Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn


Lần đầu khi Hướng Gia Quân đến viện nghiên cứu cũng không nhận ra có điều gì khác thường, nhưng sau này lại nghe Hạ Trầm kể tầng bốn và năm gần như không có ai cả.

Dịch bệnh bùng phát thì cho dù có nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể tổ chức một cuộc chạy trốn gọn gàng như vậy được.
"Quả thật viện nghiên cứu rất kỳ quái." Hạ Trầm đồng ý với lời khẳng định của cậu, anh nói thêm, "Hôm nay tôi có hỏi tên nghiên cứu viên chạy ra được kia, gã nói buổi tối trước ngày dịch xác sống bùng phát thì viện nghiên cứu đột ngột ra thông báo là hôm sau được nghỉ.

Vậy nên hôm sau có rất ít người đi làm, gần như đều là người đến tăng ca để bắt kịp tiến độ của dự án, hơn nữa đều tập trung ở tầng hai và ba."
Thông báo nghỉ phép khẩn? Hướng Gia Quân chửi thầm, hành động này chẳng khác gì viết "Chúng tôi biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện lớn" lên cửa trước của công ty.
Vẻ mặt Từ Phong càng nghiêm trọng hơn: "Nhưng ba con làm ở công ty đó nhiều năm như vậy, chỉ nghiên cứu phát minh một ít thuốc phổ thông thôi mà.

Hơn nữa, đây chỉ là một viện nghiên cứu nhỏ của công ty tư nhân trong hàng ngàn viện nghiên cứu khắp cả nước, sao có thể liên quan đến xác sống được chứ?"
Hạ Trầm cũng cau mày: "Mẹ, mẹ chắc chắn ba con chỉ phát minh những loại thuốc bình thường ở đó ạ?"
Người phụ nữ gật đầu không do dự: "Ở cùng với nhau mấy chục năm, dù ông ấy muốn giấu cũng không giấu được mẹ, hơn nữa ba con nhất định sẽ không nói dối mẹ một chuyện lớn thế này."
"Vậy thì càng phải đến xem lại." Hạ Trầm kiên định nói, "Đi tìm tung tích của ba, tiện thể tìm hiểu viện nghiên cứu có đang giấu diếm bí mật gì hay không."
Từ Phong xoa xoa đôi mắt còn sưng húp chua xót, mạnh mẽ ép bản thân phải tỉnh táo: "Mẹ đi với con."
Hướng Gia Quân đang chuẩn bị giơ tay thì đã bị cô Từ giành trước, cậu dừng một lát mới mở miệng: "Tôi cũng muốn đi."
"Cậu đi làm gì?"
"Tiểu Hướng..."
Hai mẹ con lên tiếng cùng một lúc, Hạ Trầm phản đối không chút nghĩ ngợi.

Ngược lại, Từ Phong dù kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cậu: "Tiểu Hướng, trước đây đã khiến cháu gặp nguy hiểm một lần, cháu cứ ở lại căn cứ nghỉ ngơi đi."

Hướng Gia Quân liếc liếc vẻ mặt u ám của thầy Hạ ngồi cạnh, nói rất đúng lý hợp tình: "Phần đầu của thầy Hạ bị thương khá nghiêm trọng, cháu sợ cô không thể bảo vệ được anh ấy đâu ạ."
Từ Phong sửng sốt, Trần Tuyên lại đột ngột mở lời, học cách dùng từ của cậu: "Vậy còn tôi, tôi cũng không thể bảo vệ cậu ấy à?"
Lúc này đến lượt Hướng Gia Quân ngây người.

