để ý đến lời uy hiếp của hắn dứt
khoát rời đi, lưu lại cho hắn một bóng dáng quật cường mà cô
đơn.


Về sau, cô bị hắn theo dõi qua camera, hắn từng ở thư phòng
ngắm rất kỹ dung nhan của cô. Lại sau đó diễn đến chuyện quá
chén mạo phạm kia . . .

Thật sự Tưởng Chính Nam cũng không thể nói rõ được bản thân hắn rốt cuộc là bắt đầu động lòng từ khi nào. Đến khi phát
hiện ra, tất cả đã không còn kịp nữa rồi.

Hắn không tin cô không có cảm giác. Tuy rằng hai người chưa
từng nói điều gì, nhưng những chuyện hắn làm vì cô, cũng đã
hơn cả lời nói. Người ngoài đều nhận ra, người khôn ngoan như cô lẽ nào lại không rõ?

Chính là đối với hắn cô vẫn giả bộ hồ đồ.

Hắn bị thương nặng như vậy, thiếu chút nữa chết, vậy mà cô, vậy mà cô vẫn dứt áo ra đi.

Chẳng lẽ thời gian hai người bên nhau đối với cô mà nói không hề có chút ý nghĩa nào sao?

Hắn còn nhớ rõ khi hắn vừa tỉnh dậy, người hắn muốn nhìn
thấy nhất không phải cha mẹ, em gái . . . . Hắn cố sức chuyển
động cái cổ đã bị cố định, ý muốn tìm thấy thân ảnh quen
thuộc, cho dù chỉ là bóng dáng cũng tốt. Chính là cuối cùng
thứ mà hắn nhận được chỉ là thất vọng mà thôi.

Lục Ca Khanh là người cử chỉ hành động cao quý hơn người,
nhưng con đau mẹ đứt ruột, thấy hắn tỉnh lại, cũng vui mừng
nhịn không được mà khóc: “Chính Nam, Chính Nam, cuối cùng con
cũng tỉnh, cuối cùng cũng đã tỉnh . . . . Bác sĩ nói tỉnh
lại sẽ không sao nữa rồi.”

Tưởng Chính Tuyền cũng nước mắt ngắn dài, nghẹn ngào không
thôi: “Anh, anh làm ba mẹ lo lắng gần chết, đều trông đến tận

bây giờ. . . .”

Đến cả Tưởng Triệu Quốc nổi tiếng là người nghiêm túc, khó xúc động cũng một bên nhẹ giọng an ủi vợ mình: “Được rồi,
Chính Nam tỉnh lại là tốt quá rồi . . . . Còn khóc gì chứ?”
Lục Ca Khanh không khỏi bật cười: “Phải rồi, phải rồi. . .”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt con trai không ngừng tìm kiếm, lòng
không khỏi chùng xuống. Lục Ca Khanh trong lòng hiểu rõ nhưng
sắc mặt vẫn bình tĩnh nói: “Bác sĩ nói con mới tỉnh lại,
cần phải nghỉ ngơi nhiề.”

Khi đó, hắn từng cố hết sức mở miệng hỏi Hạ Quân: “Cô ấy
đâu?” Hạ Quân chỉ cụp mi mắt, lẩn tránh, im lặng hồi lâu mới
ngắn gọn đáp: “Hứa tiểu thư đã rời khỏi Lạc Hải rồi.” Hạ
Quân cũng không nói cô đã đi đâu, xưa nay anh vốn là người hiểu
chuyện, nếu ông chủ muốn hỏi, tất nhiên anh sẽ nói, còn nếu
ông chủ không hỏi thì cả đời anh cũng không hé răng.

Tưởng Chính Nam chậm rãi nhắm mắt. Hạ Quân yên lặng lui ra ngoài.

Chỉ kém một bước nữa hắn đã vào quỷ môn quan, thế mà ngay
cả liếc mắt một cái cô cũng không bằng lòng, kiêm quyết rời
đi.

Hứa Liên Trăn chẳng lẽ tim cô là sắt đá sao?

Nhớ lại những ngày bị thương kia, lòng hắn vẫn đau như dao
cắt. Tưởng Chính Nam xiết chặt cái ly trong tay, tầm mắt dừng
ở hai chân của chính mình, ngay sau đó liền vung tay hung hăng
nện cái ly xuống nền nhà.

Hứa Liên Trăn cô đừng khinh người quá đáng, cô cho là cô có thể dễ dàng rời khỏi tôi vậy sao?

Trên thế giới này chỉ có hắn không cần chứ không có chuyện người ta không cần hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui