Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Cửa hàng thời trang
này vốn là phong cách thời trang Cố Hạ rất thích, thử một chiếc
váy mùa xuân, mặc vào mới thấy dáng người rất đẹp, Từ Lộ Lộ cũng khen
ngợi vài câu, Cố Hạ nhìn giá đến hơn hai ngàn, hỏi nhân viên bán
hàng xem có giảm giá không, nhân viên bán hàng cười nói: “Bình thường
hàng của chúng tôi đều không giảm giá, cũng không bày bán trong các
trung tâm thương mại.”

Cố Hạ cảm thấy hơi
mắc, vượt quá túi tiền của mình, Từ Lộ Lộ lại nói: “Hơi mắc một
chút thôi, nhưng mà trong mấy bộ hôm nay cậu thử thì cái này đẹp
nhất, màu sắc cũng hợp với da cậu, quyết định mua luôn đi. Cậu xem,
người khác ai cũng nhìn cậu đến vài lần chứng tỏ bộ quần áo này
rất đẹp.” Câu cuối cùng Từ Lộ Lộ nói rất nhỏ, cô chỉ vào người
đàn ông đang ngồi trên ghế salon, bạn gái của anh ta đang thử đồ trong
phòng.

Cố Hạ nhìn thoáng qua
người đàn ông kia, trẻ tuổi ngoại hình lại đẹp, anh ta thấy cô cũng
đang nhìn mình, không hề kiêng dè thoải mái đánh giá Cố Hạ, nói một
câu: “Tiểu thư, chiếc vày này cô mặc rất đẹp.” “Cảm ơn” Tất nhiên Cố Hạ
thấy rất vui, nhìn lại mình trong gương, chiếc váy này dành cho mùa
xuân, mùa hè mặc không được, đúng là Cố Hạ vẫn còn cảm thấy hơi xa
xỉ, chuẩn bị vào phòng thử đồ thay ra thì Từ Lộ Lộ lại khuyên: “Hay
là mua đi, quần áo mặc đẹp mới là quan trọng nhất, cậu cũng đừng
bạc đãi chính mình quá.” “Mình cũng không có chồng, không có ai thanh
toán cho mình cả.” Cố Hạ cười nói. “Cũng bởi vì không có chồng nên
mới phải chăm chút cho quần áo của mình, chuyện phải làm gấp nhất
của phụ nữ chính là phải tìm cho mình một người đàn ông tốt, cậu
xem mấy năm nay cậu đi lang thang vất vả khắp nơi, nên tìm một người
đàn ông tốt yêu thương cậu, cậu ăn mặc đẹp sẽ dễ dàng tìm bạn trai
hơn, bây giờ tiêu một ít tiền xem như để đầu tư đi.”

Quan hệ của Từ Lộ Lộ
và Cố Hạ rất thân nên nói chuyện cũng thoải mái hơn, “Mình thấy anh
chàng nhà giàu Nghiêm Hướng Vĩ kia cũng không tệ, hơn nữa anh ấy cũng
đang theo đuổi cậu. Sau này gả cho một người đàn ông tốt cũng không
cần phải vất vả kiếm tiền như vậy, thích mua cái gì thì mua.” “Mua
quần áo thôi mà, sao lại kéo cả anh ấy vào thế?” Thật sự Cố Hạ
cũng thích cái váy này, nhưng mà nhìn giá tiền vẫn thấy rất đau
lòng.

“Mình cảm thấy điều
kiện của anh ấy cũng không tệ, hơn nữa cậu cũng nên tìm một đối

tượng rồi.” Từ Lộ Lộ vẫn khuyên nhủ, “Mua đi mà, bộ này thật sự
rất đẹp.” Cố Hạ hơi do dự, ngược lại người đàn ông ngồi trên ghế
safa kia lại mở miệng, “Nếu như tiểu thư thích, tôi có thẻ vàng của
cửa hàng này có thể giảm giá 10%.” Cố Hạ nhìn quần áo trên người
anh ta thì biết ngay là kẻ có tiền, nhưng cũng chỉ là người xa lạ,
cảm thấy không hay lắm, lễ phép cười nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi cũng
không muốn mua lắm.” Cô đi vào phòng thử đồ thay ra.

Sau khi đi ra khẽ gật
đầu chào hỏi người đàn ông kia rồi ra khỏi cửa hàng cùng với Từ Lộ
Lộ. Vệ Nam ngồi trên ghế solon nhìn theo bóng lưng của cô, mặt như đang
có điều suy nghĩ, cô gái đang thử quần áo gần đó quay đầu liếc mắt
nhìn anh ta một cái, mở miệng hỏi: “Người ta đi rồi anh còn nhìn
theo, cảm thấy cô ấy rất đặc biệt sao?” “Thật sự rất đặc biệt.” Vệ
Nam thu hồi ánh mắt lại, “Cô ấy chính là người phụ nữ mà đại ca
nhớ mãi không quên.” Trước kia Vệ Nam đã được Trâu Nhuận Thành cho xem
ảnh chụp của cô ở Khải Hoành, hôm nay là lần đầu nhìn thấy Cố Hạ
thật sự, nhìn dáng vẻ khiến cho người ta rất thoải mái. Tuy khi
chuyện của Cố Hạ và Triển Thiểu Huy xảy ra anh ta đang ở nước ngoài
nhưng cũng đã được nghe kể chuyện của bọn họ, nghe nói Cố Hạ đã
kết hôn rồi, nhưng mà qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì xem ra tình
hình không phải là như vậy. Đến tối khi tụ tập với mấy anh em đang ta
đã kể lại chuyện này.

“Hôm nay cuối cùng tôi
đã nhìn thấy cô gái tên Cố Hạ kia.” “Đừng nhắc đến cô ta nữa.” Trâu
Nhuận Thành vừa nghe thấy cái tên kia đã thấy đau đầu, vài ngày
trước Triển Thiểu Huy say rượu đánh cậu hai nhà họ Sở trọng thương,
bây giờ người ta vẫn còn nằm trong bệnh viện, quan hệ giữa hai nhà
căng thẳng, việc kinh doanh của tập đoàn cũng bị ảnh hưởng, gần đây
mọi người đều bị việc này khiến cho sứt đầu mẻ trán, nói cho cùng
cũng là vì Cố Hạ, Trâu Nhuận Thành thật lòng sợ cô, “Đại ca đã đũ
phiền rồi, anh ấy cũng không muốn nghe thấy cái tên này nữa đâu.”

Trịnh Giang Hà và Mục
Bằng hình như cũng không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Cố Hạ
nữa, sắc mặt nhàn nhạt, Vệ Nam không nhanh không chậm nói: “Hình như
cô ấy chưa kết hôn.” Trâu Nhuận Thành nhảy dựng lên, “Cái gì mà không
kết hôn? Con cũng đã lớn như vậy, em và đại ca đều nhìn thấy cả nhà
bọn họ ra ngoài chơi.” Anh ta hoa tay múa chân như một đứa trẻ to xác,
“Cô ta trở về còn chưa tính, cái thành phố này lớn như vậy mà đại
ca còn gặp được cô ta, cũng không biết hai người bọn họ làm sao nữa.”

“Ai nói cô ấy đã kết

hôn sinh con?” Vệ Nam hỏi, “Đã kiểm chứng chưa?” “Đại ca nói.” Trịnh
Giang Hà nói tiếp, “Anh ấy biết được tin này từ đâu thì chúng em
không rõ lắm, anh ấy luôn xử lí tốt chuyện của mình.” “Nhưng mà hôm
nay chính tai tôi nghe thấy cô ấy nói chuyện với bạn của mình, mấy
năm nay cô ấy đi khắp nơi, không có bạn trai, cũng chưa kết hôn, nhưng
mà hình như trước mặt hình như có người đang theo đuổi cô ấy.” Vệ Nam
nói.

Mọi người nhìn nhau
mấy lần, Trâu Nhuận Thành mở miệng hỏi dò, “Tin tức có chuẩn không?
Có cần nói cho đại ca biết không?” “Nhị ca, em hy vọng tin tức của anh
là giả.” Mục Bằng cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi lại đặt ly
xuống, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu như là thật thì đại ca sẽ
làm thế nào chúng ta không thể đoán được. Lúc trước Cố Hạ bởi vì
chuyện kết hôn mới không muốn ở bên cạnh đại ca, hiện giờ đại ca sắp
đính hôn, nếu như anh ấy muốn Cố Hạ thì không thể đính hôn. Lần
trước chuyện đại ca say rượu đánh người có ảnh hưởng không nhỏ, bác
trai rất giận dữ, bây giờ nếu anh ấy từ hôn thì bác trai sẽ tức
chết mất. Nếu như anh ấy và Cố Hạ có thể vui vẻ như xưa thì không
sao, chỉ sợ càng dây dưa lại càng rối thêm, ảnh hưởng đến sự phát
triển của cả tập đoàn.”

“Nhưng cũng phải cho
đại ca biết thôi, chúng ta không thể gạt được anh ấy chuyện gì đâu.”
Trâu Nhuận Thành không hề có hình tượng nằm dài trên ghế sofa, khép
hờ mắt lại đặt cánh tay lên trán, thật là đau đầu đến cực điểm,
trước kia khi Triển Thiểu Huy còn hòa thuận với Cố Hạ, anh ta còn vui
vẻ hỏi vì sao Triển Thiểu Huy lại nhận Cố Hạ vào làm việc trong
Khải Hoành, Trâu Nhuận Thành có thế nào cũng không thể ngờ được có
một chuyện khiến cho người ta phải rớt tim, mấy năm trước Triển Thiểu
Huy và Cố Hạ đã từng gặp nhau, Trâu Nhuận Thành cũng không biết nên
gọi nó là duyên phận hay nghiệt duyên nữa, dây dưa lui tới nhiều năm
như vậy, bây giờ ngoài miệng thì đại ca nói đã từ bỏ nhưng mà phòng
làm việc của anh vẫn còn đặt chiếc đèn kia, thấy Trâu Nhuận Thành
là sợ anh làm hỏng.

“Ai cũng không hy vọng
sự tình lại rối thêm nữa, từ sau khi đại ca biết Cố Hạ đã trở lại
thì dạo này tâm tình luôn thấp thỏm, cũng không còn tinh thần làm
việc, em thì mong Cố Hạ sớm rời đi cho xong. Nhưng mà đây là chuyện
của anh ấy, hẳn là phải đế anh ấy quyết định.” Lần trước Trâu Nhuận

Thành giấu diếm Triển Thiểu Huy bị vạch trần, trong lòng vẫn còn
rất băn khoăn, “Người ngoài lừa gạt anh ấy thì không nói, chúng ta mà
lừa gạt anh ấy thì còn ra gì? Em không muốn giấu anh ấy, em là anh em
của anh ấy, ở bên ngoài em gây ra chuyện gì đều là đại ca giải quyết
giúp em, bây giờ anh ấy có quyết định thế nào em cũng ủng hộ.”

Mọi người yên lặng
một lúc, Vệ Nam nói: “Tôi đồng ý với Tiểu Ngũ. Mấy năm nay tập đoàn
phát triển rất tốt, thật ra cũng không cần phải dùng đến chuyện
cưới hỏi chúng ta cũng có thể giúp anh ấy.” Trịnh Giang Hà cùng
tình nguyện đứng về phía Triển Thiểu Huy, buổi tối mấy anh em hẹn
nhau ra ngoài chơi Triển Thiểu Huy cũng không tới, mỗi ngày đều tăng ca
ở văn phòng, giống như hai năm về trước, loay hoay như một con quay, bất
kể hạng mục lớn hay là phương án nhỏ Triển Thiểu Huy cũng đích thân
nhúng vào, cho nên trong hai năm nay tập đoàn mới phát triển như vậy.

Người ngoài đều nói
anh quá có lòng muốn phát triển sự nghiệp, nhưng Trịnh Giang Hà đều
biết rõ Triển Thiểu Huy không hề vui vẻ gì, có lẽ anh chỉ cần sự
bận rộn ấy. Trịnh Giang Hà nói: “Đại ca vẫn luôn yêu mến cô gái tên
Cố Hạ, cho dù anh ấy có kết hôn với Lạc tiểu thư thì cũng chưa chắc
tốt hơn được bao nhiêu, suốt ngày mò mẫm bận rộn làm việc cũng không
có một ngày nào được vui vẻ. Nếu Cố Hạ thật sự chưa kết hôn thì hãy
nói cho anh ấy biết, anh ấy thích làm gì thì làm.”

Vì để tránh tiếp tục
mơ mơ hồ hồ, điều tra là chuyện tất yếu, việc này đối với bọn họ
vô cùng đơn giản, sáng hôm sau Trịnh Giang Hà đi tới biệt thự của
Triển Thiểu Huy, khi đó quản gia đang thúc Triển Thiểu Huy đến khách
sạn xem qua hiện trường lễ đính hôn, đây là nhiệm vụ đặc biệt mà ông
Triển giao cho, nhưng Triển Thiểu Huy vẫn cứ nằm lì trên ghế salon xem
báo tài chính kinh tế, dáng vẻ như không hề quan tâm đến, quản gia
thấy Trịnh Giang Hà đến thì trước khi tránh đi cũng không quên nhờ anh
ta nói giúp. Trịnh Giang Hà ngồi xuống bên cạnh Triển Thiểu Huy, “Cả
đời chỉ đính hôn một lần, sao lại không thèm để ý thế?”

“Cậu chạy tới đây là
để nói nhảm sao?” Triển Thiểu Huy cũng không thèm liếc mắt nhìn,
“Không phải muốn nói chuyện Lạc tiểu thư với anh đâu, em biết anh không
quan tâm, ngày hôm qua Nhị Ca nhìn thấy Cố Hạ.” Trịnh Giang Hà cố ý
dừng lại một chút, Triển Thiểu Huy vẫn không thèm ngẩng đầu lên nhưng
ánh mắt lại có chút biến hóa, “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?” Triển
Thiểu Huy không nói không cho nhắc đến Cố Hạ mà ngược lại còn hỏi một
câu như vậy, Trịnh Giang Hà biết rõ Triển Thiểu Huy vẫn không quên
được cô, “Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ đi dạo phố thôi, sau đó nghe
Nhị Ca nói một vài chuyện, chúng em đã kiểm tra lại, Cố Hạ chưa kết
hôn cũng không sinh con, vẫn còn độc thân.”

Triển Thiểu Huy vẫn
cầm báo như trước, giống như người bị điểm huyệt, vẫn không có hành

động gì, giống như cả một sợi tóc cũng không nhúc nhích, anh yên
lặng làm cho Trịnh Giang Hà nghĩ mình chưa nói rõ ràng, đang chuẩn
bị mở miệng nói lại lần nữa thì nghe thấy anh nói, “Cô ấy thật sự
không yêu người đàn ông khác?” Giọng nói không lớn, có chút hốt
hoảng, Trịnh Giang Hà trả lời anh, “Chắc là không có, người đàn ông
mà anh thấy là bạn của cô ấy, chắc là có ý với cô ấy, về phần
đứa trẻ anh nhìn thấy là con ai thì chúng em còn chưa tra ra, chắc
cũng là của bạn, cô ấy đến thành phố C là để huấn luyện, khoảng
hơn mười ngày nữa sẽ tới chi nhánh nhận việc…”

Trịnh Giang Hà thông
báo tường tận tin tức cho Triển Thiểu Huy nghe, Triển Thiểu Huy vẫn
không hề lên tiếng, sao anh lại không đi kiểm chứng lại chứ? Khi đó
nghe thấy cô đã kết hôn mang thai thì người không còn chút sức nào,
anh không muốn tiếp nhận hình ảnh cô ở bên cạnh người đàn ông khác,
không muốn tiếp nhận chuyện cô nấu cơm cho người đàn ông khác, tựa
vào lồng ngực người đàn ông khác, cười cho người đàn ông khác xem…
Tất cả những thứ của cô đều dành cho người đàn ông khác, Triển
Thiểu Huy cũng không dám đối mặt nữa.

Có lẽ trong tiềm thức
anh biết hành động của mình đã quá trễ, thời gian một năm vốn có
thể thay đổi tất cả, cho nên khi Từ Lộ Lộ nói cô đã kết hôn anh cũng
tin. Hai năm, mỗi lần nhớ tới Cố Hạ đều đau lòng, đối với thời gian,
con người luôn không thể làm gì, dù có đập vỡ đầu cũng không thể
quay lại được. Muốn tạm biệt cô nhưng lại sợ nhìn thấy cô, cứ như
vậy mơ màng trong cơn ác mộng mà trải qua hai năm, đến khi Cố Hạ quay
lại lần nữa, lần ấy ở khu triển lãm Triển Thiểu Huy đã bắt gặp gia
đình hoàn mĩ của Cố Hạ, toàn thân anh đều lạnh buốt, đó là cảm
giác lạnh buốt toát ra từ xương tủy, hệ thống lò sưởi ở trong xe
cũng không có tác dụng gì. Anh đoán chắc là Cố Hạ đã hợp lại với
Từ Lộ Lộ lừa gạt anh, Cố Hạ thật sự không muốn ở bên cạnh anh,
trước kia khi ra đi cô đã quyết tuyệt như vậy, dường như đã một dao
chặt đứt quá khứ. Triển Thiểu Huy thật sự hận cô, hận cô trêu chọc
mình lại đoạn tuyệt không còn một mảnh với mình, hôm nay lại còn ra
vẻ như chỉ là một người qua đường với anh, phụ nữ, khi đã nhẫn tâm
thì còn lạnh lùng hơn cả đàn ông. Đáy lòng dậy sóng mãnh liệt, tức
giận lại không cam lòng, cho tới bây giờ anh chưa từng bị ai đùa giỡn
như vậy; nhưng lại cảm thấy vui sướng, cô chưa kết hôn, cô còn có thể
là của anh… “Đại ca…” Trịnh Giang Hà thấy anh vẫn không lên tiếng nên
gọi anh một tiếng, “Anh muốn gì chúng em cũng ủng hộ anh, chúng em hy
vọng anh được vui vẻ.” Triển Thiểu Huy “Ừ” một tiếng từ trong cổ họng,
giọng nói rất nhỏ, nhưng không hoàn toàn nói ra. Trịnh Giang Hà thấy
Triển Thiểu Huy ngồi trên ghế không có phản ứng gì, giọng có vẻ oán
thán. “Đại ca, anh rất có tài kinh doanh cùng đầu tư, luôn ra tay chuẩn
xác, làm việc gì cũng thành công. Nhưng sao lần nào cũng trì độn
trong chuyện tình cảm thế, trái tim luôn chậm mất mấy nhịp, em nhắc
nhở anh một chút, cuối tuần này anh sẽ đính hôn, mười ngày sau Cố
Hạ sẽ rời khỏi thành phố này, anh phải suy nghĩ xem rốt cuộc anh
muốn gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui