Càng đi thì lòng Hướng Gia Quân càng không yên.
Cậu cảm thấy bản thân như bước lên thuyền giặc, khó có thể chạy thoát, hơn nữa cũng không thể thay đổi hướng chèo thuyền.
Cơ thể suy yếu trở thành gánh nặng của cậu, tuy hai ngày nay trời mưa liên miên nhưng những tia nắng mỏng manh vẫn làm cho cậu không thể hồi lại sức.
Còn thêm cả những vết thương mới nữa, cậu gần như không có phần thắng nếu phải đánh với đám người này.
Một đêm này họ không dừng lại tìm chỗ nghỉ ngơi nữa, mấy người cứ thay phiên lái xe, ngựa không dừng vó mà lái xe về phía làng đại học.
Vận may lúc trước chỉ là ảo giác của Hướng Gia Quân, cậu vẫn là đứa xui xẻo trước sau như một.
Bởi vì đến nửa đêm, mưa từ từ ngừng rơi.
Lúc ấy cậu mơ màng sắp ngủ, nằm ngửa ở ghế sau hai mí mắt díp lại.
Hai ngày nay tai cậu đã quen với tiếng mưa không dứt nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi tỉnh táo lại thì mới nhận ra âm thanh bên ngoài đã nhỏ dần, cuối cùng là im ắng hẳn.
Hai người ngồi trước không có phản ứng gì, Trịnh Khải Toàn tập trung lái xe còn Tào Nghiên đã ôm con dao gấp của cô ngủ rồi.
Đối với người khác mà nói thì mưa tạnh chỉ là sự thay đổi vô cùng bình thường của thời tiết, thậm chí còn có nghĩa là tình hình giao thông sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng đối với Hướng Gia Quân thì không nghi ngờ gì, đây chính là tiếng còi báo động chói tai.
Không có mây dày che lấp, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng đến sẽ lại khiến cậu phát điên.
Nếu bị đám người này bắt thóp được điểm yếu thì khả năng trốn thoát của cậu sẽ chỉ còn bằng không.
Điều may mắn duy nhất là đồng hồ trên cổ tay không bị lấy mất, cậu còn có thể biết được bây giờ là lúc nào.
Cậu cúi đầu nhìn, chỉ còn hai tiếng nữa là hừng đông.
Cậu có thể làm gì trong hai tiếng này đây?
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cậu cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài xe.
Cột mốc trên đường thay đổi không ngừng, ô tô cũng đã rời khỏi đường cũ, rẽ sang một hướng khác.
Rốt cuộc họ cũng tới làng đại học trước khi mặt trời mọc.
Trịnh Khải Toàn hắng giọng, "Tào Nghiên, làm việc."
Người phụ nữ lập tức mở mắt, căng người lên phòng bị, sau khi quan sát quanh mình một lát thì mới thả lỏng người.
Cô quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, hỏi: "Có hai trường, chọn cái nào?"
Hai trường đại học xây cạnh nhau chỉ cách một con đường, phía đông ngã tư đường là cổng chính của một trường còn phía tây là cổng phụ của trường học còn lại.
Phía trong cổng phụ là căng tin, không chỉ thế ở tầng một và tầng hai còn có vài hàng tạp hóa lớn nhỏ.
Hướng Gia Quân cũng nhìn qua cửa kính, bên ngoài tòa nhà đều vắng lặng không người đem lại một ảo giác yên bình.
Có khi xác sống nơi này cũng đang trốn ở bên trong thành đàn, nếu tùy tiện xông vào thì không biết sẽ chạm mặt bao nhiêu.
Hơn nữa rất có thể sẽ gây ra hiệu ứng dây chuyền, đến lúc đó lỡ như đánh động tất cả xác sống ở làng đại học thì bọn họ sẽ chết không chỗ chôn.
Đương nhiên Trịnh Khải Toàn cũng đã tính đến chuyện này.
Gã dẫn Pickup đi quanh một vòng xem xét rồi lại quay về chỗ cổng của hai trường đại học, trầm ngâm nói: "Hết mưa thì sẽ phiền phức hơn, nhưng cổng này gần căng tin, chúng ta không cần lái xe vào."
Tào Nghiên khởi động cơ thể như đang làm nóng cho nhiệm vụ sắp tới, thuận miệng hỏi: "Nó thì sao, mang theo không?"
Hướng Gia Quân thấy mình bị nhắc thì lập tức cảnh giác, lại nghe Trịnh Khải Toàn mất kiên nhẫn chép miệng: "Mang đéo gì, rảnh mà trông nó chắc?"
"Ba chúng ta cùng đi, anh yên tâm để nó lại cho Nhậm Khai Vận?" Tào Nghiên nói với giọng khinh thường, "Ném cho Nhậm Khai Vận thì không đến năm phút em đẹp trai đã chạy được ấy nhỉ?"
Hướng Gia Quân chưa bao giờ trải qua tình huống này, rõ ràng đang ngồi đây nhưng người khác lại không kiêng dè gì mà thảo luận nên xử lý cậu thế nào.
Cậu nhìn chân trời đang sáng dần lên, ẩn ý nói: "Để tôi đi theo đi, mọi người đồng quy vu tận cũng không phải ý tồi."
Chỉ cần không xuống xe thì tạm thời điểm yếu của cậu sẽ không bị phát hiện, càng kéo dài thời gian thì càng có khả năng chờ được thời cơ thích hợp.
Trịnh Khải Toàn cau mày quay đầu lại, "Ai cho mày ý kiến!"
Cậu trả treo mà mặt không đổi sắc, "Chẳng lẽ tao nói sai à?"
Hướng Gia Quân không ngại chọc giận đối phương, cũng muốn nhắc chúng rằng để mình đi theo thì chỉ có nguy hiểm.
Suốt dọc đường cậu đều cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, giả vờ ngoan ngoãn thành thật nên không ăn đòn nữa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là mấy người này không muốn đánh cậu, nếu có lý do thì cậu tin chắc mình sẽ bị đánh cho tơi tả.
Mắt thấy Trịnh Khải Toàn sắp bùng nổ vì bị mình khiêu khích, Hướng Gia Quân đánh cuộc một phen, ngang ngược đón lấy ánh mắt hung dữ của đối phương.
May mà lát sau gã đàn ông bình tĩnh lại được, có lẽ cảm thấy cậu nói cũng có lý, cho dù biết rõ Hướng Gia Quân đang tránh phải xuống xe nhưng gã không rảnh để tính toán gì nữa, chỉ đành cho cậu toại nguyện.
"Cầm vũ khí, xuất phát."
Trịnh Khải Toàn trang bị đầy đủ rồi xuống xe, đầu tiên vòng ra sau lôi Hướng Gia Quân ra rồi kéo tay cậu đến cạnh chiếc Pickup, mở cửa ném cậu vào bên trong, "Để mắt đến nó, cùng lắm nửa tiếng nữa bọn tôi sẽ quay lại."
Chương Hoành ngồi ở ghế lái, liếc nhìn Hướng Gia Quân bị ném sang đây giống như một món hàng, quay đầu hỏi gã: "Vẫn là trò cũ à?"
"Trò cũ," Trịnh Khải Toàn gật đầu, "nhớ hỗ trợ đấy."
"Ok."
Nhận được câu trả lời, Trịnh Khải Toàn đóng cửa lại rồi cùng Tào Nghiên đang chán chường đứng đợi bên cạnh đi về phía cổng trường.
Chờ hai người bước qua cổng thì Hướng Gia Quân mới rời mắt đi, cảm giác lo lắng trong lòng trào dâng.
Cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn Chương Hoành, dù biết đối phương có thể không trả lời nhưng vẫn hỏi: "Trò cũ mà tụi mày nhắc đến là gì thế?"
Ông chủ Nhậm ngồi ghế sau vẫn luôn im lặng bỗng dưng đắc ý cười một tiếng, "Còn không phải do tao nghĩ ra ư." Nhậm Khai Vận tự mãn.
Chương Hoành thấy cậu thực sự tò mò mà dù biết cũng chẳng có hại gì, miễn cưỡng phổ cập kiến thức: "Học sinh ngây thơ lắm, dễ lừa.
Chỉ cần đóng giả làm nhân viên cứu hộ thì chúng nó sẽ ngoan ngoãn mở cửa rồi cầm đồ đi theo bọn tao."
Hướng Gia Quân sững sờ hồi lâu mới hoàn toàn hiểu được mấy lời này, hoàn hồn rồi gần như định phá cửa mà chạy ra bắt hai người kia về.
Nhưng cậu vừa cử động cánh tay thì đã bị Chương Hoành nhạy bén tóm lại được, lực mạnh đến mức như muốn bẻ gãy cả tay cậu.
"Cảnh cáo mày một lần, còn dám thử chạy ra thì tao sẽ chặt chân mày đấy." Sự hung ác của Chương Hoành hiện rõ, chỉ cần nhìn mặt là biết tên này nói được thì làm được.
Cánh tay đau đớn khiến cậu không thể không ngồi yên, thế nhưng vẫn không kìm nén được lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: "Sau khi học sinh đi theo thì sao?"
Lưng ghế bị đá một cái, Hướng Gia Quân quay đầu lại nhìn Nhậm Khai Vận đang ngồi thoải mái vắt chéo chân, vẻ mặt bình thản thờ ơ, "Tao đâu có bắt bọn nó giết, là tự bọn nó muốn ra tay thôi."
Hướng Gia Quân cảm thấy đầu óc choáng váng cứ như vừa bị tát mạnh một phát.
Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi mà cậu đã thấy không rét mà run, không chỉ thế trong lòng còn nổi lên ý muốn giết hết đám người này.
Sao lại có loại người ghê tởm như vậy chứ?
Cậu có thể kết luận trước tận thế mấy tên này đã chẳng phải người bình thường, sau khi dịch xác sống bùng phát thì những luật lệ miễn cưỡng trói buộc chúng lần lượt sụp đổ, giải phóng lũ quái vật mặt người dạ thú này.
Đến lúc này cậu mới thực sự nhận ra điều kinh khủng nhất của tận thế.
Nếu bản thân cậu lưng đeo mạng người miễn cưỡng bước đi thì những tên này lại đang giẫm đạp lên máu tươi và sinh mệnh người khác.
Hướng Gia Quân sững người bất động, cái tay đang tóm lấy cậu từ từ buông ra.
Chương Hoành rút ra một con dao dài sắc bén rồi cầm vải cẩn thận chà lau, như muốn làm ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao càng thêm lạnh lẽo hơn.
"Ông chủ Nhậm," Chương Hoành thình lình gọi, "chuyến này ngài chịu khổ không ít."
Nhậm Khai Vận đang nhìn về phía trường đại học, nghe vậy thì nở một nụ cười thương nghiệp, "Chỉ cần các người lấy được đồ cho tôi thì mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết, về phần vợ con cậu bên kia...!Quay về sẽ được gặp."
Nháy mắt ấy Hướng Gia Quân lập tức nhìn ra toàn bộ bức tranh.
"Ông làm trong ngành điều chế dược phẩm, nghe nói viện nghiên cứu của công ty khác đang chế tạo virus xác sống nên muốn tìm hiểu tình hình, tốt nhất là lấy được huyết thanh đúng không?" Cậu quay đầu lạnh lùng nhìn Nhậm Khai Vận.
Ông chủ Nhậm không ngạc nhiên khi cậu đoán ra được, hay nói đúng hơn là Nhậm Khai Vận không thèm quan tâm cậu có biết hay không.
Sau khi nghe xong lời cậu nói thì vẻ mặt của hắn cũng chẳng thay đổi gì, chỉ trả lời có lệ: "Đúng, tao sẽ là người đầu tiên lấy được, chỉ cần Trịnh Khải Toàn và Tào Nghiên nhanh cái chân lên thôi..."
Tiếng nói ngày càng nhỏ, đến cuối sự chú ý của hắn đều dồn hết cho khuôn viên trường học.
Hướng Gia Quân không nói tiếp nữa, xoay người ngồi thẳng lại, nhìn về phía chân trời.
Màu đen ở phía đông càng lúc càng mờ nhạt, mặt trời sắp lên rồi.
Bên trong xe yên ắng, chỉ còn tiếng mũi dao thỉnh thoảng va vào cửa kính xe khi Chương Hoành chà lau, mỗi một tiếng đều như gõ vào từng dây thần kinh trong đầu Hướng Gia Quân.
Đôi tay đang lén lút giằng co với dây thừng dừng lại, thậm chí cả cơ thể đều thả lỏng, hoàn toàn dựa người vào lưng ghế.
Đã không thể chạy trốn thì chi bằng cậu đánh cuộc một phen, đối mặt với mặt trời, triệt để thiêu rụi mình.
Phát điên thì cứ phát điên đi, không điên thì sao mà giải quyết mấy tên này được.
Cậu cười tự giễu, sự lạnh lẽo lóe lên dưới đáy mắt.
Một lát sau rốt cuộc tiếng mài dao cũng ngừng, Chương Hoành mở cửa xe bước xuống.
Trước khi đóng cửa y còn quay đầu dặn dò Nhậm Khai Vận: "Ông chủ Nhậm, nó mà giở trò thì gọi tôi."
"Biết rồi, mau đi hỗ trợ đi." Nhậm Khai Vận đã chờ đến mức mất hết kiên nhẫn.
Chương Hoành không đi xa mà chỉ đứng canh chừng gần Pickup, y giắt con dao kia sau lưng rồi bắt đầu chờ bọn Trịnh Khải Toàn dẫn theo người xuất hiện.
Hướng Gia Quân cảm thấy một đôi mắt đang cảnh giác nhìn chằm chằm lưng mình giống như sợ cậu sẽ đột ngột mọc cánh bay mất vậy.
Cậu giơ tay lên, thong thả nhìn xuống đồng hồ rồi mở miệng đọc to: "Sáu giờ mười một phút."
Vốn dĩ Nhậm Khai Vận chỉ canh chừng cậu cho có mà thôi nhưng lúc này lại thật sự cảm thấy căng thẳng.
Thằng nhãi này quá bình tĩnh, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng mà một con tin đang bị trói nên có.
"Sáu giờ mười một phút thì sao?" Nhậm Khai Vận cố ý hỏi lại với giọng gắt gỏng, cố gắng phô trương khí thế của mình để dọa cho tên này ngồi ngoan ngoãn.
Rốt cuộc bóng dáng của Trịnh Khải Toàn cũng xuất hiện bên ngoài căng tin ở đằng xa, theo sau gã là những sinh viên trẻ người non dạ.
Hướng Gia Quân thả tay xuống, quay đầu lại nở nụ cười vô cảm, "Mặt trời mọc đó, khó lắm mới được buổi trời quang mây tạnh, chúng ta phải thưởng thức cảnh đẹp chứ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...