Điểm tham quan này là một cổ trấn mới được phát triển cách đây vài năm, quy mô và tiếng tăm đều không lớn lắm.
Nơi đây cách xa nội thành, xung quanh cũng chỉ có một thị trấn nhỏ.
Bọn họ đi xuyên qua thị trấn tĩnh lặng, trên đường gần như không có chiếc xe nào, cả một đường thông suốt và cánh cửa của những ngôi nhà ven đường đều đóng chặt.
Hướng Gia Quân có thể cảm nhận được vô số ánh mắt hướng tới họ đang nấp sau những ô cửa sổ hai bên đường, đề phòng và tràn đầy thù địch, yên lặng nhìn chăm chú đoàn xe đi ngang qua trấn nhỏ.
Vị trí nơi này khá hẻo lánh nên có lẽ dịch xác sống còn chậm chạp chưa lan đến, mà đa số dân cư sống ở đây có tư tưởng bảo thủ, lựa chọn trốn ở trong nhà lặng lẽ chờ xem tình hình.
Điểm tham quan cách thị trấn chỉ có năm kilomet, trước mắt xem ra còn chưa bị cướp phá.
Đi cả quãng đường dài nên vật tư của họ đã tiêu hao không ít, lần này đến điểm tham quan, cậu và thầy Hạ đều tính toán đi kiếm đồ dự trữ, dù sao thì còn xa lắm mới đến thành phố C.
Khi đoàn xe đi tới phụ cận điểm tham quan thì vừa đúng sáu giờ.
Bọn họ dừng lại ở cổng vào cổ trấn, bên cạnh là bãi đỗ xe.
Bãi đỗ trống vắng, chỉ có vài xe gia đình linh tinh và một chiếc xe buýt.
Cổ trấn không lớn lắm, cơ bản là nửa ngày cũng đủ để thăm thú mọi nơi.
Mà lúc dịch xác sống bùng phát là sáng sớm nên sẽ không có quá nhiều người đang ở lại cổ trấn, đây cũng là lý do mà bọn họ quyết định chọn nơi này.
Ngước mắt nhìn ra xa, toàn bộ điểm tham quan và thị trấn nhỏ vừa rồi chẳng khác gì nhau, đều vô cùng tĩnh lặng.
Không nhìn thấy người cũng không thấy xác sống, nhưng cũng không loại trừ trường hợp chúng đang lẩn trốn bên trong những tòa nhà.
Chiếc việt dã dẫn đường cho xe bán tải dừng lại đầu tiên, Trang Phàm nhảy xuống vẫy tay với mấy xe phía sau.
Năm chiếc xe đỗ lại cạnh nhau, hầu hết mọi người đều đi xuống.
Hướng Gia Quân cũng xuống xe, quay lưng về phía ánh hoàng hôn.
Hạ Trầm vốn tưởng cậu sẽ ngoan ngoãn ở lại xe nhưng ai ngờ vừa quay đầu đã thấy một bóng người đen xì, vẻ mặt bình tĩnh của anh lập tức bị xé bỏ, "Hướng Gia Quân, quay về."
"Không." Cậu kéo thấp mũ xuống rồi đi đến bên cạnh thầy Hạ, "Chắn giúp tôi đi."
Mặt Hạ Trầm xụ xuống đến mức có thể vắt ra nước, nhưng chưa kịp ra tay nhét người về lại xe thì Trang Phàm đã lên tiếng.
"Cả nhà đứng sát vào nào, lại đây lại đây."
Hướng Gia Quân đứng nép bên người Hạ Trầm, vội vàng đẩy đẩy anh về hướng đám người: "Đi mau, nghe xem anh ta định nói gì."
Cậu đẩy Hạ Trầm đi trước còn mình thì nép ở sau anh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Trang Phàm hắng giọng, hắn không dám nói quá to vì sợ có thể sẽ quấy rầy thứ gì đó xung quanh, thấp giọng nói: "Hai người ở lại trông xe, những người còn lại chia thành hai nhóm, một nhóm tìm vật tư còn một nhóm đi tìm chỗ nghỉ chân."
Có người hỏi chia như thế nào, cũng có người trực tiếp nhìn về phía bốn người ngoài là họ.
Lưu Diệu bị nhìn chằm chằm thì hơi ngớ người ra, Hạ Thư Nhã không hề thua kém mà ngước mắt nhìn lại.
Hướng Gia Quân trốn sau Hạ Trầm, cậu nhận thấy bầu không khí không ổn lắm nên thò đầu ra từ sau lưng thầy Hạ rồi bỗng dưng đối diện với vài cặp mắt.
Những người này muốn làm gì? Định kéo bè kéo lũ đánh nhau hả?
"Bốn người chúng tôi có thể đi chung." Hạ Trầm lên tiếng đưa ra phương án giải quyết.
Hai đứa trẻ cũng đi tới gần họ.
Trang Phàm còn chưa nói gì thì Hầu Chí Thành đã mở miệng phản đối: "Không được, đám các người đi với nhau lỡ như biển thủ vật tư thì sao?"
Hạ Trầm lập tức lạnh mặt nhưng Hạ Thư Nhã đã tranh lời nói trước: "Bọn tôi có thể tìm nơi để qua đêm còn mấy anh phụ trách đi tìm vật tư."
"Đừng đừng em gái à," Hầu Chí Thành nhếch môi, "sao mà phải tách biệt bọn tôi mấy anh làm gì chứ, chi bằng em đi theo các anh đây, anh sẽ cho em thêm vài món nữa này."
Hạ Thư Nhã siết chặt xà beng, cố nhịn rồi nghiến răng nói: "Cút."
Lưu Diệu cũng cau mày, giơ tay chỉ vào Hầu Chí Thành: "Anh giữ mồm cho sạch!"
Trang Phàm vội vàng dịch đến bên cạnh Hầu Chí Thành rồi thúc cho gã một khuỷu tay, nhỏ giọng cảnh cáo: "Bỏ mấy suy nghĩ đấy của mày đi."
Không khí bị Hầu Chí Thành phá hỏng, sắc mặt của ba người phụ nữ cũng từ căn cứ ra không thể gọi là tốt nhưng họ vẫn đứng yên tại chỗ, không định tham gia vào cuộc tranh chấp vụn vặt này.
"Tôi và Hướng Gia Quân đi với anh," Hạ Trầm đột nhiên nói, "Hạ Thư Nhã và Lưu Diệu đi cùng Điền Mạn, thế nào?"
Hầu Chí Thành bị Hạ Thư Nhã chửi thì cảm thấy mất mặt, lại thêm bị Trang Phàm cảnh cáo nên lúc này trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nhưng trước sức ép của cả nhóm thì rốt cuộc cũng không phản đối nữa.
Gã không trả lời, cười khẩy một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Tâm trạng Trang Phàm cũng không tốt lắm, không buồn để ý đến anh em của hắn mà đứng phân người thành các nhóm, xong xuôi thì đi tới cười cười xin lỗi Hạ Thư Nhã: "Con khỉ này lắm tật xấu, lần sau nó mà còn như vậy thì tôi sẽ đánh hắn giúp em."
"Không cần, em có thể tự làm." Hạ Thư Nhã lạnh nhạt bỏ lại câu này rồi kéo Lưu Diệu đi về phía Điền Mạn.
Trang Phàm không tức giận, đứng nhìn về hướng hai bạn trẻ rời đi trong chốc lát rồi mới xoay người, vừa khéo đụng phải ánh mắt của Hướng Gia Quân.
Hướng Gia Quân định tránh theo bản năng nhưng chợt nhớ người này từng nói không quan tâm chuyện họ đã trải qua ở viện nghiên cứu, thế là không chỉ nhìn thẳng hắn mà còn đánh đòn phủ đầu trước: "Có việc hở?"
Ánh mắt Trang Phàm quét qua quét lại trên người hai người, cười cười, sau đó dặn dò một câu chú ý an toàn cho có lệ rồi cũng đi mất.
Hầu Chí Thành dẫn theo hai thành viên nam khác đã đi xa nhưng dường như Hạ Trầm cũng không vội đuổi theo.
Hướng Gia Quân duỗi ngón tay chọc chọc vào eo thầy Hạ, hỏi: "Sao không đi thế?"
Cậu mượn lưng người ta để tránh nắng, Hạ Trầm không đi, cậu cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Hạ Trầm đột ngột xoay người lại, rũ mắt nhìn cậu: "Trang Phàm vừa nhìn em làm gì?"
Cậu nhất thời không hiểu, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
"Trong hai ngày tôi hôn mê thì có vẻ em thân quen với người ta lắm nhỉ?" Hạ Trầm nhướn mày hỏi.
Hướng Gia Quân cuối cùng cũng hiểu, a một tiếng thật dài rồi giơ tay phải lên trịnh trọng thề: "Xin thầy Hạ yên tâm, tôi tuyệt đối không làm bất cứ điều gì phản bội quân doanh."
Vẻ mặt Hạ Trầm phức tạp, không thèm nói gì nữa, xoay người đi vào trong cổ trấn.
"Á anh đi chậm chút!" Hướng Gia Quân nhanh chân đuổi theo, hình như thầy Hạ không tin lời cậu, xem ra sau này phải thể hiện quyết tâm nhiều hơn chút mới được.
Đường trong cổ trấn không rộng, chỉ đủ để hai chiếc ô tô nhỏ cùng đi.
Mặt đường đều lát đá nhưng có thể nhận ra là mới được tu sửa vài năm trở lại đây.
Cửa hàng hai bên đường trông giống đa số cổ trấn khác, các biển hiệu buôn bán cũng mang nét tương tự.
Nhưng lúc này các cánh cửa đều đóng chặt, hơn nữa hầu hết là cửa cuốn nên rất khó mở ra, cũng chẳng biết nhân viên có kịp chạy hay bên trong còn có người sống không.
Ba người Hầu Chí Thành được cử đi để tìm chỗ dừng chân, bọn họ rẽ vào một con đường, trên biển chỉ dẫn ghi rõ hướng đó dẫn tới khu nhà nghỉ, xem ra mấy người này đang muốn đi tìm nhà trọ để qua đêm.
Hướng Gia Quân không nhịn được mà nhỏ giọng châm biếm: "Đã tận thế rồi mà còn muốn ở nhà trọ, không nghĩ xem là sẽ gặp phải bao nhiêu xác sống."
Bọn họ đi cách ba người kia một đoạn, không xa không gần đi theo sau, dù sao cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ vì cả nhóm mà thôi.
Hạ Trầm nghiêng đầu trả lời cậu: "Tật xấu lắm mồm của em đúng là không sửa được."
"Tôi lắm mồm?" Hướng Gia Quân cứ như vừa nghe thấy chuyện hoang đường, chẳng lẽ không phải Hạ Trầm mới là người không biết nói tiếng người à?
Cậu không phục, kéo kéo ống tay áo của anh: "Vậy anh định ngoan ngoãn đi theo họ đến nhà trọ hả?"
Dọc đường Hạ Trầm đều hơi lơ đễnh, nhìn trái nhìn phải như thể đang thực sự đi du lịch, nghe vậy thì thuận miệng đáp: "Cửa nhà trọ chắc dễ cạy hơn, đi theo bọn chúng cướp vật tư."
Hướng Gia Quân gật đầu.
Hình như cậu bị thầy Hạ đồng hóa mất rồi, kế hoạch điên rồ như vậy mà cũng cảm thấy rất khả thi.
Không phải chỉ có mỗi ba người thôi à, thầy Hạ lấy một chọi hai còn cậu tích góp sức lực cũng có thể giải quyết một người.
Nhưng đánh xong cũng không dễ giải thích với Trang Phàm cho lắm, vậy thì trói rồi nhốt lại cho chúng ở đây chờ chết cũng không phải không thể.
Còn có thể cho tên Hầu Chí Thành kia một đấm.
Cậu đang đắc ý thì đột nhiên nghe thấy thầy Hạ bổ sung thêm một câu: "Lát nữa em ở lại bên ngoài canh chừng, đừng có nhúng tay vào."
Hướng Gia Quân tiến lên hai bước bất chấp ánh mặt trời, ngẩng đầu giận dỗi nói: "Tôi đánh được mà, anh đây là đang có thành kiến với tôi!"
Hạ Trầm kéo cậu tới chỗ râm, vừa khéo trước mặt là một cửa hàng với hai bên cửa dựng cột gỗ trang trí.
"Được, chọn chỗ này." Vừa dứt lời thì Hạ Trầm đã giật lấy cây rìu trong tay cậu rồi chém mạnh lên cột, lưỡi rìu khảm chặt vào cột gỗ.
Hướng Gia Quân sửng sốt, quay đầu nhìn Hạ Trầm, bởi vì quá bất ngờ mà âm điệu còn bình tĩnh chưa kịp thay đổi: "Con mẹ nó anh bị điên không vậy?"
Hạ Trầm bị chửi cũng không tức giận, rời ánh nhìn từ chiếc rìu sang cậu rồi ngang ngược nói: "Nếu như trong một phút mà em có thể rút nó ra thì tôi sẽ cho em theo vào."
"Anh nói lại lần nữa?" Cậu không thể tin vào tai mình.
Đây là người từng tuyên bố sẽ theo đuổi cậu á? Sao còn làm cậu tức hơn cả trước đây nữa vậy?!
"Lời hay không nói hai lần, không rút thì coi như em bỏ quyền." Người đàn ông bình tĩnh uy hiếp cậu.
||||| Truyện đề cử: Tô Đường |||||
Hướng Gia Quân tạm gác lại chuyện muốn đánh Hầu Chí Thành, lúc này cậu khá là muốn đấm cho Hạ Trầm một cái.
Tình thế giằng co mười mấy giây, rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng bại trận, hít sâu một hơi rồi cầm lấy cán rìu cố gắng rút nó ra khỏi cột.
Nửa phút sau, dưới ánh nhìn của thầy Hạ, cậu giả vờ như chẳng có chuyện gì mà nhấc nốt tay còn lại đặt lên cán rìu.
Nhưng vẫn không rút được.
Chiếc rìu như hòa vào làm một với cây cột, đời đời kiếp kiếp không thể tách chúng ra.
"Hết một phút rồi."
Hạ Trầm kết thúc ván đấu rồi nhẹ nhàng kéo hai tay Hướng Gia Quân xuống, sau đó anh giơ tay phải lên cầm lấy cán rìu, chưa đến hai giây đã rút nó ra dễ như trở bàn tay.
Hướng Gia Quân không còn gì để nói, cậu dúi đầu húc vào ngực thầy Hạ, cả người dựa lên người đối phương, rầu rĩ nói: "Anh không phải người."
Có một bàn tay đặt lên đầu xoa loạn mái tóc cậu.
"Nếu tôi không phải người," Giọng nói Hạ Trầm mang theo chút vui vẻ, "vậy sao gặp được em."
Cậu mở lớn hai mắt, trái tim tự dưng thấy tê tê.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ nơi xa phá tan bầu không khí yên bình, Hướng Gia Quân dựa trong lòng thầy Hạ quay đầu lại thì nhìn thấy Hầu Chí Thành đang đứng ở chỗ rẽ.
Tên này đã quay người đi tiếp, vẻ mặt mất kiên nhẫn, "Mấy thằng gay lọ chúng mày định lười biếng thì cút ra chỗ khác tự sinh tự diệt đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...