Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

“A!! Tô Kinh Hạ! Cậu điên rồi sao!?”

Bên trong nhà vệ sinh lập tức vang lên tiếng thét la giận dữ của Lệ Kiều.

Rầm rầm rầm!

Sau đó là tiếng vặn cửa ầm ầm của cô nàng.

Nhưng Tô Kinh Hạ mắt điếc tai ngơ, cười thắng lợi một tiếng rồi cầm túi xách của mình đi ra ngoài, ung dung đóng cửa, để cho một mình Lệ Kiều hưởng đủ.

Cô chẳng sợ làm ảnh hưởng tới người khác. Thật chất đến lúc có người khác về phòng thì mùi hương kia cũng đã tan hết.

Nhưng khoái cảm được trả thù kia vẫn khiến bước chân của Tô Kinh Hạ phiêu phiêu, tâm tình tốt lành lên giảng đường. Mặc dù trước đó cô vẫn phải ghé qua nhà vệ sinh công cộng gần khu phòng học một chút nhưng chẳng nề hà gì.

Chuyện như vậy diễn ra không ít lần, với đủ các kiểu khác nhau trong suốt thời gian Tô Kinh Hạ học quân sự. Đến cả hai người bạn cùng phòng còn lại đều tức tối vì hành vi gây sự vô lý của Lệ Kiều. Nhưng rõ ràng nó chẳng thể làm gì được cô ta, cho nên Tô Kinh Hạ từ đầu đã không thèm để ý, cũng chẳng mấy lần phản ứng lại.

Cứ như vậy cho đến ngày khóa học quân sự kết thúc.

“Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.”

Đan Đan vừa vào cửa đã nhảy nhót tung bông, vui vẻ vô cùng.


Niềm vui của cô nàng cũng ảnh hưởng đến những người còn lại.

Tô Kinh Hạ cũng vui, nhưng so với họ tính toán xem nên làm gì để chúc mừng thì cô lại bắt đầu thu dọn chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.

“Ủa Kinh Hạ, cậu dọn đồ làm gì thế?”

Câu hỏi của Đan Đan lôi kéo ánh mắt của hai người còn lại về đây. Nhưng Tô Kinh Hạ vẫn ung dung tiếp tục xếp đồ vào vali, bình thản đáp: “Tôi dọn ra ngoài ở.”

“Cùng người yêu cậu à?”

Đan Đan cơ linh nói tẹt chân tướng.

“Ừm.”

Tô Kinh Hạ vẫn thản nhiên nhận đồng.

Giống như Tô Kinh Hạ cũng có rất nhiều sinh viên không thích ở trong ký túc xá cho nên sau đó Đan Đan chỉ gật gù xem như đã biết, còn có vô cớ cảm thán chứ không hề kinh ngạc chứ nào.

Thế nhưng có người vừa nghe xong lật tức ghen ghét đến không xong.

“Mới bao lâu đã nghĩ ra ngoài ở với đàn ông, cậu cũng đủ phóng đãng.”

Âm thanh quái dị cố tình gây sự của Lệ Kiều lập tức vang lên. Người nghe còn có thể nghe ra tiếng nghiến răng của cô nàng trộn lẫn bên trong.

“Lệ Kiều, cậu nói năng kiểu gì vậy?”

Ngọc San là người đầu tiên không nghe nổi nhíu mày nhìn cô ta: “Đều là người trưởng thành rồi, cũng đừng hành xử mất mặt như vậy.”

“Đúng đó!”

Đan Đan bình thường lành tính là vậy cũng không nhịn được: “Cậu ấy cùng người yêu sống chung chứ có phải làm chuyện gì không thể gặp người. Đổi lại là cậu thì cậu còn bay nhanh hơn cả cậu ấy.”

Lệ Kiều làm người ngang ngược không phải ngày một ngày hai, bị chỉ trích như vậy liền trợn trừng mắt với hai người họ, trong miệng còn không quên âm dương quái khí: “Ai mà biết cậu ta ra ngoài làm cái gì.”

Ý đồ cố tình phá hoại thanh danh của Tô Kinh Hạ.

“Cậu đúng là lòng dạ xấu xí!”


Ngọc San trực tiếp mắng.

Rõ ràng cô nàng đã nhịn lâu lắm rồi, nhất thời muốn cạch mặt với Lệ Kiều luôn.

“Tự bản thân mình làm tiểu tam không được liền nhìn người ta chướng mắt, còn không biết ngại mà ngồi ở đây bôi nhọ người khác. Nhìn lại khắp cái trường này cũng chưa thấy ai trơ trẽn giống như cậu vậy.”

“Cô…”

Lệ Kiều tức xì khói.

“Tôi thế nào!”

Ngọc San cũng chẳng thua kém chặn họng cô ta: “Làm sao? Không cướp người được nên thẹn quá hóa giận?”

“Đúng là không có tự trọng!”

“Mày nói lại xem!”

Lệ Kiều bị mắng đến không chịu được, mặt mày hung ác muốn nhào đến đánh nhau với Ngọc San.

Tô Kinh Hạ và Đan Đan không nói hai người chen đến giúp đỡ cho Ngọc San.

“Cậu muốn làm gì?”

Tô Kinh Hạ bất thình lình chen vào hất ngược Lệ Kiều ra khiến cô ta ngã chới với về phía sau.

“Chúng mày…”


Đối đầu với ba người họ, mặt mày Lệ Kiều vặn vẹo xấu xí nhưng không có khả năng hùng hổ dọa người tức ói máu.

Tô Kinh Hạ thấy là phiền, lạnh mặt nói: “Làm người đừng có làm đến không còn mặt mũi nào gặp ai như vậy. Cậu cho rằng mình hay ho lắm à, tưởng không ai dám đối đầu với cậu?”

“Đừng lý đến cậu ta nữa.”

Cô đẩy hai người Ngọc San về phía sau, tránh xa kẻ trơ trẽn kia ra.

Lệ Kiều mặt mày hầm hầm mím môi muốn gây sự tiếp mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếng nào, cầm túi xách đùng một cái rời khỏi phòng.

“Cái thứ gì ấy! Đúng là kỳ ba mà!”

Đan Đan hướng về phía cửa mắng lớn.

“Cảm ơn hai người.”

Tô Kinh Hạ từ trong tủ lạnh lấy ra ba chai sữa chua, đưa cho mỗi người một chai uống hạ hỏa vừa nói: “Nhưng mà nay mai tôi đi rồi, hai người không cần vì tôi mà xích mích với cậu ta.”

“Có gì để xích mích! Ai thèm ưa cô ta đâu.”

Đan Đan vừa nói vừa ngửa cổ uống sữa chua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận