Lúc Khương Dao về đến văn phòng thì Khấu Tư Niên đang nghe những người khác báo cáo.
Y để ý thấy bóng người nên ngẩng đầu nhìn ý bảo cô vào đây cùng nghe.
Khương Dao là sinh viên trước đây y từng hướng dẫn, cô rất có tài nhưng tính cách lại quá ngây thơ, có lòng trắc ẩn trách trời thương dân mà vốn không nên có.
Lần này y dẫn Khương Dao xuống đây một phần là để rèn luyện cô, bản thân y cũng không thể giữ cương vị này mãi được, cần phải có thế hệ trẻ kế thừa.
Tiến độ nghiên cứu rất chậm chạp, có thể nói gần như là dậm chân tại chỗ, tất cả phỏng đoán đều chỉ ra cùng một kết quả: rất khó để chữa khỏi virus xác sống.
Người báo cáo càng nói càng chột dạ, nói xong thì nơm nớp lo sợ không dám hé miệng nữa, chỉ đứng đó lẳng lặng chờ nghe ý kiến của y.
Khấu Tư Niên tháo kính xuống rồi giơ tay xoa xoa nơi giữa mày.
Trong phòng ngoại trừ người nọ còn có vài nhân viên nghiên cứu, giờ phút này mọi người đều căng thẳng nín thở không dám phát ra tiếng động nào.
Trước đây khi bọn họ vội vã kéo nhau đến nơi này, tuy lòng hoảng loạn nhưng đều ôm rất nhiều hy vọng, nhưng giờ đây đối mặt với những thí nghiệm thất bại ngày qua ngày thì tia hy vọng đó cũng dần bị dập tắt.
Người vừa báo cáo không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nên đành ngập ngừng nói: "Nghiên cứu điều chế huyết thanh không phải là không có khả năng thành công, thật ra chỉ là vấn đề thời gian..."
"Thời gian?" Khấu Tư Niên cắt ngang sự lạc quan vô nghĩa của người nọ, "Cậu không nghe thấy đêm qua tôi thông báo thế nào à? Nếu không thể thành công trong vòng nửa tháng thì cậu đi dẹp loạn thay tôi nhé?"
Người nọ cứng miệng trước câu hỏi của y, hồi lâu sau chỉ có thể thở dài một tiếng nặng nề.
Khấu Tư Niên không có tâm trí đâu để tiếp tục nhiều lời, trực tiếp xua tay đuổi người đi, "Tạm dừng mấy phương án này lại, cái nào nên đổi thì đổi, mọi người đi làm việc tiếp đi."
Cuộc họp kết thúc, Khương Dao cũng chuẩn bị ra ngoài thì bỗng bị gọi lại.
"Khương Dao, tôi có chuyện này muốn hỏi cô."
Cô gái xoay người lại thì thấy Khấu Tư Niên đã đeo lại kính lên, vẻ chán nản vừa rồi không còn nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh tự tin như ngày thường.
Cô đoán được chuyện thầy định hỏi mình, lập tức cảm thấy hơi chột dạ.
"Lấy được mẫu máu của cậu trai kia chưa?"
Khương Dao gật đầu nhưng trong mắt lại mang chút hoảng hốt, "Lấy được rồi ạ, em đã mang đi xét nghiệm, chỉ là..."
Có nên nói với thầy chuyện cô bị phát hiện không? Liệu thầy có cảm thấy thất vọng vì cô không, ngay cả việc nhỏ này mà cũng làm không xong.
"Chỉ là cô bị bọn họ phát hiện?" Khấu Tư Niên đứng dậy đi đến quầy để đồ rồi rót một cốc nước cho mình, "Bọn họ biết cũng không sao, chỉ cần lấy được mẫu máu là tốt rồi."
Khương Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Khấu Tư Niên nói tiếp: "Lúc đầu tôi còn nghĩ bọn họ thực sự tới đây để tìm người, nhưng nhìn anh chàng kia rất không ổn, luôn cảm thấy tình trạng đó vô cùng quen thuộc."
Cô không khỏi nhớ lại dáng vẻ của người tên Hướng Gia Quân này, thoạt trông hơi yếu ớt nhưng lại có thể nhìn ra tác phong mạnh mẽ ngày xưa thông qua mọi hành động lời nói.
Hơn nữa anh Hạ còn thừa nhận bọn họ đã từng vào viện nghiên cứu ở thành phố B, thật khó để khiến người khác không nghĩ rằng bọn họ đang cất giấu bí mật.
Khương Dao nghĩ về điều mà Khấu Tư Niên nói, trả lời: "Nếu như thầy cảm thấy quen thuộc thì chắc hẳn là có liên quan đến nghiên cứu, nhưng chúng ta đã dọn sạch cơ sở ở thành phố B rồi mà."
Khấu Tư Niên lắc đầu, "Cô đi theo dõi xét nghiệm đi, chú ý đối chiếu với số liệu mà chúng ta đã có, có thể làm xong trước sáu giờ chiều không?"
Người đàn ông quay sang nhìn cô, dành cho cô sự tin tưởng tuyệt đối với tư cách là cấp trên và cũng là thầy giáo.
Chỉ với ánh mắt này mà trong lòng Khương Dao lại đầy ắp động lực, cô tươi cười gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn Khấu Tư Niên, y uống hết cốc nước rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là giếng trời rộng lớn, tầm mắt y tập trung vào bầu trời sao giả dối nhưng dần dần ánh mắt lại dại đi, giống như đang ngẩn người.
Lát sau máy liên lạc trong phòng vang lên tiếng bíp bíp, bấy giờ Khấu Tư Niên mới gạt bỏ dáng vẻ thơ thẩn, xoay người nhận cuộc gọi.
"Ngài Khấu, nguồn điện chính bị hư hỏng rất nghiêm trọng, sửa gấp cả đêm đến giờ vẫn không được." Giọng nói bình tĩnh của đội trưởng Lâm truyền tới từ đầu kia.
Khấu Tư Niên im lặng chốc lát, cảnh mất điện hôm qua hiện lên trong đầu làm cho ánh mắt y tối lại.
"Không sao, nguồn điện dự phòng vẫn vận hành bình thường là được."
Ngắt máy xong Khấu Tư Niên cẩn thận nhớ lại chuyện đám người kia rời khỏi đây một lần.
Từ khi mọi người dọn đến cơ sở này thì nơi đây chưa từng có lúc nào yên ổn, luôn có vài thành phần làm trái lại ý y, đám người gây rối đòi đi ấy chính là tai họa lớn nhất.
Y rất cần nhân lực để hoàn thành nghiên cứu nên không thể mặc kệ những người đó tiếp tục gây bất ổn nội bộ.
Để tránh bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, y cũng không thể cứ thế mà thả bọn họ đi, thế nhưng nếu trực tiếp giết họ ở trong này thì sẽ khiến những người khác hoảng sợ, cho nên Khấu Tư Niên chỉ còn cách thiết kế một cái bẫy để đám người đó tự dâng cổ mình lên.
Bị uy hiếp là chuyện y đã lường trước và cũng thuận lợi gieo virus Hi Quang vào cơ thể bọn họ, chỉ cần đám người này trở lại mặt đất thì sẽ vì virus phát tác mà biến thành xác sống, tự động đón lấy cái chết.
Không có người sống sót, những bí mật được lan truyền ra ngoài sẽ chỉ là tin đồn không đáng tin mà thôi.
Y cần phải giữ kín bí mật bên dưới lòng đất này.
Thế nhưng Khấu Tư Niên không ngờ đám người ấy sẽ phá nguồn điện chính.
Bọn họ lấy thuốc nổ ở đâu? Có sơ hở khi dọn đồ đến đây ư? Nếu những người đó chưa sử dụng hết số thuốc nổ sẵn có thì liệu phần còn lại có được giấu ở ngóc ngách nào đó dưới này không, giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Quá trình nghiên cứu đã gian nan mà lại còn có nhiều việc vặt vãnh khiến y không yên lòng, Khấu Tư Niên cảm thấy rất mệt mỏi.
Y đặt cốc nước xuống rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi hết hành lang dài y không vào thang máy mà rẽ vào lối thoát hiểm.
Nơi này ít khi được sử dụng ngoại trừ mấy phút bị mất điện hôm qua, còn bình thường gần như không có ai xuất hiện.
Chỉ mất hai ba phút để đi từ tầng năm xuống tầng một.
Phía cuối cầu thang là một khoảng không gian nhỏ hẹp, trên bức tường là cánh cửa bằng sắt bị khóa chặt.
Khung cửa khá thấp, Khấu Tư Niên lấy ra một chiếc chìa khóa nho nhỏ từ túi áo, tra ổ mở khóa rồi khom lưng đi vào.
Bên trong là ghế dự phòng và vài đồ dùng linh tinh, hỗn loạn mất trật tự.
Bước chân của Khấu Tư Niên tạo nên luồng gió nhẹ nhưng lại không có chút bụi nào bay lên, là một phòng để đồ không có ai quan tâm thì nơi này sạch sẽ đến mức bất thường.
Khấu Tư Niên lấy một chiếc đèn pin mini ra, mở nó lên rồi xoay người đóng cửa sắt vào trước.
Xong xuôi hắn đi tới góc phòng dịch mấy hộp gỗ sang một bên, để lộ cầu thang bị che giấu.
Y đi xuống cầu thang, càng đi sâu xuống dưới thì không gian càng trở nên rộng rãi, sau khi đi khoảng mười mấy bậc thì rốt cuộc y cũng có thể đứng thẳng người.
Cuối cầu thang là một phòng hình vuông rất nhỏ, bốn phía là tường bê tông thô nhưng mặt tường đối diện lại là cánh cửa thang máy chẳng hợp với khung cảnh xung quanh.
Cửa kim loại phản chiếu ánh đèn pin thành một quầng sáng lạnh lẽo, Khấu Tư Niên bước lên trước không chút do dự.
***
Khi Khương Dao cầm báo cáo đến văn phòng của Khấu Tư Niên đã là năm giờ chiều, vào trong lại phát hiện y không có ở đây.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, ngồi đợi mười mấy phút thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
"Thầy vừa đến phòng thí nghiệm ạ?" Khương Dao bật dậy rồi thuận miệng hỏi, không để ý tới vẻ khác thường vừa lóe trên gương mặt Khấu Tư Niên.
Người đàn ông đóng cửa, không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Có kết quả chưa?"
Khương Dao ném câu hỏi vừa rồi ra khỏi đầu, hai tay cầm báo cáo xét nghiệm đưa cho y với vẻ cực kỳ phấn khích, "Thầy không ngờ được trong người anh Hướng có gì đâu! Anh ta nhiễm phải virus Ám Thất của chúng ta!"
Hiếm khi Khấu Tư Niên sửng sốt, lát sau mới cầm lấy báo cáo, sau khi đọc lướt thì vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
Virus Ám Thất.
Ban đầu đây là một dự án không quá quan trọng, thí nghiệm liên tục thất bại nên đã bị bỏ dở trước khi Minh Hòa chuyển cơ sở.
Khấu Tư Niên không quan tâm tại sao virus Ám Thất xuất hiện trên người chàng trai này, điều khiến y kinh ngạc là loại virus chưa từng thành công trong giai đoạn thí nghiệm trên động vật này lại có thể tồn tại trong cơ thể con người.
Y ngẩng phắt đầu lên đối diện với ánh mắt hưng phấn của Khương Dao, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng rồi mới mở miệng nói: "Cô đã từng tham gia dự án Ám Thất đúng không?"
Khương Dao gật đầu, dường như cô biết thầy định nói gì tiếp.
"Vậy hẳn là cô biết sự tương đồng về nguồn gốc của Ám Thất và Hi Quang.
Thể chất của người này rất đặc biệt, cần phải giữ người lại, cậu ta chính là thí nghiệm tiếp theo của chúng ta." Khấu Tư Niên ném báo cáo lên bàn, cả người như trút được gánh nặng, lúc này sự kiêu ngạo ngày thường thậm chí còn phô trương hơn.
Y bước tới đứng bên cạnh cửa sổ, tầm mắt lại nhìn lên trời sao.
"Thật là một tin vui bất ngờ."
—————
vậy là hai loại virus đã ló mặt, Ám Thất (căn phòng tối) và Hi Quang (nắng ban mai), đây là tên riêng nên tui quyết định để nguyên nghen.
và nhắc lại là bạn học Hướng không phải là "chúa cứu thế" đâu, cái này tác giả cũng có note á.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...