Trọn Đời Không Buông Tay

Cô mở lớn mắt, nhìn cô gái có mái tóc chấm ngang vai trong gương, mặt mày thanh lệ, cái chính là trong mắt tràn ngập bàng hoàng cùng bất lực. Bà chủ tiệm giúp cô phủi sạch vụn tóc trên vai, cười lớn ngẩng đầu:
“Nhìn rất đẹp có phải không? Kiểu này là kiểu tóc ngắn đang thịnh hành
hiện nay đấy.” Thấy cô không đáp lại, cũng tự cười nói tiếp: “Có nhiều
người đến chỗ này của tôi để cắt tóc, nhưng cô là người nhìn xinh đẹp
nhất.””

Thịnh hành hay không, Hứa Liên Trăn đã không còn khái niệm này rồi.
Bất quá không khó coi là được, vì thế cười ảm đạm, hỏi: “Bao nhiêu
tiền?” Bà chủ tiệm cười hì hì nói: “Quên đi, không lấy tiền của cô.” Cô
cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Vì sao?” Bà chủ tiệm lại cười lớn giải thích:
“Đuôi tóc này của cô, vừa đen vừa thẳng. Tôi bán đi nhất định rất được
giá, cho nên chút tiền đó tôi không lấy của cô. Chị Linh tôi đây, tại
vùng nổi tiếng là người có đạo nghĩa nha.”

Hứa Liên Trăn sinh ra vài phần hảo cảm với chị ta, đứng lên: “Cám
ơn!” Chị Linh một bên thu thập dụng cụ cắt tóc, mộtbên nói: “Nghe giọng
nói, cô giống như không phải người ở đây?” Cô gật gật đầu, “Vâng, em là
người thành phố M.” Chị Linh nói: “Trách không được, khẩu âm không giống với người vùng này của chúng tôi. Đúng rồi, cô tới nơi này công tác hay làm gì khác?”

Cô gật gật đầu, kéo cánh cửa đi ra: “Cám ơn chị, chị Linh. Hẹn gặp
lại.” Khuôn mặt tròn tròn của chị Linh hiện lên một nụ cười ấm áp: “Ừ,
lần sau lại đến nha.”

Cô đi được một đoạn đường ngắn, lại nghĩ đến một chuyện, nên quay trở lại: “Chị Linh, xin hỏi ở gần đây có căn phòng nào cho thuê mà tốt tốt
một chút không?” Chị Linh ngẩng đầu, cười hân hoan nói: “Coi như là cô
hỏi đúng người rồi đi? Ở trong này a, tất cả đều là địa bàn của tôi. Ha
ha —- nói giỡn chút chứ, tôi là người ở đây, sinh ra lớn lên cũng ở đây, làm gì có chỗ nào không quen chứ, dãy nhà mặt tiền này, cũng là người
quen của nhà tôi cả.”

“Cô muốn tìm phòng như thế nào? Giá cả bao nhiêu?” May mắn có chị
Linh hỗ trợ, cô mới tìm được căn phòng này ở tầng cao nhất, tuy rằng

nhỏ, nhưng là cũng là một tổ ấm có thể dung thân.

Cô vuốt tóc, không hiểu tại sao tự dưng lại vô duyên vô cớ nhớ lại. Thở dài, thu lại tầm mắt, đẩy cửa vào trong quán café.

Đợi đến 10 phút, bánh ngọt cùng café đều đã chuẩn bị xong. Cô cầm lấy hai túi lớn đầy đồ, đẩy cửa thủy tinh chuẩn bị đi ra ngoài. Có hai
người từ bên ngoài tiến vào, cô cúi đầu, nhìn giày thì hẳn là một đôi
nam nữ. Chính là có người đụng vào cô, một cái lảo đảo, bọc bánh ngọt
trong tay cô bỗng dưng rớt xuống văng ra ngoài, nằm trên mặt đất.

Có người ở trên đỉnh đầu cô xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi mua cái khác đền cho cô.” Cả người cô cứng đờ, một hồi lâu sau mới
ngẩng đầu, quả nhiên là anh ta — Diệp Anh Chương. Phía sau anh ta là cô
gái xinh đẹp ngày đó đến mua quần áo, yểu điệu đứng ở bên người anh.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, cô gái đáng yêu xinh đẹp, nhìn như vậy,
là một đôi thập phần xứng đôi vừa lứa.

Tựa hồ anh cũng không nghĩ đến là cô, phản ứng rõ ràng cũng rất sửng sốt.

Cô liền xoay người rời đi, ở phía sau anh gọi cô lại: “Cô từ từ, tôi
mua bánh ngọt đền cho cô . . . .” Cô cũng không có dừng bước, ngược lại
đi càng như bay.

Trở lại cửa hàng, lời nói trong trẻo của Lí Lệ tựa như vừa dao lạnh,
mỗi chữ đều rõ ràng, không có một chữ nào nhằm vào cô, nhưng lại là cố
tình nói về cô. Hứa Liên Trăn vì muốn dàn xếp ổn thỏa, đành phải cụp mắt giải thích một chút: “Ngại quá, chị Lệ Lệ. Bánh ngọt bị em đánh rơi
trên mặt đất, để em đi mua lại cho chị.” Lí Lệ lấy một ly sinh tố ra,
uống một ngụm, mới ôn hoà nói: “Tùy cô thôi.”

Mạnh Tĩnh nhìn khuôn mặt tuy rằng vẫn một mảnh lạnh nhạt như trước
của Hứa Liên Trăn, nhưng mà lời nói vừa rồi của Lí Lệ thật sự rất khó
nghe, liền đi đến giảng hòa: “Tôi có biết một quá ăn kiểu Đan Mạch, đi

đến đó mọi người cùng nhau ăn đi. Uống café nghe ca nhạc đều hợp cả.”
Mọi người vừa nghe, đều ủng hộ nồng nhiệt.

Hứa liên Trăn thấy thế, liền đi ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, tới đại sảnh cửa hàng, chào hỏi đồng nghiệp tên Yến Nhiên: “Yến Nhiên, cô
cũng đi ăn một chút gì đi. Nơi này để tôi trông cho.”

Bất quá một lát sau, Mạnh Tĩnh đi ra nói: “Liên Trăn, em cũng đi ăn
chút điểm tâm đi. Còn 2 tiếng nữa mới ăn cơm chiều. Đừng để bị đói.” Hứa Liên Trăn cười nhạt lắc đầu: “Cám ơn cửa hàng trưởng, em không đói
bụng.”

Mạnh Tĩnh im lặng hồi lâu mới nói tiếp: “Lí Lệ vẫn luôn ương ngạnh
như vậy, em đừng để ý.” Hứa Liên Trăn thấp giọng nói: “Em không để ý
đâu.” Lí Lệ tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng là nói đúng tình hình
xảy ra mà thôi. Huống hồ, vài năm ngồi tù cô người nào mà chưa từng gặp
qua, chút sắc mặt đó đã là gì đâu.

Chính là khi đang nói chuyện thì có người hướng trong cửa hàng mà đi
vào, cửa tự động mở ra, Hứa Liên Trăn vội cúi đầu: “Hoan nghênh đã ghé
thăm!” Diệp Anh Chương đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt gầy yếu của cô, há hốc miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là giơ tay đưa cho cô một gói lớn: “Vừa mới ngại quá, là tôi đụng phải nên bánh ngọt của cô mới rơi
xuống. Đây là bánh ngọt tôi mới mua. Mới ra lò, vẫn còn nóng đó.”

Mặt Hứa Liên Trăn không chút thay đổi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở
đường phố phồn hoa bên ngoài cửa kính, lạnh lùng thản nhiên nói: “Không
cần.” Tay anh vẫn giơ, tựa hồ không có ý định muốn buông tay.

Mạnh Tĩnh ở bên cạnh tựa hồ cũng đoán được hoàn cảnh mà bánh ngọt bị
rơi xuống, liền giơ tay nhận lấy, hướng Diệp Anh Chương cười cười, nói:
“Cám ơn, còn làm phiền anh phải đưa đến nữa.” Nhìn thấy biểu tình kinh
ngạc cực kỳ quái dị của Diệp Anh Chương khi nhìn Hứa Liên Trăn , cho dù

Mạnh Tĩnh có ngốc, cũng mơ hồ biết được mối quan hệ giữa hai người không đơn giản gì.

Diệp Anh Chương giống như thở dài nói: “Liên Trăn, chúng ta ra ngoài
nói chuyện đi.” Hứa Liên Trăn vẫn giữ biểu tình hờ hững như trước, tựa
hồ người đàn ông trước mắt này đối với cô căn bản chỉ là người xa lạ mà
thôi.

Mạnh Tĩnh cảm thấy tình cảnh trước mắt này thật là xấu hổ, làm bộ ho
khan một tiếng nói: “Liên Trăn, nếu như em có việc, có thể xin nghỉ
phép.” Chỉ thấy cô thản nhiên lắc đầu nói: “Không, cửa hàng trưởng, em
không xin phép.” Quay đầu hướng Diệp Anh Chương nói: “Ngại quá, tiên
sinh, nơi này của chúng tôi bán phục trang của phụ nữ, nếu như ngài muốn mua quần áo thì chúng tôi rất hoan nghênh. Nếu không phải, xin rời đi
cho, không nên quấy rầy công việc của chúng tôi.”

Diệp Anh Chương ngẩn ngơ, nhìn cô, sau một lúc lâu, hướng Mạnh Tĩnh
đang đứng bên cạnh, vuốt vuốt cằm, sau đó mới xoay người mà đi.

Lại đã là thời gian tan tầm của một ngày nữa, Hứa Liên Trăn quàng kín khăn, đội mũ cùng đeo bao tay ngay ngắn, sau đó mới đi ra khỏi cửa
hàng. Mới vừa đến bên ngoài, gió lạnh một trận lại một trận ập tới,
thẳng tiến vào trong lòng. Cô hướng Mạnh Tĩnh cùng Yến Nhiên vẫy vẫy
tay, một mình yên lặng hướng trạm xe bus đi tới.

Một chiếc xe chậm rãi đi phía sau cô, cuối cùng xe dừng ở trạm xe
bus. Diệp Anh Chương xuống xe, đi đến trước mặt cô: “Liên Trăn, tôi đưa
em về.”

Ánh mắt Hứa Liên Trăn chậm rãi chuyển về phía mặt amh, lại chậm rãi
dời đi, dưới hơi nước lạnh lẽo, bên trong ánh mắt không chút gợn sóng.

Diệp Anh Chương thở dài: “Hứa Liên Trăn, tôi biết em hận tôi. Chính
là —– bản thân em có bao giờ nghĩ tới hay không, trên thực tế đúng là ba em phạm tội. Tôi thân là cảnh sát, chỉ là bắt ông ấy chịu thi hành đúng pháp luật mà thôi.” Không khí lạnh đến thấu xương, hơi thở của anh khi
nói chuyện phảng phất tựa như khói trắng ở trước mắt lượn lờ dâng lên.
Ánh mắt cô lướt qua người anh, ngây ngốc nhìn phía sau lưng anh.

“Liên Trăn, tôi biết tôi rất có lỗi với em. Tôi lợi dụng em, lợi dụng tình cảm của em. Nhưng mà Hứa Liên Trăn — tôi — tôi — tôi —” Anh sau

khi nói ba từ tôi cũng không có nói thêm gì nữa. Mà biểu tình của cô vẫn là một bộ lạnh lùng xa cách, tựa hồ căn bản ngay cả một chữ cũng không
nghe thấy.

Chỉ thấy cô hướng phía trước đi lên vài bước, giơ tay vẫy vẫy. Xe bus phát ra một tiếng “Xùy” , dừng lại ngay trước mặt bọn họ, “Ầm” một
tiếng cửa mở ra, cô cũng không quay đầu lại mà lên xe, rời đi.

Hứa Liên Trăn ngồi lên xe, tựa đầu vào song thủy tinh, một mực sóc
nảy. Một giây phút ngắn ngủi khi cô quay đầu lại, chỉ thấy có một chiếc
xe không nhanh không chậm vẫn đi theo chiếc xe bus mà cô đang ngồi.

Thời điểm đến trạm dừng, trong xe đã muốn chỉ còn có mấy người ít ỏi. Tại cái mùa đông rét lạnh này, mọi người đều sớm tìm một nơi ấm áp để
đi.

Anh đem xe dừng ở trạm xe công cộng, sau đó nhanh chóng xuống xe,
bước nhanh đuổi kịp cô vừa mới xuống xe. “Liên Trăn, nơi này Ngư Long
hỗn tạp, rất rối loạn — em không thể ở nơi này.”

Hứa Liên Trăn không nhanh không chậm đi về phía trước, vẫn dùng tốc
độ như bình thường đi về. Anh đi theo phía sau cô: “Hứa Liên Trăn, em
nói chuyện với tôi được chứ? Tôi biết em hận tôi, nhưng mà chúng ta đều
đã là người trưởng thành rồi, em biết đó là điều tôi bắt buộc phải làm.”

Hứa Liên Trăn đứng chựng lại, quay người đối diện với anh. Diệp Anh
Chương vui vẻ, chỉ nghe thấy cô lạnh lùng nói một câu: “Cản sát Diệp,
hiện tại đã sắp 23h, xin anh có chút đạo đức công cộng một chút, không
nên tùy tiện quấy rầy cuộc sống của người khác.” Dứt lời, cô kiên quyết
xoay người, trèo lên cầu thang.

Để lại anh một người, lẻ loi trơ trọ đứng dưới làn gió lạnh buốt. Anh ngẩn ngơ ngóng nhìn theo hướng mà bóng dáng của cô biến mất, hồi lâu
sau, mới tời đi.

‘Cảnh sát Diệp’, ba chữ này khiến người ta cỡ nào châm chọc.

Năm đó cô vẫn gọi anh là “Anh Chương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui