Lương Y Tịch im lặng không nói gì, lẳng lặng uống ly nước màu vàng hương mật ong. Hương vị của nó,… rất ngọt! Nhưng khiến nước mắt trào trực tuôn rơi, thi nhau lăn trên gò má xanh xao gầy guộc. Suốt ba năm, tưởng chừng không còn gì lưu luyến, nhưng tim vẫn quặn, vẫn không sao quên được những kí ức đó.
- Lương Y Tịch. Em tốt nhất không nên khóc nữa, ngoan ngoãn ngồi ăn sáng rồi đi theo tôi.
Phác Siêu ngửng mặt lên, chứng kiến hành động tự hành hạ bản thân của Y Tịch, anh bắt đầu tức giận, nhạt nhạt nói. Con mèo nhỏ của anh luôn thế, chỉ cần sủng ái nhiều một chút sẽ bắt đầu lộng hành. Không răn đe dạy dỗ không thể nào ngoan ngoãn lên được
- Hahaha… Cháo trứng… nước vàng…rất ngọt. Oggod ghét ăn trứng bắc thảo… ghét cháo trứng,… Cút đi… Ném đi!
Bát cháo bị cô ném không thương tiếc, tung tóe khắp nền nhà, dùng đôi bàn chân trần giẫm lên, giày xéo lên đống cháo bị đổ. Phác Siêu nhướm mày, nhảy hai bước từ bàn chỗ của anh ta tới chỗ của Y Tịch, cầm tay cô kéo lại, vác lên vai như vác một con gấu bông to lên phòng. Ném cô lên giường, chốt cửa phòng lại, ngọn lửa giận dữ bùng cháy lên. Tự làm tổn thương bản thân mình để chọc giận anh, quả thực cô đã thành công. Bây giờ tâm trạng của anh rất rất tệ, cảm xúc không thể nào kiểm soát lại được. Nhấc đôi chân bị bỏng sưng tấy lên, anh quả thực thua dưới cô. Phác Siêu đè lên người Y Tịch, giọng nói trầm và mang theo chút giận dữ, gầm nhẹ:
- Em rốt cuộc đã quậy đủ chưa? Bây giờ em đốt nhà, phá xe, giết người, đánh kẻ khác anh không có ý kiến. Nhưng em bị bỏng, bị mảnh sắt và kính cứa, bị đánh trả,… anh hoàn toàn không nhịn được. Tại sao em phải hành hạ bản thân mình chứ? Tại sao?
Lương Y Tịch hoảng hốt, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự chết ngự của Phác Siêu. Trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy cốc nước thủ tinh đang được để trên bạn. Không chần chừ, cô cầm ly nước đạp thẳng vào đầu Phác Siêu. Với lực mạnh, chiếc cốc vỡ vụn trên tay cô, máu từ trán Phác Siêu cũng chảy, hòa với máu từ vết thương trên tay cô, rơi xuống ga giường khiến nó càng thêm sắc rực. Phác Siêu nhìn cô, ánh mắt giận dữ xen lẫn đau khổ làm cô nhói trong tim. Anh ta bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, thốt một câu chửi thề:
- Chết tiệt
Lương Y Tịch nhìn máu của mình đang chảy xuống, cảm giác không hề đau chút nào, nhưng phần ngực trái nhói đau vô cùng. Bà Mian cùng bác sĩ bước vào để băng bó vết thương cho cô. Sau khi băng bó và được kiểm tra, cô được cho uống thuốc an thần. Y Tịch dần dần thiếp đi, cô đã mơ. Một giấc mơ đã từng trải qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...