Lúc Triển Thiểu Huy
xuất hiện trước cửa nhà Cố Hạ thì không khác gì mới từ trong nước
ngoi lên, áo sơ mi màu trắng dính sát vào người, nước mưa theo những
sợi tóc và góc áo chảy xuống, dưới chân chỗ anh đứng là một vũng
nước, Cố Hạ chấn động một lát, vội vàng kéo Triển Thiểu Huy vào
nhà, lấy cho anh một cái khăn “Mau lau đi, chỉ có vài mét thôi mà đã
ướt như vậy rồi hay là tại anh chạy quá chậm vậy?”
“Bên ngoài mưa rất to,
em nhìn ra ngoài thì biết.” Triển Thiểu Huy cầm lấy khăn vừa lau vừa
nói, thật ra anh chạy rất chậm, cơ hội tốt như vậy nếu không tận dụng
cho tốt thì không phải đã phụ công anh thủ dưới lầu lâu như vậy rồi
sao? Anh lau không nước trên mặt, quần áo trên người đều đã ướt đẫm,
dùng khăn mặt lau cũng không có tác dụng gì.
Cố Hạ nhìn thấy toàn
thân anh ướt đẫm, trong lòng thấy băn khoăn, cô áy náy nói: “laL do em
không chu đáo, em hẳn là phải mang dù xuống dưới đón anh, ướt như vậy
rất dễ bị cảm lạnh, anh đi tắm trước đi.”
“Mưa lớn như vậy có
bung dù ra cũng vô dụng thôi, em mà xuống thì sẽ thành hai người bị
ướt.” Triển Thiểu Huy giả vờ nghĩa khí nói, thật ra anh đang chờ
những lời này, ném khăn mặt đi, “Anh đi tắm trước, thật sự cũng thấy
hơi lạnh.”
Cố Hạ đưa anh vào nhà
tắm, nói anh dùng đồ của mình mà tắm rửa, tìm cho anh một chiếc
bàn chải đánh răng mới, sau đó nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng,
“Ngoại trừ chiếc áo vest này của anh thì ở đây hình như không có bộ
quần áo nào để anh mặc cả.”
Cố Hạ cảm thấy vô
cùng hối hận, thật sự không biết mình ấm đầu thế nào mà lại gọi
anh lên, mà sao Triển Thiểu Huy cũng không có đầu óc như vậy, mưa lớn
thế mà lại chạy thẳng lên, quần áo của anh bị ướt hết, cũng không
có cách nào về nhà được, Cố Hạ cảm thấy vô cùng phiền toái.
“Anh là đàn ông, rất
dễ giải quyết, cho anh một cái khăn tắm lớn là được.” Triển Thiểu
Huy ra vẻ rất chín trực, “Anh cũng sẽ không làm gì em đâu, em cũng
không ngại, phải không? Đến khi mưa nhỏ hơn anh sẽ kêu người mang quần
áo tới.”
Trước mắt chỉ có thể như
vậy, Cố Hạ đưa khăn tắm cho anh, bên ngoài màn đêm khuya khoắc mưa như
trút nước, Cố Hạ nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, trải
lại giường của mình, gõ cửa phòng tắm, lớn tiếng nói: “Triển
thiếu, lát nữa anh ngủ trong phòng của em đi, sáng mai hãy gọi người
mang quần áo tới, em ngủ trong phòng của Từ Lộ Lộ, anh cần gì thì
cứ gọi em.”
Triển Thiểu Huy nói
gì đó nhưng Cố Hạ không nghe thấy, cô trốn vào trong phòng của Từ Lộ
Lộ đóng cửa lại, chợt nghe thấy Triển Thiểu Huy ở ngoài phòng khách
gọi, “Cố Hạ…”
Cố Hạ bất đắc dĩ mở
cửa ra, bên ngoài Triển Thiểu Huy đang cầm khăn lau tóc, “Vừa rồi em
nói gì?”
Anh chỉ quấn khăn tắm
quanh thắt lưng che đi vị trí quan trọng kia, người trên hoàn toàn để
trần, cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng cuồn cuộn hiện ra trước mắt Cố
Hạ, mỗi động tác vung tay nhấc chân đều rất tuyệt mĩ, tỉ lệ người
hoàn mĩ, Cố Hạ nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, cũng
không dám nhìn anh nữa, trốn sau cửa ra vào cúi thấp đầu nhìn xuống
mặt đất, giọng nói rất nhỏ: “Em nói đêm nay anh ngủ trong phòng em đi,
sang mai hãy gọi người mang quần áo tới, anh thế này cũng không còn
cách nào nữa.”
“Được.” Vẻ mặt Triển
Thiểu Huy rất thản nhiên, “Máy sấy để đâu? Sấy khô tóc mới ngủ được,
anh cũng thấy mệt rồi.”
“Để em tìm cho anh.”
Cố Hạ không thể trốn sau cửa nữa, đi ra ngoài tìm trong ngăn kéo tủ
rồi lại chạy vào phòng của mình, cầm lấy máy sấy trên tủ đầu
giường, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Triển Thiểu Huy đang tựa người
vào cửa, hàng mi anh tuấn hơi nhướng lên, cô đưa máy sấy cho anh, “Của
anh đây.”
Triển Thiểu Huy không
cầm máy sấy mà cầm lấy cổ tay của cô, Cố Hạ thoáng cái trở nên
căng thẳng, tim đập thình thịch, nghe thấy Triển Thiểu Huy phát ra
tiếng cười khẽ từ cổ họng, “Sấy giúp anh.”
Anh kéo cô ngồi xuống
ghế, Cố Hạ có hơi choáng váng, tùy ý để cho anh kéo, trong đầu cũng
không biết đang nghĩ gì. Đến khi Triển Thiểu Huy nhắc nhở cô một tiếng
cô mới cắm máy sấy vào, giúp anh sấy tóc. Triển Thiểu Huy nghiêng
người sang, đặt tay ngang hông cô, ngón tay vô tình lại cố ý nhẹ nhàng
vuốt ve, tuy cách một lớp áo ngủ nhưng hôm nay dường như Cố Hạ nhạy
cảm hơn mọi ngày, chỗ nào tay anh vờn nghịch qua đều thấy tê ngứa, cô
vội vàng gỡ tay anh ra, “Đừng có sờ lung tung.”
“Anh chỉ sờ xem em có
béo lên không thôi.” Triển Thiểu Huy không hề xấu hổ, dùng những
chuyện khác dời tầm mắt đi, khiến cho cô dỡ bỏ đề phòng, “Gần đây em
ăn uống rất có dinh dưỡng, sắc mặt càng lúc càng hồng hào.”
Cố Hạ đương nhiên béo
lên một chút, phụ nữ không thích nhất chính là chuyện này, “Béo lên
vài kí, ai bảo anh mang tới nhiều đồ ngọt như vậy, không phải cố ý
để cho em béo lên để sau này còn thuận tiện mà cười nhạo em chứ?”
“Tự mình muốn ăn còn
đổ trách nhiệm lên cho anh, sao anh lại gặp phải người không có lĩ lẽ
như em chứ?” Triển Thiểu Huy cười thành tiếng, “Nhưng mà anh cảm thấy
hiện giờ em rất vừa vặn, có thời gian em giảm béo quá nhiều, nhìn
sắc mặt không được tốt lắm.”
“Không phải bởi vì anh
cười nhạo em sao.” Cố Hạ vừa sấy tóc cho anh vừa oán giận nói,
“Không phải người đàn ông nào cũng thích bạn gái mình gầy một chút
sao?”
“Không phải. Anh chỉ
thích em như bây giờ, khi đó em vẫn chưa ở bên cạnh anh, đương nhiên anh
hay bắt bẻ em, cũng dùng ánh mắt của một người ngoài để nhìn em.
Nhưng mà bây giờ lại cảm thấy em như vậy là vừa rồi, eo vẫn rất
thon, làn da cũng láng bóng hơn, em cũng không phải người mẫu, quá
gầy sẽ không đẹp.”
Cố Hạ cảm thấy thoải
mái trong lòng không ít, sau khi bị thương cô thật sự đã tăng vài kí,
nghe Triển Thiểu Huy nói vậy lại thấy yên tâm, ngay cả khi Triển Thiểu
Huy vòng tay ôm lấy eo cô cũng không để ý, vẫn sấy tóc cho anh, Cố Hạ
buông máy sấy xuống nhưng Triển Thiểu Huy cũng không buông tay ra, anh
cầm lấy ngón tay cô, đặt bên môi khẽ hôn xuống, trầm thấp hỏi: “Bên
ngoài sét vẫn còn đánh, em có sợ không?”
“Em không có…sợ cái
kia…như anh nghĩ…Chỉ là tiếng sét quá lớn nên hơi khó ngủ.” Cố Hạ
nói ấp a ấp úng, da thịt màu mật ong của anh đập vào mắt cô, quả
nhiên là sắc đẹp khiến cho người ta bị hút hồn, cô lại có ý nghĩ
muốn sờ soạng nó, nhưng cũng chỉ nghĩ thầm mà thôi.
Triển Thiểu Huy đứng
lên, ôm cô vào trong lồng ngực, “Sợ cũng không sao, anh sẽ ở đây với
em.”
Cô nam quả nữ, người
đàn ông trước mặt lại để nửa thân trên trần trụi, Cố Hạ cảm thấy
cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng không ổn, lấy tay đẩy anh ra, “Đi nghỉ
thôi, em muốn đi ngủ.”
Triển Thiểu Huy “Ừ”
một tiếng nhưng cũng không chịu buông tay ra, quấn lấy cô, lại còn lấy
tay cô vòng qua ngang hông mình, giọng nói hấp dẫn, “Lát nữa hay đi
ngủ, sau này đã có anh, không cần phải sợ gì cả. Mấy ngày nay thật
sự rất nhớ em, cũng chẳng còn tinh thần làm việc nữa, tối nay vốn
muốn tổ chức một bữa tiệc cùng em, kết quả em lại chẳng hiểu tâm
lí chút nào, còn chạy đi ăn cơm với người khác…”
Gò má Cố Hạ dán trên
bờ vai trần của anh, mùi sữa tắm cùng mùi hương đặc biệt của anh
hòa quyện vào nhau, cô có hơi hoảng hốt, “Đừng…đừng như vậy.”
“Anh chỉ ôm em một cái
thôi.” Giọng nói của Triển Thiểu Huy khàn khàn, “Chỉ ôm một cái thôi
mà.”
Bên ngoài tiếng gió
cùng tiếng mưa đan vào nhau, tay của Cố Hạ bối rối đặt trên vòng eo
của anh, ôm cũng không ổn mà không ôm cũng không ổn, da thịt trên người
anh mát lạnh, đầu cô hơi né ra một chút, trông thấy khóe miệng Triển
Thiểu Huy khẽ nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt
tuấn mĩ của anh, đất thiêng sinh ra người hiền tài, bờ môi ướt át,
khẽ mấp máy, Cố Hạ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, ngay cả anh nói
gì cũng không nghe thấy. Triển Thiểu Huy cười cười, hôn lên trán cô
một cái, một dòng điện rất nhỏ theo môi của anh truyền đến, dường
như Cố Hạ không thể đứng vững được nữa, thân thể dựa vào người anh,
nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, “Anh thích em.”
Đáy lòng như có thứ
gì đó đang chảy xuôi, gần như muốn nổ tung, Cố Hạ ngây người ôm lấy
anh, nhìn vào ánh mắt như vì sao lấp lánh của anh, cô nói: “Em cũng
thích anh.”
Đôi mắt của Triển
Thiểu Huy lộ ra một chút vui vẻ, triền miên hôn hàng mi của cô rồi từ
từ di chuyển xuống, hôn lên mắt cô, hôn lên chiếc mũi thanh tú, hôn lên
hai gò má ửng hồng, cuối cùng là đôi môi hồng nhuận của cô. Cố Hạ
nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh, từng đợt sóng trong đáy lòng
dâng lên bao phủ lí trí, khiến cho cô trầm luân trong nụ hôn ngọt ngào
này.
Thân thể hai người
càng thêm gần nhau, Cố Hạ có thể cảm nhận được da thịt của anh càng
lúc ngày nóng bỏng, cơ bắp trên cơ thể ngày càng lộ rõ, năng lượng
đang không ngừng tích tụ. Cô dễ dàng bị đưa đến bên giường, Cố Hạ
nói một câu rất rõ ràng, “Không được như vậy…”
Nhưng miệng của cô
nhanh chóng bị chặn lại, tay của Triển Thiểu Huy tiến vào bên trong
áo ngủ của cô, châm ngòi thổi gió bốn phía, anh nằm trên người cô,
thân thể trần trụi dính sát vào cô, dùng chính thân thể nóng bỏng
của mình hòa tan cô, anh không ngừng ngậm lấy rồi mút vào đầu lưỡi
của cô, thẳng đến khi cô không còn lên tiếng phản kháng nữa mới trằn
trọc dời đến bên tai của cô, ngậm lấy vành tai tinh tế. Tay đã theo
áo ngủ đi đến bộ ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, một cơn tê dại ập
tới, như một cơn thủy triều đang dâng lên, sóng sau cao hơn sóng trước,
cuối cùng tích tụ dưới bụng cô, tâm trí đã dần lạc lối. Quần áo
của Cố Hạ bị cởi hết ra, hai người trần trụi dính sát vào nhau, Cố
Hạ lo sợ trong lòng, nhưng lại có chút chờ mong, yếu ớt nói, “Dừng
lại, đừng như vậy.”
Giọng nói mềm nhũn
yêu kiều kia chỉ châm dầu thêm cho ngọn lửa dục vọng của Triển Thiểu
Huy, lửa tình cuồn cuộn thiêu đốt trong từng mạch máu, nhưng mà anh
cũng không vội, tay vẫn nhẹ nhàng trêu chọc cô, giọng nói mơ hồ,
“Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng.”
Cô thật sự rất đẹp,
làn da nhẵn nhịu bóng loáng, khiến cho anh yêu thích vô cùng, anh hôn
cô, nụ hôn tinh tế liên tục rơi trên hai má cô rồi đến vùng cổ, động
tác tay cũng không ngừng lại, dường như Cố Hạ có thể cảm giác được
phần lửa nóng nơi bụng dưới của anh thỉnh thoảng lại chạm vào mình,
dụ dỗ, kêu gọi, cảm giác nóng rực kia khẽ chạm vào đã khiến cho cô
hồn siêu phách lạc. Từng giác quan của Cố Hạ nhạy cảm hơn bình
thường gấp trăm lần, nghe thấy tiếng mưa bên
ngoài vẫn chưa ngừng, ào ào rơi xuống, âm thanh hòa với khung cảnh.
Từng nơi trên cơ thể cô bị chạm vào như có lửa nóng, Triển Thiểu Huy
đã trằn trọc tấn công đến bộ ngực của cô, liếm mút, quân lính của
Cố Hạ bị đanh tan tác, miệng tràn ra từng tiếng ngâm, cô biết rõ
tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, muốn cự tuyệt nhưng cơ thể lại kêu
gào phải tiếp tục, làm cho lời cự tuyệt của cô nói không nên lời.
Thân thể của cô khẽ
run lên, Triển Thiểu Huy có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô,
vòng tay cô qua gáy của mình, hôn lên hai má cô, “Ôm chặt lấy anh, thả
lỏng một chút…”
Triển Thiểu Huy biết
rõ cô rất căng thẳng, hai chân cũng khép lại rất chặt, anh tiếp tục
hôn cô, sau đó dùng sức tách hai chân của cô ra, phần bụng dưới khẽ
cọ vào nơi tư mật của cô, lần đầu tiên của phụ nữ nếu làm không tốt
sẽ rất đau, anh muốn cho cô cảm nhận được những điều tốt đẹp nhất,
dù cho cung đã lên tên cũng phải nhịn xuống, dùng ngón tay vờn đùa
nơi tư mật của cô, sau đó một ngón tay thon dài đi vào thăm dò, ghé
vào tai cô nhẹ nhàng dụ dỗ cô, “Hạ Hạ, thả lỏng một chút, một lát
nữa sẽ đỡ hơn.”
Cố Hạ cắn môi, ý
thức giống như đã ngã vào trong một đám hỗn độn, cô không biết nên
làm gì bây giờ, chỉ có thể gọi tên anh, lại khẽ cử động,
“Đừng…Triển thiếu…”
“Anh đây, ngoan, thả
lỏng.” Triển Thiểu Huy tinh tế hôn cô, ở bên dưới chỉ thâm nhập một
ngón tay vào, cảm nhận được nơi đó ngày càng trơn, ngọn lửa trong cơ
thể anh dường như đã thiêu trụi anh, rút ngón tay ra, nơi ấy của anh
cọ nhẹ trước lối vào, thử chậm rãi tiến vào cô, nhưng chỉ vừa tiến
vào một chút thì Cố Hạ đã cong người lên, “Đau quá…” Đau đớn khiến
cho cô tỉnh táo lại một chút, “Đừng mà, em không muốn, dừng lại đi.”
Lúc này mà dừng lại
thì quả thật sẽ đoạt mạng của Triển Thiểu Huy, anh rút ra, tiếp tục
hôn cô, nghĩ tất cả mọi cách dỗ cô, “Hạ Hạ, đừng sợ, sẽ không quá
đau đâu, ôm chặt anh, tin tưởng anh…”
Cố Hạ vẫn không quá
tình nguyện, Triển Thiểu Huy lại nhẹ nhàng hạ xuống từng nụ hôn trên
mặt cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi, nhìn vào ánh mắt cô, nhẹ nhàng
hỏi: “Hạ Hạ, em yêu anh, phải không?”
Cố Hạ nhìn anh bối
rối gật đầu, đôi mắt đen như mực của anh, nơi đó như chứa cả một
vùng biển mênh mông như muốn hút người khác vào đó, giọng nói mơ hồ
không rõ của cô vang lên, “Vâng…”
“Vậy là tốt rồi.”
Triển Thiểu Huy thả lỏng, ôm chặt lấy cô, bộ phận kia vẫn còn đang
đặt nơi lối vào của cô, giọng nói du dương hớp hồn, “Em phải nhớ kĩ
đêm nay.”
Đau đớn kéo đến
trước, cô nghe thấy câu nói sau cùng của anh, “Nhớ kĩ em trở thành
ngươi phụ nữ của anh như thế nào.” Sau đó vật thể khác lạ đâm vào cơ
thể cô, từng chút từng chút tiến vào nơi mềm mại nhất của cô, động
tác rất chậm rãi, nhưng một đường không ngừng tiến thẳng vào mục
tiêu, cơn đau ập đến từ dưới thân thể, Cố Hạ hét đến tê tâm liệt
phế, cô muốn giãy giụa nhưng lại không thể giãy ra được, cuối cùng
chỉ có thể ôm chặt lấy Triển Thiểu Huy, nghe thấy anh dỗ dành bên tai
cô, “Thả lỏng, Hạ Hạ, thả lỏng một chút…”
Sau khi Triển Thiểu Huy
tiến vào cô thì nhanh chóng hôn lên môi cô, cô quá căng thẳng, cũng quá
đau đớn, hàng mi nhíu chặt lại, phần bên dưới của cô bao lấy anh rất
chặt, Triển Thiểu Huy căn bản không dám cử động, dịu dàng hôn cô,
“Nhịn một chút, Hạ Hạ, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút sẽ
không đau nữa.”
Triển Thiểu Huy chôn
chính mình trong cơ thể cô, không ngừng hôn khẽ lên thân thể cô, lấy tay
dịu dàng vuốt ve, “Một lúc nữa sẽ thoải mái hơn, nhịn một chút nữa
thôi, Hạ Hạ, anh rất thích em…”
“Triển…Triển thiếu…”
Cố Hạ nằm dưới ngực anh gọi tên của anh, thân thể đau đớn, trong lòng
hoảng loạn, ngoại trừ gọi tên anh ra thì không còn nghĩ được gì
khác, ngón tay để lại vết cào trên lưng anh, vừa đau lại vừa có cảm
giác kì lạ.
Triển Thiểu Huy thật
sự yêu mến cô, nhìn cô cau mày thì ngọn lửa dục vọng bừng lên lúc
nãy thoáng cái giảm xuống, mặc dù sự căng chặt của cô khiến cho anh
mê muội đến tận xương cốt nhưng anh thật sự không dám động đậy, không
thể chịu được tiếng la đau đớn của cô, anh nhẫn nhịn đến nỗi từng
khớp xương lộ ra, nhưng vẫn tiếp tục dịu dàng hôn cô, cảm nhận sự
dày vò từ trong ra ngoài của thể xác và tinh thần, vừa thống khổ
lại vừa ngọt ngào.
Anh nhỏ giọng nói
những lời tình tứ bên tai cô, một lần rồi lại một lần nữa nói cô
phải thả lỏng, ngón tay vuốt ve bộ ngực cô, khiến cho cô thích ứng
với chính mình, Cố Hạ cảm thấy thân dưới bị lấp đầy, toàn bộ chung
quanh đều là hơi thở đàn ông, nghe được tiếng thở dốc cùng lời nói
nhỏ nhẹ của anh, từng tiếng một gọi tên cô, dịu dàng khiến cho xương
cốt người ta tan rã, như có một sợi lông vũ đang vờn nghịch quanh thể
xác và tinh thần, làm cho cô dần dần bình tĩnh lại, đau đớn bao hàm
cả khát vọng.
Triển Thiểu Huy cảm
nhận được thân thể của cô đã dần dần thả lỏng, phía dưới cũng ngày
càng ướt át, anh nhẹ nhàng cử động, thấy cô không còn đau đớn nữa
mới tiếp tục hôn cô chậm rãi cử động, “Nếu đau thì hãy kêu lên, anh
sẽ rất nhẹ nhàng, thả lỏng, sẽ rất thoải mái…”
Cảm giác thoải mái
như lời Triển Thiểu Huy nói thật sự Cố Hạ không cảm nhận được, cô
vẫn thấy đau, tuy không đau nhiều như lúc nãy nữa nhưng cũng không có
cảm giác dục tiên dục tử như mọi người vẫn nói. Cố Hạ chỉ cảm
thấy cơ thể căng đầy, trong đau đớn lại mang theo một chút vui sướng mơ
hồ, anh ra vào trong cơ thể cô, ngoài kia vẫn còn sấm chớp, không thể
ngăn được một người đang luật động lên xuống trên một người, mồ hôi
trên cơ thể anh rơi trên người cô, Cố Hạ nghe thấy tiếng thở dốc nặng
nề của anh, một tiếng rồi lại một tiếng rơi vào đáy lòng, hòa cùng
tiếp tim đập hỗn loạn của mình, hai người trần truồng quấn vào nhau,
quấn quýt rồi lại quấn quýt, tất cả đều tới nhanh như vậy, rồi lại
tư nhiên như nước chảy thành sông.
Anh đã thành công, cô
sẽ nhớ rõ đêm dông tố này, nhớ rõ cô trở thành người phụ nữ của
anh như thế nào.
Tác giả nói: Triển
thiếu thật quá vô sỉ, lại còn dùng cả mĩ nam kế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...