Cậu quên mất ở đây còn có một người đàn ông sức dài vai rộng nữa, người ta lại còn là bạn từ nhỏ của thầy Hạ, quan tâm lo lắng cho Hạ Trầm không hề ít hơn cậu.
Hơn nữa lời này như nhắm thẳng vào cậu, Hướng Gia Quân không biết nên trả lời thế nào.
"Được rồi Trần Tuyên, đừng có mà ham vui, tôi còn phải nhờ cậu dẫn chúng tôi tới nhà cậu lánh nạn đấy, lỡ cậu có chuyện gì thì ai dẫn đường đây?" Hạ Trầm lên tiếng giải vây cho cậu.
Nhưng Hướng Gia Quân lại cảm thấy tò mò, dịch sát đến bên cạnh thầy Hạ rồi hỏi nhỏ: "Anh muốn đến nhà anh ấy tị nạn à, nhà anh ấy ở đâu thế?"
Hạ Trầm ấn gáy cậu lại, đè cả đầu và những thắc mắc trong đầu của cậu xuống: "Chờ lát nữa rồi hỏi."
Trần Tuyên lắc đầu: "Không đi thì không đi.

Cần có người theo dõi tình hình căn cứ, cô Từ ở lại đây một mình không an toàn, tôi cũng ở lại, hai người đến viện nghiên cứu đi."
"Này cậu..." Hạ Trầm vừa nghe đã thấy bực, không giúp khuyên thì thôi lại còn chủ động đề nghị cho Hướng Gia Quân đi, thằng này bị điên à?
Hướng Gia Quân lập tức hăng hái nói: "Anh Trần nói đúng, tôi cũng đi."
Hạ Trầm còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ duy nhất ở đây đã mệt mỏi giơ tay lên bảo họ yên tĩnh lại: "Viện nghiên cứu được nghỉ, cả tầng trống trải, nếu Hạ Khang thật sự không sao thì đã sớm về nhà tìm cô rồi.

Vậy mà cô ở nhà vẫn luôn không nhận được tin của ông ấy, điều này nghĩa là gì, cô nghĩ các con đều hiểu."
Hướng Gia Quân cảm nhận được toàn thân Hạ Trầm bên cạnh đều cứng đờ.
Mọi người im lặng thật lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên đắng ngắt, lẳng lặng quấn lấy cả bốn người.


Bản thân sớm mất đi ba mẹ, cậu hiểu cảm giác ấy thế nào, vậy nên cậu không muốn người mà mình quan tâm cũng phải trải qua nỗi đau ấy.
Cậu quay sang ngắm nhìn sườn mặt của thầy Hạ.
Hạ Trầm khàn khàn nói: "Con biết rồi."
Từ Phong há miệng thở dốc nhưng không phát ra tiếng, do dự một lát mới hỏi anh: "Tiểu Trầm, ngày đó con có để ý đến...!gương mặt của những xác sống ấy không?"
Lại là một sự tĩnh lặng khiến người nghẹt thở khác.
Hạ Trầm đột nhiên vò đầu bứt tóc, dường như anh hơi mất tự chủ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, "Không có, trong số đó không có ba con."
Có vẻ đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Từ Phong, vẻ mặt bà không có thay đổi gì, chỉ là trông càng mỏi mệt hơn vừa nãy.

Bà xua xua tay: "Các con về đi, cô muốn nghỉ ngơi một lát."
Hướng Gia Quân còn đang ngẩn người thì đã bị Hạ Trầm kéo dậy: "Đi."
Ba người họ đi đến một chỗ trống khá xa mới dừng bước.

Cửa lớn có người ra ra vào vào, đi ra ngoài không để cứu hộ thì cũng là tìm kiếm vật tư, thế nhưng thu hoạch khá ít, cũng có đội cứu được người sống về nhưng đều bị thương những mức độ khác nhau.
Trần Tuyên vỗ vỗ lưng Hạ Trầm: "Tận thế mà, không nhiều người có thể sống sót được."
"Tôi biết," Hạ Trầm nhìn cảnh bận rộn ở cửa lớn, dường như không để ý nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, "Trước đây tôi không dám nghĩ quá nhiều về chuyện này, là do tôi đã không chuẩn bị tốt."
Hướng Gia Quân đứng bên cạnh anh không biết nên an ủi thế nào, đành phải yên lặng làm bạn.
Lúc lâu sau, Hạ Trầm mới cúi đầu nhìn cậu: "Một giờ sau tôi đi, cậu ở lại đây, chú ý an toàn."
Cậu vội vã ngăn lại thầy Hạ đang định bỏ đi: "Có một mình anh đơn thân độc mã quá nguy hiểm, có tôi đi cùng sẽ an toàn hơn nhiều."
Không phải Hướng Gia Quân khoe khoang mà cậu thật sự có năng lực, tuy không bằng thầy Hạ nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân anh.


Huống chi dọc đường bọn họ đã phối hợp với nhau rất nhiều lần, giờ càng thêm ăn ý.
Trần Tuyên yên lặng rời đi trước, bước vài bước rồi đứng tựa vào vách tường nhà xưởng.
Hạ Trầm không có sức để cãi nhau với cậu, giọng điệu không hề dao động: "Tôi không biết ở ba tầng trên cùng có cái gì, nếu ba tôi đã bỏ mạng ở đó thì chắc chắn nơi ấy rất nguy hiểm, không phải cứ muốn vào là vào."
Hướng Gia Quân ngẩng đầu nhìn thẳng anh, quật cường giằng co với Hạ Trầm chốc lát rồi đột nhiên giơ tay đẩy mạnh anh một cái.
Hạ Trầm bị đẩy bất ngờ thì lảo đảo ngửa người ra sau, nhưng không giống người bình thường tìm lấy chỗ để bám theo bản năng mà trong giây lát ấy ánh mắt anh dại ra, bị trọng lực kéo xuống mà không thể phản kháng.
Khi sắp ngã xuống đất thì cổ áo bị Hướng Gia Quân dùng sức kéo lại, cả người được cậu kéo về lại chỗ cũ rồi mới đứng vững được.
Hướng Gia Quân không đợi Hạ Trầm phản ứng lại thì đã nghiêm khắc trách móc anh: "Anh xem đi, đã thế này rồi mà còn giả vờ như không có việc gì, ngã cầu thang đập đầu mà là chuyện nhỏ à? Đầu óc đã bị thương thành như vậy, lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao hả, đứng im chịu chết à?"
Tầm mắt Hạ Trầm dần trở lại rõ ràng, anh ngơ ngác nhìn Hướng Gia Quân đang tức giận, qua một lúc lâu cũng không thể nói lại được lời nào.
"Tôi..." Anh chạm lên lớp băng gạc trên trán, "Chỉ hơi chóng mặt thôi."
"Anh còn dám ngụy biện?" Hướng Gia Quân càng giận dữ hơn, trông cứ như lại muốn đẩy người này thêm lần nữa.
Tỏ vẻ mạnh mẽ làm gì chứ, cũng chỉ là xác thịt tầm thường thôi, đối mặt với cái chết thì đều yếu ớt cả.
"Không phải là ngụy biện." Hạ Trầm thở dài, "Thôi được rồi, cậu đi cùng với tôi."
Hạ Trầm nói xong thì lập tức rời đi, bước chân vội vàng giống như lo sợ lớp ngụy trang của mình sẽ tiếp tục bị vạch trần.

Hướng Gia Quân gọi anh hai tiếng anh cũng không trả lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy Hạ trốn lên xe.
Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Hạ Trầm nhưng giờ phút này cậu không hề cảm thấy thích thú, lòng chỉ lo lắng cho tình hình sức khỏe của người ta.
"Này, Tiểu Hướng." Trần Tuyên đang đứng thờ ơ gần đó đột nhiên gọi cậu.
Hướng Gia Quân quay đầu lại.

Trải qua thời gian ngắn quen biết, ấn tượng đầu tiên của cậu về người này là trầm lặng ít nói đã hoàn toàn bị phá tan, thay vào đó, cậu cảm thấy Trần Tuyên là kiểu người hờ hững vô tâm thì đúng hơn.
"Có chuyện gì?"
Trần Tuyên thấy cậu không đi tới thì tự mình bước đến, cười hỏi: "Hạ Trầm bảo trước kia cậu là học trò của cậu ấy, quan hệ giữa hai người tốt lắm à?"
"Không tốt, đúng ra thì trước kia chúng tôi đâu có quen biết nhau." Hướng Gia Quân cảm thấy chủ đề nói chuyện này không tốt lắm, giọng điệu cũng không quá thoải mái, "Anh là bạn từ nhỏ của Hạ Trầm nên chắc cũng thân thiết với ba mẹ anh ấy nhỉ, anh không thấy buồn à?"

Trần Tuyên thản nhiên đáp: "Buồn, nhưng cái chết không thể tránh được mà, có khi ngày mai tôi cũng chết ấy chứ."
Ồ, thật lạc quan.
"Vậy anh gọi tôi có chuyện gì?" Cậu hỏi ngược lại.
Người đàn ông này nhìn qua rất chín chắn, thậm chí có lúc trông còn già dặn hơn Hạ Trầm.
"Tôi chỉ hơi khó hiểu, Hạ Trầm đối xử tốt với cậu quá, chưa từng nhìn thấy mặt này của cậu ấy." Y nhìn về phía chiếc Jeep, "Đúng rồi, hình như lâu rồi Hạ Trầm không yêu ai, phải đến hai ba năm ấy."
Tốc độ chuyển chủ đề có thể so với tốc độ di chuyển của bão lốc.

Sự tò mò của Hướng Gia Quân không khỏi bị kích thích, dù cố nhịn nhưng rồi cuối cùng vẫn chịu thua, hỏi: "Người yêu cũ của thầy Hạ trông thế nào?"
Trần Tuyên hơi ngạc nhiên: "Cậu muốn nghe chuyện của người trước á...!Cậu lạ thật đấy, thích cảm thấy khó chịu."
Chuyện này thì có liên quan gì đến việc cậu khó chịu?
Hướng Gia Quân vẫn ngập ngừng gật đầu: "Là người như thế nào?"
Người đàn ông nhìn cậu một lát, vẻ mặt thay đổi, kinh ngạc hỏi: "Hai người các cậu không phải là đang yêu nhau à?"
Hướng Gia Quân bị chữ "yêu" này làm cứng đờ cả người, giống như bị Thiên Lôi đuổi theo đánh ba phát đến mức mất hồn mất vía.
"Phí công tôi còn định chúc phúc hai người." Trần Tuyên hoàn toàn thất vọng, "Thôi, chờ khi nào cậu ta tán đổ cậu rồi thì nói tiếp."
"Từ từ!" Hướng Gia Quân cảm thấy hai tai mình nóng ran, củng cố lòng can đảm rồi mới dám hỏi lại, "Người yêu cũ của anh ấy..."
Người đàn ông sốt ruột ngắt lời cậu, "Còn có thể như thế nào chứ, hai cái mắt một cái mũi một cái miệng, nhưng trông không đẹp bằng cậu đâu...!Nói mới thấy, càng nhìn càng thuận mắt."
Hướng Gia Quân được khen thì hai tai càng đỏ, lúng túng nói: "Tôi định hỏi...!là nam hay là nữ."
Trần Tuyên cứ như vừa nhìn thấy động vật quý hiếm, sốc đến mức im lặng một lúc mới trả lời: "Hạ Trầm cong, là gay ấy, chỉ thích đàn ông cũng chỉ hẹn hò với đàn ông, cậu có hiểu không?"
Hướng Gia Quân ngơ ngác.

Đây đều là những từ ngữ rất quen thuộc nhưng nhất thời cậu lại không thể liên hệ Hạ Trầm với chúng được, mặc dù lúc trước cậu cũng đoán là Hạ Trầm có ý với mình nhưng nào có nghĩ rõ ràng được như vậy.
Cậu không hiểu, nhưng cậu sốc quá trời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận