Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn


Hướng Gia Quân hôn mê một ngày một đêm, lúc này mới buổi sáng, còn phải chờ lâu lắm mới đến tối.
Hạ Trầm cũng không nóng vội, chỉ bị cậu chọc cười: "Giờ em còn học được kiểu úp úp mở mở nữa cơ à?"
Cậu thử tự đứng dậy khỏi sofa, hơi loạng choạng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững được.

Đẩy ra cánh tay của thầy Hạ luôn kè kè bên cạnh để sẵn sàng đỡ cậu bất cứ lúc nào, Hướng Gia Quân tiếp tục chăm chỉ luyện tập, chầm chậm đi về phía cầu thang.
"Em ngại mình bị thương chưa đủ nên muốn ngã thêm hả?" Tuy Hạ Trầm không đồng ý với động tác mạo hiểm này nhưng vẫn chỉ đi theo sau lưng cậu.
Mặc dù quan hệ giữa hai người trở nên thân mật hơn nhưng có những điều vẫn không hề thay đổi, Hướng Gia Quân nghĩ thầm, ví dụ như cãi nhau này, chỉ cần bọn họ sống chung một ngày là có thể cãi cọ cả ngày luôn.
Tình cảm dịu dàng đều ở sâu trong lòng, thái độ bình thường vẫn là chí chóe ầm ĩ.
"Ha, anh lại trù ẻo em, em ghim rồi đấy nhé." Cậu bước từng bước tập tễnh, cố gắng giữ thăng bằng.

Tuy hôm qua đã mất sức quá nhiều rồi lại sốt cao rất lâu nhưng đầu óc và cơ thể cậu lại khá hơn so với hai ngày trước, không còn tình trạng mơ mơ màng màng nữa.
Chẳng lẽ đây là lấy độc trị độc? Cậu cần phải đi phơi nắng tiếp sao?
Cần cổ bỗng nhiên bị tóm chặt, cánh tay chỉ cần hơi kéo lại là đã khiến cậu ngả cả người về sau.

Tiếng kêu bị mắc trong cổ họng còn chưa kịp thoát ra thì cậu đã nằm gọn trong một cái ôm ấm áp vững vàng.

Hạ Trầm không cho cậu cơ hội giãy giụa, trực tiếp bế ngang cậu rồi bước lên cầu thang.
"Em ghim thì ích gì?" Hạ Trầm còn chẳng thèm liếc cậu, "Có thể nhảy ra đánh tôi chắc?"
Hướng Gia Quân nhanh chóng từ bỏ việc giãy giụa, nằm ngoan hưởng thụ dịch vụ đặc biệt này.

Nếu đổi lại là lúc vừa gặp thầy Hạ, đến mơ cậu cũng không dám mơ là sẽ có ngày ông lớn Hạ Trầm đây bế cậu đi lên xuống cầu thang.
"Đánh gì mà đánh, làm người phải văn minh lên." Cậu chọc chọc vào cơ ngực thầy Hạ, "Phải đề cao tình thầy trò hòa thuận."
Bước chân Hạ Trầm khựng lại, cứ như đang bị cuốn vào một ký ức nào đó, lát sau mới xót xa lên tiếng: "Đúng là nghiệp chướng, có phải em và đứa cùng phòng chửi tôi đúng không?"
"Anh nói gì cơ? Đầu em đau quá à, nghe không rõ gì hết." Hướng Gia Quân lập tức chuyển sang chế độ ốm yếu, dựa vào ngực Hạ Trầm nằm im.

Sao có thể không chửi, dù gì cũng ở với nhau bốn năm, lúc bạn cùng phòng tức tối nổi điên thì cậu đương nhiên phải nói hùa vài câu, dù sao người bị chửi cậu cũng chẳng quen biết.
Lần này Hạ Trầm không so đo với cậu, bế cậu lên tầng ba, sau khi thả người xuống giường mới hỏi tiếp: "Ngủ thêm chút nữa nhé?"
Hướng Gia Quân lắc đầu: "Ngủ nhiều quá, hai ngày tới em không muốn ngủ nữa luôn."
Không cho thầy Hạ kịp mắng thì cậu đã nhanh nhẹn nói sang chủ đề khác: "Anh còn chưa kể em nghe đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sao cả đêm anh không về thế?"
Chuyện bị trói qua miệng Hạ Trầm lại biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thì coi như không có, "Có người trốn trong núi muốn cướp vật tư của cả bọn, thế nên hửng sáng chúng tôi mới về được."
Cho dù thầy Hạ nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Hướng Gia Quân vẫn nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, cậu kinh ngạc, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, "Là những người sống ở trong trấn nhỉ, vậy là bọn họ vẫn luôn biết sự có mặt của mình? Thế bây giờ thì sao?"
"Không sao đâu, vốn dĩ họ không tính tùy tiện đi xuống núi, cho nên đợi chúng tôi vào núi mới ra tay." Hạ Trầm thuận miệng trả lời cậu, "Huống chi bọn tôi còn phóng hỏa, đám người đó ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không đến đây đâu.

Hôm qua Trang Phàm đã dẫn đội qua đấy xem, đám người ấy trốn càng sâu hơn rồi."
Hướng Gia Quân nghe vậy thì sửng sốt, thông tin chạy một lượt trong đầu rồi tự động chiếu lại quá trình mạo hiểm của đêm đó.

Cậu tự dọa mình sợ, vốn đang ngồi giữa giường lại vô thức bò sang bên một đoạn, nằm ở mép giường ngửa đầu nhìn thầy Hạ.
"Không bị thương chứ?"
Hạ Trầm cúi đầu, thấy đôi mắt chàng trai lại mang theo lo lắng chăm chú nhìn mình, anh không cầm lòng được mà thở dài một hơi.

Thật ra tính cách của chú chó con này vẫn không hề thay đổi, suốt dọc đường đều như vậy, trước kia anh cảm thấy đáng yêu, bây giờ lại thấy đau nhói lòng.
Bản thân đã bị thương đến vậy mà vẫn còn lo lắng cho anh.
Anh vươn ngón trỏ ấn nhẹ lên trán cậu, nơi đã quay về nhiệt độ bình thường, rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không bị thương, còn em thì bị sốt đến ngốc luôn, vốn đã chẳng thông minh lắm rồi."
Hướng Gia Quân cau có, đang muốn mở miệng mắng thì cái tay kia đã trượt xuống má cậu, ngón trỏ và ngón cái bóp khẽ biến môi cậu thành cái miệng cá vàng.
Cậu sững người, sau đó càng tức hơn, kẻ sĩ không thể chịu nhục được, đây chính là trực tiếp khiêu khích cậu!
"Đừng chọc em! Hạ Trầm anh là đồ chết tiệt!" (*)
Ăn nói không tốt nên cậu chỉ có thể bất lực gào lên.

Bàn tay buông tha mặt cậu nhưng ngay sau đó là một cái cốc đầu.


Mấy động tác liên tiếp làm cho cậu choáng váng, lúc duỗi tay xoa đầu còn nghe thấy giọng nói bình tĩnh của thầy Hạ: "Xem ra lần này hồi phục rất nhanh, tiếp tục cố gắng nghen."
"Anh có bệnh đúng không..." Hướng Gia Quân ngẩng đầu thì thấy Hạ Trầm xoay người định rời đi, lập tức ngừng mắng rồi đổi sắc mặt ngay, "Thầy Hạ muốn xuống tầng ạ, tới xe lấy cho em một hộp trái cây nha, cám ơn thầy Hạ nhiều."
Hạ Trầm khựng lại hai giây, lúc xoay người gương mặt còn nhịn cười, hỏi cậu: "Em nghĩ là tôi sẽ đi đâu à?"
Cậu ngơ ngác chưa kịp hiểu ý anh, "Ra ngoài giải sầu?"
"Trải qua chuyện hôm qua mà em còn cho rằng tôi sẽ để em một mình ư?" Người đàn ông đi đến cạnh cửa rồi khóa trái cửa lại.
Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng hiểu ra sự cương quyết trên người thầy Hạ là từ đâu mà có, chính là từ sự tự trách không ở bên cạnh cậu giống như khi anh tự trách mình đã khiến cậu bị lây nhiễm virus.

Thế nhưng cậu có thể nhận thấy cảm xúc lúc này của anh dường như còn mãnh liệt hơn cả.
Trực giác cho cậu biết loại cảm xúc này rất nặng nề, nhưng cậu không dám nghĩ sâu xa mà chỉ há miệng rồi lại không biết phải nói gì.

Còn thầy Hạ chỉ nhìn cậu một lát rồi xoay người đi lấy hòm thuốc, chuẩn bị thay băng cho vết thương trên vai cậu.
***
Thầy Hạ nói được làm được, cả buổi chiều thật sự chỉ ở trong phòng trông cậu, một bước cũng không rời.
Hướng Gia Quân viện cớ buồn chán lại bị thầy Hạ tống cho một cái lồng trong suốt để ôm chơi, bên trong là con chuột bạch nhỏ cũng đại nạn không chết giống cậu, lúc này đã khôi phục sức sống.
Cậu thấy cớ này không thành công thì nói muốn tự mình đi tìm hai bạn nhỏ, ám chỉ Hạ Trầm nếu muốn làm gì khác thì làm đi.

Thầy Hạ không ngăn cậu, nhưng khi Hướng Gia Quân ra khỏi phòng thì anh lại lững thững theo sau.
Cuối cùng bốn người ngồi thành vòng tròn ở phòng khách, nhìn Lưu Diệu làm bài tập Tiếng Anh cả buổi trưa.
Hạ Trầm nhìn ra sự buồn chán của cậu, an ủi cũng như không: "Tình trạng sức khỏe của em không tiện lên đường, nghỉ ngơi thêm ngày nữa rồi mai chúng ta sẽ xuất phát."
Hướng Gia Quân ngồi ngốc một buổi trưa đã thấy đời mình chán lắm rồi, nghe anh nói xong thì không nhịn nổi nữa, "Thầy Hạ à em thật sự không mong manh đến vậy đâu, xác sống đến một con em giết một con, anh không cần phải căng thẳng lo lắng đến mức này."
Lưu Diệu ngẩng đầu lên khỏi quyển sách bài tập, xen vào: "Chuyện này em có thể làm chứng."
Vừa nói xong đã bị Hạ Thư Nhã đánh một cái vào tay.
Hạ Trầm ngồi đối diện Hướng Gia Quân, thái độ của anh nghiêm khắc hơn bình thường, "Nếu em có thể đánh thắng tôi thì tôi sẽ nghe em."
Cả phòng khách im lặng.


Hướng Gia Quân thấy hai bạn nhỏ đều đang nhìn mình với ánh mắt đồng cảm và an ủi thì lòng hiếu thắng bỗng nhiên trỗi dậy, cậu hất cằm nhìn Hạ Trầm khiêu khích: "Được thôi, chúng ta đánh một trận, tối nay gặp nhau ở sân thượng."
Chuyện liên quan đến danh dự và quyền lợi trên đường sau này, cậu sẽ không chịu thua đâu.
Ba người bao gồm cả Hạ Trầm đều không ngờ là cậu sẽ khiêu chiến, trông ấu trĩ y hệt đám học sinh tiểu học hẹn đánh nhau ở ngoài cổng trường vậy.

Nhất là thầy Hạ, hình như đang nghĩ xem rốt cuộc cậu lại muốn làm gì, một lát sau mới ngập ngừng lên tiếng: "Đầu em có phải bị cháy hỏng rồi không? Nói thật đi, tôi không ghét bỏ đâu."
Hướng Gia Quân nổi giận thật rồi, vùi mình vào sofa dứt khoát nhắm mắt lại.
"Đừng nói chuyện với em nữa." Dứt lời rồi lại như nhớ ra gì đó, mở mắt quay sang nói với hai bạn nhỏ, "Đúng rồi, tụi em đừng có mà đi theo."
Không cho Lưu Diệu cơ hội hỏi tại sao thì cậu đã lại nhắm mắt vào.
***
Hướng Gia Quân mơ màng thiếp đi, lúc được đánh thức thì ngoài trời đã tối.
Một tay thầy Hạ cầm đèn pin, dùng giọng điệu trêu ghẹo nhắc nhở cậu: "Mau dậy đi đánh nhau."
Cậu ngái ngủ bò dậy khỏi sofa, chân còn chưa chạm đất đã được anh bế lên.

Cậu bất lực không nói lời nào, mặc kệ để cho Hạ Trầm ôm, đến khi lên sân thượng mới rầu rĩ nói: "Anh thả em xuống đi."
Đêm nay trời rất đẹp, trăng còn tròn hơn so với ngày hôm qua.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Hướng Gia Quân cảm thấy mặt trăng gần đến mức chỉ cần cậu vươn tay là có thể chạm tới.
Cậu thấy hơi căng thẳng, vô thức nuốt nước miếng.

Vừa rời mắt khỏi trăng thì đôi mắt cậu đã bắt gặp ánh mắt của thầy Hạ.
Đối phương đứng đối diện, trông anh như thể đang dung túng mặc cho cậu làm loạn, nhẹ nhàng mà oán trách: "Là ai bảo chờ trăng lên thì sẽ nói với tôi, giờ lại đổi thành đánh nhau? Ai mà lại không giữ chữ tín như vậy chứ?"
"Em!" Cậu thẳng thắn nhận luôn, "Chính em đó, có gan thì anh đánh em coi!"
Hạ Trầm bật cười, nhanh tay véo má cậu rồi lùi lại một bước, "Nhường người bệnh, tôi cho em đánh ba cái trước, đừng đánh mặt là được."
Hướng Gia Quân nghe vậy thì tầm mắt không khỏi nhìn lên trán thầy Hạ.

Băng gạc ở đó đã được tháo, lộ ra vết sẹo như giương nanh múa vuốt trên mặt anh khiến người ta không thể bỏ qua.
Thật ra đến tận giờ cậu vẫn chưa thấy quen, luôn cho rằng thầy Hạ vẫn là dáng vẻ khi bọn họ mới gặp.


Thế nhưng suốt quãng đường trên người đối phương đã có thêm rất nhiều vết thương, ngay cả cậu cũng vậy.
Dường như có thêm một vết sẹo thì quan hệ giữa họ lại càng thêm khăng khít...!Là bởi vì quan tâm đến nhau ư?
Từ chiều Hướng Gia Quân đã chắc chắn là mình sẽ thắng thầy Hạ, tuy cách làm không đứng đắn cho lắm nhưng cậu vẫn thấy rất phấn khích.

Cậu cúi đầu tính toán một lát, lặng lẽ ngước mắt liếc vẻ mặt Hạ Trầm thì nhận ra người ta vẫn đang chăm chú nhìn mình.
"Nói trước nhé, nếu anh không thể động đậy trong mười giây liên tiếp," Cậu chột dạ nhưng vẫn giả vờ vênh váo, "thì coi như em thắng, sau này anh phải nghe theo em."
"Được." Thầy Hạ không biết trò quỷ của cậu, vẫn bình thản như cũ.
Hướng Gia Quân khẽ cắn môi rồi lập tức nhào tới.
Hai tay vòng quanh người Hạ Trầm, ôm chặt lấy người ta.
"Không được nhúc nhích, nếu anh dám đẩy em ra thì em đá anh bay xuống dưới luôn đấy." Cậu cảm thấy mặt mình đang nóng lên, đến cả lời đe dọa cũng chẳng hề thuyết phục.
Hạ Trầm ngẩn người, lát sau mới khó khăn rút một tay ra để ôm cậu, "Em đang gian lận hay đang hối lộ đối thủ vậy?"
"Đây gọi là chiến thuật linh hoạt." Hướng Gia Quân cảm thấy xấu hổ đến mức muốn xỉu ngay tại chỗ, nhưng rồi vẫn nói theo kế hoạch, "Em hỏi anh một chuyện, ờm...!Anh vẫn đang theo đuổi em đúng không?"
"Đương nhiên." Giọng điệu Hạ Trầm mang ý cười, hình như anh đã biết cậu muốn nói gì rồi.
Cậu vùi mặt vào ngực thầy Hạ, "Vậy từ giờ anh không cần theo đuổi nữa, cũng không cần tặng quà nữa."
Hạ Trầm không hề cảm giác được nguy hiểm, cánh tay đang ôm dịch lên trên, nhẹ nhàng niết gáy cậu.

Giống như để thỏa mãn nguyện vọng của cậu, anh hỏi tiếp mặc dù đã biết rõ: "Vì sao?"
Mọi chuyện đều thuận lợi nhưng Hướng Gia Quân vẫn im lặng hồi lâu.

Đến khi cảm thấy gáy mình cũng nóng lên thì cậu mới gom đủ can đảm để ngẩng đầu.
Trước mắt cậu là người đàn ông đang mỉm cười giữa trời đêm trong vắt, mặc dù anh cười sự thẹn thùng của cậu nhưng cũng dịu dàng đến mức khiến lòng cậu rung động.
Sự dũng cảm lập tức bại trận trước nụ cười này, Hướng Gia Quân không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cam chịu trở về là chính cậu, lại lần nữa vùi đầu vào trong ngực thầy Hạ.
"Bởi vì...!hình như là em thích anh rồi."
—————
(*) Raw: 晃嗨我!贺沉你为袄务尊! – Câu này tui chém vì thực sự không hiểu raw viết gì, tui đã hỏi khắp nơi mà vẫn bó tay huhu
—————
hẹn đánh nhau xà lơ là giả, suýt chết nên phải tỏ tình vội mới là thật ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui