Tưởng Chính Nam vẫn không có trở về. Mãi cho đến trước ngày sinh nhật của hắn một ngày, Hứa Liên Trăn vẫn mơ hồ cảm giác hắn sẽ trở về. Cô có cảm giác mông lung nhưng lại chắc chắc.
Hứa Liên Trăn ôm Tiểu Bạch, đột nhiên nghĩ đến, nếu Tưởng Chính Nam
vẫn không có trở về, có phải ngụ ý là cuộc giao dịch này đã kết thúc hay không. Nói như vậy, chuyện Tưởng phu nhân có phải đã được giải quyết
rồi không? Cha cô cũng có thể được thả ra sao?
Nhưng ý niệm này bất quá cũng chợt lóe trong đầu mà qua thôi, thế gian nào có chuyện tốt như vậy đâu?
Buổi tối hôm đó, Hứa Liên Trăn trằn trọc khó ngủ, mãi cho đến tờ mờ sáng, mới dần dần thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tưởng Chính Nam vẫn không có trở về.
Cả ngày Hứa Liên Trăn đều ở trong thư phòng vẽ tranh, ngẫu nhiên
ngẩng đầu, nhìn kim đồng hồ quay, kỳ thật thật sự rất thấp thỏm, cầm bút nhưng vẽ gì cũng không biết. Cô liên tục vẽ lỗi, nhìn thấy ánh trời
chiều sáng mờ chiếu vào giá sách bên cạnh. Cô buông bút, biết hôm nay
không phải là thời điểm thích hợp để vẽ tranh, dứt khoát đứng dậy, sửa
sang tất cả cho tốt, chuẩn bị tìm sách để đọc.
Vừa mới lấy được một quyển sách từ trên giá sách đi ra, dì giúp việc đã lên gõ cửa mời cô đi xuống, nói là Hạ tiên sinh đến.
Hạ Quân ở đại sảnh, thấy cô khách khí nói: “Hứa tiểu thư, Tưởng tiên
sinh cho tôi tới đón cô.” Cách mấy ngày, rốt cục cô cũng nghe được cái
tên này, nhưng lời vừa vào tai, không hiểu sao lòng cô lại đau thắt từng cơn.
Hứa Liên Trăn cúi đầu nhìn lướt qua một cái cách ăn mặc thoải mái ở
nhà của mình, nhân tiện nói: “Tôi đi lên thay quần áo chút.” Cô kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc quần âu, trang điểm qua qua, lúc này mới lên xe.
Cho tới bây giờ Hạ Quân đều biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Hứa Liên Trăn cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, hơn nữa còn có lái xe, ba
người yên lặng không nói gì, nhất thời trong xe im lặng tựa như không có người bình thường.
Xe chạy gần nửa ngày mới tới một trang viên tựa như không có người,
khi đó Hạ Quân mới mở miệng: “Hứa tiểu thư, đây là trang viên tư nhân
của Niếp Trọng Chi tiên sinh.”
Niếp Trọng Chi, Hứa Liên Trăn tất nhiên biết người này, từ xưa đến
nay có mối quan hệ rất tốt với Tưởng Chính Nam, cô đã gặp anh ta không
ít lần. Chính là Niếp Trọng Chi này, xưa nay đều là mặt không chút thay
đổi, ẩn ẩn khí phách, hình như cô và anh ta chưa từng nói với nhau một
câu nào, gặp cũng chỉ là gật đầu một cái mà thôi.
Hứa Liên Trăn dọc theo cầu thang bằng đá cẩm thạch đi lên, nhân viên
bảo vệ đứng ở cửa nhẹ nhàng giúp cô đẩy cửa ra. Đập vào mắt chính là
cảnh tượng xa xỉ phồn hoa, trang trí tinh tế vô cùng.
Trong đại sảnh xa hoa có tốp năm tốp ba nhóm người, cô bước vào mấy
bước, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy Tưởng Chính Nam. Nhiều ngày như vậy không thấy, cư nhiên vừa liếc mắt một cái cô đã có thể nhận ra hắn.
Hứa Liên Trăn khẽ hấp khí, nâng hai chân có chút bủn rủn vô lực lên, từng bước hứng hắn đi đến.
Hình như có người ghé vào tai hắn nói gì đó, Tưởng Chính Nam chậm rãi xoay người, tầm mắt của Hứa Liên Trăn lập tức liền chìm sâu vào trong
mắt hắn, giống như bình thường, đôi mắt kia vẫn là mặt hồ không gợn
sóng, thâm thúy không thể thấy đáy.
Tưởng Chính Nam vươn tay, nắm chặt lấy tay cô. Lòng bàn tay hắn ấm áp khô ráo, đầu ngón tay Hứa Liên Trăn khẽ nhúc nhích, trong lòng không
thể nói lên là cảm giác gì, liền nhu thuận để tùy ý hắn nắm lấy.
Tưởng Chính Nam hiếm khi thấy cô dịu ngoan như vậy, lửa giận tích tụ
mấy ngày liền từ từ lụi xuống. Tưởng Chính Nam từ trước đến nay luôn
cường thế, quan hệ nam nữ cũng không ngoại lệ. Cho tới bây giờ đều là
người khác nhân nhượng hắn, thịnh tình khó chối từ, hắn tự nhiên cũng
thành thói quen. Cô gái giống Hứa Liên Trăn cũng là lần đầu tiên mà hắn
gặp.
Ngày đó hắn đá cửa đi mất, trong lòng vô cùng tức giận. Nghĩ thầm,
rằng Tưởng Chính Nam hắn muốn dạng đàn bà nào mà lại không có, để có
được mà phải chịu uất ức đến cực điểm như thế, cần gì phải nhân nhượng
vì lợi ích toàn cục? Qua mấy ngày, lại nghĩ, chỉ cần cô chịu thua một
chút, hắn liền thuận thế cho qua. Nhưng cô cũng không có liên hệ gì, cho nên khiến cho lửa giận của hắn vẫn kéo dài.
Vẫn cứ dùng dằng, kéo dài tới sinh nhật hắn. Nguyên bản hắn nghĩ, chỉ cần cô gọi cho hắn một lần, hoặc là thông qua Hạ Quân cũng được, như
vậy hắn sẽ về ngay cùng cô. Chính là. . . . . . cô không có. Có lẽ ở
trong lòng cô, cho tới bây giờ hắn chưa từng tồn tại.
Tại lúc tâm trạng rối vời không vui này, Niếp Trọng Chi đề nghị mở
cho hắn một buổi Party để lấy không khí, hắn cũng liền đồng ý.
Chính là thật sự tới hội trường, không có cô, hết thảy đều vắng vẻ
như vậy. Hiện giờ, cô lại chủ động xuất hiện trước mặt hắn. . . . . .
Giờ phút này Tưởng Chính Nam nhìn cô, lòng tràn ngập vui mừng, ngay
cả mặt mũi đều vì nụ cười của hắn mà giãn mở ra. Gặp được cô, tựa như
tất cả khúc mắc tại thời khắc nhìn thấy cô kia đều đã tan biến không còn chút dấu vết.
Tưởng Chính Nam sờ sờ mặt cô, thấp giọng hỏi: “Có phải gầy đi không?” Chung quanh đều là người, tuy rằng cũng cách xa chút, nhưng hôm nay hắn là diễn viên chính, tất nhiên có rất nhiều ánh mắt lượn lờ.
Mặt Hứa Liên Trăn lập tức đỏ lên, nói năng lộn xộn nói: “Không. . . . . . Không có. . . . . . Không có gầy. . . . . .” Cô nghe thấy thanh âm
của chính mình lướt nhẹ vô lực tựa như hơi thở.
Tưởng Chính Nam vẫn chằm chằm nhìn cô, đáy mắt mỉm cười: “Anh bảo gầy. . . . . .”
Hôm nay là ngày thọ tinh của hắn, hắn lớn nhất. Hắn nói gầy, vậy thì
cô gầy là được chứ gì. Hứa Liên Trăn cười yếu ớt không nói, bỗng nhiên
phát giác không biết từ khi nào cô đã nắm lại tay hắn. Cô giật mình,
nhưng hắn đã kéo cô đi vào trong đám người.
Có lẽ là cãi nhau qua đi, tiểu biệt thắng tân hôn, mơ hồ Tưởng Chính
Nam đối với cô dịu dàng hơn vài phần. Cả buổi tối vẫn nắm tay cô không
chịu buông ra.
Có lẽ là đã biết phải rời khỏi, Hứa Liên Trăn chỉ có cảm giác khó nói lên lời. Ngẫu cô nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn neon, ánh
sáng lặng yên không một tiếng động dừng ở trên người hắn, đem tất cả chi tiết trên người hắn biến thành một vầng sáng nho nhỏ, giống như là bong bóng xà phòng, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái sẽ biến mất không còn
tung tích.
Về tới phòng, lại quấn quít lấy cô không thôi: “Hôm nay là sinh nhật anh, quà của anh đâu?”
Hứa Liên Trăn nghẹn họng trân trối mà nhìn hắn, một hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Không có. . . . . .”
Tuy rằng Tưởng Chính Tuyền đã đưa ra cho cô rất nhiều chủ ý, như là
bít tết tình yêu, bữa tối dưới ánh nến nhưng thật sự không thích hợp với hoàn cảnh giữa cô và hắn. Cô cũng chỉ là nghe một chút rồi thôi. Mặt
khác nào là cà- vạt, cài áo, quần áo, cái gì hắn cũng nhiều. . . . . .
Hơn nữa mấy ngày hôm trước hai người vẫn còn giận nhau. . . . . . Căn
bản cô không ngờ tới hắn sẽ hướng cô đòi quà.
Tưởng Chính Nam vô cùng bất mãn: “Không có quà. . . . . .” Sắc mặt
Tưởng Chính Nam biến hóa không khác gì một đứa trẻ, Hứa Liên Trăn đành
phải thẽ thọt: “Hay là để về nhà bù cho anh. . . . . .”
Giọng cô mềm nhẹ kéo dài, trong hơi thở dường như có mùi thơm ngát
sâu kín. Lúc này Tưởng Chính Nam mới vừa lòng gật đầu, ghé sát vào bên
tai cô: “Ý này cũng không tồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...